• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thành tích khối mười hai ——”

Tiếng loa phát thanh vang lên khắp sân vận động, tất cả mọi người gần như nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng.

“Hạng nhất, lớp ba, 189 điểm.”

Phần lớn thành viên lớp ba là học viên thể thao, cho nên bọn họ đạt được thứ hạng này cũng không khiến mọi người bất ngờ. Ngoại trừ phần thi lễ khai mạc không yêu cầu thể lực, bọn họ gần như giành được hạng nhất ở tất cả hạng mục.

Chuyện quan trọng còn ở phía sau.

Toàn bộ thành viên lớp sáu đang ồn ào đồng loạt dừng hết động tác, ánh mắt theo bản năng hướng về sân khấu chính chờ đợi.

“Hạng nhì ——”

“Lớp sáu ——”

“Tuyệt vời!!!”

Khu vực khán đài lớp sáu truyền đến tiếng hoan hô như sấm dậy, sau đó rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, bởi vì bọn họ muốn cẩn thận nghe rõ tổng điểm của lớp mình.

“165 điểm……”

“Chậc chậc, quả không hổ danh là lớp ba, cách biệt điểm số lớn như vậy.” Các thứ hạng sau không có chênh lệch điểm số nhiều như hạng nhất và hạng nhì, Tôn Văn Thụy cảm thán một câu, sửa sang lại cặp sách, sau đó quay đầu gọi, “Phó ca, một lát nữa ba tớ đến đón tớ, cậu có muốn cùng đi bệnh viện luôn không? Hiếm lắm hôm nay mới có được một ngày tan học sớm, kiểm tra xong chúng ta đi ra ngoài chơi!”

“Cậu nói chuyện có thể nói nhỏ một chút được không.” Phó Dư Hàn cầm cặp sách đứng lên, “Không đi, tôi có việc.”

“Cậu thật sự có việc sao?” Văn Dục quay đầu nhìn cậu một cái.

Không giống với cách biệt ba chiếc ghế lúc sáng, hiện giờ khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần, Văn Dục vừa quay đầu lại, suýt chút nữa đã đụng vào trán Phó Dư Hàn.

Phó Dư Hàn bị hắn hỏi không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Vừa nãy ở bên kia chẳng phải tôi đã nói rồi sao?”

“Tôi tưởng cậu chỉ là tìm cớ để không đi ăn cơm thôi.” Văn Dục nói.

“Nếu thật sự không muốn đi thì cần gì phải tìm lý do chứ? Trực tiếp nói không đi chẳng phải xong rồi sao.” Phó Dư Hàn vẻ mặt lãnh đạm, xách túi lên bước xuống bậc thang, lúc đi ngang qua bên người Văn Dục, đem một cái chai nhỏ màu trắng nhét vào trong túi áo hắn, “Đi đây.”

Văn Dục lấy ra nhìn, cư nhiên là một chai thuốc xịt Vân Nam.

Hắn hơi giật mình, sau đó nhướng mày một cái thật khẽ.

Thông báo thành tích sắp kết thúc, điều này cũng đồng nghĩa với việc đại hội thể thao chuẩn bị bế mạc. Học sinh các lớp bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Phó Dư Hàn lẫn trong đám người đi ra khỏi sân vận động, chậm rãi đi đến trạm xe buýt gần nhất.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà hôm nay cậu chờ xe rất lâu. Học sinh Tam Trung đứng bên cạnh đã đổi vài lượt mà chuyến xe cậu chờ vẫn chưa tới, thay vào đó lại chờ được Văn Dục chậm chạp đi ra.

“Cậu ngồi xe buýt sao?” Phó Dư Hàn vô cùng ngạc nhiên hỏi, “Maserati của cậu đâu?”

“Ở đâu ra Maserati,” Văn Dục cười nói, “Hôm nay tôi cũng không về nhà ba mình.”

“Cậu ở cùng mẹ sao?”

Phó Dư Hàn hỏi vấn đề này hoàn toàn dựa theo bản năng, hỏi xong mới đột nhiên ý thức được mình nói sai rồi.

Rõ ràng lần trước lúc ở văn phòng giáo viên, Văn Dục đứng ngay trước mặt cậu và thầy chủ nhiệm nói rằng mẹ hắn là mẹ kế.

Mỗi người đều có một vài chuyện không muốn cho người khác biết, cậu lại không có thói quen tò mò giống như Văn Dục, cho nên cũng không tìm hiểu gì thêm.

Phó Dư Hàn nhanh chóng ngậm miệng cụp mắt, muốn làm như mình chưa từng hỏi qua chuyện thất đức như vậy. Không ngờ rằng, Văn Dục dường như không hề giận, ngược lại còn nhẹ nhàng cười một tiếng.

Giữa những tiếng ồn ào của xe cộ trên đường, giọng của hắn vang lên thật rõ.

“Tôi ở một mình.”

“Thuê nhà sao?” Phó Dư Hàn không biết đang nghĩ tới cái gì.

“Không phải, là mua.” Văn Dục cười vô cùng vui vẻ, “Đó là quà thành niên của ba tôi.”

“……” Phó Dư Hàn cụp mắt, “Cậu quả thật là một đại thiếu gia.”

Tuy vậy việc này cũng nhắc nhở cậu.

Chỉ cần điều kiện kinh tế cho phép, cậu hoàn toàn có thể dọn ra ngoài, không cần phải tiếp tục ở lại trong nhà nữa.

Văn Dục bước tới không bao lâu, chiếc xe buýt Phó Dư Hàn chờ đến thiên hoang địa lão kia rốt cuộc cũng tới. Cậu lên xe, đi ra phía sau tìm vị trí ngồi xuống, sau đó liền phát hiện Văn Dục đã đi tới bên cạnh.

Chiếc xe này chạy về hướng Tam Trung, có không ít người sống ở gần trường học, vậy nên phía sau Văn Dục ào ào chen lên một đám học sinh.

Nếu có thể lựa chọn, Phó Dư Hàn nhất định sẽ không ngồi cùng hắn, nhưng mà ngay lúc này cậu lại nhìn thấy Chu Hướng Ngôn ở trong đám đông.

Động tác của thân thể luôn nhanh hơn so với não, Phó Dư Hàn lập tức bắt lấy tay Văn Dục.

Hắn cụp mắt, quăng tới một ánh nhìn dò hỏi.

Đúng lúc này, Chu Hướng Ngôn vừa mới bước lên xe dường như cũng chú ý tới động tĩnh ở cuối xe, đứng từ xa nhìn về Phó Dư Hàn hơi hơi mỉm cười. Phó Dư Hàn trước sau như một không có biểu cảm gì, chỉ là nhìn cậu ta khẽ gật đầu một cái.

Văn Dục theo tầm mắt cậu quay lại, nhìn thoáng qua.

“Cậu ngồi ở đây được không?” Phó Dư Hàn hỏi, “Có chỗ trống.”

“Ừm……” Văn Dục nhướng mày, cười khẽ, tiếp theo thuận thế ngồi xuống.

Xe buýt một đường lung lay rời đi, sau khi qua ba trạm, có không ít học sinh ngủ thiếp đi vì hưng phấn hoạt động cả một ngày trời. Giữa chừng Văn Dục khẽ liếc mắt một cái, lại phát hiện người thường ngày giống như thần ngủ Phó Dư Hàn thế mà chưa từng chợp mắt.

Mãi đến bốn mươi phút sau, xe buýt mới chạy đến gần Tam Trung, một đám học sinh ồn ào lần lượt xuống xe, tản ra tứ phía, chỉ còn lại duy nhất Phó Dư Hàn đứng yên không động.

“Không đi sao?” Văn Dục quay đầu khẽ liếc cậu.

Phó Dư Hàn không muốn nói nhiều: “Tôi chờ chút nữa, cậu đi trước đi.”

Văn Dục nghiêng đầu, nhún nhún vai, đi ngược trở về.

Phó Dư Hàn: “?”

“Vậy tôi cũng chờ chút nữa.” Văn Dục nói.

Hắn đút tay vào túi quần, cùng Phó Dư Hàn sóng vai đứng ở trạm xe, dáng vẻ hệt như đang chờ xe buýt. Đôi mày Phó Dư Hàn cau lại: “Cậu có bệnh phải không?”

Đây có thể là biểu cảm lớn nhất của cậu từ trước đến giờ, khiến Văn Dục nhìn chằm chằm cười một lúc lâu: “Sao trông cậu lại buồn cười thế này.”

“……”

Phó Dư Hàn cảm giác, có lẽ mình gặp quỷ rồi.

Để không phải dính líu tới cái tên uống lộn thuốc Văn Dục này, đèn xanh vừa sáng, Phó Dư Hàn liền nhấc chân băng qua đường. Cậu đi ngang qua cổng lớn Tam Trung, bước tới con đường mỗi ngày đi học đã đi vô số lần.

Văn Dục không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, giữ khoảng cách với cậu hơn mười mét, bàn tay đút vào trong túi áo, mân mê lọ thuốc xịt Vân Nam.

Chẳng mấy chốc Văn Dục đã đi đến cổng tiểu khu nơi mình ở.

Phòng trực ban không bật đèn, bảo vệ như thường ngày ngồi ở bên trong đọc báo. Đây là một buổi chiều nhàn nhã và yên tĩnh. Văn Dục nghĩ nghĩ, không đi vào, quay người đổi hướng đuổi theo Phó Dư Hàn.

“Thế mới nói,” hắn thấp giọng phỉ nhổ sự đáng khinh của mình ba lần, “Con người cuối cùng rồi cũng sẽ phát triển thành dáng vẻ mình căm ghét nhất.”



Đây là một con đường khá dài, đại đa số thời gian Phó Dư Hàn đều đi bộ, chỉ thỉnh thoảng mới ngồi xe.

Lẽ ra phải qua hai trạm nữa Phó Dư Hàn mới phải xuống xe, nhưng thứ nhất, cậu không muốn đụng mặt Chu Hướng Ngôn; thứ hai là muốn cho bản thân thời gian suy nghĩ chút chuyện, cho nên mới xuống xe ở Tam Trung.

Trước kỳ họp phụ huynh cậu đã tới đây, nhưng lúc đó Phó Học Thành đi công tác chưa về. Mặc dù mẹ kế vẫn luôn đối xử ôn nhu nhiệt tình với cậu…… Nhưng dù sao cũng là mẹ kế, Phó Dư Hàn không có chuyện gì để nói với bà, cho nên đã rời đi.

Hôm nay Phó Học Thành đi công tác trở về, nghe nói sáng nay lên máy bay, lúc này hẳn là đã về đến nhà rồi.

Phó Dư Hàn có chút do dự, không biết làm sao để mở miệng.

Trong lòng có tâm sự, đường đi liền có vẻ ngắn hơn, chờ đến lúc cậu lấy lại tinh thần thì đã đứng trước cổng toà nhà.

Kiến trúc của tiểu khu này tương đối đặc biệt, tất cả đều là toà nhà nhỏ, mỗi toà nhà có hai gian lớn thiết kế theo kiểu tầng lầu. Phó Học Thành chính là ở tại một gian tầng một.

Phó Dư Hàn xoa xoa tay, muốn tự giúp bản thân giảm bớt căng thẳng, sau đó nhấn chuông cửa.

Trong nhà rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu sau một người phụ nữ trung niên thoạt trông như bảo mẫu bước ra mở cửa.

“Cậu là……?”

“Tôi tìm Phó Học Thành.” Phó Dư Hàn kéo kéo quai đeo cặp sách, gương mặt không chút biểu cảm, “Tôi là con trai ông ấy.”

“À ừm.” Bảo mẫu ngẩn người, “Cậu chờ một chút.”

Bà quay trở vào nhà, phía sau cánh cửa truyền đến vài tiếng động. Phó Dư Hàn nhìn xuống tấm thảm trải sàn, nhận ra nhãn hiệu này.

Đây là nhãn hiệu cậu thích, bởi vì trông đẹp. Khi cậu còn nhỏ không có khái niệm về tiền bạc, chỉ biết chọn loại đẹp nhất. Về sau ba cậu cũng chưa từng mua nhãn hiệu nào khác, Phó Dư Hàn không ngờ thói quen này vẫn còn có thể giữ được đến hôm nay.

Phó Học Thành đang nghỉ ngơi ở nhà, chốc lát liền từ bên trong đi ra, gương mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ: “Tiểu Hàn? Sao hôm nay con lại có thời gian đến đây…… Tan học chưa?”

“Hôm nay khai mạc đại hội thể thao, được tan học sớm.” Phó Dư Hàn nhìn thoáng qua trong phòng, “Chu Hướng Ngôn không có nhà sao?”

“Con xem trí nhớ của ba này, quên mất hai đứa hiện giờ đang học cùng trường.” Phó Học Thành bật cười, vỗ vỗ đầu mình, “Lớn tuổi rồi.”

“Vẫn còn trẻ.” Phó Dư Hàn đánh giá gương mặt ông, “Chưa già.”

“Con trai nói ba không già thì ba không già. Đến đây, mau vào nhà, hôm nay ở lại ăn một bữa cơm đi?”

Phó Dư Hàn lắc đầu: “Gần đây sức khoẻ em gái con không tốt lắm, con phải trở về.”

Phó Học Thành cau mày.

“Con tới là có chuyện muốn nói.” Phó Dư Hàn liếm liếm môi, “Ba.”

“Hả?”

“Mấy năm nay con chưa từng đòi hỏi ba điều gì về tiền bạc,” cậu dừng một chút, “Con muốn học vẽ tranh.”

Học vẽ cần phải tham gia lớp đào tạo, thậm chí nếu như có thể, cậu còn muốn ra nước ngoài du học.

Cái thứ hai có thể ba cậu sẽ không đồng ý, bởi vì rốt cuộc đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, hơn nữa cũng có quá nhiều điều không chắc chắn —— thỉnh cầu là một chuyện, Dương Phàm cũng là một chuyện, chính bản thân cậu còn đang do dự.

Đối với những chuyện tương lai, Phó Dư Hàn ít nhiều có vài phần mờ mịt.

Nói đến cũng thật lạ, ở trước mặt mẹ mình, cậu tuyệt đối không chịu yếu thế, vậy mà chỉ cần đến chỗ ba liền không chút do dự phô bày hết thảy tâm sự phiền não trong lòng.

Suy cho cùng, Phó Học Thành cũng đã sống lâu hơn cậu mấy chục năm, có một số chuyện vẫn có thể cho cậu lời khuyên được.

Hai cha con ngồi trong phòng khách trò chuyện một lát, giữa chừng Chu Hướng Ngôn đi ra uống nước, khẽ chào hỏi với cậu.

Phó Dư Hàn gật gật đầu.

“Sao con vẫn cứ kiệm lời như vậy hả.” Phó Học Thành bật cười, “Cái tính này là học ở đâu ra.”

Phó Dư Hàn không hé răng.

Bày trí của ngôi nhà này không khác mấy so với căn phòng cậu sống khi còn nhỏ, cảm giác quen thuộc ập đến này khiến tâm tình cậu cũng được thả lỏng.

“Ba có thể cho con tiền để tham gia lớp đào tạo, nhưng ba có một vấn đề muốn hỏi.” Phó Học Thành nói, “Con đã nói chuyện này với mẹ chưa?”

Phó Dư Hàn lắc đầu.

“Ba có một thắc mắc, tiền trợ cấp nuôi dưỡng của con mấy năm nay ba chưa từng để thiếu đồng nào, mỗi tháng đúng hẹn đều gửi cho mẹ con. Hà Yến cũng không đến mức học phí lớp đào tạo cũng không có.” Giọng Phó Học Thành nhuốm vài phần tức giận, “Con trai đi học cũng không chịu bỏ tiền, vậy số tiền kia cô ấy đã tiêu ở đâu rồi?”

Phó Dư Hàn sửng sốt.

Lúc ba mẹ tách ra cậu còn quá nhỏ, cho nên cũng không biết về số tiền trợ cấp nuôi dưỡng này.

Theo lý, lúc này cậu nên nói “sẽ trở về hỏi mẹ một chút” mới phải.

Nhưng cậu lại hơi miễn cưỡng cùng Hà Yến nói loại chuyện này.

“Về chuyện du học……”

Phó Học Thành còn chưa nói xong, cửa chính bỗng vang lên một tiếng “cạch”.

Chu Nhược Yên tan tầm đã về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK