Gió thu thổi qua mang theo mùi thơm của hạt dẻ rang đường, chóp mũi “Mèo hoang” tiên sinh nhẹ nhàng ngửi hai cái, bỗng nhiên nhớ đến lời tứ ca vừa nói với cậu lúc nãy.
“Tiểu thất nhà cậu thật là nhẫn tâm, Ung Dung sắp trở thành đối tượng bị nghiêm phạt cậu biết không?”
Phó Dư Hàn thật sự không biết. Dạo gần đây Văn Dục không hề nói gì về chuyện này, khiến cậu tưởng rằng mọi chuyện vẫn vậy không giải quyết được gì. Vốn dĩ lúc đầu Văn Dục đã từng nói qua, thế lực nhà Ung Dung rất mạnh, đoán chừng hắn bị giam cũng không bao lâu.
Khắp nơi trên thế giới này mỗi ngày đều phát sinh chuyện bất công, dù sao cậu cũng coi như không tổn hại gì, muốn cho Ung Dung trả giá đắt tựa hồ có hơi khó.
Phó Dư Hàn không ngờ Văn Dục còn nhớ rõ.
Hôm nay Phó Dư Hàn được tứ ca thanh toán tiền lương, trong túi rủng rỉnh tiền, vừa ra khỏi chỗ làm lập tức đi tới cửa hàng hạt dẻ rang đường.
Người xếp hàng mua món đồ ăn vặt này khá nhiều, Phó Dư Hàn vừa bước tới liền nghe được hai cô gái phía trước tíu tít nói chuyện.
“Rốt cuộc hôm nay tớ cũng tới kịp lúc cửa hàng này mở cửa! Bình thường chờ tớ tan ca xong ghé qua thì hạt dẻ ở đây đều bán hết cả rồi.”
“Ngon đến vậy à?”
“Ngon chứ, còn nóng là ngon nhất, lần trước đồng nghiệp ở chỗ làm cho tớ hai viên nếm thử, bây giờ nghĩ lại……”
Phó Dư Hàn ngước mắt, nhận ra người đang xếp hàng phía trước không chỉ có thanh niên, trước mặt cậu thậm chí còn có vài bà lão sống gần đây, xem ra việc buôn bán ở đây rất được ủng hộ.
Thì ra đây là cửa hàng kinh doanh của một người nổi tiếng trên mạng —— đây là điều Phó Dư Hàn nghe được từ những người đang tán gẫu xung quanh.
Nếu thật vậy thì…… Cậu sẽ mua nhiều một chút.
Dù sao cũng tốn công xếp hàng rồi, coi như là chiêu đãi Văn Dục vì những điều hắn đã làm cho cậu đi.
Lúc gọi điện thoại cho Văn Dục, Phó Dư Hàn chỉ vừa mới lên xe buýt. Sợ hạt dẻ nhanh nguội, cậu vội vàng mở áo khoác bọc lấy, sau đó vòng tay ôm vào trong ngực.
Đến trước cửa nhà hắn, cậu vươn tay sờ thử một chút — — Tốt quá, vẫn còn nóng.
“Cậu tới nhanh vậy?” Văn Dục xoa xoa mắt, mở cửa, đến khi nhìn thấy rõ bộ dáng của Phó Dư Hàn thì ngây ngẩn cả người, “Cậu ôm cái gì vậy?”
“Hạt dẻ rang đường, tôi sợ nó bị nguội.” Phó Dư Hàn nói, “Cậu để tôi vào trước đã.”
Văn Dục nghiêng người tránh qua một bên.
“Cậu vẫn chưa rửa mặt sao?” Phó Dư Hàn vừa đi vào vừa hỏi.
“Ừm, mới vừa dọn dẹp xong.” Văn Dục dừng lại chốc lát, thản nhiên nói thêm, “Tôi sống đến tận bây giờ vẫn chưa từng tự mình gấp chăn, hôm nay phải gấp đến ba lần mới không bị bung ra.
Phó Dư Hàn quay đầu nhìn hắn một cái.
Văn Dục: “Cậu dám cười?”
“Không dám không dám.” Phó Dư Hàn mím môi, “Tôi có thể đến nhìn thành quả lao động của cậu không.”
“Tùy cậu, tôi đi rửa mặt.”
Hắn nói xong liền đi về hướng phòng tắm, bị Phó Dư Hàn gọi giật lại: “Khoan đã, cậu tới ăn thử hai viên hạt dẻ trước đi.”
“Tôi vẫn chưa đánh răng.”
“Ăn hai viên thôi mà, không sao đâu?” Phó Dư Hàn lấy bao giấy được bảo vệ kỹ lưỡng trong ngực ra, “Tôi nghe những người xếp hàng mua nói, cái này ăn lúc nóng là ngon nhất, cậu nếm thử xem.”
Văn Dục khẽ đảo mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời hôm nay hơi âm u, gió khá lớn, nhiệt độ không khí thấp hơn một chút so với hai ngày trước.
Chẳng trách cậu ấy ôm túi hạt dẻ cẩn trọng giống như ôm vàng bạc châu báu……
Trong lòng không hiểu sao bị cào nhẹ một cái, ánh mắt Văn Dục bỗng trở nên thật dịu dàng: “Ừm.”
Hạt dẻ rừng tròn và khá nhỏ, phần miệng mở lớn rất dễ bóc. Văn Dục bước qua cầm lên một viên, dùng hai tay tách vỏ bỏ vào miệng: “Rất ngọt……”
“Ngọt là được rồi.” Phó Dư Hàn đang mặc lại áo khoác đã bị cởi ra ban nãy.
“Ừm, ngọt lắm.” Văn Dục lại bóc vỏ một viên khác, đưa tới bên miệng Phó Dư Hàn, “Cậu nếm thử xem?”
Phó Dư Hàn không nghĩ nhiều, cúi đầu ăn vào: “…… Thật sự rất ngọt.”
Làn môi khô ráo vô ý cọ qua đầu ngón tay Văn Dục, hắn rút tay về, giấu ở sau lưng xoa xoa.
“Tôi đi rửa mặt trước, lát nữa sẽ ăn sau.” Hắn ho nhẹ một tiếng.
“Tôi đi tham quan ‘Thành quả lao động’ của cậu đây ——” Phó Dư Hàn nói xong liền đi vào phòng ngủ.
Văn Dục không cản cậu.
Dù sao hắn cũng đã giấu kỹ mô hình kia rồi.
Văn Dục lần đầu tiên gấp chăn, lẽ tất nhiên sẽ không gấp đẹp. Phó Dư Hàn tham quan xong, ngồi một mình trong phòng khách nhịn cười hết nửa ngày, chờ đến khi Văn Dục trở ra liền kéo hắn về phòng truyền thụ bí kíp.
Xong xuôi hết thảy, Văn Dục thay quần áo, cả hai mang theo hạt dẻ rang đường còn thừa xuống lầu ăn trưa, sau đó đến trường học.
Biểu cảm của Phó Dư Hàn vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng không hiểu sao Văn Dục lại cảm thấy, hôm nay tâm tình của cậu rất tốt.
Nhất là sau khi bọn họ trở lại phòng học, bắt đầu làm bù bài tập về nhà, Văn Dục thậm chí còn nghe thấy Phó Dư Hàn khẽ ngân nga.
Hắn nghi hoặc quay đầu hỏi: “Hôm nay tâm trạng cậu tốt vậy…… Tứ ca phát tiền thưởng sao?”
“Lãnh lương.” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Không phải bởi vì chuyện này.”
“Vậy chuyện gì.”
Phó Dư Hàn buông bút, nhìn hắn: “Tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ nói trước cho tôi đấy.”
“Hả?”
“Chuyện của Ung Dung.” Phó Dư Hàn nói, “Tôi nghe tứ ca nói, cậu…… Ừm, gây phiền phức cho anh ta.”
Văn Dục khẽ chớp mắt.
“À, chuyện này sao. Thật ra tôi cũng không làm gì hắn.” Văn Dục suy nghĩ chốc lát, kế đó lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm, chốc lát sau liền tìm ra vài tin tức đưa cho Phó Dư Hàn xem, “Tôi chỉ là một học sinh thì có thể làm gì? Nhưng vòng bạn bè của hắn tôi lại khá quen thuộc…… Cái tính nết kia của Ung Dung vốn đã đắc tội không ít người. Tôi quăng chút tin tức ra ngoài, được rất nhiều người hưởng ứng.”
Phó Dư Hàn nhích lại gần nhìn thoáng qua.
Nội dung đại khái của những tin tức này đều liên quan đến việc mấy ngày gần đây cảnh sát trong quá trình làm việc phát hiện có một số người dân lợi dụng mạng xã hội bán ra không ít thuốc cấm. Cảnh sát của mười bảy thành phố liên kết mở cuộc điều tra xuyên tỉnh, triệt phá vô số tụ điểm và bắt giữ rất nhiều nghi phạm, vân vân mây mây.
Loại thuốc mà Ung Dung cho cậu uống trùng hợp cũng có trong danh sách này.
“Hắn ta vào đúng lúc này lại đụng phải, không biết có nên nói là do hắn quá xui xẻo hay không.” Văn Dục lắc đầu, do dự chốc lát, “Cho nên, lúc trước tôi mới đề nghị cậu đến chỗ ba cậu —— nếu ông ấy đồng ý cho tiền cậu học vẽ tranh. Tứ ca cũng là gay, anh ấy có không ít khách hàng đều là bạn bè quen biết trước đây ở hộp đêm. Tôi sợ chẳng may lại xuất hiện một người giống như Ung Dung nữa…… Đối với cậu không tốt.”
Lần trước tính ra Phó Dư Hàn vẫn còn may, bởi vì thuốc Ung Dung cho cậu uống có thành phần chủ yếu là một số loại dược vật ức chế thần kinh, không có tính chất gây nghiện. Nếu là loại nào khác…… Vậy đời này của Phó Dư Hàn xem như kết thúc rồi.
Văn Dục sống từ nhỏ đến giờ chưa từng sợ hãi điều gì, nhưng việc này hắn chỉ cần nghĩ lại thôi cũng thấy vô cùng bất an.
Con mèo kiêu ngạo này…… Ngay cả hắn muốn thu phục còn phải suy xét đến cảm thụ của mèo, nếu……
Không, hắn không hy vọng có cái “Nếu” nào xảy ra.
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Trong lòng cậu không rõ là tư vị gì: “Cũng không đến mức……”
“Sao có thể không được, cậu có biết ngoại hình này của mình ở trong giới gay được chào đón đến mức nào không hả?” Văn Dục nhướng mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu.
Phó Dư Hàn không biết thật. Nhưng cậu bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở bên ngoài quán bar “Sắc lam tình cờ gặp gỡ”, liên tục có người hướng về phía cậu huýt sáo. Phó Dư Hàn bất chợt cảm thấy có chút buồn nôn.
“Mà này,” Văn Dục hỏi, “Cậu không đến, ba cậu có liên lạc với cậu không?”
Phó Dư Hàn lắc đầu.
“Ông ấy không hối thúc cậu sao?”
“Không đâu.” Phó Dư Hàn cụp mắt, suy nghĩ chốc lát, “Thật ra ba tôi…… Cũng không quan tâm đến tôi lắm đâu. Trước đây lúc còn chưa hiểu rõ xu hướng giới tính của mình, tôi còn từng nghĩ sau này lớn lên, khi có con cái nhất định sẽ không đối xử với chúng như ba đối với tôi.”
Văn Dục cười nhạt: “Ba cậu và ba tôi hẳn là nên quen biết nhau, bởi vì chắc chắn sẽ có rất nhiều đề tài chung để nói.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn.
“…… Ánh mắt này của cậu là có ý gì.” Văn Dục hơi ngửa người về phía sau hỏi.
Biểu cảm chăm chú của đối phương dường như mang theo mấy phần thâm tình sâu nặng, nhưng Văn Dục còn chưa tự mình đa tình đến mức, cho rằng Phó Dư Hàn đột nhiên yêu hắn.
Mặc dù hắn thật sự hy vọng ánh mắt này là thật.
“Tôi định hỏi cậu bài tập môn hoá đã làm xong chưa, cho tôi mượn so đáp án một chút.” Phó Dư Hàn nói, “Chúng ta vẫn nên đừng nói đến chuyện này thì hơn, nghe phiền lắm, hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung học hành.”
“…… Chưa làm, cậu chờ tôi hai mươi phút.”
“Không cần gấp,” Phó Dư Hàn kéo hắn lại, “Bài vật lý cậu làm rồi đúng không? Vừa nãy tôi mới thấy.”
“Ừm.” Văn Dục lôi bài tập ra cho cậu.
—
Mục tiêu “Thăng ba mươi hạng” mà thầy chủ nhiệm yêu cầu Phó Dư Hàn không hề khó chút nào, bởi vì lần thi trước cậu vốn dĩ không làm bài môn ngữ văn.
Mặc dù sau khi lên cấp ba, thành tích của Phó Dư Hàn giảm mạnh ở một số môn, nhưng năng lực viết văn trước giờ không phải nói kém là kém ngay được, mỗi kỳ thi chí ít vẫn có thể lấy hơn năm mươi phần trăm điểm số.
Có điểm môn ngữ văn, lại thêm tháng vừa qua tập trung học hành, cho nên lần thi giữa kỳ này, tổng điểm của Phó Dư Hàn tăng gần chín mươi điểm so với kỳ thi tháng đầu năm học, thứ hạng theo đó cũng nhảy lên một trăm lẻ một bậc.
Mỗi phòng thi ở Tam Trung có ba mươi người, thứ hạng của Phó Dư Hàn nhảy vọt, đồng nghĩa với việc phòng thi của cậu sẽ tiến lên trước bốn số.
Một tầng lầu có ba phòng thi, Phó Dư Hàn vốn dĩ ở phòng thi số mười ba, hiện giờ đã nhảy lên hai tầng so với lúc trước.
“Vẫn còn một tầng nữa.” Nhìn thấy thứ hạng, Văn Dục yên lặng nghĩ.
Lần trước Phó Dư Hàn là điển hình của việc học hành sa sút, lần này lại thành “Tấm gương tiến bộ”. Nhưng cậu cũng tự biết bản thân vẫn còn yếu kém ở nhiều môn, cảm thấy ngượng ngùng, cho nên quyết định từ chối đề nghị “Tuyên dương” của thầy chủ nhiệm.
“Em chỉ muốn biết lần trước thầy nói về việc học bổ túc có còn tính hay không.” Phó Dư Hàn ở trong văn phòng nói, “Em định về sau mỗi tuần xin nghỉ ba ngày tiết tự học buổi tối.”
“Quyết tâm thi vào trường nghệ thuật sao?”
“Thầy xem với điểm số bây giờ của em,” Phó Dư Hàn nói, “Nếu không thi trường nghệ thuật thì em còn lựa chọn nào khác sao.”
Chu Văn Khang nhìn cậu một cái, thở dài nói: “Thật không dễ gì, rốt cuộc em vẫn còn nhớ đến việc thi cử.”
Phó Dư Hàn cụp mắt cười khẽ một cái: “Hẹn với người ta rồi.”
“Bạn gái à?”
Phó Dư Hàn lắc đầu, thầm nghĩ mình có bạn gái lúc nào chứ. “Là bạn bè thôi.” Cậu nói.
“Chuẩn bị thi vào đại học nào? Thầy sẽ giúp em để ý vài thông tin.”
“Đại học T, khoa kiến trúc.” Phó Dư Hàn liếm môi, “Nghe nói thi vào rất khó…… Em thử xem.”
Chu Văn Khang tựa hồ rất xúc động đối với chuyện Phó Dư Hàn ‘Quay đầu là bờ’, ông nhìn cậu một hồi lâu mới nói: “Xem ra người bạn này, đối với em có ý nghĩa rất quan trọng.”
“Phải không.” Phó Dư Hàn nói, “Chúng em lớn lên cùng nhau……”
“Là anh em tốt.” Văn Dục chẳng biết đi vào từ lúc nào, ló đầu ra khỏi tấm ngăn bàn làm việc, tiếp lời nói.
Phó Dư Hàn hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái.
“Em cũng biết à?” Chu Văn Khang vui vẻ nhìn sang.
“Là bạn học cùng lớp của em khi còn ở Nhất Trung.” Văn Dục nói, “Em và Tiểu Hàn đã quen biết nhau từ lâu, chẳng phải lúc vừa chuyển tới, em đã nói với thầy muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy sao.”
Phó Dư Hàn: “……”
Hoá ra Chu Văn Khang đột nhiên lên cơn bảo cậu ngồi cùng bàn với Văn Dục là do hắn yêu cầu, cái tên này……
Thôi vậy.
Hiện giờ quan hệ của bọn họ đã dịu đi rất nhiều. Mặc dù Phó Dư Hàn bị sốc nhưng cũng không cảm thấy tức giận.
Còn có thể làm gì bây giờ?
Đã xem là bạn rồi, cậu cũng đâu thể nào đánh cho hắn một trận được.
Chu Văn Khang gọi Văn Dục vào phòng giáo viên là để báo cho hắn biết chuyện thứ tư này sẽ ra ngoài thi đấu. Lúc hai người họ nói chuyện, Phó Dư Hàn ở bên cạnh viết giấy phép xin nghỉ.
Viết xong cậu đưa lại cho Chu Văn Khang, sau đó ở bên cạnh chờ, mãi đến khi hai người kia nói xong mới cùng Văn Dục đi ra khỏi phòng.
“Cậu thật sự sẽ tham gia thi đấu sao?” Phó Dư Hàn thuận miệng hỏi, “Không ảnh hưởng đến việc ôn tập chứ.”
“Không sao, nếu không thi đấu thì tôi cũng rất rảnh rỗi.” Văn Dục nhìn cậu, “Này, Tiểu Hàn.”
“Hả?”
“Nếu……” Hắn khẽ đảo mắt, hơi ngập ngừng, “Dương Phàm đột ngột đổi ý chuyển sang thi vào đại học P, vậy thì cậu sẽ thế nào?”
“Cậu ấy sẽ không đâu?” Phó Dư Hàn nghĩ nghĩ, “Dường Phàm là người có mục tiêu rất rõ ràng, nếu cậu ấy đã nói muốn thi vào đại học T thì sẽ không thay đổi.”
“Vậy……” Văn Dục liếm môi, bước chân dần dần chậm lại, “Nếu tôi muốn thi vào đại học P thì sao?”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Bước chân của cậu rất nhanh, trong tích tắc đã cách Văn Dục hai bước, chỉ có thể quay đầu nhìn hắn.
“Mấy người bọn họ đều muốn thi vào đại học T, nếu tôi muốn đổi ý thi vào đại học P, vậy thì tôi chỉ có thể một mình đến đó. Mặc dù hai trường không xa, nhưng dù sao cũng là hai trường riêng biệt.” Văn Dục nói, “Cậu có sửa lại nguyện vọng cùng tôi không.”
Lúc trước, mỗi lần hắn dùng giọng điệu này hỏi Phó Dư Hàn có thể cùng ăn cơm với mình không, lần nào cậu cũng đáp ứng.
Vậy bây giờ……
“Nhưng đại học P không có chuyên ngành nghệ thuật phù hợp với tôi mà? Tôi nhớ hình như chỉ có một khoa lý luận nghệ thuật và mỹ thuật học thôi……” Phó Dư Hàn nhíu mày, “Cậu thật sự muốn thay đổi nguyện vọng sao? Vì sao vậy, nếu đi thì mọi người cùng đi chẳng phải tốt hơn sao, các môn khoa học tự nhiên của cậu tốt như vậy, sao lại không thi vào đại học T?”
“Ừm, đúng.” Văn Dục cười rộ lên, “Đúng vậy…… Tôi chỉ là tùy tiện nói chơi thôi.”
Chỉ là nói chơi thôi.
Thật tiếc…… Đối phương sẽ không dỗ hắn.
Danh Sách Chương: