Văn Dục nói xong liền bước tới hai bước, khoé môi câu lên ý cười tự nhiên, tựa như những lời vừa rồi chỉ là đang nói đùa.
Ngược lại Phó Dư Hàn dần thả chậm bước chân, nhìn hắn một cái.
Văn Dục nghiêng đầu: “Sao vậy?”
“…… Không có gì.” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Tôi nhìn lung tung thôi.”
Nói xong liền nhấc chân đi đến phòng học, Văn Dục sau lưng ánh mắt vẫn luôn đuổi theo cậu.
Phó Dư Hàn là một người thông minh, trực giác lại nhạy bén. Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, Văn Dục đột nhiên nghi ngờ có phải cậu đã nhìn ra được cái gì rồi không.
Thật ra dựa theo tính cách của Văn Dục, nếu thật sự bị Phó Dư Hàn nhìn thấu, hắn phải nên cảm thấy may mắn mới đúng. Nhưng trong tích tắc đó, hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi, sợ cậu biết được rồi lại không muốn tiếp nhận, sẽ từ từ xa cách hắn.
Thì ra thật lòng thích một người là cảm giác thế này sao?
So sánh thiệt hơn, lo được lo mất.
Trong lòng không hiểu sao có chút ngưa ngứa.
Tựa như đang giữa mùa hè, sau hai giờ chiều mặt trời vẫn còn gay gắt, ngửa đầu uống cạn một chai bạch đào có ga ướp lạnh.
Phó Dư Hàn đã đi được một đoạn, quay đầu nhìn lại: “Cậu thất thần cái gì vậy?”
“Đến liền đây.” Văn Dục đuổi theo.
—
Lúc đi học, mọi người đều rất thực tế, mặc dù bây giờ bọn họ đã học lớp mười hai, hơn nữa hôm nay còn là thứ hai. Nhưng ngày thứ hai đầu tiên sau đợt thi giữa kỳ có vẻ thoải mái hơn một ít so với bình thường.
Giống như bọn họ vừa trải qua một kỳ thi lớn, cần phải cho bản thân mấy ngày thả lỏng vậy.
Tiết thể dục hôm nay như thường lệ vẫn là giờ tự học, nhưng không có giáo viên nào đến canh. Những học sinh ngồi hàng ghế đầu cầm lên từng tờ bài thi của mình, nên làm thì làm, cần bổ sung thì bổ sung; mấy nam sinh ở hàng sau đứng lên, không biết từ chỗ nào lấy ra một quả bóng rổ nện xuống mặt đất, nháy mắt ra hiệu với vài người đang quay sang nhìn, sau đó hất cằm đắc ý đi ra ngoài.
Phương Giai Viễn hưởng ứng rất tích cực, sau khi đứng dậy liền chụp lên vai Tôn Văn Thụy một cái. Hôm nay Tôn Văn Thụy có chút không tập trung, nhưng vẫn theo cậu ta đứng lên.
Hai người bọn họ vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu nhìn Phó Dư Hàn đang nghiêm túc ngồi tại chỗ chỉnh sửa bài tập.
“Phó ca?” Phương Giai Viễn cảm thấy kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi, “Cậu không đi chơi bóng sao?”
Phó Dư Hàn lắc đầu: “Không có thời gian.”
Phương Giai Viễn nghe xong trợn tròn mắt, cho rằng lỗ tai mình có vấn đề: “Vừa thi xong không thả lỏng chút sao? Lần này cậu tiến bộ nhiều như vậy ——”
Phó Dư Hàn ngước mắt nhìn cậu ta: “Nhưng chẳng phải tôi vẫn là người xếp chót của lớp chúng ta sao.”
……
À, ra là thế.
Nhưng lớp ta vốn là lớp trọng điểm mà!
Phương Giai Viễn không nói được gì, nhìn Tôn Văn Thụy xin giúp đỡ, nhưng đối phương hiện giờ rất không tập trung, nhất thời không hiểu được tín hiệu cầu cứu của cậu.
Trong lúc ba người đang giằng co, vài nam sinh đứng ở cửa sau nhỏ giọng thúc giục: “Các cậu có đi hay không?”
Đúng lúc này, Văn Dục bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hai người đang đứng phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể đi không?”
“Hả?”
Phương Giai Viễn và Phó Dư Hàn gần như là đồng thời lên tiếng. Văn Dục quay đầu nhìn sang người đang ngồi cùng bàn với hắn, nghiêm túc nói: “Tôi muốn đi.”
“Được, cậu có thể đi mà.”
Khoảng thời gian gần đây, bởi vì có “Tình hữu nghị sổ ghi chép”, khoảng cách giữa Văn Dục và bạn học đã nhanh chóng rút ngắn. Nhưng thành tích của hắn lại quá nổi trội, nếu bảo mọi người bài xích Văn Dục, không cho hắn chơi cùng, vậy thà nói rằng tất cả bọn họ căn bản không ngờ hắn cũng sẽ đi chơi bóng rổ trong giờ tự học như vậy.
Phương Giai Viễn gãi gãi đầu nói: “…… Nhưng mà Dục ca, cậu chơi bóng rổ được không?”
Văn Dục dùng thái độ và giọng điệu chưa bao giờ thể hiện ra trong lớp nhưng lại vô cùng quen thuộc những khi riêng tư, nói ra một câu bông đùa: “Nói chuyện với đàn ông, sao cậu lại hỏi có được không.”
Phương Giai Viễn há miệng thở dốc, kinh ngạc đến mức không biết nói gì.
“Chẳng phải cậu sắp tham gia thi đấu rồi sao?” Từ lúc Văn Dục thốt ra câu nói kia, Phó Dư Hàn vẫn luôn nhìn hắn. Ngoại trừ Văn Dục, trong lớp còn có ba người khác thi đấu môn hoá học, hiện giờ đầu bọn họ gần như đều chôn trong trang sách.
“Nhưng tôi muốn đi.” Văn Dục nhìn cậu, “Cậu đi không?”
“Không, tôi định làm bài……”
“Phó ca.” Tôn Văn Thụy đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhẹ giọng cắt ngang lời Phó Dư Hàn đang nói, “Mỗi lần cậu trốn học ra khỏi trường, có phải đều là từ bức tường ở phía sau toà nhà bỏ hoang kia đi ra không? Đó là chỗ nào vậy?”
“……”
Phó Dư Hàn giương mắt: “Cậu muốn làm gì?”
Tôn Văn Thụy nhíu nhíu mày, biểu cảm vô cùng rối rắm: “…… Tớ muốn đi thăm Trần Mộng Nhàn.”
Sáng sớm hôm nay Trần Mộng Nhàn xin nghỉ. Những chuyện thế này chỉ có giáo viên chủ nhiệm và lớp trưởng biết, vài người ngồi hàng phía sau vẫn biết bạn học không tới, nhưng không có ai để ý đến chuyện cô đang ở đâu.
Dĩ nhiên Tôn Văn Thụy cũng biết. Cậu nhỏ giọng giải thích: “Tớ hỏi Cát Nhiên, cô ấy nói Mộng Nhàn kỳ kinh nguyệt không khoẻ…… Đang ở bệnh viện.”
Nữ sinh nói vấn đề này với nam sinh đều là ngại ngùng che che giấu giấu không rõ ràng, nhưng tốt xấu gì Tôn Văn Thụy cũng biết, nếu phải đi bệnh viện hẳn là mức độ rất nghiêm trọng.
Trần Mộng Nhàn là một nữ sinh ngoan ngoãn, ăn nói nhẹ nhàng, nhưng tính cách lại trầm lặng đến mức nếu không có ngoại hình xinh đẹp thì gần như không có cảm giác tồn tại. Cô sẽ không tùy tiện xin nghỉ học vì chu kỳ sinh lý, nếu hôm nay không đến trường được, vậy có nghĩa là cô không có cách nào tới đây.
Tôn Văn Thụy có chút lo lắng.
“Cậu biết cô ấy ở đâu sao?” Phó Dư Hàn hỏi.
“Tớ nhắn tin cho cô ấy, cô ấy không chịu nói. Nhưng Cát Nhiên đã âm thầm nói cho tớ rồi.” Tôn Văn Thụy tiếp lời, “Là bệnh viện số hai ở gần đây, tớ đi một chút sẽ về liền, không lâu lắm đâu…… Cậu nói cho tớ biết đi.”
Dù sao thì Tam Trung vẫn là trường trọng điểm của tỉnh, kẻ có được “Bí kíp trèo tường trốn học” không quá năm người. Đây cũng là nguyên nhân khiến nhà trường còn tiếp tục kéo dài, chưa lắp hàng rào điện phía công trường tạm thời bên kia.
Cũng đâu phải tất cả mọi người đều biết cách trốn ta.
Tỷ như Tôn Văn Thụy.
Nghe được lời này của cậu ta, cho dù là Phương Giai Viễn hay Văn Dục cũng đều bày ra vẻ mặt cạn lời. Nếu không phải Phó Dư Hàn ít bày tỏ cảm xúc, thì có lẽ bộ dáng cũng tương tự. Rốt cuộc cậu vẫn là thở dài, buông bút: “Các cậu thật là…… Ai cũng không chịu để yên cho tôi học tập.”
“……” Văn Dục bị cậu làm cho nghẹn họng, “Cậu quyết định đi theo sao?”
“Tôi dẫn cậu ấy tới chỗ trèo tường rồi sẽ về.” Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái, “Cậu sao vậy?”
“…… Không có gì.” Văn Dục cắn răng nói.
Đương nhiên Văn Dục không có chuyện gì, chẳng lẽ hắn còn có thể khó chịu sao?
Phó Dư Hàn đối với bạn bè đều là như nhau, đối xử của cậu là thiện lương, không phải là chỉ tốt với một mình hắn.
…… Đây là sự thật.
—
Trong giờ lên lớp, toà nhà dạy học vô cùng yên tĩnh.
Một đám nam sinh ào ào đi xuống lầu, nhưng không có ai dám phát ra tiếng ồn đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Mãi đến khi ra khỏi khu dạy học, cả đám mới thả lỏng đôi chút. Có mấy người nghe được Tôn Văn Thụy không chơi bóng, mà lại muốn trèo tường đi ra ngoài thăm nữ thần, liền không ngừng ồn ào chê cười cậu ta không có kỹ xảo theo đuổi, mấy tháng rồi vẫn chưa bắt được người.
Tôn Văn Thụy cũng không chịu thua, đáp trả bọn họ học kỳ này còn chưa từng trò chuyện với cô gái nào.
Nam sinh có quan hệ càng thân thiết thì lúc trêu chọc nhau càng ấu trĩ, bình thường Phó Dư Hàn đều không cùng bọn họ tham gia. Cậu theo thói quen đút tay vào túi quần đi ở cuối cùng, sự chú ý của bản thân đặt hết trên người Văn Dục.
“Cậu làm sao vậy?” Phó Dư Hàn hỏi.
“Không có gì.” Văn Dục đáp.
“……” Phó Dư Hàn nhíu mày, “Tôi lỡ nói câu nào chọc giận cậu rồi sao?”
“Không có.”
Phó Dư Hàn bĩu môi, ánh mắt chuyển về phía không người: “…… Được thôi.”
Cậu cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không thể giống như trước đây trực tiếp móc mỉa Văn Dục, khiến cơn buồn bực tích tụ ngày càng nhiều trong lòng.
Không chỉ riêng Tôn Văn Thụy, những người khác đối với “Bí kíp trèo tường” cũng vô cùng hứng thú, lúc đi ngang qua sân bóng rổ không ai thèm bước vào, đồng loạt đuổi theo Tôn Văn Thụy đi xuyên qua sân thể dục, tiến về phía sau tòa nhà bỏ hoang.
Phó Dư Hàn dẫn mọi người đến trước một đoạn tường rào, tìm một cục đá nhỏ hơn quả bóng rổ một chút bên cạnh bồn hoa đặt dưới chân tường, chỉ vào đó nói: “Đây, một chân đặt lên cục đá, một chân đạp lên trụ đèn, hai tay chống vào tường sau đó trèo lên.”
Phương Giai Viễn đi theo vây xem sợ ngây người: “Cái này hơi khó rồi, tường rào này có vẻ cao quá?”
“Đâu phải trường học nào cũng đủ khả năng lắp hàng rào điện.” Phó Dư Hàn nheo mắt nhìn cậu ta một cái.
“Phó ca cậu đừng giận.” Phương Giai Viễn nghe ra Phó Dư Hàn đang tức giận, vội vàng nói, “Cậu xem lão Tôn vì tình yêu mà một lòng muốn “Vượt rào” như vậy, không phải bọn tớ cố ý không cho cậu làm bài đâu.”
“…… Bỏ đi, không sao.” Phó Dư Hàn không phải nổi giận vì chuyện này. Cậu điều chỉnh lại giọng điệu của mình một chút, nói với Tôn Văn Thụy, “Tôi làm mẫu một lần nhé?”
“Được, cảm ơn Phó ca.”
Thật ra bình thường lúc không có ai, Phó Dư Hàn trèo tường ra ngoài cũng không mấy để ý hình tượng bản thân. Nhưng hôm nay có Văn Dục ở đây, trong lòng cậu càng có thêm động lực, lúc nhảy lên tường xoay người tạo thành dáng vẻ vô cùng đẹp trai.
Ba giây sau cậu đã ngồi lên đỉnh tường rào, nhìn xuống phía dưới hỏi: “Được chưa?”
“…… Tớ thử xem?” Tôn Văn Thụy rất muốn nói chưa được, nhưng người cứ nhất quyết đòi đi ra ngoài lại chính là mình.
“Vậy cậu lên đi.” Phó Dư Hàn chống một tay lên tường nhảy xuống.
Văn Dục khẽ giật.
Hắn theo bản năng muốn vươn tay ra tiếp, nhưng Phó Dư Hàn bên kia đã an toàn rơi xuống trước mặt.
Tường rào rất cao, nếu không có lực cánh tay và kỹ năng bật nhảy thành thạo thì người bình thường quả thật sẽ nhảy không lên.
Phó Dư Hàn cực kỳ ngầu, từng bước một tỏa sáng trong lĩnh vực cậu am hiểu. Cậu đối xử với ai cũng tốt, tốt đến mức có nguyên tắc riêng của bản thân, sẽ không vì ý nghĩ của Văn Dục mà thay đổi.
Văn Dục đứng ở đó, dùng bộ não thông minh của mình suy nghĩ hơn mười phút, rốt cuộc nhận ra sự bực bội khó hiểu của bản thân xuất phát từ nguyên nhân Phó Dư Hàn không phải của riêng hắn.
Câu nói kia của lão đại đột nhiên hiện lên trong đầu —— “Trong tình yêu, lòng tự trọng chẳng có nghĩa lý gì cả.”
Cho nên, “Núi không theo ta, thì ta đi theo núi” phải không?
Văn Dục bĩu môi, thầm nghĩ, dựa vào cái gì?
Động tác của Tôn Văn Thụy xấu hơn nhiều so với Phó Dư Hàn, không những xấu, cậu ta còn nhảy không lên. Cả đám người chờ chơi bóng rổ đứng bên cạnh, vừa xem vừa không ngừng cười.
Trêu chọc anh em huynh đệ thú vị hơn nhiều so với đánh bóng rổ.
Qua mấy phút, đoạn tường xi măng xám xịt kia đã dính đầy bùn đất, nhưng Tôn Văn Thụy vẫn như cũ không thể leo lên.
Tiết thể dục chỉ có bốn mươi phút, nếu còn kéo dài nữa thì đối với ai cũng không tốt. Trên mặt Tôn Văn Thụy đã lộ vẻ nôn nóng, Phó Dư Hàn đứng bên cạnh nhìn một lúc, khẽ thở dài: “Thế này nhé lão Tôn, tôi leo lên trước, sau đó kéo cậu lên.”
“Hả? Vậy được không?” Tôn Văn Thụy ngẩng đầu nhìn cậu, “Bờ tường này hẹp như vậy, cậu đứng lên được không?”
“Tôi kéo cậu xong sẽ đi xuống.” Phó Dư Hàn nói, “Phía sau chỗ này là một công trường, cậu không thân với những người ở đó, không biết bọn họ có cho cậu đi nhờ hay không. Để tôi dẫn cậu ra ngoài.”
Hai mắt Tôn Văn Thụy sáng rực, gần như là cảm động đến rơi nước mắt, “Phó ca, cảm ơn đại ơn đại đức của cậu!”
“…… Làm gì đến mức đó.”
Phó Dư Hàn chỉ là nghĩ tới bản thân mình cũng từng yêu thầm, cho nên mới đồng cảm với nỗi khổ yêu đơn phương của Tôn Văn Thụy mà thôi.
Cậu hai ba bước nhảy lên tường, ngồi trên đó vươn tay về phía Tôn Văn Thụy. Tôn Văn Thụy leo tường không hề có kỹ xảo, leo nửa chừng liền cứ thế rơi xuống. Nhưng lúc này đây, bàn tay đang chới với của cậu ta bỗng bị Phó Dư Hàn bắt được.
Cậu một tay chống lên tường, một tay kéo người, giúp Tôn Văn Thụy dễ dàng đạp vào trụ đèn trèo lên.
Đợi đối phương trèo lên tới độ cao có thể dùng tay chống đỡ, Phó Dư Hàn liền buông cậu ra, thuận thế nhảy về phía sau, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của mọi người, chỉ còn lại giọng nói truyền tới: “Leo lên được không?”
“Được rồi.” Rốt cuộc lần này Tôn Văn Thụy cũng trèo lên được. Cậu vẫy tay với mấy người đang đứng bên dưới, “Tớ đi trước nhé.”
“Đừng tạm biệt, tranh thủ thời gian một chút.” Phó Dư Hàn nói, “Cậu leo xuống đi, tôi sẽ nói cho cậu biết một lát nữa trở về bằng cách nào.”
“Được được.” Tôn Văn Thụy nghe lời nhanh chóng leo xuống.
Tường rào bên phía công trường rất dễ trèo lên, bởi vì khắp nơi đều là vật liệu xây dựng, chỗ mượn thế đặt chân có rất nhiều. Cũng may đây là công trình của trường học, nghe nói đội thi công này đã hợp tác với nhà trường khá lâu rồi, kỷ luật không tệ, cho nên mới không có ai leo vào bên trong trường.
Phó Dư Hàn chỉ cho cậu vài chỗ có thể đặt chân, Tôn Văn Thùy từng cái đều nhớ rõ.
Cậu ta vừa leo từ bên kia qua, cho nên lúc này đã có thể hiểu đại khái, bờ tường bên này cảm giác dễ leo hơn nhiều, vậy nên không cần Phó Dư Hàn làm mẫu lần nữa. Hai người đồng thời đi ra bên ngoài khu công trường, vài công nhân đang làm việc gần đó trông thấy Phó Dư Hàn liền hô to: “Tưởng lâu rồi cậu không đến là đã học hành chăm chỉ rồi chứ, kết quả cậu trốn tiết thì thôi đi, lần này còn dẫn thêm người sao???”
“Một lát nữa tôi về.” Phó Dư Hàn nói, “Không có việc gì đâu, chắc chắn sẽ không để Diêu chủ nhiệm đến mắng các anh đâu.”
Bởi vì những lời này, cho nên Phó Dư Hàn ở trước cửa công trường đặc biệt dặn dò Tôn Văn Thụy thêm một câu, bảo cậu ta tranh thủ về sớm một chút. Công nhân ở đây suốt ngày dọn gạch còn bị Diêu chủ nhiệm phê bình thật sự không dễ dàng gì.
“Tớ biết rồi.” Tôn Văn Thụy nói, “Cảm ơn Phó ca, tớ đi trước đây.”
Phó Dư Hàn vẫy vẫy tay với cậu.
Tôn Văn Thụy cởi áo khoác đồng phục, nhanh chân chạy đi.
Thật ra bệnh viện số hai cách trường học không xa lắm, chạy như vậy đại khái chỉ tốn khoảng năm phút liền tới nơi. Nhưng mà chiếc áo đồng phục kia rất bắt mắt, cởi ra sẽ tốt hơn.
Phó Dư Hàn nhìn thân ảnh ngày càng xa dần của cậu, bỗng nhiên mỉm cười thật nhẹ.
Người yêu đương đều là kẻ ngốc, không phải chỉ có một mình cậu.
Phó Dư Hàn nhớ tới mình vẫn chưa sửa xong bài thi, quay đầu chuẩn bị theo đường cũ trở về, lúc đi ngang công trường lại bị mấy công nhân quen biết trêu chọc vài câu, kéo dài hơn nửa phút.
Không ngờ lần nữa leo lên tường, đám người kia vẫn còn đang chờ cậu.
Văn Dục đứng riêng lẻ một góc bên cạnh nhìn, lại không bày ra biểu cảm đặc biệt gì.
…… Thật là.
Chẳng biết cậu ta lại có chuyện gì nữa.
Tự bản thân Phó Dư Hàn cũng không nhận ra mình vừa nhếch môi khó chịu.
Cậu nhảy xuống tường, nói với những người khác: “Các cậu không đi chơi bóng sao? Còn đứng ở đây làm gì?”
“Bọn tớ chờ cậu cùng đi.”
“Chẳng phải tôi đã nói không chơi rồi à.”
“…… Không chơi thật sao?”
“Không chơi.” Phó Dư Hàn đút tay vào túi, “Đi đây.”
Phòng học và sân bóng rổ là cùng một hướng, cho nên cả đám lại tiện đường đi chung thêm một đoạn. Trước đây có mấy người cùng lớp từng hỏi Phó Dư Hàn trèo tường thế nào, nhưng cậu vẫn chưa từng mở miệng. Hôm nay lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, dọc đường trở về cả đám đều thổi phòng kỹ năng của cậu lợi hại thế nào, động tác thực hành đẹp trai ra sao.
Phó Dư Hàn chẳng mấy hứng thú mà nghe bọn họ nói chuyện, đi đến cửa sân bóng rổ không rẽ vào, chuẩn bị quay về lớp học.
“Này.” Giọng Văn Dục ở phía sau truyền đến.
Phó Dư Hàn híp mắt do dự một giây, sau đó ngừng bước xoay người lại: “Hả?”
“Thật sự không chơi sao?”
Những người khác đều đã đi vào, bên cạnh hàng rào thép gai chỉ còn lại hai người bọn họ.
“…… Tôi còn tưởng cậu muốn nói gì chứ.” Phó Dư Hàn nói, “Tiến độ ôn tập của tôi chẳng lẽ cậu không biết? Tôi làm sao có thời gian chơi. Người nên xem lại là cậu đấy, cậu không ôn tập sao? Ngày mốt đã phải thi đấu rồi.”
“Không có gì quan trọng.”
Vốn dĩ Văn Dục cũng không để ý nhiều đến thứ hạng thi đua, thà rằng nói, những giải thưởng trước đây của hắn đều là vì mặt mũi của ba mình mà giành lấy. Đến bây giờ, những giấy khen và huy chương đó đều vẫn còn đang nằm trong văn phòng lớn của ba hắn trong tòa nhà hai mươi tám tầng kia, chẳng có chút liên quan gì đến hắn cả.
Nhưng mà……
Văn Dục nhìn cậu: “Cậu thật sự hy vọng tôi giành được giải thưởng sao?”
“Nếu cậu đã tham gia,” Phó Dư Hàn có chút khó hiểu, “Đã bỏ thời gian thi đấu, nếu không giành giải thưởng, như vậy có mệt không…… Cậu có thể mà?”
“Chuyện này ai mà biết được.” Văn Dục suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên. Ánh mắt hắn lướt từ trên mặt Phó Dư Hàn xuống giày, sau đó lại vòng trở về trên mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Hay là cậu nói ‘Cố lên’ với tôi đi?”
Dựa vào cái gì phải đi “Theo núi”?
Dựa vào hắn thích.
Lý do này quả thật vừa hèn mọn vừa cao thượng, vừa mới mẻ lại còn rất thần kỳ.
Phó Dư Hàn nhìn hắn một hồi lâu không lên tiếng.
Văn Dục tay đút túi quần, ánh mắt khẽ đảo: “Không được sao?”
“Tin tưởng mê tín còn không bằng tập trung ôn tập.” Phó Dư Hàn cúi đầu tìm kiếm trong túi quần đồng phục, rút ra một mảnh giấy ăn hình vuông bắt đầu gấp. Những ngón tay mảnh khảnh của cậu vô cùng linh hoạt, chẳng mấy chốc tờ giấy ăn mềm oặt kia đã gấp ra hình dáng.
Nhóm người bên kia đã tiến vào sân bóng rổ, liên tục gọi tên Văn Dục. Hắn đáp lời, nhưng ánh mắt trước sau như một vẫn dừng lại trên bàn tay Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn gấp xong, đi về phía Văn Dục, đem món đồ đang cầm nhét vào trong tay hắn: “Tạm thời cho cậu cái này trước, sau này tôi sẽ bù đắp một cái chính thức sau.”
“Đây là cái gì?” Văn Dục cúi đầu.
“Ngôi sao may mắn.”
Bốn cạnh dài bốn cạnh ngắn, một ngôi sao may mắn hình bát giác đang nằm nơi đó, giống như một đốm lửa đỏ rực, gần như bỏng rát lòng bàn tay Văn Dục.
Danh Sách Chương: