Văn Dục đang muốn ngăn cậu lại, phía sau bỗng truyền đến một tiếng hô, giục hắn nhanh chóng lên xe.
Hôm nay là vòng sơ loại, trước đó ba hắn đã dành suốt hai giờ đồng hồ giáo dục tư tưởng, muốn hắn thi đấu thật tốt. Cho nên, Văn Dục dự định lần này thi không tốt xem thế nào ——
Văn Dục cúi đầu, nhìn quả cầu bằng keo lấp lánh trong tay mình. Một ngôi sao nằm ở trung tâm, theo động tác của hắn phản xạ ra những màu sắc bất đồng.
Bỏ đi.
Vòng sơ loại mà thôi, chỉ là một cuộc thi nhỏ, không nên hơn thua với ông ta làm gì.
Văn Dục nhét quả cầu vào túi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Tới liền đây, đừng hối.”
—
Nhiệt độ không khí giảm mạnh, bầu trời u ám tựa như rải tầng tầng lớp lớp sự yên tĩnh lên cả ngôi trường. Khắp khuôn viên bao phủ nét thanh bình yên ả, tựa như ngày hôm nay sẽ không phát sinh sự cố đặc biệt gì.
Nhưng mà, đối với toàn thể học sinh lớp sáu thì không phải vậy.
Tiết học thứ tư vừa kết thúc, Tôn Văn Thụy liền uể oải đứng dậy, đá đá tên bạn cùng bàn: “Lão Phương, đi ăn trưa thôi.”
“Vậy còn Phó ca, làm sao bây giờ?” Phương Giai Viễn vừa lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, vừa quay đầu nhìn lại.
Sáng nay Phó Dư Hàn đến lớp không hề có chút tinh thần nào, ngoại trừ trong giờ học miễn cưỡng nghe giảng, lúc hết giờ đều nằm bò ra bàn ngủ bù.
“Lâu rồi Phó ca không đi nhà ăn.” Tôn Văn Thụy nhìn đỉnh đầu Phó Dư Hàn nhếch lên hai dúm tóc, vô cùng không có can đảm đánh thức cậu. “Hay là chúng ta như cũ, mang mì gói cho cậu ấy đi, nghe nói quầy bán đồ ăn vặt có loại mới……”
Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Phương Giai Viễn nhìn chằm chằm di động, vẻ mặt bối rối thốt lên một tiếng: “Đệt?”
“Có chuyện gì vậy?”
“…… Cậu xem nhóm lớp đi.”
Cái nhóm wechat kia của lớp sáu, vào lúc đi học ban ngày rất ít người nói chuyện, gần như đều là sau giờ tan học mới có người thỉnh thoảng nhắn một câu “XXX nộp bài tập về nhà chưa” hoặc là “XXX giúp tớ xin nghỉ phép” linh tinh này nọ.
Cho nên, người từ lúc vào nhóm đến giờ chưa từng lên tiếng, nay đột nhiên nhắn vài câu liền trở nên vô cùng nổi bật. Bất cứ thành viên lớp sáu nào chỉ cần mở ra đều có thể nhìn thấy.
Văn Dục: Xin hỏi
Văn Dục: Có ai nhìn thấy Phó Dư Hàn không?
Văn Dục: Cậu ấy ở căn tin hay còn trong phòng học vậy?
“Đời tớ đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh Phó ca được người ta nhắn tin trong nhóm lớp tìm kiếm, chuyện này thật sự vô cùng mới mẻ nha……” Phương Giai Viễn nói, “Cậu nói thử xem, vì sao cậu ấy không trực tiếp nhắn tin cho Phó ca.”
“Phó ca đang ngủ.” Tôn Văn Thụy chỉ ra nguyên nhân.
“Cậu ấy cũng đâu phải kiểu học sinh ngoan không bao giờ xem điện thoại trong giờ học đâu. Đợi lát nữa Phó ca tỉnh dậy, nhìn thấy những tin nhắn này sẽ không bùng nổ đấy chứ?”
Đối với nam sinh tuổi trẻ mà nói, đôi khi rất khó để biết được khi nào thì thể diện của bọn họ bị đụng chạm. Ví dụ như, lúc không có mặt ở trường, tên bạn học ngồi cùng bàn thế mà lại công khai tìm kiếm mình ầm ĩ trong nhóm lớp. Nếu thấy được những tin nhắn kia, Phó Dư Hàn chắc chắn sẽ không vui.
Hơn nữa vào đúng lúc này, trong lớp lại có người trả lời Văn Dục.
Từ Thiến Di: @Văn Dục Không thấy cậu ấy ở căn tin, có lẽ còn ở trong lớp rồi.
Văn Dục: Cảm ơn
Văn Dục: Vậy trong lớp hiện giờ còn ai không?
Trần Lập Văn: Lúc tớ vừa đi hình như thấy Phó ca đang ngủ
Văn Dục: Ừm, còn ai ở đó không?
Lưu Thành: @Tôn Văn Thụy @Phương Giai Viễn Lão Tôn lão Phương ra khỏi lớp chưa?
“Chờ lát nữa Lưu Thành trở về, tớ nhất định phải đánh cậu ta một trận.” Phương Giai Viễn vừa gõ chữ vừa nói.
Phương Giai Viễn: Vẫn chưa…… Mới vừa chuẩn bị đi
“Tiện thể mang luôn đi,” Tôn Văn Thụy nói, “Tớ hy vọng Dục ca sẽ không nhờ chúng ta gọi Phó ca dậy.”
Nhưng mà sự thật chứng minh, Văn Dục quả thật không cho bọn họ chút mặt mũi nào.
Văn Dục: Vậy cậu có thể giúp tôi gọi cậu ấy một chút được không?
Văn Dục: Cậu ấy không trả lời tin nhắn của tôi
Phương Giai Viễn:……
Văn Dục: À, nếu cậu ấy đánh các cậu, cứ nói là do tôi nhờ.
“Tớ cảm thấy cho dù có nói vậy, cũng không thể ngăn được ý định muốn đánh người của Phó ca.” Phương Giai Viễn thở dài, vươn tay về hướng Phó Dư Hàn.
Tôn Văn Thụy bắt lấy cổ tay cậu: “Cậu định nghe lời cậu ta thật sao?”
“Người anh em, mấy quyển sổ ghi chép của người ta giúp tớ đợt thi giữa kỳ này tăng mười ba hạng đó. Cậu muốn tớ mang ơn không biết báo đáp sao? Hơn nữa, chẳng phải cậu cũng xem đấy à?” Phương Giai Viễn rút tay ra, đẩy đẩy Phó Dư Hàn.
Tôn Văn Thụy nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ bị rớt hạng mà.”
“Đó là bởi vì trong đầu cậu chỉ có mỗi nữ thần của mình thôi.” Phương Giai Viễn nói thẳng, “Cậu có phải bị ngốc không hả, lớp mười hai lại muốn yêu đương, làm sao có thể không ảnh hưởng đến thành tích chứ?”
Trong lúc hai người đấu võ mồm, Phó Dư Hàn đang nằm bò trên bàn bỗng ngẩng đầu, thâm trầm liếc nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt kia rất lạnh lùng, ý tứ trong đó cực kỳ rõ ràng ——
“Nếu không phải là chuyện gì đặc biệt thì các cậu chết chắc rồi.”
Phương Gia Viễn bị cậu dọa sợ, rụt rụt cổ, cầm di động quơ quơ trước mặt Phó Dư Hàn: “Là Dục ca bảo bọn tớ gọi cậu.”
Phó Dư Hàn: “……”
Cậu sửng sốt hết ba giây đồng hồ, sau đó thở dài một hơi: “Đệt.”
Phó Dư Hàn mắng xong câu này, mọi chuyện cũng qua đi. Hai tên bạn học ngồi hàng ghế trước trợn trắng mắt —— Chết tiệt? Thật sự có tác dụng?
Phó Dư Hàn mở wechat ra nhìn, sắc mặt lại đen thêm ba phần. Cậu nhắn một câu “Khi nào cậu về, tôi đánh với cậu một trận” vào trong nhóm lớp, kế đến mở danh bạ, bấm số Văn Dục gọi đi.
Tâm trạng của Phó Dư Hàn không tốt lắm, Tôn Văn Thụy cẩn thận hỏi: “Phó ca, tớ đem mì gói cho cậu như mọi khi nhé?”
Phó Dư Hàn lắc đầu, lúc mở miệng giọng hơi khàn: “Không cần đâu, tôi không ăn.”
“…… Vậy bọn tớ đi ăn cơm nhé?”
Phó Dư Hàn nhẹ gật đầu, vừa lúc trong ống nghe truyền đến giọng nói quen thuộc của Văn Dục: “Cậu cảm thấy không ngon miệng nên không ăn cơm sao? Sẽ ảnh hưởng đến bao tử đấy.”
Điện thoại vừa reo vài giây Văn Dục đã bắt máy, cho nên mấy câu nói kia của Tôn Văn Thụy hắn đều nghe được rất rõ ràng.
Phó Dư Hàn không có tinh thần, hơn nữa còn chưa tỉnh táo, tức giận nói: “Không muốn ăn thì không ăn…… Cậu quản làm gì.”
“Sao cậu lại tức giận như vậy?” Văn Dục hôm nay và ngày hôm qua hoàn toàn bất đồng. Hắn giống như con mèo đang được chải lông, cho dù bị cậu mắng cũng vô cùng ôn hoà bình tĩnh.
Nhưng Phó Dư Hàn không trả lời hắn, vì thế Văn Dục đoán: “Ngủ không ngon sao? Ngày hôm qua cậu làm gì thế?”
Còn không phải là đi tìm cậu sao.
Việc thiếu ngủ cộng thêm triệu chứng sắp bị cảm khiến Phó Dư Hàn hơi choáng váng. Cậu nhắm mắt nhủ thầm những lời này ba lần trong đầu, sau đó lục cặp sách tìm mấy gói thuốc buổi sáng mang theo ra, chuẩn bị pha uống.
“Không làm gì, có thể làm gì chứ.” Thái độ của Phó Dư Hàn rất lạnh lùng, “Cậu thi xong rồi à? Sao lại rảnh rỗi vào nhóm lớp tìm tôi như vậy.”
“Tôi nhắn cho cậu mười mấy tin, đến một dấu ngắt câu phản hồi cũng không nhận được. Tôi lại không dám gọi điện thoại đến, sợ giáo viên còn chưa đi.” Văn Dục tỏ ra cực kỳ vô tội, “Cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ?”
“Cậu đừng tìm tôi chẳng phải được rồi sao.” Phó Dư Hàn đổ thuốc bột vào ly, đứng dậy đi đến máy lọc nước phía sau rót nước.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu, sáng nay còn chưa kịp nói mấy câu.” Văn Dục nói, “Hôm nay phải thi đến mấy trận, bây giờ đang nghỉ trưa, tôi vừa mới ăn cơm xong. Ngôi sao cậu tặng cho tôi rất có ích…… Buổi thi sáng nay, trạng thái của tôi không tệ lắm.”
“Vậy à.” Phó Dư Hàn hít hít mũi.
“Sao cậu giống như bị cảm lạnh vậy, cậu không thấy dự báo thời tiết nói nhiệt độ không khí sẽ thay đổi sao? Hay là cậu bị Dương Phàm lây bệnh?”
Phó Dư Hàn nghĩ thầm, không phải do cậu không đọc dự báo thời tiết, quần áo đương nhiên là có mặc thêm, nhưng ai ngờ nửa đêm trời lại đổ mưa chứ.
Về phần Dương Phàm…… Cậu lại không cùng Dương Phàm làm cái gì đến nỗi bị lây bệnh đường hô hấp.
“Coi là vậy đi.” Phó Dư Hàn mơ hồ nói, “Tôi uống rễ bản lam rồi, không sao đâu.”
“Nếu bệnh nghiêm trọng thì cậu xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi đi?”
“Không cần phải vậy, xin nghỉ sẽ làm chậm trễ việc ôn tập.” Phó Dư Hàn nói, “Thân thể tôi cũng không kém đến mức đó.”
“Vậy……” Văn Dục có chút do dự.
Phó Dư Hàn thật sự rất đau đầu, lại thêm một cổ lửa giận không biết tên chẳng nơi nào xả, vừa nghe được ý tứ chưa nói hết của hắn liền khó chịu, cau mày nói: “Có chuyện gì cậu nói đi, làm gì mà cứ phải che che giấu giấu.”
“Tôi thi tới năm giờ chiều, học sinh tham gia thi đua hôm nay không cần phải đến tiết tự học buổi tối.” Văn Dục ngừng một chút, “Nếu tôi trở về tiết tự học buổi tối…… Cậu có thể cùng ăn cơm chiều với tôi không?”
“……”
Nếu là bình thường, Phó Dư Hàn hẳn là đồng ý rồi.
Bởi vì cậu biết Văn Dục đối với chuyện “Cùng nhau ăn cơm” này vô cùng chấp nhất. Nhưng hôm nay tâm tình cậu không tốt, cho nên cũng không muốn dỗ người này.
“Không,” Phó Dư Hàn từ chối thẳng thừng, “Tôi có hẹn rồi.”
“……” Văn Dục bị cậu làm cho câm nín, “Hẹn ai?”
“Cậu là gì của tôi sao, tôi hẹn ai còn phải báo cáo với cậu? Tôi muốn ngủ tiếp, cậu còn vào nhóm lớp tìm tôi nữa, tôi sẽ thật sự đánh cậu đó. Tạm biệt.” Phó Dư Hàn nói xong, trở tay cúp điện thoại ném vào trong ngăn kéo.
Tiếp theo, đem ly thuốc nước đã hơi lạnh kia một ngụm uống hết, lại lần nữa nằm bò ra bàn, chìm vào giấc ngủ.
—
Người lớp sáu thảo luận hết một buổi trưa cũng không kết luận được rốt cuộc hai vị lão đại của lớp có thật sự đánh nhau hay không.
Những người tích cực cảm thấy, “Đây không phải là lần đầu tiên hai người bọn họ hẹn đánh nhau nhưng cuối cùng lại không đánh nữa, phỏng chừng đó còn là kiểu kết bạn mới.” Nhưng những người suy nghĩ tiêu cực thì lại cho rằng, “Mặc dù Phó ca dễ nói chuyện, nhưng loại chuyện tổn hại thể diện thế này cậu ấy chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn.” Suy nghĩ của bên nào cũng có vẻ hợp lý. Hai bên tranh luận hết một buổi trưa, nhân vật chính lại một mình ở trong lớp ngủ li bì.
Phó Dư Hàn đem toàn bộ thời gian nghỉ trưa và giờ tự học ra ngủ bù, rốt cuộc vào lúc tan học cũng đã có tinh thần chút đỉnh. Lúc tiếng chuông tan học vang lên, cậu duỗi tay chụp lấy hai người anh em đang ngồi hàng ghế phía trước: “Hai cậu tan học xong có bận gì không?”
Tôn Văn Thụy và Phương Giai Viễn: “Không?”
“Đi ăn cơm với tôi đi,” Phó Dư Hàn nói, “Thuận tiện cùng tôi đi mua chút đồ.”
“Được.”
Phó Dư Hàn thu dọn cặp sách đứng lên, đi tới chỗ Cát Nhiên vẫn còn đang sắp xếp đồ dùng, thấp giọng nói: “Cát Nhiên, tối nay tôi không tham gia tiết tự học.”
“Hả?” Cát Nhiên quay đầu lại, có chút mờ mịt nhìn cậu, “Cậu lại không đi nữa sao? Tớ còn tưởng rằng dạo gần đây cậu sẽ không trốn tiết tự học nữa chứ.”
“Không phải, chuyện này tôi đã nói trước với thầy Chu rồi, tôi bận tham gia khoá đào tạo bên ngoài.” Phó Dư Hàn đem giấy xin phép đặc biệt đã được phê duyệt cho cô nhìn, “Mỗi tuần ba ngày.”
“…… Ồ, tớ biết rồi.” Cát Nhiên nhìn cậu, mím môi nói, “Vậy lần sau tớ sẽ không điểm danh cậu vào tiết tự học buổi tối nữa.”
“Cảm ơn.” Phó Dư Hàn nói, “Còn chuyện mở khoá phòng học nữa.”
“Tớ sẽ mở.” Cát Nhiên vén tóc lên tai, cười nói, “Cậu không cần đâu…… Đừng khách sáo với tớ như vậy.”
Phó Dư Hàn không nói gì, quay trở lại chỗ ngồi, cùng hai tên tùy tùng của mình ra cửa.
Ra khỏi phòng học, Tôn Văn Thụy bắt đầu tò mò: “Phó ca muốn mua cái gì vậy?”
“Đồ dùng vẽ tranh.”
“Vậy chúng ta đi cửa hàng văn hoá phẩm Tam Xuân Đình phải không?” Phương Giai Viễn suy nghĩ tuyến đường, “Hay là cậu muốn đến bên kia sân vận động?”
“Ghé Tam Xuân Đình đi. Bên sân vận động xa quá, hôm nay không đi được.”
“Vậy chúng ta đi ăn món bún qua cầu đi, tớ biết bên kia có một cửa hàng nấu món này ngon lắm.” [*]
[*] 过桥米线 Bún qua cầu: Là một món ăn nổi tiếng vùng Vân Nam, Trung Quốc.
“Được.” Phó Dư Hàn hít hít mũi, “Dù sao hôm nay tôi cũng chưa ăn gì.”
“Phó ca hôm nay bị bệnh phải không?”
“Không có, do hôm qua ngủ không đủ giấc thôi.” Phó Dư Hàn lắc đầu, chuyển đề tài, “Đừng nói chuyện này nữa, lão Tôn, chuyện tình cảm của cậu vừa nãy vẫn chưa nói xong phải không?”
Tôn Văn Thụy kinh ngạc há to miệng: “Chẳng phải lúc đó cậu ngủ rồi sao? Thế mà vẫn nghe được?”
“Phòng học ồn quá, ngủ không ngon.” Phó Dư Hàn tiếp tục, “Nói xem nào, nơi này chỉ có ba người chúng ta.”
Ngày đó Trần Mộng Nhàn đau bụng kinh phải nghỉ học đến bệnh viện khám, Tôn Văn Thụy anh dũng trèo tường đi thăm cô gần như đã trở thành một cơ hội tốt cho bọn họ. Về sau hai người nói chuyện, thái độ của Trần Mộng Nhàn đối với cậu ta rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều, khiến Tôn Văn Thụy cực kỳ vui vẻ.
Cậu ta cả ngày đều nghĩ đến chuyện này, sau đó Phương Giai Viễn liền không khách khí nói thẳng, đợt thi giữa kỳ vừa qua, thành tích của cậu ta bị thụt lùi.
“Lão Phương, cậu có cảm thấy mình rảnh rỗi quá không hả!”
“Tớ có nói sai cái gì sao? Này Phó ca, cậu nói một chút xem, lúc trước Trần Mộng Nhàn có thể dùng lý do ‘Sợ ảnh hưởng đến thành tích’ để từ chối cậu ấy, vậy bây giờ cũng có thể dùng lý do thành tích của cậu ấy bị thụt lùi để cự tuyệt. Tớ cảm thấy đây là sự thật đấy…… Lớp mười hai xin đừng nghĩ đến chuyện yêu đương! Sẽ ảnh hưởng việc học hành đấy!”
“Cậu nói chuyện y như mẹ tớ vậy.”
“Sửa lại cho đúng nhé, tớ phải là ba cậu ——”
Phó Dư Hàn nghe bọn họ nói xong, cười khẽ một tiếng: “Lão Tôn, gần đây cậu không nhằm vào Văn Dục nữa sao?”
“…… Là do thời gian gần đây Trần Mộng Nhàn không để ý đến cậu ấy nữa, cho nên……” Tôn Văn Thụy nghẹn một chút, hơi ngượng ngùng nói, “Hơn nữa, học bá còn cho chúng ta mượn sổ ghi chép để xem…… Tớ cảm thấy cậu ấy kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo đi, ai bảo thành tích của người ta tốt làm gì.”
Đợt thi giữa kỳ này, Văn Dục lại lần nữa đạt hạng nhất vô cùng thuyết phục, hơn người hạng hai tới hai mươi điểm. Cho nên, không còn ai dám nghi ngờ lần trước hắn chỉ là ăn may.
“Lúc trước tôi đã nói với cậu không có gì rồi mà, cậu xem thử “Thích” này tồn tại được bao lâu.” Phó Dư Hàn vừa đi vừa nói chuyện, “Nhưng mà, lão Phương nói cũng có lý, chỉ hơn nửa năm nữa thôi là chúng ta sẽ tốt nghiệp, vậy chẳng thà cậu suy nghĩ lại xem, có thể vào cùng một trường đại học với cô ấy không.”
“Tớ từng hỏi rồi, cô ấy muốn ở lại thành phố.” Tôn Văn Thụy nói, “Tớ cảm thấy, với thành tích của mình hiện giờ, ở lại đây chắc là không có vấn đề gì đâu?”
“Ở đây cũng có trường tốt và trường không tốt. Tớ nghe bọn họ nói, cho dù ở cùng một trường đại học, nhưng nếu học khác khoa thì sẽ không nhất định có nhiều thời gian gặp nhau đâu.” Phương Giai Viễn nói.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện liền nhanh chóng tới được quán bún Phương Giai Viễn nói. Mặt tiền của quán ăn này không lớn, bên trong bay ra một mùi hương canh gà thơm nồng nhưng béo ngậy. Phó Dư Hàn vốn dĩ không có cảm giác thèm ăn, ngửi được mùi vị này liền không dậy nổi vị giác.
Cuối cùng, cậu gọi một tô mì gạo chay duy nhất có trong thực đơn, vừa chậm rãi ăn, vừa nghe Tôn Văn Thụy tiếp tục rối rắm kể chuyện tình yêu của cậu ta.
Nghe người khác kể chuyện theo đuổi người mình thích khá thú vị, ít nhất đối với Phó Dư Hàn là vậy.
Có vài cảnh tượng lãng mạn cậu đã từng tưởng tượng qua, nhưng mà giới tính cùng thân phận lại khiến cậu không có cách nào dùng trên người Dương Phàm, chỉ có thể tự mình suy nghĩ trong đầu.
Nghe một lúc Phó Dư Hàn liền nghĩ, có phải Dương Phàm cũng từng làm những chuyện này với nữ thần của cậu ấy không, tỷ như đứng dưới lầu chờ cô ấy, cùng cô ấy đến trường, hoặc là mang bữa sáng cho cô ấy.
Tuy rằng đều là những chuyện vụn vặt bình thường, nhưng bởi vì thích, cho nên tất cả những việc này luôn khiến người ta mỉm cười khi nhớ lại.
Đối với Phó Dư Hàn mà nói, đó lại là “Những cái mỉm cười gượng gạo.”
Yêu đương dị tính thật tốt.
Đồng tính luyến ái lại……
Phương Giai Viễn húp một ngụm bún, cúi đầu nhìn điện thoại của mình: “Này…… Phó ca.”
“Hả?”
“Dục ca nhắn tin riêng với tớ.” Cậu ta ngẩng đầu, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Phó Dư Hàn, “Hỏi tớ có đi chung với cậu không…… Cậu ấy nói cậu tắt máy rồi.”
Phó Dư Hàn: “……”
Tôn Văn Thụy hơi kinh ngạc: “Hôm nay cậu ấy làm sao vậy, cosplay fan não tàn của Phó ca sao? Này cũng quá cố chấp rồi đó —— nhưng mà, vì sao Phó ca lại tắt máy vậy?”
“Cậu nói với cậu ấy,” Phó Dư Hàn rũ mắt, nhàn nhạt nói, “Người nào đó ngày hôm qua cũng tắt máy.”
Tôn Văn Thụy và Phương Giai Viễn: “……”
“…… Sao tớ cứ cảm thấy lời này kỳ quái thế nào ấy,” Phương Giai Viễn vừa soạn tin nhắn vừa lẩm bẩm, “Nghe giống như lời thoại cãi nhau giữa mấy đôi tình nhân.”
“Hả,” Phó Dư Hàn cười nhạo một tiếng, “Cậu nói cái gì?”
“Tớ cái gì cũng chưa nói.” Phương Giai Viễn lập tức làm động tác “Kéo khoá” miệng.
Cũng may những lời này của Phó Dư Hàn vẫn còn tác dụng. Phương Giai Viễn nhắn xong câu đó, năm phút sau Văn Dục mới hồi âm một câu “Cảm ơn”, sau đó cũng không nói gì thêm.
Phó Dư Hàn chỉ ăn nửa chén bún, chờ hai người kia ăn xong mới cùng rời khỏi quán, đi tới cửa hàng văn hoá phẩm mua đồ.
Thật ra lúc đầu, Phó Dư Hàn định rủ Văn Dục đi cùng, nhưng mà……
Rủ cái rắm.
Hai kẻ hoàn toàn không hiểu gì về nghệ thuật đi đến cửa hàng bán vật dụng vẽ tranh giống như được mở mang tầm mắt. Phó Dư Hàn dựa theo danh sách được giáo viên mỹ thuật liệt kê trước đó, cùng với đề cử của chủ tiệm, mua được một cái rương đựng hoạ cụ phù hợp, màu nước, thuốc màu, hộp thuốc màu, vỉ pha màu, gom lại thành một đống lớn, bỏ vào trong rương mang về.
Phó Dư Hàn không tham gia tiết tự học buổi tối, cho nên đi tới ngã rẽ liền tạm biệt hai người bạn học: “Buổi tối tôi có giờ mỹ thuật, đi hướng bên này, các cậu trở về đi.”
“Vậy…… Tạm biệt Phó ca, ngày mai gặp.”
“Bye.”
Tối nay là tiết học vẽ màu đầu tiên, các học viên mỹ thuật dựa theo thói quen thường thấy, lấy một ít thuốc màu trong lọ đổ vào khay pha màu. Ngoại trừ những màu thuần sắc và màu xám cao cấp nhất ra, có vài người còn tùy vào nhu cầu sử dụng của mình mà pha trộn thêm vài màu sắc khác.
Mặc dù công việc này không đòi hỏi nhiều kỹ thuật nhưng lại khá tốn thời gian. Vị giáo viên mỹ thuật kia cũng dễ nói chuyện, sau khi nghe Phó Dư Hàn nói ở nhà không tiện thực hành những thứ này, liền đồng ý cho cậu pha màu luôn trong tối nay, cũng không thu thêm tiền học phí.
Có vài học viên trong lớp cũng luyện vẽ bằng màu nước. Thầy giáo bảo cậu ngồi xuống phía sau những người đó pha chế màu, tiện thể học hỏi kinh nghiệm từ bọn họ.
Phó Dư Hàn mua hai cái rương, một cái lớn bằng nhựa dùng để đựng hộp thuốc màu, cái còn lại nhỏ hơn một chút, làm bằng vải bạt, dùng để lưu giữ các dụng cụ vẽ tranh thông thường. Chờ đến khi Phó Dư Hàn pha xong thuốc màu, dọn dẹp xong hai cái rương đâu vào đấy, cũng vừa kịp đến giờ tan học. Các học viên lần lượt chào thầy giáo ra về, Phó Dư Hàn theo đó cũng đứng lên.
Cậu có hơi do dự.
Vốn dĩ lúc đầu đã định xong sẽ đem những thứ này gửi nhờ nhà Văn Dục, nhưng hôm nay cậu lại không muốn liên hệ với đối phương. Do dự một lát, Phó Dư Hàn liền chạy đến hỏi thầy giáo mỹ thuật, muốn xin ông cho cậu gửi nhờ đồ lại phòng vẽ một đêm.
Chuyện học viên gửi lại dụng cụ vẽ khá phổ biến, cho nên thầy giáo rất sảng khoái đồng ý, chỉ bảo cậu nhớ rõ vị trí mình để đồ.
Phó Dư Hàn cảm ơn ông, sau đó đeo cặp sách đi ra khỏi phòng.
Trời đã tối hẳn, hàng ngàn bóng đèn từ các hộ gia đình trong tiểu khu đồng loạt được thắp sáng. Phó Dư Hàn ra đến hàng hiên liền hít sâu một hơi, chuẩn bị về nhà.
Mới vừa đi được năm mét, một bóng người cao gầy bỗng từ gốc cây phía sau căn lều để xe đạp bước ra.
“Này.” Người nọ gọi cậu.
Giọng nói này quen thuộc đến mức Phó Dư Hàn không cần quay đầu nhìn cũng biết đó là ai. Hiện giờ cậu cũng không rõ bản thân đến tột cùng là đang vui vẻ hay khó chịu, chỉ theo bản năng thở dài một hơi, xoay người.
Màn đêm đen kịt che lấp thân ảnh đối phương, khiến cậu không nhìn rõ gương mặt người đang đứng. Nhưng Phó Dư Hàn vẫn nhận ra, là Văn Dục.
Cậu hơi cau mày: “Cậu đến đây làm gì?”
Văn Dục đi lên phía trước hai bước, kế đó lại thêm hai bước nữa, mãi đến khi đèn đường có thể chiếu tới vị trí của hắn. Văn Dục nhìn Phó Dư Hàn, xấu hổ sờ sờ mũi: “Tôi sai rồi, được chưa? Cậu đừng tắt máy nữa.”
Danh Sách Chương: