Dáng vẻ của hắn làm tôi líu cả lưỡi: cả người đầy bùn, gần như che kín hết toàn thân hắn bao gồm cả tóc, vết thương trên bả vai hắn cũng đầy bùn lầy, không biết có phải là bị dính vào hay không, có điều không thấy trên người hắn có thêm vết thương nào mới, nhất định đêm qua hắn thoải mái hơn bọn tôi nhiều.
Tôi không thể miêu tả được cảm giác của mình lúc ấy, bèn cứng ngắc người ra đó, hắn quay người lại, tôi mới kịp phản ứng, buông hòn đá ra, giải thích: “Tôi cứ tưởng anh là… cái gì mà…”
Hắn không để ý tới tôi, chỉ hỏi: “Có gì ăn không?”
Tôi liền nhớ ra, lúc hắn chạy ào vào đầm lầy không hề mang theo bất cứ cái gì, nhìn dáng vẻ của hắn, có khả năng là đã hai mươi mấy tiếng đồng hồ liên tiếp chưa ăn gì rồi.
Tôi dẫn hắn ra ngoài, rót chén nước trà cho hắn, hắn ngồi đó nhai lương khô, không nói gì cả, mặt lạnh như băng.
Hắn ăn xong rồi, tôi đưa miếng vải cho hắn lau tay, rồi vội vàng hỏi hắn tình hình sao rồi, lúc đó sau khi đuổi theo thì đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đuổi theo bọn tôi rồi?
Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, lau qua một lượt nước bùn trên mặt, rồi kể lại cho tôi nghe, lúc liền lúc đứt. Hắn nói cực kỳ giản lược, nhưng tôi vẫn nghe hiểu được.
Hóa ra, đêm qua sau khi đuổi theo Văn Cẩm ra ngoài, hắn vẫn liên tục đuổi theo suốt sáu giờ liền, nhưng rồi đành bó tay vì truy đuổi trong rừng rậm thực sự quá khó khăn, cuối cùng không biết là người phụ nữ kia đã trốn đâu rồi, hay là đã chạy xa rồi. Thế là không đuổi nữa, đến lúc dừng lại, thì đã không biết mình đang ở đâu rồi.
Không có thiết bị chiếu sáng nào, lại mất mục tiêu, cái gì xung quanh cũng không nhìn thấy, hắn bèn tính toán thời gian đến đây và tốc độ của chính mình, biết giờ đang ở cách chúng tôi không quá xa, thế nhưng, nếu như tiếp tục tiến vào rừng mưa, muốn về lại thì quá khó khăn, cho nên, hắn bèn rúc vào trong một đống rễ cây, chờ đến khi trời sáng rồi về.
Điều này cũng giống như suy nghĩ của chúng tôi lúc đó vậy. Bàn Tử đã đoán hắn có thể sẽ trở về vào lúc sáng sớm, thế nhưng đến khi sáng sớm tình hình lại có thay đổi. Lúc ấy chúng tôi nhìn thấy khói hiệu, đồng thời, hắn cũng nhìn thấy khói hiệu bọn chú Ba đốt lên.
Hắn dựa vào khoảng cách, tính toán hướng khói hiệu của bọn tôi, đến lúc quay về chỗ chúng tôi để lại mảnh giấy cho hắn thì phát hiện ra nơi đó đã ngập trong nước rồi, hắn đành phải quay ngược lại, đuổi theo chúng tôi. Nhưng cũng giống bọn tôi vậy, đuổi theo khói hiệu kia mà đi, tuyến đường cũng không thẳng tắp, mãi không gặp được bọn tôi. Về sau đến tối mới nghe thấy tiếng súng, lại lần mò đến đó, đi mãi theo đến tận đây, phát hiện ra doanh địa này.
Tôi nghe xong, nghĩ thầm thực là trùng hợp, nếu tối qua không có trận đại chiến kia, chỉ e hắn không thể tìm thấy bọn tôi được. Cũng may nhờ hắn có thể giữ vững sự tỉnh táo để mà phán đoán trong hoàn cảnh ác liệt đến thế nữa. Có điều, hắn đã trở về rồi, trong lòng tôi cuối cùng cũng buông được một tảng đá, vốn tôi không ôm bất cứ hy vọng nào cả.
Lúc này, nhìn hắn lau sạch nước bùn trên người, tôi liền hỏi hắn, cũng là chạy trốn, tuy tụi này cũng thảm hại lắm, nhưng cũng không đến mức thành ra cái dạng này như anh, rốt cuộc anh gặp phải chuyện gì mà thành thế này vậy?
“Đây không phải là bị làm sao, bùn là tôi tự trát lên.” Hắn nói.
Tôi lại càng lấy làm lạ, nghĩ thầm, bộ anh định làm bánh trôi lăn bột đậu à? Còn đám bọ chét trên người là thế nào? Với thể chất của anh, nằm giữa đống bọ chét bọ chét cũng chỉ có thể massage cho anh mà thôi.
Hắn nhìn bùn trên cánh tay, giải thích: “Là bởi vì lũ rắn…”
“Rắn?”
“Văn Cẩm sống ở chỗ này từ rất lâu rồi, ở đây nhiều rắn độc như thế, cô ấy lại có thể sống ở đây trong suốt thời gian dài như vậy ắt hẳn phải có nguyên nhân, hơn nữa, dáng vẻ kia thực sự rất khác thường, tôi cảm thấy hai điểm này nhất định có sự liên quan trong đó, suy nghĩ một chút, tôi mới nhận ra nước bùn này chính là mấu chốt.” Muộn Du Bình nói: “Tôi trát bùn lên khắp người, quả nhiên, lũ rắn này dường như không nhìn thấy tôi.”
Tôi liền bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là vậy, Văn Cẩm làm sao mà lại thành ra như thế, bởi vì rắn dựa vào nhiệt lượng để tìm kiếm con mồi, khi xoa nước bùn lên khắp thân người, không những che khuất được nhiệt lượng, mà còn giấu được mùi, quả thực là hữu dụng.
Trong lòng không khỏi mừng rỡ vô cùng, đây đúng là một tin tức tốt. Kể từ bây giờ, khả năng sinh tồn trong rừng mưa của chúng tôi sẽ tăng cao hơn nữa, ít nhất thì cũng không còn rơi vào tình cảnh mặc người xâu xé nữa.
Muộn Du Bình lau sơ sơ bùn trên người, rồi nhìn doanh địa xung quanh, hỏi tôi: “Mấy người đến đã thế này rồi?”
Tôi gật đầu, rồi kể lại hết những gì chúng tôi đã trải qua.
Tôi kể rành mạch cho hắn nghe, cố gắng giản lược nhưng vẫn rõ ràng, bọn tôi đến đây cũng không sớm hơn anh là mấy, khi đến đã không có ai rồi, hơn nữa, tình hình nơi này có chút kỳ quái, tất cả mọi đồ vật bên người cũng không được đem đi, cũng không có dấu vết sử dụng vũ lực, hình như những người này rời bỏ doanh địa một cách rất ung dung, rời đi mà không đem theo bất kỳ cái gì cả.
Hắn yên lặng lắng nghe, nghe xong, mắt liếc qua nhìn các căn lều khắp bốn phía, cũng không nói gì cả, chỉ nhíu mày, dường như cũng rất khó hiểu.
Tôi nói với hắn, anh về thì tốt quá rồi, bởi vì có Phan Tử nên bọn tôi tạm thời không thể rời khỏi đây được, hơn nữa, bọn tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi và hồi phục, bằng không chỉ có nước chết. Bây giờ thêm được người nào hay người ấy.
Hắn chẳng ừ hử gì cả, nhìn tôi rồi nói: “Ở nơi này, thêm một người bớt một người cũng đều như nhau.”
Tôi có chút không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy, có điều hắn nói xong liền đứng dậy, xách một cái xô, ra cái ao ngoài doanh địa múc một xô nước đầy, sau đó cởi sạch quần áo, quay lưng về phía tôi, bắt đầu lau chùi kỳ cọ mình mẩy, xối hết bùn lầy trên người xuống. Tôi nhìn dáng vẻ của hắn, biết hắn chẳng còn lời gì để nói với tôi nữa rồi, trong lòng có hơi buồn bực, nhưng thôi hắn đã trở về rồi cũng coi như là một chuyện vui.
Hắn tắm giặt xong xuôi, đến lúc quay về thì nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi cũng không định đi làm phiền hắn nữa, nhưng mà tôi không ngủ được, thế là cũng đi tắm một cái. Lúc tắm xong có cảm giác hồi phục một chút, bèn đi xách nước về, lau rửa cho Phan Tử, anh ấy có hơi phát sốt, ngủ có chút không yên, sau khi tôi lau rửa cho anh xong, anh ấy mới lại ngủ say được lần nữa.
Đi ra thì thấy Bàn Tử, tôi nghĩ anh ta chắc chả cần tôi hầu hạ đâu, bèn ngồi xuống bên cạnh, xoa bóp bắp chân, cũng không có ý định xem lại cuốn sổ của Văn Cẩm nữa. Quay đầu nhìn Muộn Du Bình, hắn cũng đang ngủ, lại nghĩ, hắn ta chắc chắn còn mệt hơn chúng tôi, cho dù là La Hán kiên cường đến mấy cũng không chịu nổi giày vò đến thế.
Tôi cứ ngồi canh như thế mãi, cho đến tận ba bốn giờ chiều, Bàn Tử mới tỉnh, mơ màng đứng lên nhìn thấy Muộn Du Bình thì “ừ” một tiếng, mãi lâu sau mới phản ứng được, nói: “Cái đệch, ông đây không phải đang nằm mơ đấy chứ.”
Muộn Du Bình lập tức tỉnh dậy, rõ ràng ngủ không sâu. Hắn nhìn anh ta, rồi lại nhìn trời, cũng ngồi dậy. Bàn Tử liền dụi mắt nói: “Xem ra không phải mơ. Đồng chí công nông binh, rốt cuộc chú cũng đến nương tựa vào Hồng quân ta rồi.”
Muộn Du Bình thực sự là một người thần kỳ, tuy rằng hắn ít nói thật, nhưng sự xuất hiện của hắn giống như một liều thuốc kích thích vậy, loáng cái tôi thấy Bàn Tử có một vẻ mừng rỡ toát ra từ trong nội tâm. Tôi liền nói, anh vui mừng cái gì, không phải anh kêu muốn đi đánh lẻ kia mà.
Anh ta đứng lên ra ngồi xuống bên cạnh tôi, nhổ ra mấy cục đờm máu, nói: “Đấy là hồi trước, Tiểu Ca về rồi, vậy nhất định phải đi theo Tiểu Ca rồi, theo Tiểu Ca là có thịt ăn, nhỉ.”
Tôi thấy trong đờm anh ta có máu, liền biết anh ta phải chịu nội thương rồi, có điều, anh ta không quá để bụng, chắc không có gì quá nghiêm trọng, tôi bèn bảo anh ta cẩn thận một chút.
Muộn Du Bình không trả lời. Bàn Tử đưa tôi một điếu thuốc, rồi rót từ ấm ra một ít nước rửa mắt, rồi hỏi Muộn Du Bình tình hình khi trước thế nào. Tôi liền thuật lại một lượt những gì Muộn Du Bình đã nói với tôi cho Bàn Tử nghe.
Bàn Tử vừa nghe vừa gật đầu, nghe đến đoạn nước bùn tránh rắn, liền vui vẻ nói: “Đệt mợ, đây đúng là một bài thuốc hay, có bài này rồi, chúng ta bớt tốn ít tinh lực khi ở trong đầm lầy này rồi. Mẹ kiếp lúc này đi ngủ còn nằm mơ thấy rắn bò trên người nữa cơ, chui vào đũng quần ông đây không chịu ra, làm ông sợ muốn chết đi được.”
Tôi phì cười, có cảm giác chỉ khi nào có Muộn Du Bình ở đây, mấy câu đùa cợt của Bàn Tử mới buồn cười được, nói: “Có khi là tại trong đũng quần anh có gà con rồi, nói mới nhớ, thế anh đã ấp nở ra chưa?”
Bàn Tử nói: “Còn chưa đâu, cả ngày bị ngâm trong nước, biến thành trứng cá hết rồi, đợi tí nữa ông phải lôi ra phơi nắng, kẻo lên mốc hết.”
Tôi phá ra cười, Bàn Tử cũng cười, vỗ tôi mấy cái: “Cậu cười cái rắm chó gì, tôi đếch tin của cậu vẫn còn khô ráo đâu, hay là chúng mình lấy ra vắt cho khô nhé?”
Tôi lắc đầu nói thôi khỏi, Bàn Tử liền để tôi đi nghỉ ngơi. Tuy tôi có chút hưng phấn, nhưng cơ thể quá mệt nhọc không chống đỡ nổi nữa, tôi nằm xuống, chả mấy chốc liền ngủ mất. Có lẽ là bởi vì có Muộn Du Bình, cho nên lần này ngủ rất say, cảm thấy đặc biệt yên tâm, mãi đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Nắng chiều đã đỏ ối, tôi đứng lên liền ngửi thấy mùi thơm, là Bàn Tử đang đun nấu gì đó, cũng không biết là nấu cái gì nữa, tôi cử động mấy cái, cảm giác như thể mình là cương thi nằm trong mộ vừa mới bật dậy ý, các búi cơ trên người mỏi nhừ, không thể miêu tả lại được cái cảm giác này.
Hai tay hai chân tôi đều chả có tí sức nào, gần như là phải bò dậy tựa vào tảng đá bên đống lửa, tay cứ run run, liền nghe thấy Bàn Tử và Muộn Du Bình nói chuyện, anh ta đang hỏi xem Muộn Du Bình có tính toán gì không.
Tôi nghĩ thầm, người này lại bắt đầu đòi chủ nghĩa ly khai rồi, Phan Tử thì phế, không còn ai nằng nặc buộc anh ta phải đi tìm chú Ba tôi nữa, thế là anh ta bắt đầu lôi kéo Muộn Du Bình tham gia vào mưu mô chước quỷ của mình. Tôi lập tức tựa lại gần, nghe thấy anh ta nói với Muộn Du Bình: “Tôi nói, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Ngô Tà biết được, nếu không cậu ta sẽ phát điên mất…”