Tôi không biết Bàn Tử dựa vào cái gì lại có thể tìm được con đường chính xác trong vô vàn lối rẽ đó, có thể là do anh ta may mắn, hoặc do anh ta thử từng đường từng đường một. Nhưng rõ ràng là thông qua khe đá này để tìm Muộn Du Bình là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
Điều này có nghĩa là tôi lại phải tiến vào cái không gian chật hẹp kia, trước đây tôi từng hơn một lần thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ bắt mình phải tiến vào nơi đó lần nữa. Nhưng ông trời thường hay trêu ngươi, thế mới biết cái gì gọi là thân bất do kỷ (hoàn cảnh đưa đẩy).
Tiểu Hoa nói:” có mấy điểm cần phải lo lắng, ví như là, Bàn Tử rốt cuộc đã bị nhốt trong cái khe đá kia bao nhiêu ngày? Xem ra mới vật vã vài ngày, vậy nói không chừng trong khi hắn bị vây hãm ở đó thì những người ở bên dưới kia cũng đã gặp nạn rồi. Hắn vừa được cứu nên thần trí hỗn loạn, vẫn luôn muốn chúng ta đi cứu người, nhưng có khi là không còn kịp nữa rồi.”
“Điều này nếu Bàn Tử không bị bất tỉnh thì hắn sẽ nói cho chúng ta, tự mình cân nhắc là vô ích thôi.” tôi nói.
“Đúng, cho dù nói thế nào thì chúng ta cũng phải tìm ra lời giải thỏa đáng cho những người còn sống bên dưới kia.” Phan Tử nói, “nếu hắn có thể tỉnh thì tốt rồi, không tỉnh thì chúng ta vẫn phải đi xuống, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể.”
Tôi nhớ tới cổ đao của Muộn Du Bình, trong lòng không thoải mái:” nhưng chúng ta không thể đợi mãi được, các ngươi chuẩn bị hết đi, năm giờ nữa nếu gọi hắn tỉnh được thì chúng ta sẽ nhanh chóng lấy tin tức rồi lập tức xuất phát, còn nếu không thì chúng ta cũng vẫn phải lên đường.”
Phan Tử nhìn Tiểu Hoa một cái, có vẻ vẫn còn do dự, tôi nói:” không thể lãng phí tin tức mà Bàn Tử đã đánh đổi để mang tới cho chúng ta.”
Phan Tử liền châm một điếu thuốc, gật gật đầu, sau đó nói với vài thủ hạ:” được, tất cả nghe Tam Gia nói rồi chứ, các ngươi mau phân công nhau chuẩn bị đi, năm giờ nữa!”
Mấy tên tiểu quỷ đều rất hưng phấn, lập tức gật đầu ngay, Tiểu Hoa mang bọn họ đi phân chia công việc. Phan Tử lại liếc tôi một cái, dường như có lời muốn nói nhưng lại thôi.
“Sao vậy?” tôi hỏi.
Phan Tử nhẹ giọng nói:” Tiểu Tam Gia, những đứa nhóc này đều xuất thân từ hạng bần cùng, chúng ta có suy nghĩ công việc cũng nên chừa cho chúng một đường sống. Bọn chúng không phải vật hi sinh, gì cũng đều là mạng người cả.”
Tôi nghe Phan Tử nói, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, trong khoảnh khắc không biết phải phản ứng thế nào. Phan Tử đưa cho tôi một điếu thuốc:
“Năm giờ nữa, tôi và Hoa Nhi gia sẽ mang một nửa người đi xuống, cậu và Tú Tú, Bao Da sẽ ở lại trên này, giả thiết chúng tôi gặp chuyện không may, các cậu vẫn còn một cơ hội nữa.”
Tôi gật đầu, đang định đi chuẩn bị đồ nghề thì bất ngờ Phan Tử lại kéo tôi lại:
“Chờ chút, cậu không được xuống đó.”
“Vì sao chứ?” tôi nóng giận hỏi, “muốn tôi ở trên này chờ sao, tôi thà đi xuống còn hơn. Nếu không thì thế này, tôi và anh xuống dưới, Tiểu Hoa ở lại trên này.”
“Chúng tôi là không làm khác được, đây là biện pháp bảo đảm bắt buộc.” Phan Tử chỉ chỉ vào mặt tôi, “cậu giờ là Tam Gia, cậu ở đây nghĩa là vẫn còn hi vọng, nếu cậu gặp chuyện gì, vậy mọi sự coi như hỏng hết còn gì. Nếu Tam Gia mà chết, cậu nói xem từ giờ còn ai để ý tới chúng tôi nữa.”
Tôi sửng sốt một chút, hiểu những điều anh nói rất có lý.
“Tiểu Tam Gia, nếu đã lựa chọn con đường này, tốt hơn hết nên tạm biệt thôi.” Phan Tử lại gần nói nhỏ. Anh ấy châm thuốc cho tôi, sau đó nhìn những người khác hét lớn:
“Tam Gia nói nhanh lên một chút, đừng lần khần nữa, có muốn phát tài không! Năm giờ nữa thằng nào còn chưa chuẩn bị xong cho ở lại trên này!”