Lão tứ năm nay ba mươi mốt xuân xanh, tự tin vẫn là một cành hoa đương độ, chẳng qua công việc bề bộn cho nên thường xuyên không có thời gian cạo râu, ngoại hình có chút lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn có hơi già.
Cũng bởi vì điều này, y mới không thích nhất chuyện bị người ta bảo mình lớn tuổi.
Văn Dục và lão tứ đã quen biết nhau rất lâu, đương nhiên biết đây là tử huyệt của y.
Lão tứ vui vẻ: “Hắc hắc, tên nhóc thối giỏi lắm! Dám vì một người ngoài mà công kích anh — có ai giống như cậu, lại đi che chở cho ‘tình địch’ không hả?”
Văn Dục rũ mắt, gương mặt tuấn tú không hiện ra biểu cảm nào: “Tóm lại anh đừng động đến cậu ấy.”
Lão tứ vươn ngón trỏ, chỉ chỉ Văn Dục: “Cái tên nhóc này.”
Văn Dục dửng dưng như không nghe thấy.
Hắn không cảm thấy mình làm như vậy có gì kỳ quái, tuy rằng Phó Dư Hàn là tình địch của hắn, nhưng đồng thời cũng là bạn học.
Bạn học và nhóm hồ bằng cẩu hữu này của Văn Dục rõ ràng là hai nhóm người của hai thế giới khác nhau, có thể không liên lạc thì tốt nhất không cần liên lạc. Nếu không phải thấy Phó Dư Hàn thật sự khó khăn, hắn cũng sẽ không dẫn người đến nơi này.
Cũng may lão tứ cũng không chấp nhất, y vốn dĩ chỉ là thuận miệng trêu chọc Văn Dục mà thôi. Thiên hạ hoa cỏ nhiều như vậy, y không thích xuống tay với người mà huynh đệ mình đã nhận định.
Hai người đã lâu không gặp liền trò chuyện đôi câu, trong tay lão tứ vẫn còn hai phần công việc cho nên khá vội vàng, một bên vừa nói chuyện vừa cúi đầu nghiêm túc chỉnh sửa ảnh.
Văn Dục đứng bên cạnh nhìn.
Hai người đợi khoảng mười phút, Tam Mao mới dẫn người trở về.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Văn Dục quay đầu lại liền trông thấy Phó Dư Hàn đang khoát một chiếc áo choàng đen dài chấm đất, tựa như đang cosplay ma pháp sư.
“Tứ ca,” giọng điệu của Phó Dư Hàn vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng không biết vì sao, Văn Dục tựa hồ nghe ra được trong đó một tia dè dặt, “Bây giờ em phải làm gì?”
Lão tứ chỉ vào khu vực nơi ánh sáng mặt trời đang rải xuống: “Cởi áo choàng ra, đứng vào trên bậc thang bên kia.”
“……”
“Sao vậy?” Lão tứ nhìn cậu một cái, “Có vấn đề gì sao?”
Phó Dư Hàn lắc đầu, quay sang nhìn Văn Dục nói: “…… Cậu có thể đi ra ngoài trước được không?”
Văn Dục không có sở thích xem người khác cởi quần áo, nhưng mà Phó Dư Hàn đã nói vậy, hắn ngược lại không muốn đi ra ngoài. Sau một khắc ngẩn người ngắn ngủi, hắn bật cười: “Không thể.” Văn Dục nói, “Cậu muốn qua cầu rút ván sao? Tôi thường tới đây xem tứ ca chụp ảnh, có người thậm chí còn cởi nhiều hơn, cậu sợ cái gì.”
“……”
Hiện giờ phía trong áo choàng của Phó Dư Hàn chỉ còn mỗi một cái quần lót tứ giác mới thay, cởi nhiều hơn chẳng lẽ là khoả thân sao?
Cũng không phải là cậu sợ cởi, công việc và lúc bình thường là hai chuyện khác nhau. Nếu cậu đã chấp nhận làm “người mẫu nội y” rồi, dĩ nhiên trước khi đến đã chuẩn bị tốt tâm lý cởi quần áo.
Nhưng cậu không ngờ, Văn Dục sẽ ở lại xem.
Bị người lạ nhìn có thể giả vờ như mình đang ở bể bơi, nhưng hiện giờ ở đây có người quen…… Cảm giác có chút, hơi khó xử.
“Hơn nữa,” Văn Dục cười tủm tỉm bổ sung, “Cậu không thích tôi lại càng muốn xem, chẳng phải hôm đại hội thể thao tôi đã lỡ mất cơ hội à?”
Phó Dư Hàn á khẩu không trả lời được.
Người này quả thật là lòng dạ hẹp hòi, hôm đó ở đại hội thể thao, lúc cậu xốc áo thoa thuốc đã đuổi hắn ra ngoài, chút chuyện nhỏ nhặt vậy mà hắn vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.
Phó Dư Hàn cảm thấy thù này đã đủ để bù đắp cho ơn nghĩa giúp cậu tìm việc làm thêm của Văn Dục.
Lão tứ vội vàng nói: “Công việc là công việc, đừng nghĩ đến những chuyện khác, làm người mẫu thì cần phải thoải mái. Bắc Lâm, cậu dẫn Phó Dư Hàn đến vị trí chụp; tiểu thất đừng cãi nhau nữa.”
Văn Dục nhún nhún vai: “Được thôi.”
Bắc Lâm là trợ thủ vừa nãy đang bận điều chỉnh ánh sáng, vừa nghe gọi tên liền chạy tới dẫn Phó Dư Hàn đến bậc thang bên kia, vừa đi vừa trấn an cậu.
Lần đầu tiên làm người mẫu, là ai cũng sẽ có chút ngại ngùng, Bắc Lâm đã nhìn quen, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Văn Dục nhìn về hướng Phó Dư Hàn, không tiếng động nở nụ cười, tựa như đang khoe khoang thắng lợi.
Phó Dư Hàn bị nụ cười kia của hắn kích thích không ít.
Cậu mạnh mẽ nghĩ thầm, cởi thì cởi, đều là con trai, ai chẳng như nhau, cần gì phải sợ?
Bản thân Phó Dư Hàn chưa bao giờ sợ phiền phức, cho dù là buổi tối không về nhà, việc học tập hay kiếm tiền.
Không cần sợ, cũng sẽ không sợ.
Bắc Lâm dẫn cậu đi đến cầu thang, bảo cậu đứng ở khoảng bậc thang thứ sáu thứ bảy, chân phải đặt cao hơn chân trái một bậc, đôi tay buông thõng tự nhiên, mặt nhìn về phía bên phải, tay chân thả lỏng thoải mái.
Lão tứ lưu lại bức ảnh vừa chỉnh sửa xong, đi đến trước chân máy gọi: “Bắc Lâm, cởi áo choàng của cậu ấy xuống ——”
Bắc Lâm đã sắp bước xuống khỏi cầu thang. Khoé mắt Phó Dư Hàn trông thấy ở cách đó không xa, tứ ca và Văn Dục có lẽ đều đang nhìn mình. Cậu mím môi, cắn răng một phát cởi ra áo choàng, vứt xuống cho Bắc Lâm.
Làn da trơn bóng bỗng chốc lộ ra dưới ánh mặt trời.
Bộ nội y đầu tiên cần phải chụp có màu xanh lam đậm, vô cùng phù hợp với làn da trắng trẻo của Phó Dư Hàn, kiểu dáng tương đối nghiêm túc, có thể phác hoạ ra dáng vẻ vừa cấm dục lại nguy hiểm.
“Tay đừng cứng đờ như vậy, tự nhiên một chút…… Đúng rồi, hãy tưởng tượng như cậu đang ở nhà một mình……”
Lão tứ đứng phía sau máy ảnh, vừa điều chỉnh tiêu cự vừa chỉ đạo Phó Dư Hàn chỉnh sửa động tác và góc độ.
Tuy lão tứ là một nghệ thuật gia, lại có sinh hoạt cá nhân tương đối phóng túng bất kham, nhưng lúc làm việc, y quả thật là một người cực kỳ nghiêm túc.
Lúc đầu Văn Dục còn cố ý đứng xem, nhưng mà theo động tác ngày càng tự nhiên của Phó Dư Hàn, chính hắn ngược lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy e ngại khi nhìn người có mối quan hệ không tệ với mình cởi quần áo.
Xem không được.
Nhưng chạy trối chết dường như hơi ngu ngốc.
Vì vậy Văn Dục giật giật khóe miệng, quyết định đi rót một ly nước.
Trong một góc của nhà xưởng bỏ hoang có chuẩn bị sẵn một bình nước uống —— đây là thói quen lúc làm việc của tứ ca —— tương đối phiền phức, nhưng lúc này vừa hay có thể giúp Văn Dục có chút thời gian bình tĩnh lại.
Dòng nước lạnh lẽo lướt qua cổ họng, Văn Dục nặng nề thở dài một hơi.
Trong lòng lão tứ đã có sẵn hình mẫu, vì vậy chụp rất nhanh, không bao lâu đã chụp xong bộ trang phục đầu tiên, sau đó bảo Phó Dư Hàn đi thay bộ đồ khác.
Trước khi cậu rời khỏi máy ảnh, Văn Dục rất tự nhiên xoay người, cầm ly nước đứng xem, làm bộ như chính mình vẫn luôn theo dõi.
“Cậu có góp ý gì không?” Lão tứ cũng đến góc này lấy nước, thuận miệng hỏi.
Văn Dục lắc đầu: “Khá tốt rồi.”
“Hiếm có nha, bình thường cậu là đứa góp ý nhiều nhất đấy.” Lão tứ ừng ực uống xong, lại rót thêm một ly, sau đó đứng dậy nói, “Nói thật, nếu không phải biết cậu đã có người mình thích, anh quả thật cảm thấy người hôm nay đến đây rất thích hợp với cậu đấy.”
“…… Hả?”
“Vóc dáng kia chẳng phải là kiểu yêu thích của cậu sao?” Lão tứ hỏi.
Văn Dục siết chặt ly nước đang cầm trong tay.
Nhưng hắn trước giờ vốn am hiểu làm bộ làm tịch, vẻ mặt một chút cũng không nhìn ra có gì khác thường: “Anh nhớ nhầm rồi, em thích người có cơ bắp một chút, gầy như vậy ai thèm xem chứ? Vóc dáng người em thích chắc chắn tốt hơn nhiều so với cậu ta.”
“Tên nhóc này, chẳng phải lúc trước anh từng giới thiệu một người vóc dáng cường tráng cho cậu, kết quả cậu lại nói rằng “Anh không cảm thấy xem cơ bắp lâu ngày sẽ trở nên chán ngấy sao’.” Lão tứ bác bỏ Văn Dục không chút lưu tình, “Anh thấy lời chú mày nói không đáng tin chút nào.”
“…… Chỉ là sở thích của em thay đổi hơi nhanh thôi.” Văn Dục nói.
Hắn quả thật thích người có dáng vẻ như vậy, cao ráo, không mập mạp, có cơ bắp một chút nhưng không phải kiểu vô cùng lực lưỡng.
Tỷ như Phó Dư Hàn.
Văn Dục có nguyên tắc riêng của mình.
Hắn thích người xinh đẹp lại thú vị, ví dụ như Dương Phàm —— Dương Phàm đẹp trai, tính cách xán lạn như ánh mặt trời, là mẫu hình nam sinh “Anh trai nhà bên” trong miệng nữ sinh của lớp bọn họ.
Ánh mặt trời của Văn Dục vô cùng thuần khiết, là sự xán lạn mà bản thân hắn không có. Người như vậy đối với hắn mà nói, so với “Có được” thì càng đáng để “Ngắm nhìn” hơn. Nói thật, nếu không phải phát hiện ra “tình địch” Phó Dư Hàn, chắc chắn Văn Dục sẽ không tiết lộ với ai mình thích Dương Phàm.
Thậm chí, tình địch như Phó Dư Hàn, đối với hắn mà nói càng là chuyện đáng thú vị hơn.
Nói về dáng người, từ trước đến nay Văn Dục luôn cảm thấy, cái này chỉ là hình thức để người khác xem mà thôi, không thể làm “Tiêu chuẩn kén vợ gả chồng” được.
Đương nhiên, nếu lựa chọn làm “bạn giường” thì vô cùng thích hợp, có điều hắn không cần.
Tính cách và ngoại hình, đây là hai tiêu chuẩn khác nhau, không thể nói gộp là gộp. Phó Dư Hàn hiện giờ thuộc dạng “‘Món đồ chơi’ chơi rất vui” của hắn, cho dù dáng người cậu có hợp khẩu vị hắn bao nhiêu cũng sẽ bị làm lơ.
Về phương diện này, Văn Dục không có tri kỉ, vậy nên hắn có nói thì tứ ca cũng không hiểu. Cuối cùng, dưới ánh nhìn giễu cợt tràn đầy ý tứ xem thường của lão tứ, Văn Dục cầm ly nước đi ra ngoài.
Hôm nay cần phải chụp mười bộ ảnh, bao gồm chụp toàn thân và chi tiết, lượng công việc không ít.
Như thỏa thuận lúc trước, lão tứ đã đáp ứng sẽ không để Phó Dư Hàn lộ mặt, cho nên toàn bộ ảnh đều là chụp từ một bên sườn mặt, thậm chí y còn hứa hẹn, về sau lúc làm hậu kỳ sẽ chỉ để lại một góc cằm; về phần ảnh chụp chi tiết còn cẩn thận hơn, sẽ chỉ cắt đến phía trên bụng một tấc.
Cho nên rốt cuộc Phó Dư Hàn cũng không còn do dự nữa, cậu từ từ thả lỏng, cuối cùng thuận lợi hoàn thành buổi chụp ảnh hôm nay.
Lúc kết thúc sắc trời đã tối đen, Phó Dư Hàn từ chối lời đề nghị đưa bọn họ về của lão tứ, bước đến bên cạnh ghế ngồi đánh thức Văn Dục vì chờ cậu mà ngủ quên, cùng nhau gọi xe trở về.
“Hôm nay cảm giác thế nào?” Văn Dục hỏi.
“Khá tốt. Mới bắt đầu có hơi không được tự nhiên, lúc sau dần dần cũng quen.” Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái, “Đã bắt cậu đợi cả nửa ngày rồi.”
“Không sao. Lúc trước tôi hẹn tứ ca ăn cơm chiều cũng thường xuyên nhìn anh ấy chụp ảnh cả một ngày.”
“Lúc trước tôi còn tưởng rằng, làm nghề nhiếp ảnh rất thoải mái, không ngờ là trông nó còn mệt hơn so với đi làm.”
“Vốn dĩ chính là như vậy, nghề tự do thật ra là cái không tự do nhất.”
“Ừm.”
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến nguyện vọng.” Phó Dư Hàn cười cười, “Chẳng phải các cậu đều bảo tôi thi vào đại học T sao? Tôi phải về suy nghĩ lại xem, sau này sẽ làm nghề gì.”
Văn Dục không mấy hứng thú đối với đề tài nghề nghiệp tương lai này, nghe cậu nói vậy chỉ “Ừm” một tiếng: “Vậy cố lên.”
“Sao tôi dường như cảm thấy cậu chẳng có hứng thú gì cả vậy.” Đúng lúc này, di động trong túi Phó Dư Hàn rung hai cái, cậu lấy ra vừa nhìn vừa nói, “Lúc trước chẳng phải cậu cũng bảo tôi thi vào đại học T sao?”
“Tôi là chờ cậu thi vào cùng đại học sau đó tranh đấu với nhau, chỉ cần cậu đến đại học T thôi, chuyện cậu thích làm nghề gì có liên quan gì đến tôi đâu.”
“Hơn nữa……” Phó Dư Hàn cúi đầu, không nghe thấy lời hắn.
Văn Dục không khỏi nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Làm sao vậy?”
“Tin nhắn của Từ Thiến Di.” Phó Dư Hàn ngẩng đầu, quơ quơ di động, “Không biết cô ấy nghe ngóng ở đâu được một tin tức, cậu có muốn nghe không?”
Văn Dục nhìn cậu.
Phó Dư Hàn chắc chắn biết hắn không mấy hứng thú đối với tin tức của Từ Thiến Di, nhưng mà nếu cậu ta đã hỏi như vậy, đoán chừng nội dung tin tức này có chút đặc biệt.
“Có liên quan đến tôi sao?”
“Xem như là có,” Phó Dư Hàn nói, “Cậu còn nhớ Tiền Khải Nhạc không?”
Hết chương 33
Danh Sách Chương: