• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi có vài lời muốn nói với cậu, nhưng mà…….” Văn Dục nói, khẽ liếc mắt nhìn về phía cổng vào, “Chờ cậu về rồi nói vậy.”

“Có chuyện gì không thể nói bây giờ sao.” Vẻ mặt Phó Dư Hàn có chút kỳ quái.

“Tôi muốn giáp mặt nói trực tiếp.” Văn Dục đáp, “Tôi nghĩ hiện giờ chắc hẳn cậu không có thời gian nghe.”

Đúng là Phó Dư Hàn không có thời gian nghe thật, chờ được hắn đến nói mấy câu này đã là cậu cố gắng nán lại lắm rồi.

Nếu còn không đi xếp hàng bây giờ, e là sẽ không kịp.

“Nhưng mà,” Phó Dư Hàn nắm chặt chiếc túi Văn Dục đưa, khoác hành lý lên vai, do dự nói, “Tôi tới nửa tháng sau mới có thể quay về.”

Văn Dục: “???”

Hắn trợn trắng mắt.

“Tôi đi trước đây, bye bye.” Biểu cảm của đối phương không hiểu sao lại khiến Phó Dư Hàn muốn cười, cậu mím môi, vẫy vẫy tay với Văn Dục và Dương Phàm, đi về phía lối vào nhà ga.

Thân ảnh thon gầy tiến về phía đám đông đang xếp hàng phía trước, dần dần chen lẫn trong đám người, mất đi bóng dáng.

Mà Văn Dục vẫn còn đứng nguyên tại chỗ trừng mắt kinh ngạc.

Dương Phàm nhìn hắn một cái, nhịn ít nhất năm phút đồng hồ, rốt cuộc vẫn không nhịn được nữa: “Ha ha ha ha ha ha ha ha……”

Văn Dục xoay người, giơ tay lên.

Dương Phàm nhanh chóng bụm miệng, nhưng tràn đầy trong mắt vẫn là ý cười vui sướng khi người khác gặp hoạ.

“Thôi vậy, tớ cũng thật sự rất muốn cười.” Văn Dục thả lỏng mặt mày, có hơi chán nản nói, “Tớ sẽ nhắn tin cho cậu ấy, cậu ——”

Dương Phàm: “Tớ trở về trường.”

Văn Dục: “Tớ mời cậu ăn cơm nhé?”

Khẽ liếc nhau.

Văn Dục: “Vậy thì thôi.”

Dương Phàm: “Tớ không về nữa.”

Văn Dục: “……”

Dương Phàm: “……”

“Đi thôi,” Văn Dục không còn lời nào để nói, “Cho cậu tùy ý chọn quán —— cảm ơn cậu vừa rồi đã giúp tớ giữ người.”

“Vậy tớ phải chọn một nơi thật đắt tiền.” Dương Phàm lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.

Văn Dục cũng lấy ra điện thoại của mình, cọ cọ mũi, nhìn khung trò chuyện với Phó Dư Hàn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại không nhắn tin nào.

Sự hỗn loạn trong buổi sáng này khiến Văn Dục cảm thấy đôi chút thoải mái.

Mặc dù…… Phó Dư Hàn vẫn đặt Dương Phàm ở vị trí thứ nhất, nhưng dường như hắn cũng không cảm thấy gì.

So với ghen tuông, hắn càng sợ hãi việc không thể gặp cậu hơn.



Nhưng điều Văn Dục không ngờ tới chính là, lúc Dương Phàm chọn quán xong, đương khi bọn họ đang ngồi taxi chuẩn bị đi ăn thì Phó Dư Hàn lại nhắn tin đến.

Phó Dư Hàn: Tôi lên xe rồi.

Phó Dư Hàn: Xin lỗi, không phải tôi cố ý không nói cho cậu.

Văn Dục cảm thấy bản thân có hơi “Đánh rắn bằng gậy” [*] rồi, lúc nhìn thấy tin nhắn này của Phó Dư Hàn, phản ứng đầu tiên của hắn thế mà lại là “Cậu ấy xin lỗi mình, vậy có phải mình có thể đùa cậu ấy một chút rồi không.”

[*] 打蛇随棍上: Đánh rắn bằng gậy, là một thành ngữ Trung Quốc, được sử dụng với ẩn ý ám chỉ người giỏi lợi dụng những sai sót trong phương pháp của đối thủ để phản đòn một cách nhạy bén, hiệu quả.

Kể ra hắn cũng quá bỉ ổi rồi.

Văn Dục: Nói cái gì?

Phó Dư Hàn:……

Phó Dư Hàn: Chuyện hôm nay tôi phải đi thi, không phải là tôi cố ý giấu cậu.

Văn Dục: À, vậy cậu nói lý do cho tôi nghe một chút xem nào?

Phó Dư Hàn:……

Lần này Phó Dư Hàn im lặng gần hai phút, cuối cùng gửi sang một cái biểu cảm “Nghiệt súc, mau nhận một gậy của lão tôn”, khiến Văn Dục bật cười thành tiếng.

Trong hai phút Phó Dư Hàn im lặng đó, hắn còn đang suy nghĩ lung tung, cho rằng bản thân có phải lại chọc cậu rồi không, chẳng ngờ đối phương là đang tìm biểu cảm gửi lại.

“Cậu đang xem gì thế?” Dương Phàm tò mò nhích lại gần, “Mà cười giống như một tên ngốc vậy hả.”

Văn Dục nhanh chóng ôm điện thoại trốn sang bên cạnh, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

“Là Tiểu Hàn à?” Dương Phàm lập tức hiểu rõ, tấm tắc hai tiếng, lắc đầu, “Haiz, con trai lớn rồi liền không giữ được nữa……”

Tầm mắt y hướng ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên thở dài: “Haiz, hai người anh em tốt của tớ thành đôi rồi, sau này chỉ còn có một mình tớ cô đơn tịch mịch.”

“Nói lại cho đúng.” Văn Dục vừa gõ chữ, vừa sửa lời Dương Phàm, “Còn chưa thành đôi, vẫn đang cố gắng. Hơn nữa, cậu đã là người tiên phong thoát kiếp độc thân, thật sự không đủ tư cách nói ra lời như “cô đơn tịch mịch” này chút nào.”

“Đại Dục nhi,” Dương Phàm u oán quay đầu lại, “Cậu càng ngày càng không đáng yêu.”

Văn Dục thầm nói, hắn vốn dĩ không hề đáng yêu.

Hắn biết bản thân là một con quái vật, vẻ bề ngoài càng đẹp đẽ bao nhiêu thì khi lột bỏ lớp da thịt ấy ra lại càng gớm ghiếc dữ tợn bấy nhiêu.

Tính cách hắn ác liệt u ám, tràn đầy sở thích xấu xa, chán ghét tuân theo khuôn phép, đắm chìm trong đủ loại hạng người…… Hết thảy những điều này, hắn chỉ dám bộc lộ trước mặt Phó Dư Hàn, cũng chỉ có duy nhất Phó Dư Hàn chủ động nói với hắn, “Chân thật một chút”.

Văn Dục lo lắng bản thân nếu để lộ ra một mặt tối tăm kia, sẽ khiến cậu sợ hãi.

Nhưng mà Phó Dư Hàn…… Phó Dư Hàn……

Tiểu Hàn sao lại đáng yêu như vậy.

Phó Dư Hàn: Tối hôm đó tôi vốn định nói cho cậu biết, nhưng mà cậu……

Những chuyện sau đó Văn Dục đều biết.

Văn Dục: Hừm, về chuyện tối hôm đó, chờ khi nào cậu trở về rồi chúng ta lại nói.

Văn Dục: Nhưng mà thời gian đi thi, này hẳn là đã có lịch trước rồi phải không?

Rõ ràng mấy ngày trước hai người bọn bọ liên tục gặp nhau, Phó Dư Hàn có chuyện lại không nói cho hắn, điều này quả thật có chút không chấp nhận được.

Phó Dư Hàn: Bởi vì

Đối phương nhắn sang hai chữ, Văn Dục bên này chống cằm ngồi chờ.

Xe chạy đến ngã tư, gặp đèn đỏ, dừng lại.

Đèn tín hiệu thay đổi, chiếc xe lại nhấn ga lao đi, rẽ sang một con đường khác ít kẹt xe hơn.

Phó Dư Hàn lại như cũ không nhắn thêm chữ nào.



Rương hoạ cụ mang theo được đặt trên kệ khu vực để hành lý, túi bảng vẽ đành phải để tạm dưới chân phía sau chỗ dựa ghế ngồi, trong xe có điều hoà, trước khi ngồi xuống, Phó Dư Hàn cởi ra áo khoác lông dài, xem nó như tấm chăn đắp lên người.

Sau đó, cậu lấy ra chiếc túi Văn Dục đưa ban nãy.

Cái mô hình lắp ráp này đã sớm không còn bày bán trên thị trường nữa. Lúc Văn Dục vừa đưa cho cậu, Phó Dư Hàn còn tưởng rằng đây là do hắn ra giá cao mua lại ở đâu đó.

Chẳng ngờ là hắn tự mình dán lại.

Lúc đưa nó cho Văn Dục, trong lòng Phó Dư Hàn tràn đầy tuyệt vọng.

Khi lần nữa nhận về, tâm trạng đã sớm không còn giống nhau.

Cứng rắn mà nói, những thay đổi này, phần lớn đều là Văn Dục mang tới cho cậu.

Nghĩ đến đây, khoé miệng Phó Dư Hàn bất giác khẽ cong lên, chiếc khăn quàng cổ mang theo mùi hương của đối phương thoang thoảng xa gần, mặc dù chuyến tàu này đang dần dần rời xa thành phố của bọn họ, nhưng Phó Dư Hàn không hiểu sao lại có một loại ảo giác Văn Dục vẫn đang bên cạnh.

Cậu cẩn thận mở chiếc hộp nhựa, rút ra mấy miếng giảm xóc mềm mại.

Có lẽ do Văn Dục biết cậu đi đường xóc nảy, cho nên thêm vào rất nhiều miếng xốp đệm. Phó Dư Hàn rút chúng ra hết mới thấy được toàn bộ mô hình lắp ráp bên trong —— từng mảnh nhỏ nứt vỡ được dán lại một cách vô cùng tỉ mỉ, ngay cả một vài mảnh vụn bé tẹo cũng không bỏ qua, thậm chí những chỗ hỏng siêu nhỏ cũng được Văn Dục dùng vật liệu khác sửa lại, ngoại trừ vết rạn bên ngoài ra, cái mô hình lắp ráp này thoạt nhìn chẳng khác gì so với cái mới.

Nó chỉ là một mô hình “Phiên bản giới hạn” không còn xuất bản nữa, ngay cả mẹ cậu cũng không thèm quan tâm, lại có người hiểu được sự yêu thích của cậu, giúp cậu quý trọng.

Phó Dư Hàn đột nhiên cảm thấy cay cay khoé mắt, hung hăng dùng sức véo lòng bàn tay mình.

Cậu cũng không muốn khóc trong hoàn cảnh trên đường cao tốc, xung quanh đang có rất nhiều người thế này. Vì để không rơi nước mắt, Phó Dư Hàn nhanh chóng phủ lớp giảm xóc trở lại mô hình, đậy nắp hộp lại, sau đó lấy ra chiếc hộp giấy nhỏ kia.

Văn Dục nói, đây là “Ngôi sao may mắn” hắn tặng cho cậu.

Phó Dư Hàn không đoán nữa, trực tiếp mở ra, liền nhìn thấy một chiếc đồng hồ.

Trên mặt đồng hồ gắn đầy ngôi sao, dây đeo làm bằng da, tổng thể toát lên phong cách đan xen tinh tế giữa “Ngây thơ chất phác” và “Sành sỏi”, tựa như vì độ tuổi sắp thành niên này của cậu mà tạo thành.

Đây là món lễ vật chứa đựng khí chất “Cực kỳ quý trọng” của Văn Dục.

Cũng là phần quà mà hắn đã hao tốn hết tâm huyết lựa chọn.

Văn Dục dùng cách thức của hắn biểu đạt sự chân thành với cậu, mà Phó Dư Hàn vừa nhìn liền hiểu.

Cậu nhìn chiếc đồng hồ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lấy ra, mang lên cổ tay, kế đó chụp một bức ảnh gửi trở về.

Đến tận lúc này, Phó Dư Hàn rốt cuộc cũng biết bản thân nên trả lời vấn đề của Văn Dục như thế nào.

Muốn người khác đối đãi chân thành, phải đem chính sự chân thành ra đối đãi ——

Phó Dư Hàn: [Ảnh chụp]

Phó Dư Hàn: Bởi vì nếu nói cho cậu biết, có lẽ cậu sẽ muốn tiễn tôi đến nhà ga

Phó Dư Hàn: Như thể tôi đang lôi kéo cậu vậy

Phó Dư Hàn: Việc này có chút giống như……

Phó Dư Hàn: Được một tấc lại muốn thêm một thước?

Phó Dư Hàn: Cũng có thể là tôi tự mình đa tình

Phó Dư Hàn: Tôi định để thêm hai ngày nữa sẽ nói với cậu, kết quả đến buổi tối ngày cuối cùng cũng chưa nói ra được.

Phó Dư Hàn: Đồng hồ tôi đeo rồi, rất đẹp, cảm ơn.

Ý tứ của Phó Dư Hàn rất đơn giản, chính là cậu không dám nói ra, chẳng ngờ được hai người bọn họ lại cãi vã nhau, nhưng hàm nghĩa ẩn sau những lời nói này lại khiến Văn Dục run sợ.

Thế cho nên, hắn nhìn những tin nhắn cậu vừa gửi đến, sửng sốt một lúc lâu.

Nếu thật sự như vậy thì ——

Văn Dục: Thích thì tốt rồi.

Văn Dục: Vậy cậu…… Hôm đó vì sao lại mang theo một lọ ngôi sao?

Văn Dục: Là chuẩn bị đưa cho Dương Phàm sao? Vì sao cuối cùng lại đốt cháy hết thảy?

Phó Dư Hàn: Không phải, đó là tôi cho chính mình.

Phó Dư Hàn:……? Cậu vì chuyện này mà tức giận đấy à?

Văn Dục: Việc này chờ cậu trở về sẽ nói cho cậu.

Văn Dục: Cậu trả lời vấn đề của tôi trước đã.

Phó Dư Hàn:……

Phó Dư Hàn: Vấn đề của cậu, chờ cậu trả lời xong vấn đề của tôi rồi tôi sẽ trả lời.

Văn Dục:……

Văn Dục: Cậu có biết làm vậy là ấu trĩ lắm không hả.

Phó Dư Hàn:……? Cậu mà cũng có mặt mũi nói chuyện này với tôi sao?

Văn Dục hẳn phải nên tức giận mới đúng, thế mà chẳng hiểu sao tâm tình hắn lại trở nên tốt lên, đến mức Dương Phàm chọn một quán ăn có mức giá trung bình hai trăm tệ cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng đang tốt đẹp của hắn.

Nhưng ngay lúc vừa bước chân vào cửa quán, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Văn Dục: Cậu nói nửa tháng sau mới trở về phải không?

Phó Dư Hàn: Đúng vậy

Phó Dư Hàn: Mùng một thi một vòng, nếu đậu thì mùng năm sẽ đi phỏng vấn, sau đó là ba ngày, mùng bảy, mùng mười và mười một đều phải đến nơi khác thi. Ngày mười ba sẽ trở về thành phố thi một lần nữa.

Phó Dư Hàn: Cho nên tôi đã nói với lớp trưởng, nếu ngày mười ba tôi rảnh được thì sẽ trở về tham gia tiết tự học buổi tối.

Văn Dục:……

Chết tiệt.

Thôi vậy, nửa tháng thì nửa tháng. Văn Dục buồn bực nghĩ, thế này cũng coi như vừa khéo rồi, trở về đúng lúc dịp lễ tình nhân.

Văn Dục vừa câu được câu không trò chuyện với Phó Dư Hàn, lại vừa cùng Dương Phàm ăn xong một “Bữa sáng” xoa hoa, sau đó mới trở về trường học.

Lúc hắn về đến nơi, tiết học thứ ba đã bắt đầu. Văn Dục cực kỳ tự nhiên đứng ở cửa lớp hô một câu “Báo cáo”, trước ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ bạn học trong lớp quay về chỗ ngồi.

Phó Dư Hàn xin nghỉ dài hạn có lý do chính đáng, Dương Phàm cũng đã thông báo cho lớp trưởng của y, chỉ có duy nhất Văn Dục —— tình huống phát sinh buổi sáng quá đột ngột, khiến hắn hoàn toàn không nhớ đến chuyện xin phép.

Đối với học sinh mà nói, nghỉ học không có lý do là tội rất nặng, chưa kể đây còn là “Học kỳ hai của lớp mười hai” cực kỳ quan trọng. Lại thêm “Bảng đếm ngược đến kỳ thi đại học” đang treo ở cuối lớp đang chật vật giảm dần ở ba con số.

Vừa tan học, Văn Dục đã bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng.

“Thầy để cho em và Phó Dư Hàn ngồi cùng bàn, là bởi vì em đã nói sẽ giúp đỡ bạn cùng nhau tiến bộ, chứ không phải muốn em bị bạn học dạy hư.” Chu Văn Khang thở dài, “Hiện giờ Phó Dư Hàn quả thật đã có tiến bộ, cũng không còn tùy tiện trốn học nữa, thế nhưng vì sao lại đến lượt em hả? Em giải thích với thầy xem, sáng nay em đã đi đâu?”

Văn Dục mím môi không hé răng.

“Còn cười? Chuyện này có gì đáng cười sao.” Chu Văn Khang cau mày.

“Xin lỗi thầy.” Văn Dục nhấp môi, giơ tay mạnh mẽ cưỡng ép khóe môi hạ xuống.

Văn Dục vô cùng chuyên nghiệp trong vấn đề kiểm soát biểu cảm trên gương mặt mình, những lúc bình thường hắn sẽ không cười thành như vậy, trừ khi nhịn không được.

Ai bảo ẩn ý trong lời nói của Phó Dư Hàn sáng nay dường như trùng khớp với mong đợi bấy lâu nay của Văn Dục làm gì.

Mình quả thật không lễ độ lắm, Văn Dục nghĩ.

“Diêu chủ nhiệm đã biết em vắng mặt trong giờ học rồi.” Chu Văn Khang nghiêm túc nhìn hắn, “Văn Dục, thầy niệm tình em ngày thường ngoan ngoãn học tập, nếu em có lý do chính đáng, thầy sẽ đi nói chuyện với thầy Diêu, xin cho em bổ sung tờ giấy phép, việc này coi như xong. Nếu không, nghe ý tứ của thầy ấy là muốn liên hệ với phụ huynh của em đấy.”

Văn Tự Minh à?

Nếu Văn Tự Minh biết hắn trốn học, phỏng chừng sẽ giận tím mặt, thậm chí còn có thể uy hiếp muốn thu hồi chiếc xe vừa đưa cho hắn kia ——

Văn Dục nghĩ, mình nên sợ hãi mới đúng, nhưng hiện giờ trong lòng hắn một chút cảm giác lo sợ cũng không có.

Có lẽ dũng khí này là Phó Dư Hàn cho hắn.

Cậu cũng không làm gì cả, chỉ bảo hắn “Chân thật một chút”, đồng thời cổ vũ hắn sống một cuộc sống chân thật mà tùy hứng hơn mà thôi.

Văn Dục thích nhìn thấy Phó Dư Hàn như vậy, thích đối phương dùng hành động của mình biểu thị ý “Tùy hứng một chút chẳng có gì to tát”, chỉ cần nhìn như vậy thôi, hắn đã có cho mình vô vàn dũng khí.

“Nếu em nói sáng nay em đi tiễn Phó Dư Hàn,” Văn Dục cười, “Thầy Chu, thầy có tin không?”

Chân mày Chu Văn Khang càng nhíu chặt hơn: “Phó Dư Hàn là đi thi, cũng đâu phải chuyển trường không còn gặp lại, làm gì mà em cứ phải nhất quyết đi tiễn vậy hả? Em đừng có lấy bạn học ra làm lá chắn cho mình ——”

Sao hắn có thể đem Phó Dư Hàn ra làm lá chắn cho được.

Văn Dục cười nói: “Vậy thầy cứ giao em lại cho Diêu chủ nhiệm đi.”

“Em cứ phải muốn ăn xử phạt mới vui vẻ sao hả?” Chu Văn Khang không còn lời nào để nói, đành phải tự mình suy đoán nguyên nhân, “Yêu đương sao? Đi chơi với bạn gái à? Hay là vì cái trò chơi phiên bản giới hạn gì đấy hôm nay mới được tung ra bán hả?”

Nam sinh lớp mười hai cũng chỉ có mấy chuyện này cần che che giấu giấu với giáo viên, Chu Văn Khang quá hiểu bọn họ.

Đáng tiếc một cái cũng không đúng.

Văn Dục nghe thấy câu “Yêu đương” kia, ý cười càng sâu: “Em chắc chắn đang nói thật mà, thầy Chu, em thật sự mới từ nhà ga trở về.”

“Lý do này thầy có thể tin em, nhưng chưa chắc Diêu chủ nhiệm của các em đã tin.” Chu Văn Khang thở dài, “Đi thôi, thầy đưa em tới văn phòng học sinh, để cho em tự mình giải thích với thầy Diêu đi.”



Di chuyển bằng đường sắt cao tốc cực kỳ nhanh, chưa đến hai giờ đồng hồ tàu đã đến tỉnh bên cạnh.

Phó Dư Hàn dựa vào cửa sổ xe ngủ bù, nghe thấy giọng nữ thanh lịch trên loa phát thanh nhắc nhở đến trạm: “Trạm phía trước là……”

Bất tri bất giác đã đến rồi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi bỗng rung nhẹ một cái, khiến hàng mi dài như cây quạt nhỏ của Phó Dư Hàn khẽ run lên, chợt mở bừng mắt.

Cậu còn tưởng rằng Văn Dục lại nói gì đó với mình, chẳng ngờ, người nhắn tin đến lại là Từ Thiến Di.

Từ Thiến Di: Cậu có biết vì sao sáng nay Văn Dục trốn học không?

Phó Dư Hàn gửi lại mấy dấu chấm hỏi.

Phó Dư Hàn: Trốn học à? Cậu ấy không xin nghỉ sao?

Từ Thiến Di: Không.

Từ Thiến Di: Hơn nữa, bởi vì thời gian học trong lớp đổi thành giờ chạy bộ, cho nên sau khi cậu ấy trở về đã bị thầy Diêu bắt đi rồi.

Phó Dư Hàn:……

Từ Thiến Di: Chẳng lẽ có liên quan đến cậu à?

Phó Dư Hàn: Cậu ấy đến nhà ga tiễn tôi.

Từ Thiến Di:…… Hả?

Từ Thiến Di: Thảo nào, truyền thuyết giang hồ thế mà lại là sự thật.

Phó Dư Hàn:?

Từ Thiến Di: Bởi vì lý do này quá đỗi bình thường, thế nên thầy Diêu không tin đây là sự thật.

Từ Thiến Di: Thôi không có gì đâu, tôi đến chỗ thầy Diêu chứng minh giúp Văn Dục đây.

Phó Dư Hàn: Được, cảm ơn.

Từ Thiến Di:? Tôi chứng minh giúp Văn Dục, cậu cảm ơn tôi làm gì?

Phó Dư Hàn: “……”

Phó Dư Hàn không hồi âm nữa.

Tuy vậy, chuyện này cũng là do cậu mà ra. Nếu không phải ngay từ đầu cậu vì ngại ngùng mà không báo cho Văn Dục chuyện mình đi thi, thì những chuyện như vừa rồi cũng sẽ không phát sinh.

Nhưng điều khiến Phó Dư Hàn ngạc nhiên chính là, với trình độ “Tuân thủ quy tắc” trước nay của hắn, Văn Dục vậy mà lại không xin nghỉ buổi sáng nay với thầy chủ nhiệm. Tuy rằng dạo gần đây hắn cũng không còn nghiêm túc như trước nữa, nhưng vẫn là học sinh giỏi tiêu chuẩn, chỉ ra ngoài chơi bóng rổ trong tiết tự học mà thôi.

Sự ảnh hưởng từ giáo dục gia đình là điều không thể tránh khỏi, cho dù Văn Dục có “ngang tàng” đến đâu, thì trong xương cốt vẫn có nguyên tắc nhất định.

Phó Dư Hàn: Bây giờ tôi gửi tin nhắn cho Dục ca có tiện không?

Từ Thiến Di: Đừng mà? Đợi cậu ấy ổn rồi tôi sẽ nói với cậu, bây giờ tôi phải đến văn phòng học sinh trước đã.

Phó Dư Hàn: Được.

Phó Dư Hàn gõ gõ màn hình điện thoại, trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác vô cùng phức tạp.

Ngay lúc này đây, sự xúc động khiến cậu gần như không chịu nổi.

Chuyện Văn Dục trốn học đã nhấc lên một hồi xôn xao nho nhỏ trong phạm vi lớp sáu —— nguyên nhân không phải vì điều gì khác, mà chính là vị thần rốt cuộc đã xuống khỏi tế đàn.

Lúc Phó Dư Hàn mở nhóm lớp ra, liền trông thấy đám bạn học của mình nhân sự kiện trốn học này đã viết ra mười vạn tám ngàn phiên bản, dĩ nhiên không ai đoán được có liên quan đến cậu.

Như vậy cũng tốt.

Phó Dư Hàn lo lắng cho Văn Dục, không có tâm tình trò chuyện với đám người này, lướt một vòng thấy không có tin tức gì quan trọng liền nhanh chóng đóng lại khung trò chuyện, quay sang hỏi Từ Thiến Di vì sao mà biết được.

Từ Thiến Di nói, cô gặp phải Diêu chủ nhiệm, bị ông bắt đến hỏi thăm, nếu không cô cũng sẽ không tìm Phó Dư Hàn hỏi vấn đề này.

Cô rất hay tiếp xúc với thầy cô trong trường, các giáo viên vì vậy cũng quen tìm Từ Thiến Di hỏi thăm tình huống.



Diêu chủ nhiệm vốn là “Trưởng ban kỷ luật học sinh” của trường, nhưng thực tế lại không phải là người quá nghiêm khắc. Lý do Văn Dục đưa ra ông không tin tưởng lắm, nhưng cũng có một chút hy vọng nhỏ nhoi, bởi vì bản thân ông không hy vọng tất cả học sinh đều nói dối.

Lúc ông hỏi Từ Thiến Di, cô gái nhỏ kia còn vô tư hỏi lại ông: “Thầy ơi, làm sao em biết chứ?”

“Thầy là muốn em đi hỏi thăm một chút.” Diêu chủ nhiệm nói, “Đừng nghĩ thầy không biết mấy đứa lén lút mang theo điện thoại di động!”

Cái tên nam sinh thoạt nhìn như rất tuân thủ nội quy ở bên cạnh kia liền bật cười không ngừng, nụ cười tựa như hoa nở tháng giêng, ý xuân dào dạt.

Diêu chủ nhiệm xoa xoa mi tâm, cảm thấy tóc mình lại dài hơn rồi: “Em thích Từ Thiến Di à?”

Văn Dục sửng sốt: “Làm sao có thể.”

“Vậy em cười như vậy làm gì hả.” Diêu chủ nhiệm nhìn hắn, “Thanh niên trẻ tuổi yêu đương thầy có thể hiểu được, nhưng thầy không chấp nhận việc trễ học. Chờ thi đại học xong, các em thích yêu đương thì yêu đương, sẽ không ai quản các em nữa.”

Chuyện yêu đương của hắn cũng không phải là vấn đề cần “Chờ thi đại học xong.”

Văn Dục khẽ thu liễm ý cười một chút, kiên nhẫn giải thích: “Nhưng mà thầy, em thật sự không có ý gì với Từ Thiến Di đâu. Vừa nãy chỉ là em đang nghĩ tới vài chuyện vui vẻ ——hơn nữa, thành tích của em chắc là không bị ảnh hưởng chứ?”

Diêu chủ nhiệm: “……”

Đây là sự thật, từ lúc Văn Dục chuyển trường đến đây, thành tích hạng nhất khối mười hai chưa bao giờ đổi chủ.

Chu Văn Khang lại còn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở ông: “Chủ nhiệm, thời gian tới Văn Dục còn phải đại diện trường chúng ta tham gia trận chung kết.”

Diêu chủ nhiệm càng không còn lời nào để nói.

Từ Thiến Di đi một lát mới trở về, gõ gõ lên cửa văn phòng. Dáng vẻ tuân thủ khuôn phép chỉ giữ đến ngưỡng cửa, vừa bước vào liền bày ra giọng điệu quen thuộc: “Thầy Diêu, em đã hỏi rồi, sáng nay Văn Dục thật sự đi nhà ga tiễn người.”

Diêu chủ nhiệm cảm thấy rất kỳ lạ, “Tình cảm của mấy đứa em tốt đến vậy sao, cho dù chấp nhận trốn học cũng phải đi tiễn bằng được?”

Văn Dục mím môi nén cười: “Vâng.”

“Không được, Từ Thiến Di, em đưa số điện thoại của Phó Dư Hàn cho thầy, thầy phải đích thân hỏi mới được.” Diêu chủ nhiệm vươn tay.

Từ Thiến Di hơi nghi ngờ nhìn ông một cái: “Thầy sẽ không tịch thu điện thoại của em chứ?”

“Không thu, lúc đi học em đừng lấy ra là được.” Diêu chủ nhiệm trừng mắt liếc cô một cái.

“Vâng.” Từ Thiến Di sờ sờ túi, “Vậy để em gọi luôn giúp thầy, đỡ phải đến lúc thầy gọi, Phó Dư Hàn thấy số lạ không nhận máy, khi đó lại càng khiến thầy tức giận hơn.”

Diêu chủ nhiệm: “……”

Học sinh bây giờ thật lắm trò, đúng là khó quản!

Phó Dư Hàn vừa mới xách theo túi lớn túi nhỏ xuống xe, vẫn còn đang ở sân ga, may mắn là cậu luôn để ý động tĩnh trên điện thoại, nhanh chóng bắt máy: “Alo, Từ Thiến Di?”

“Phó Dư Hàn phải không?”

“A, thầy Diêu?” Phó Dư Hàn sửng sốt.

“Đúng vậy, là thầy đây, gọi cho em để hỏi thăm một chút.”

Chuyện sáng nay cũng không phức tạp, Phó Dư Hàn rõ ràng rành mạch nói lại cho ông.

Thần kỳ là, có lẽ Phó Dư Hàn luôn không thèm để ý nội quy nhà trường, dân gian gọi là “Da mặt dày”, khiến Diêu chủ nhiệm ngược lại vô cùng tin tưởng lời cậu nói.

Nếu đã xác định được Văn Dục không nói dối, vậy thì việc này lớn hay nhỏ Diêu chủ nhiệm tự có cân nhắc trong lòng, cuối cùng quyết định buông tha cho hắn.

Giọng điệu của ông vì vậy cũng trở nên buông lỏng, còn tốt bụng an ủi Phó Dư Hàn bên kia một phen.

Ánh mắt Văn Dục kể từ lúc điện thoại được kết nối vẫn luôn dán chặt trên người Diêu chủ nhiệm, nghe Phó Dư Hàn đã an toàn đến nơi, hắn liền khẽ mỉm cười.

Từ Thiến Di đứng bên cạnh liếc mắt nhìn hắn: “Tình cảm của hai cậu tốt quá nhỉ?”

“Hả?” Văn Dục nhìn cô, “Ừm, sao vậy?”

“Không có gì.” Từ Thiến Di lắc đầu, cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ quái trong lòng.



Sau khi được giải thích rõ ràng, mọi chuyện liền cứ thế trôi qua. Diêu chủ nhiệm xuống tay nương tình, cho nên không có gọi điện thông báo cho phụ huynh.

Nhưng ông vẫn bắt Văn Dục viết một bảng kiểm điểm.

Văn Dục vốn định tự mình viết, nhưng nghĩ đến Phó Dư Hàn lại ngứa ngáy trong lòng, cho nên tối đó hắn liền gọi video với cậu kể khổ.

“Tôi giúp cậu viết đi.” Phó Dư Hàn nhìn video, “Dù sao bây giờ tôi cũng không bận gì.”

Khung cảnh xung quanh cậu toàn một màu trắng, phía bên phải mơ hồ có ánh đèn chiếu vào.

Văn Dục nhìn không ra đây là chỗ nào: “Cậu đang ở đâu vậy?”

“Khách sạn tiện lợi.” Phó Dư Hàn nói xong liền xoay điện thoại, quay cho hắn xem cảnh vật xung quanh.

Cậu đang ngồi trên cửa sổ, bên trái là bóng đêm tĩnh mịch, bên phải là phòng.

Đây là một phòng khách sạn tiêu chuẩn, có phòng tắm và nhà vệ sinh được làm bằng kính mờ ở gần lối vào, bên trong phòng có hai chiếc giường đơn.

Văn Dục nhạy bén nhận ra chăn bông trên cả hai chiếc giường kia đều có dấu vết bị đụng vào: “Trong phòng cậu còn có người khác sao?”

“À, tôi ở chung phòng với một người bạn ở lớp vẽ tranh.” Phó Dư Hàn liếm môi, “Tiết kiệm một ít chi phí.”

“……”

Tên nào đó sáng nay vừa mới âm thầm hạ quyết tâm không ghen tuông nữa lập tức nheo mắt lại.

Văn Dục còn chưa kịp mở miệng, Phó Dư Hàn bỗng nhiên nhìn nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói: “Hiện giờ bạn cùng phòng của tôi không có ở đây, cho nên tôi sẽ nói cho cậu. Cũng không hẳn là tôi muốn tiết kiệm tiền phòng. Thứ nhất là, tôi ở bên ngoài đến nửa tháng, có người ở cùng sẽ tiết kiệm được không ít chi phí; thứ hai chính là…… Người bạn học này gia cảnh rất khó khăn, mà lớp học kia của tôi cũng không có bao nhiêu nam sinh, đăng ký thi vào đại học T ngoại trừ tôi cũng chỉ có cậu ấy. Nếu không có tôi chia tiền phòng thì áp lực tài chính của cậu ấy rất lớn.”

Phó Dư Hàn khẽ dừng một chút, nói thêm: “…… Là trai thẳng, không sao đâu.”

Văn Dục trầm mặc giây lát, kế đó gằn từng chữ một nói ra: “Phòng tắm làm bằng thủy tinh.”

“Anh trai à, là kính mờ.” Phó Dư Hàn trừng mắt với hắn, “Thời buổi này khách sạn tiện lợi đều như vậy cả, cũng không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa, tôi……” Giọng cậu thấp dần, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, “…… Không phải đối với ai cũng đều phát tình.”

“Tôi không phải đang nói cậu ——” Văn Dục cắn môi, mạnh mẽ đè xuống cơn giận vô cớ nổi lên trong lòng, “Chẳng phải cậu không thích để người khác nhìn thấy lúc mình thay đồ sao?”

Hôm đại hội thể thao, Phó Dư Hàn chỉ thay mỗi cái áo cũng tìm chỗ tránh đi, hiện giờ thế mà lại muốn tắm rửa trước mặt một người xa lạ.

Văn Dục chỉ cần nghĩ đến thôi liền không thể nào vui nổi.

Do ảnh hưởng bởi tốc độ mạng, hình ảnh có chút giật, ngẫu nhiên dừng lại một giây ngay lúc Văn Dục trợn trắng mắt.

Vẻ ngoài anh tuấn vì vậy không tránh khỏi bị ảnh hưởng, nhưng Phó Dư Hàn lại không hề ghét bỏ chút nào.

“Bạn cùng phòng của tôi vừa đi ra ngoài ăn tối với mấy thí sinh mới quen hôm nay.” Phó Dư Hàn bất đắc dĩ nói, “Bây giờ tôi đi tắm giặt trước, thế được chưa? Cậu ấy hẳn là chưa trở về đâu.”

“Ừm.” Văn Dục gật đầu đồng ý, “Vậy cậu tắm xong tôi lại gọi nhé?”

“Tắm xong tôi giúp cậu viết kiểm điểm, viết xong rồi nói.” Phó Dư Hàn liếm môi, “Có gì đâu mà gọi, gương mặt này của cậu, tôi nhắm mắt cũng có thể vẽ ra.”

“Vậy cậu vẽ đi.” Văn Dục nói.

Khoé môi Phó Dư Hàn khẽ động, cúp điện thoại.

Ai nói tôi chưa từng vẽ, cậu thầm nghĩ.

Phó Dư Hàn vốn dĩ cũng không để tâm lắm đến chuyện bạn cùng phòng, nhưng sau khi Văn Dục nói, cậu lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền nhanh chóng tiến vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong cậu nhắn tin cho Văn Dục, sau đó ngồi lên cửa sổ bắt đầu viết kiểm điểm.

Viết bảng kiểm điểm đối với Phó Dư Hàn mà nói quả thật vô cùng bình thường. Mở đầu miêu tả thời tiết cậu có thể viết ra đến mấy trăm chữ, kế đó là phần nội dung chính, rành mạch kể lại những chuyện đã xảy ra.

Viết xong, Phó Dư Hàn chụp một tấm ảnh gửi qua cho Văn Dục để hắn tiện sao chép lại.

Kế đến, cậu mở ra sổ vẽ của mình.

Rõ ràng hôm sau đã phải thi rồi, lẽ ra cậu phải nắm chắc thời gian luyện tập thêm một chút mới đúng. Thế mà, bút đã cầm trên tay, Phó Dư Hàn một nét cũng vẽ không ra.

Suy tư hồi lâu, Phó Dư Hàn lại lấy ra một quyển sổ vẽ khác, lật đến trang mới nhất, tại góc bên trái viết xuống mấy chữ.

—— ngày 30 tháng 1.

—— sau đó, ngòi bút khẽ chuyển động, trên mặt giấy trắng tinh dần hiện ra một góc nhà ga rộn ràng.



Kỳ thi nghệ thuật diễn ra vào giữa mùa đông.

Thời tiết rét lạnh và cô độc, bạn bè quen biết trong dịp này hầu như chỉ giữ liên lạc nửa buổi, dài lắm cũng chỉ hai ba ngày, kỳ thi kết thúc liền cứ vậy giải tán, đường ai nấy đi.

Điện thoại di động trong túi áo trở thành mối quan tâm duy nhất của những học sinh này, vài người dùng để liên lạc với ba mẹ, vài người gọi cho người yêu, một số là thăm hỏi bạn bè.

Lúc chờ kết quả vòng sơ tuyển, Phó Dư Hàn tùy tiện đi dạo thành phố này một chút.

Mỗi cái ngã tư đều có thể trở thành thánh địa cho cậu ký hoạ, lúc vẽ tranh cũng không sợ bị người khác nhìn, bởi vì toàn bộ lực chú ý của Phó Dư Hàn đều đã đặt hết trên giấy.

Ngoại trừ vẽ tranh, cậu cũng thử đi dạo vài địa điểm ở đây, từ những nơi nổi tiếng đến bình thường, nếm thử chút đồ ăn vặt trên đường, ăn được món nào ngon lại hỏi thăm chủ tiệm cách làm. Phó Dư Hàn còn đi tham quan những danh thắng nổi tiếng ở đây, lựa chọn vài món đặc sản ngon miệng, chuẩn bị mang về cho Văn Dục nếm thử.

Mặc dù đây là thời đại mà mua sắm trực tuyến có thể mua được tới tám mươi phần trăm hàng hoá, và Văn thiếu gia cũng không phải kiểu người quê mùa gì, nhưng Phó Dư Hàn vẫn quyết định như vậy, kiên trì làm một chuyện vô nghĩa nhưng lại khiến người ta vui vẻ.

Tối nào cậu cũng dành ra chút thời gian trò chuyện với Văn Dục, có khi là gọi điện thoại, lúc nào thuận tiện thì gọi video, ban ngày thỉnh thoảng cũng nhắn tin liên lạc.

Hắn ở Tam Trung đi học.

Cậu ở nơi đất khách bôn ba.

Không ai nhắc tới mâu thuẫn lúc trước, đây là sự ăn ý ngắn ngủi giữa bọn họ, được giới hạn trong thời gian nửa tháng này.

Vài ngày sau, rốt cuộc cũng có kết quả vòng sơ tuyển, Phó Dư Hàn thuận lợi tiến vào vòng phỏng vấn. Kết thúc thi phỏng vấn, cậu lại vì để “đảm bảo” nguyện vọng vào trường học khác mà tiếp tục đi đến thành phố tiếp theo.

Mãi đến nửa tháng sau ——

Tối ngày mười hai, Phó Dư Hàn rốt cuộc mới có thể ngồi xe quay trở về. Về quá trễ, lại thêm sáng hôm sau phải dậy sớm đi thi, cậu quyết định không đi tìm Văn Dục, vừa đến nhà liền tắm rửa đi ngủ luôn.

Hôm sau thi xong đã gần tới giờ cơm chiều, Phó Dư Hàn dự định ngồi xe quay trở lại trường, cảm thấy bản thân hẳn là có thể bắt kịp giờ tự học buổi tối.

Chỉ là xa cách nửa tháng, thậm chí ngày nào cũng gọi video, thế nhưng có một khắc, cậu lại thật sự rất muốn gặp Văn Dục.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, điện thoại Phó Dư Hàn vừa mới khởi động vài giây đã nhận được thông báo nhắc nhở. Thì ra trong lúc cậu tắt máy, Tần thúc đã gọi đến một cuộc.

Đối với Phó Dư Hàn mà nói, Tần thúc vốn dĩ không hề quen thuộc.

Hai người bọn họ khi ở nhà luôn tuân thủ phép lịch sự tối thiểu, lúc không có chuyện gì thường rất ít khi làm phiền lẫn nhau. Nếu Tần thúc đã gọi điện cho cậu, vậy nhất định là ông có chuyện quan trọng.

Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, nhấc điện thoại lên gọi lại.

“Alo? Tần thúc, có chuyện gì vậy?’

“Là Tiểu Hàn à? Con chờ một chút.” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng bước chân, dường như Tần thúc đang chuyển sang một nơi khác yên tĩnh hơn, sau đó tiếp tục nói, “Tối nay con có rảnh không?”

“…… Hả?”

“Con có thể tới bệnh viện trực giúp thúc một đêm không?”

Phó Dư Hàn chớp chớp mắt.

Văn Dục……

“Có thể ạ.” Cậu mím môi, “Thúc và mẹ con hôm nay không tiện sao?”

“Hôm nay thúc trực một ngày, mẹ con…… Cô ấy……” Tần thúc do dự một lúc lâu mới thở dài nói, “Cô ấy bị bệnh.”

“Bệnh gì vậy, có nghiêm trọng không?”

“…… Không tính là nghiêm trọng lắm, nhưng là bác sĩ bảo cô ấy nghỉ ngơi hai ngày.” Tần thúc nói, “Thúc sẽ tìm một y tá chăm sóc, đêm nay gấp quá, con giúp thúc trông chừng một ngày, chỉ đêm nay thôi, sau này sẽ không làm phiền con học tập nữa.”

“Ách, không sao ạ.” Phó Dư Hàn nói, “Con đi là được rồi.”

Cúp điện thoại, cậu khe khẽ thở dài.

Xem ra chỉ có thể gặp lại Văn Dục vào ngày mai thôi.



Văn Dục biết kế hoạch thi cử của Phó Dư Hàn, từ lâu đã chờ mong đêm nay gặp lại cậu, không ngờ buổi chiều sau khi tan học, lại nhận được tin nhắn Phó Dư Hàn gửi đến “Tần thúc nhờ tôi đêm nay đến bệnh viện trông chừng một chút, có lẽ tôi không thể quay về trường được.”

Mặc dù tiếc nuối, nhưng Văn Dục cũng không phải người thích gây sự vô cớ, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Văn Dục: Chẳng phải lúc trước bọn họ không bảo cậu đến bệnh viện trực đêm nữa sao?

Phó Dư Hàn: Tần thúc nói mẹ tôi bị bệnh, ông ấy nhờ tôi trực giúp một đêm này thôi, sau này sẽ tìm y tá.

Văn Dục: Vậy là tốt rồi.

Văn Dục: Mẹ cậu bị bệnh gì, có nghiêm trọng không?

Phó Dư Hàn: Tôi không biết, ông ấy không nói.

Văn Dục: Ừm, được rồi, vậy sáng mai cậu đến sớm một chút nhé?

Phó Dư Hàn: Để làm gì?

Văn Dục: Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu quên rồi à?

Phó Dư Hàn:…… Ừm.

Ánh mắt Phó Dư Hàn chợt lóe lúc đọc được tin nhắn này của hắn.

Sự ăn ý ngầm về việc chỉ nói chuyện phiếm giữa hai người bọn họ tựa hồ sắp bị phá vỡ rồi.

Trải qua nửa tháng bôn ba thi cử, sự mệt mỏi của thân thể gần như lấn át hết cả thói quen dậy sớm lúc năm giờ trước nay của Phó Dư Hàn. Văn Dục bảo cậu đến trường sớm một chút, thế nhưng cậu lại ngủ quên đến sáu giờ mới tỉnh.

Mặc dù sáu giờ cũng không tính là quá muộn……

Phó Dư Hàn có chút chột dạ, xách theo giá vẽ và túi hoạ cụ ra cửa.

Lúc đến trường mới hơn sáu giờ rưỡi, nhưng điều khiến Phó Dư Hàn bất ngờ chính là, trong phòng học của bọn họ đã có bảy tám người ngồi.

Có Văn Dục, Tôn Văn Thụy, Trần Mộng Nhàn, Cát Nhiên, Từ Thiến Di, thêm một cặp đôi khác đã lén lút yêu đương hơn một năm nay cũng có mặt.

Vài chỗ ngồi trống trong lớp cũng có dấu vết bị đụng vào, giống như có người đã đến lớp sau đó lại rời đi vậy.

“Chuyện gì thế nhỉ, sao hôm nay lại nhiều người như vậy?” Phó Dư Hàn nói thầm một câu, xách theo đồ vật đi về phía chỗ ngồi của mình.

Văn Dục nửa tháng rồi chưa thấy được người thật, biểu cảm mặc dù bình tĩnh, ánh mắt lại dán chặt trên thân ảnh đối phương từ lâu: “Cậu mang mấy cái này đến đây làm gì, chẳng phải thi xong rồi à?”

“Không thể để lại trong nhà.” Phó Dư Hàn nhỏ giọng nói, “Bị mẹ tôi về nhà thấy được liền xong đời.”

Văn Dục mỉm cười: “Vậy buổi tối mang đến nhà tôi để đi?”

“Ừm.” Phó Dư Hàn gật đầu, “Chờ nghỉ hè xong sẽ trực tiếp mang đến đại học luôn.”

“Được.”

Phó Dư Hàn để mấy túi đồ vào chỗ trống giữa lưng ghế cậu ngồi và máy điều hoà, sắp xếp xong liền trở về chỗ ngồi, nhìn Văn Dục: “Xong, tôi đến rồi, cậu muốn nói gì?”

“Tôi……”

Văn Dục chỉ vừa nói được một chữ.

Giữa lớp, Cát Nhiên đột ngột đứng lên, giọng điệu không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng nói: “Phó ca.”

“Hả?” Phó Dư Hàn ngước mắt.

Văn Dục cũng quay đầu lại.

“Tôi có vài lời muốn nói với cậu.” Cô yên lặng nói, “Có thể ra ngoài một chút không?”

“……A.” Phó Dư Hàn khẽ liếc nhìn Văn Dục một cái.

Cậu có thể cảm nhận được, chuyện Văn Dục muốn nói không ngắn.

Nếu để Cát Nhiên chờ, có thể cô phải chờ rất lâu.

Nhưng cậu lại không thể bỏ mặc Văn Dục được, chỉ đành phải hỏi ý kiến hắn.

Ánh mắt Văn Dục tối sầm: “Cậu có nhớ chúng ta đã nói gì không?”

“Cái gì?” Phó Dư Hàn không biết hắn đang nói câu nào.

“…… Thôi vậy.” Văn Dục cảm thấy bản thân quá đa nghi rồi, “Cậu đi trước đi, chúng ta từ từ nói sau vậy.”

“Được.”

Phó Dư Hàn cũng cảm thấy nên như vậy, vì thế đứng lên, hỏi Cát Nhiên: “Đi đâu?”

“Ra hành lang là được.” Cát Nhiên đi ra khỏi phòng học.

Cô từ cửa sau đi ra, mãi đến khu vực hành lang gần cuối lớp mới dừng lại.

Bên ngoài cửa sau lớp sáu có một hành lang dài, hợp với khu dạy học bên kia thành hình chữ T, rất nhiều người đều thích đứng ở đó nói chuyện.

Phó Dư Hàn không nghĩ ngợi nhiều, tay đút túi quần đi tới, giọng điệu lười biếng: “Cậu muốn nói gì?”

Cát Nhiên quay lại nhìn cậu một cái.

Cô yên lặng chốc lát, sau đó mỉm cười: “Lễ tình nhân vui vẻ.”

Phó Dư Hàn há miệng không nói nên lời.

Chết tiệt, hôm nay là lễ tình nhân sao?

Nửa tháng qua bận rộn thi cử khiến Phó Dư Hàn gần như mơ hồ, hoàn toàn không hề nhớ có ngày lễ này.

Như vậy…… Cậu hình như đã hiểu được Cát Nhiên định nói gì với mình rồi.

“Tớ biết là không có khả năng, cho nên mới nhân ngày đặc biệt trước khi chúng ta tốt nghiệp nói với cậu một tiếng.” Cát Nhiên tuy rằng đang cười, nhưng đôi mắt lại tựa như sắp khóc, “Tớ, thật ra…… Đã thích cậu rất lâu.”

Phó Dư Hàn mím môi, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

“Cậu hình như không bất ngờ lắm nhỉ?”

“Bởi vì khoa trương mà nói, trong trường có rất nhiều người thích tôi.” Phó Dư Hàn rũ mắt.

Lúc cậu không thể hiện cảm xúc gì, thoạt nhìn đều có chút lạnh nhạt, điều này khiến toàn thân Phó Dư Hàn tựa như toát ra cảm giác rất xa cách.

Cát Nhiên nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cô không thể bước đến gần cậu.

“Cậu không cần cảm thấy khoa trương.” Cô gật gật đầu, “Bởi vì đây là sự thật.”

“Nếu là người khác thì không nói.” Phó Dư Hàn đưa mắt nhìn về phía xa, toà nhà dạy học của khối lớp mười một phía đối diện vẫn còn chưa sáng đèn. Cậu vừa nhìn những phòng học trống không đó, vừa nhớ lại chuyện vài nữ sinh lớp mười một từng theo đuổi mình, “Cậu là lớp trưởng của lớp chúng ta, người trong lớp đều rất thích cậu.”

Cát Nhiên cười cười.

“Có thể hơi khó nhìn ra, nhưng tôi thật sự rất thích lớp mình.” Phó Dư Hàn chuyển ánh mắt trở về, cúi đầu nhìn chằm chằm thiếu nữ đang rưng rưng nước mắt trước mặt, “Tôi tôn trọng cậu, cho nên muốn nói một điều……”

Cát Nhiên ngước mắt nhìn.

“Lớp trưởng, tôi không có ý gì với cậu, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì…… Cậu là nữ sinh.”

Cát Nhiên hơi kinh ngạc.

Phó Dư Hàn nhìn cô, nghiêm túc, nhẹ nhàng, từng câu từng chữ thốt ra: “Tôi là người đồng tính.”

Cát Nhiên: “……”

Cô vốn dĩ nghĩ rằng, không muốn sinh hoạt thời cấp ba của mình có chút tiếc nuối nào, chẳng ngờ lại nghe được một bí mật lớn như vậy.

Chuyện càng khiến Cát Nhiên cảm thấy kinh ngạc hơn không ngoài điều gì khác, mà chính là sau khi Phó Dư Hàn nói xong câu nói kia, Văn Dục bỗng nhiên xông ra từ chỗ rẽ, bắt lấy cánh tay cậu kéo người chạy đến cầu thang.

Cát Nhiên vội vàng đuổi theo, từ trên cao gọi với xuống: “Này!”

“Bọn tôi xin nghỉ tiết tự học buổi sáng!” Văn Dục cao giọng đáp lại.

Cát Nhiên: “……”

Chết tiệt.



Lực kéo của Văn Dục quá lớn, khiến cánh tay Phó Dư Hàn hơi đau nhức: “Cậu chậm một chút…… Đi đâu vậy?”

“Tòa nhà bỏ hoang.” Văn Dục ném ra hai chữ.

Hắn đi rất nhanh, Phó Dư Hàn chỉ đành phải nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo: “Đến đó tôi biết đường mà…… Cậu bình tĩnh một chút được không, tôi nói sai cái gì rồi sao?”

Sáng sớm, trong khuôn viên trường học vẫn còn phủ một lớp sương trắng, trên sân thể dục có vài học sinh dậy sớm đang chạy bộ.

Lúc đầu không có ai chú ý đến chuyện có người tới gần khu vực này, đáng tiếc hành động lôi kéo của hai người bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn, lại thêm hai gương mặt kia vô cùng dễ nhận ra.

“Chết tiệt? Hai vị lão đại lớp sáu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa muốn đánh nhau thật rồi à?” Quần chúng ăn dưa đang chạy bộ bỗng nhiên kinh ngạc dừng bước, nhìn học sinh chuyển trường lôi kéo giáo bá nổi danh của Tam Trung bọn bọ đi vào tòa nhà bỏ hoang, sau đó biến mất.

“Có thể buông tay được chưa…… Đau!!” Phó Dư Hàn quả thật không còn lời gì để nói, “Cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu nói một tiếng muốn tới đây, tôi lại không đi theo cậu sao?”

“Cậu……” Văn Dục nhìn cậu, đồng tử hoảng loạn, tựa như đang khiếp sợ, lại giống như không thể tin nổi, “Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ là từ chối Cát Nhiên…… Cậu…… Cậu come out với cô ấy……”

Phó Dư Hàn xoa xoa cánh tay, nghi ngờ nhìn hắn: “Tôi come out thì làm sao, đồng tính là chuyện đáng xấu hổ lắm à?”

“Không…… Không phải…… Nhưng mà……” Văn Dục suy nghĩ chốc lát, vẫn không có cách nào bình tĩnh, “Tôi không biết, tôi cảm thấy rất…… Vui vẻ.” Hắn cố gắng trấn tĩnh, “Tay cậu có sao không?”

Vóc dáng Văn Dục cao hơn Phó Dư Hàn một chút, biểu cảm trên mặt lại chẳng khác nào đứa trẻ đang thất thố.

Tòa nhà bỏ hoang vẫn như cũ không có cửa sổ, vì để tránh bị người bên ngoài nhìn thấy, cả hai theo thói quen đứng vào một bên.

“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi sao?” Phó Dư Hàn nhìn hắn chốc lát, rốt cuộc thở dài, “Thôi, thật ra cũng không đau lắm. Tới cũng tới rồi, có chuyện gì cậu nói đi?”

Văn Dục cúi đầu suy nghĩ.

Phó Dư Hàn cũng không gấp, đứng yên rụt rụt cổ vào trong chiếc khăn quàng.

Trước đây cậu luôn không thích đeo đồ vật gì lên cổ, quần áo mặc cũng đều chọn loại cổ thấp, cúc áo vĩnh viễn không thể cài lên cao nhất. Nhưng kể từ khi Văn Dục đưa cho cậu chiếc khăn quàng cổ này, Phó Dư Hàn mỗi ngày đều luôn mang theo.

Này có lẽ là đồ vật Văn Dục rất hay dùng, bởi vì hương Le Labo thơm ngát kia vẫn luôn phảng phất, đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn còn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương.

“Hôm đó tôi…… Cho rằng cậu chuẩn bị quà tặng cho Dương Phàm, sau đó thấy cậu ấy và Triệu Đồng ngọt ngào, tâm tình không tốt cho nên không đưa nữa, còn khóc.”

Sau một lúc lâu, Văn Dục rốt cuộc cũng mở miệng. Phó Dư Hàn ngước mắt nhìn hắn một cái.

“Tôi thật sự rất ghen tị, tôi……”

Văn Dục ngẩng đầu, đối diện với Phó Dư Hàn, tiếp theo thở dài.

Lời này vừa ra khỏi miệng, bao nhiêu tích tụ nhiều năm qua trong lòng hắn liền giống như được dòng nước sạch sẽ cuốn đi.

Có một người như vậy, sự tồn tại của người đó chính là để giúp hắn tìm được chính mình.

Nghi ngờ mọi chuyện luôn là điều khiến bản thân vô cùng mệt mỏi. Văn Dục rốt cuộc quyết định buông tha chính mình một lần, lựa chọn tin tưởng vào trực giác của bản thân.

Cho nên, hắn bất chấp tất cả đẩy Phó Dư Hàn ra sau, kéo xuống chiếc khăn quàng từng là của mình đang quấn trên cổ cậu——

“Nếu cậu chán ghét thì đẩy tôi ra.”

Dứt lời liền phủ xuống trên môi Phó Dư Hàn, đem tình cảm mãnh liệt chôn giấu trong lòng hoá thành nụ hôn tràn đầy ôn nhu lưu luyến.

Phó Dư Hàn kinh ngạc mở to mắt: “Ưm ——!”

Hết chương 73

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK