Phó Dư Hàn sửng sốt.
Cậu là học sinh cá biệt, chuyện trốn học đối với cậu mà nói tùy tiện giống như cơm bữa. Nhưng Văn Dục thì không giống vậy.
“Nhìn không ra nha.” Phó Dư Hàn đánh giá hắn, “Cậu mà cũng sẽ có lúc nghĩ đến chuyện trốn tiết tự học buổi tối sao?”
Văn Dục nhìn chằm chằm Phó Dư Hàn, ánh mắt nặng nề: “Từ lâu tôi đã muốn làm như vậy.”
Nào có ai muốn đeo xiềng xích mà sống đâu ——
Chẳng biết dũng khí này từ đâu mà ra, chỉ biết rằng nó đã đạt đến đỉnh điểm.
Văn Dục nghĩ, vậy chẳng thà tối nay luôn đi.
Hắn muốn buông thả một lần.
“Được không?” m thanh Văn Dục rất nhẹ.
Phó Dư Hàn nghĩ ngợi một lúc: “Nhưng cặp sách của tôi vẫn còn để ở trường, tôi chỉ cầm theo chìa khoá phòng học đến đây thôi.”
“Tôi có thể gọi điện thoại cho Cát Nhiên, nhờ cô ấy đến văn phòng lấy chìa khoá dự phòng mở cửa.” Văn Dục nói.
“……” Phó Dư Hàn cảm thấy có chút buồn cười, “Ý của tôi là, không có bài tập, không có sách giáo khoa, cũng không có sổ ghi chép thì tôi sẽ không có cách nào ôn tập được.”
Văn Dục nghe xong, hai mắt trợn tròn, duỗi tay xoa nhẹ lên huyệt thái dương, nhướng mày chất vấn cậu: “Tôi đây không tồn tại sao?”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Cậu quả thật không có thói quen xin giúp đỡ từ bạn bè cùng trang lứa, ngoại trừ lúc còn nhỏ sang nhà Dương Phàm ở vì không có nhà để về. Sau này khi lớn lên, mỗi khi cậu gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên luôn là tự mình nghĩ cách giải quyết.
Mặc dù nếu tính kỹ lại, Văn Dục cũng đã giúp cậu không ít lần.
Nhưng Phó Dư Hàn vẫn sẽ không liệt đối phương vào hàng ngũ “Đối tượng đầu tiên mình nhờ vả.”
Bởi vì, nói thế nào thì…… Nếu làm như vậy sẽ có cảm giác hơi làm quá chuyện của bản thân.
Phó Dư Hàn im lặng một lúc, sau đó vẻ mặt buông lỏng, xua xua tay nói: “Cậu đừng đùa, dùng tài liệu của cậu chẳng phải sẽ khiến cậu bị chậm tiến độ ôn tập sao, tôi phải về……”
Phó Dư Hàn còn chưa kịp phát âm chữ “Học” trong từ “Trường học”.
Văn Dục đã đột ngột bước lên, đi tới bên cạnh cửa, bật chốt an toàn.
Phó Dư Hàn: “……”
Mặc dù trên thực tế, chốt an toàn này vẫn có thể mở ra từ bên trong, nhưng……
“Cậu ấu trĩ quá đấy.” Phó Dư Hàn không còn lời nào để nói.
“Biết nhau lâu như vậy,” Văn Dục dựa lưng vào cửa, lười biếng nhìn cậu, “Thế mà đến giờ cậu mới biết tôi ấu trĩ sao?”
Vậy thì không phải, bởi vì Phó Dư Hàn đã từng nhiều lần lên án Văn Dục ấu trĩ.
Hơn nữa, khi đó hắn cũng từng đáp lại cậu rằng, “Không có gì để chơi.”
Nghĩ đến đây, Phó Dư Hàn bỗng nhiên mềm lòng. Lông mi cậu rũ xuống, tựa như nhận mệnh mà nhẹ nhàng lên tiếng: “Được rồi, cậu đừng đứng chắn ở đó nữa, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Bất tri bất giác, hương thơm của món canh ba ba đã lan tỏa khắp phòng.
Văn Dục lúc này mới nở nụ cười xấu xa, buông ra then cửa.
Phó Dư Hàn vào phòng bếp tắt lửa múc canh, đem món ăn cuối cùng dọn lên bàn. Vị đại thiếu gia nào đó lại chỉ ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, khiến Phó Dư Hàn thấy không được mắt, giơ chân đá đá hắn, lên án nói: “Cậu không thể phụ tôi dọn cơm sao?”
“…… Ừm.” Văn Dục quả thật không hề nghĩ tới. Hắn đến tủ lấy bát ra, lại bồi thêm một câu, “Việc này ở nhà tôi chưa từng làm qua.”
“Không hổ là thiếu gia.” Phó Dư Hàn lắc đầu, cầm đũa đi ngang qua người Văn Dục, ngồi vào bàn ăn.
“Cậu thường xuyên làm những việc này sao?”
“Ừ, trước đây ba tôi từng nói, người được ăn miễn phí đều phải làm việc, cho nên ông muốn tôi phụ giúp dọn bát đũa.” Phó Dư Hàn bưng bát cơm, “Sau đó tôi lại phát hiện, sự trợ giúp trước bữa cơm có thể giúp tôi tránh được những cuộc nói chuyện kiểu…… ‘sinh hoạt thông minh’ với ba mẹ mình.”
“Thật đáng thương.” Văn Dục nói.
“Như nhau thôi.” Phó Dư Hàn trả lời.
Trong phòng yên lặng giây lát, sau đó Văn Dục nghiêng đầu, từng chút từng chút khẽ mỉm cười.
Phó Dư Hàn cụp mắt, khoé miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.
—
Người ồn ào muốn đến thư viện ôn tập cuối cùng chỉ ngồi lướt điện thoại hết một buổi chiều. Sau khi cơm nước xong, Phó Dư Hàn chủ động chỉ đạo cả hai dọn dẹp bàn ăn, tiếp đó ngồi trở lại trên ghế sô pha.
Đối với người chơi lâu năm mà nói, việc lần nữa kết nối máy chơi game chỉ là chuyện nhỏ, chẳng tốn đến mười phút thời gian ——
Văn Dục “Cạch” một cái liền tắt đèn: “Cậu không sợ tối phải không?”
“Đến giờ cậu mới nhớ tới việc hỏi tôi sao?” Phó Dư Hàn đến mắt cũng chẳng thèm ngước lên, đem đĩa game《 Bạo vũ 》nhét vào máy đọc, “Cậu có muốn tôi biểu diễn trực tiếp cho cậu xem một game kinh dị trong hoàn cảnh tối tăm này không? Ở đây có sẵn phiên bản độ nét cao của trò《 Ngọn đồi tĩnh lặng 》đấy.
“Đừng, tôi muốn chơi cho xong cái vừa rồi, cốt truyện phần sau tôi vẫn chưa xem hết.” Văn Dục đi đến bên cạnh cửa sổ, “Cậu không sợ tối thì tôi kéo rèm đấy.”
“Buổi tối sao phải kéo rèm……”
“Vẫn có ánh sáng.” Văn Dục quay trở lại ngồi xuống, “Đèn đường rất chói mắt.”
“……” Phó Dư Hàn không thể hiểu nổi.
Trong phòng hoàn toàn tối đen như mực.
Mặc dù tác dụng của rèm cửa rất tốt, nhưng việc kéo rèm vào ban ngày và buổi tối tổng thể không hề giống nhau.
Có lẽ bởi vì là ban đêm, cho dù rèm cửa có bị gió thổi tung lộ ra khe hở cũng sẽ không nhìn thấy được mặt trời, cho nên Văn Dục dễ dàng chìm đắm vào trong bóng tối, an tĩnh tập trung chơi game.
Phó Dư Hàn mang một cái gối ôm tới, tháo dép lê, nằm xuống trên ghế sô pha.
Ngôi nhà cậu ở hiện tại không có chiếc ghế sô pha nào thoải mái như vậy, trong đêm tối nằm lên cảm giác rất giống khi còn nhỏ.
Ngay cả màn hình bật sáng trước mặt cũng đang chiếu trò chơi mà cậu đã từng phá đảo cách đây rất nhiều năm.
“Thật ra……” Đúng lúc này, Văn Dục đột nhiên mở miệng nói một câu, “Nói ra có chút buồn cười, tôi thậm chí còn chưa xem được bao nhiêu bộ phim.”
Hắn mua máy chiếu, cũng có rất nhiều đĩa phim, nhưng chẳng biết vì sao lại chẳng có tâm tư xem chúng.
Sau thời điểm đó, cảm giác thèm muốn hạnh phúc tựa hồ cũng không còn cồn cào như trước nữa.
“Vậy chờ thi đại học xong, hẹn mọi người cùng đến rạp chiếu phim xem chẳng phải được rồi sao.” Phó Dư Hàn thuận miệng nói, “Mùa hè nào cũng có phim để xem mà.”
“Cậu muốn cùng bọn họ đi xem sao?” Văn Dục khẽ ngừng tay, cần điều khiển suýt chút nữa quay sai hướng. Hắn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, “Cậu không sợ Dương Phàm ôm nữ thần của cậu ấy, trước mặt cậu diễn bài tình chàng ý thiếp kích thích cậu sao?”
“……”
Phó Dư Hàn trở tay cầm gối ôm nện lên vai hắn.
Văn Dục khẽ lắc người một chút, chiếc gối ôm tháng thương kia liền từ trên sô pha lăn xuống, chìm vào trong bóng tối mất tăm. Văn Dục nhìn sang Phó Dư Hàn lần nữa, thấy cậu đang nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt vô cảm gảy ngón tay, tựa như đang ngẩn người.
“…… Thích đến vậy sao.” Văn Dục lẩm bẩm một câu, quay đầu trở về.
Hắn vô cùng nghi ngờ nếu mình tiếp tục nhìn, có lẽ Phó Dư Hàn sẽ thật sự khóc mất.
Nước mắt của đàn ông là thứ không thể để cho người khác nhìn thấy. Văn Dục kiềm chế dục vọng muốn đùa giỡn lại, lựa chọn không xem.
Trận đấu trong game vẫn đang diễn ra, bản thân hắn lại có chút thất thần.
Nhưng người phía sau như cũ vẫn không hề có động tĩnh.
Qua chừng mười mấy, hai mươi, có lẽ khoảng chừng nửa giờ sau, Văn Dục đã hoàn thành cấp độ này, tiến vào cửa ải tiếp theo, đột nhiên nghe thấy Phó Dư Hàn mở miệng.
m thanh kia không giống với giọng điệu thường ngày hắn từng nghe.
Không phải trầm tĩnh, giọng điệu vẫn như mọi ngày, chỉ là sắc thái không giống, tựa như người nói ở đây nhưng tâm hồn còn đang phiêu đãng ở một nơi nào đó chưa về.
“Văn Dục, tôi……” Cậu khẽ nói, “Tôi đã chẳng còn nơi nào để về nữa.”
Bàn tay Văn Dục chợt ngừng, sống lưng theo bản năng cứng đờ.
Hắn không quay đầu lại, sau khi hoàn hồn không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, cứ vậy tiến vào cửa ải tiếp theo, lúc cúi đầu nhìn xuống cần điều khiển, nói một câu: “Lúc trước tôi nghe Dương Phàm nói…… Sau khi lên cấp ba, số lần hai người gặp nhau ít hơn trước rất nhiều phải không?”
“Tôi sợ làm phiền cậu ấy học…… Cho nên mới thành như vậy.”
“Nói nghe xem.”
“Nói cái gì? Lý do thành tích sa sút rất đơn giản, tôi không muốn học.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, “Hơn nữa bài tập cũng hơi khó, khi đó tôi…… Một chút hứng thú dành cho việc học cũng không còn.”
“Không phải,” Văn Dục do dự một chút, sau đó ấn nút tạm dừng, “Tôi đang nói đến chuyện, vì sao cậu muốn thi vào Tam Trung.”
Hắn quay đầu nhìn cậu, trông thấy Phó Dư Hàn hơi hơi cúi đầu, lông mi thật dài rũ xuống, tạo thành một cái bóng râm trên mặt.
Thoạt nhìn cảm xúc vẫn còn khá ổn, Văn Dục không hiểu sao khẽ thở ra một hơi.
“Tôi không muốn thi, nguyện vọng của tôi là Nhất Trung.”
“Vậy……”
“Mẹ tôi lén lấy mật khẩu tài khoản của tôi, một ngày trước khi hết hạn đăng ký sửa lại nguyện vọng.” Phó Dư Hàn giương mắt nhìn Văn Dục, “Đổi lại là cậu thì cậu có muốn đi học không?”
Văn Dục sửng sốt.
“Tôi không biết.” Hắn suy nghĩ một lúc liền nói, “Ba tôi không yêu cầu tôi điều gì ở phương diện này, chỉ cần tôi có thể học một ngôi trường nổi tiếng, lấy được thành tích xuất sắc là được.”
“Vậy vì sao cậu lại đến Tam Trung?” Phó Dư Hàn nghi hoặc nói.
“Bởi vì…… Rời xa nhà.” Văn Dục nói xong liền nở nụ cười, nhìn màn hình đang tạm dừng trước mặt, nghĩ đến chuyện trước đây, “Ông ấy nói muốn mua cho tôi một căn nhà, cho nên tôi chọn ở đây…… Chỉ cần cách bọn họ đủ xa là được, ha.” Văn Dục hô một tiếng, “Nếu sau này cậu không có nơi nào để đi thì cứ đến chỗ này của tôi.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn.
“Tôi không sao.” Cậu nói, “Hiện giờ tôi…… Đã trưởng thành rồi.”
Có lẽ bây giờ là thời điểm tốt nhất để cậu từ bỏ Dương Phàm ——
“Ừm, tùy cậu.” Văn Dục không có ý kiến gì, nhấn nút play tiếp tục chơi.
Sự đồng cảm của hắn có hạn, chủ động lên tiếng mời đã vượt quá phạm vi có thể, muốn hắn lặp lại một lần nữa là không có khả năng.
Nếu không phải trước khi ăn cơm Văn Dục từng lẩm bẩm “Đêm nay muốn buông thả một ngày” với chính mình, thì những lời thế này hắn sẽ không bao giờ nhắc đến dù chỉ một chữ.
“Nhưng cậu, thật sự rất thú vị,” Phó Dư Hàn lấy một cái gối mới, nằm xuống trên ghế, bất chợt mở miệng, “Rõ ràng là một người kiêu ngạo cố chấp khó thuần, vậy mà cứ nhất định bắt ép bản thân phải mặc vào ‘bộ quần áo không thích hợp’.”
Văn Dục hơi ngừng lại.
“Hình như cậu đã hỏi tôi rất nhiều lần ‘có mệt hay không’,” Hắn cười khẽ, “Đêm nay tôi nói thật với cậu, tôi mệt sắp chết rồi.”
“Ừm.”
“Nhưng mà, tôi nói “thói quen” cũng là sự thật.”
“Ừm.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng đáp, “Tôi đoán được.”
“Nếu cậu có thể đoán như vậy, vì sao lại muốn đoán chuyện của tôi.” Văn Dục nói, “Đoán đề thi không tốt hơn sao?”
Phó Dư Hàn lúc này đang nằm nửa người, tay không dài nhưng chân lại đủ. Cậu đáp: “Nói nữa tôi đá cậu đấy?”
“Đá đi, cho cậu tùy ý đá.” Văn Dục cười nhạt, “Để xem tôi có xử lý được cậu không.”
“Đúng ha, chuyện này tôi chưa từng hỏi cậu —— có phải cậu từng luyện tập không?”
“Ừm, quyền anh, tán thủ…… Tôi đều từng luyện qua.” Văn Dục không thèm quay đầu nói, “Không tính là chuyên nghiệp, nhưng đối phó cậu thì dư sức.”
“…… Đệt, người ta tập những cái này nếu không phải để rèn luyện thân thể thì cũng là để phòng thân, đến phiên cậu lại suy nghĩ như vậy.” Phó Dư Hàn mắng một câu, đổi tư thế, nhắm mắt nói, “Đừng làm ồn, tôi ngủ một lát.”
“Cậu bị mất ngủ à?”
“Tối hôm qua ôn công thức đến ba giờ sáng ——”
“Vậy cậu vào phòng ngủ đi, ở đây lạnh.”
“Không cần đâu, tôi chỉ chợp mắt một lúc thôi.”
Phó Dư Hàn nghiêng đầu, dựa vào lưng ghế sô pha nhắm mắt lại.
Văn Dục không lay chuyển được cậu, lắc đầu, tiếp tục chơi game.
Tư thế ngủ ngồi rất không thoải mái, đầu nghiêng một chút sẽ tỉnh lại ngay. Phó Dư Hàn giật mình tỉnh lại hai lần, buồn ngủ đến mức ngã đầu về bên kia ghế sô pha, hai chân dài vì tránh chạm đến Văn Dục mà khó khăn cuộn lại.
Sau khi đánh xong một ván, Văn Dục nhìn thoáng qua người nằm bên cạnh.
Đã sắp mười giờ đêm, thời tiết bắt đầu trở lạnh. Phó Dư Hàn không biết từ lúc nào đã cởi áo khoác làm chăn đắp lên người, cuộn tròn trên nửa chiếc ghế sô pha ngủ ngon lành.
—— thoạt nhìn có vẻ rất lạnh.
Hạt giống tội ác tựa như được bóng đêm tưới mát, đột nhiên mạnh mẽ sống dậy từ dưới đáy lòng.
Văn Dục bỗng nhiên rất muốn…… Chạm vào cậu.
Hắn luôn cảm thấy mình không phải là người có ý chí mạnh mẽ. Nếu không phải tuân thủ những khuôn phép mà Văn Tự Minh đưa ra, hiện giờ hắn chắc chắn là một tên vô pháp vô thiên rồi.
Văn Dục quyết định nghe theo ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu mình.
Hắn ấn nút tạm dừng, thả điều khiển trên tay xuống, đứng lên khỏi ghế sô pha, hướng về phía Phó Dư Hàn bước tới.
“Đã bảo cậu vào trong ngủ rồi……” Văn Dục nỉ non, một tay luồn xuống dưới cơ thể đối phương, đem người chậm rãi ôm lên.
Áo khoác đồng phục trượt xuống, nhiệt độ cơ thể truyền tới qua lớp áo đồng phục mùa hè mỏng manh. Phó Dư Hàn tay dài chân dài, thân hình thon gầy, nhưng lúc ôm lên lại chẳng hề rườm rà vướng víu.
Văn Dục rũ mắt, một bàn tay chống xuống cánh tay cậu, tay còn lại nửa ôm eo.
Vòng eo này, buổi chiều hắn đã từng thấy qua.
“Eo rất mềm.” Văn Dục yên lặng nghĩ, chậm rãi ôm người mang vào phòng ngủ.
—— tâm cũng rất mềm.
Danh Sách Chương: