Thật lâu sau.
Phó Dư Hàn một phát xốc chăn lên, vòng eo săn chắc giống như cá bơi ưỡn về phía trước một chút, ngồi bật dậy: “Sụyt……”
Cậu muốn đi lên bật đèn đầu giường, tiếc là vừa nhúc nhích, trên đùi bỗng truyền tới một trận đau nhức khó chịu, liền nhịn không được thấp giọng mắng: “Văn Dục, tôi giết cậu.”
“Làm sao vậy?” Văn Dục vuốt cánh tay cậu, cũng ngồi dậy theo, “Cậu muốn làm gì?”
“Bật đèn.”
“Để tôi.” Văn Dục chồm ngang qua người Phó Dư Hàn, vươn tay bật đèn.
Ánh sáng màu vàng ấm áp tức thì chiếu sáng khắp phòng, Phó Dư Hàn vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên trông thấy trên đùi mình nổi lên một mảng ửng đỏ, còn có một ít thứ màu trắng lộ ra, giống như bị trầy xước.
Đó là dấu vết bị bong da.
“Tôi giết cậu.” Phó Dư Hàn đau đến nhe răng nhếch miệng, đang không ngừng xuýt xoa, “Trầy da rồi.”
Văn Dục nhích lại gần: “Để tôi nhìn xem.”
“Đừng nhìn,” Hiện giờ Phó Dư Hàn chỉ cần nhìn Văn Dục là lại thấy phiền phức, vì vậy cậu đưa tay đẩy cái đầu như đầu cẩu của hắn ra, “Giúp tôi lấy vài tờ giấy đi! Dơ muốn chết!”
“……À.” Những lúc thế này, Phó Dư Hàn nói cái gì hắn cũng đều nghe, nhanh chóng từ trên giường leo xuống, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Nhìn không ra cậu còn có thói quen ở sạch như vậy nha.”
“Chuyện này mà gọi là thói quen ở sạch sao!” Phó Dư Hàn gầm nhẹ.
Còn hơn vậy nữa.
Cậu cảm thấy mình quả thật quá oan ức —— rõ ràng người bình thường hay kén cá chọn canh là Văn Dục kia mà?
Văn Dục rất nhanh đã trở lại, cầm theo một hộp khăn giấy đưa cho Phó Dư Hàn, còn lấy thêm một bình oxy già, miếng bông và băng gạc. Hắn đem hộp khăn giấy cho cậu xong, ngồi xổm xuống bên mép giường: “Tôi bôi thuốc cho cậu nhé?”
“Cậu đi tắm rửa trước đi.” Phó Dư Hàn liếc Văn Dục một cái, “Nhìn mình xem, tuôn cả đầu mồ hôi kìa.”
Văn Dục cười nói: “Tôi không gấp, cậu quan trọng hơn.”
Nếu không phải ban nãy Phó Dư Hàn vừa mới bị hắn khi dễ xong, vậy thì câu nói này hẳn là sẽ khiến cậu vô cùng cảm động.
Phó Dư Hàn mặc kệ Văn Dục, một lòng chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa lau người sạch sẽ.
“Vẫn nên thoa một chút thuốc đi.” Văn Dục ngồi xổm xuống nhìn kỹ, “Mặc dù không chảy máu, nhưng vết trầy khá nặng.”
“Là do ai hả?!”
Phó Dư Hàn thẹn quá thành giận trừng hắn một cái, sau đó thấy hắn ngồi xổm bên mép giường, ngửa đầu nhìn cậu cười: “Tôi sai rồi, xin lỗi.”
Đôi mắt được ánh đèn nơi đầu giường chiếu vào lấp lánh.
Phó Dư Hàn: “……”
Xong đời, cậu cảm thấy người này hình như lại đang làm nũng.
Tính cách Phó Dư Hàn ăn mềm không ăn cứng, chịu không nổi ai đó hành động như vậy, huống chi người này còn là bạn trai mình. Cậu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Vậy thoa đi, phiền cậu vậy.”
“Chuyện này thì có gì phiền đâu.” Văn Dục mỉm cười, mở nắp bình oxy già.
Chốc lát sau ——
“Ưm!!…… Văn Dục…… Tôi và cậu…… có thù oán hay sao?” Phó Dư Hàn gồng mình nắm chặt khăn trải giường, đau đến híp mắt.
“Khử trùng bằng dung dịch oxy già thì sẽ đau.” Văn Dục thấy cậu như vậy thì hơi đau lòng, nhẹ giọng nói, “Không thì tôi thoa nhẹ một chút nữa nhé?”
“Thôi.” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Vào phòng tắm đi, trực tiếp đổ lên là được.”
“…… Như vậy chẳng phải sẽ càng đau hơn sao?”
“Dù sao thì khử trùng xong tôi cũng phải tắm rửa.” Phó Dư Hàn nhe răng nhếch miệng nói, “Suỵt…… Đau dài chẳng thà đau ngắn.”
Về mặt này mà nói, Phó Dư Hàn quả thật là một trang hảo hán.
Chỉ là, vị trí cậu bị thương khá bất tiện trong việc đi lại —— Phó Dư Hàn chậm rì rì bò xuống giường, được Văn Dục bên cạnh đỡ vào phòng tắm.
Phó giáo bá cảm thấy mình sống đến từng này tuổi chưa bao giờ phải xấu hổ như vậy. May mà bên cạnh chỉ có một mình Văn Dục, cậu miễn cưỡng vẫn có thể nhịn một chút.
Vào đến phòng tắm, Văn Dục liền tháo nắp bình oxy già, cứ thế đổ trực tiếp lên miệng vết thương. Phó Dư Hàn cắn môi, nắm chặt tay, cố gắng nhẫn nhịn không kêu ra tiếng.
“Đau lắm sao?” Văn Dục vặn kín nắp bình, vừa quay đầu lại liền trông thấy trên trán Phó Dư Hàn túa ra một lớp mồ hôi lạnh, không khỏi vươn tay giúp cậu lau một chút.
“Cậu thử xem?” Phó Dư Hàn khó khăn lên tiếng, đẩy đối phương ra ngoài, “Cậu đi ra đi —— chẳng phải cậu nói học làm việc nhà sao? Mau đi đổi khăn trải giường và vỏ chăn đi.”
“…… Ừm.” Văn Dục bị bạn trai đẩy cho lảo đảo, mỗi bước ra ngoài đều mang theo lưu luyến không nỡ.
Mà bạn trai hắn ở bên trong, đã tàn khốc đóng lại cửa phòng.
“Haiz,” Văn Dục vừa đi vừa nói thầm, “Dùng xong liền vứt, tôi thật chẳng khác nào bạn trai công cụ.”
Nói xong, vị “bạn trai công cụ” này liền ngâm nga một ca khúc, rung đùi đắc ý quay trở lại phòng ngủ bắt đầu dọn dẹp.
Đầu óc hắn thông minh, cho nên học tập chuyện gì cũng nhanh nhạy. Lần đổi khăn trải giường này đã không còn trúc trắc giống như lần đầu tiên. Văn Dục nhanh chóng thu thập tốt phòng ngủ, sau đó đắp một chiếc chăn mỏng chờ Phó Dư Hàn tắm xong.
Đêm khuya tĩnh lặng, trên điện thoại không có bao nhiêu tin tức mới, Văn Dục tùy tiện lướt mấy cái liền cảm thấy nhàm chán.
Chẳng biết thế nào, hắn đột nhiên lại nhớ đến câu nói kia của Phó Dư Hàn.
“Trong danh bạ có một số điện thoại có thể gọi bất kỳ lúc nào.”
Ánh mắt Văn Dục khẽ động, chốc lát sau liền trở nên rất dịu dàng, cười cười, mở ra danh bạ, đem “Chuẩn bị nhặt” tiên sinh đổi thành “Nuôi trong nhà”.
Sau đó, hắn thêm con mèo nhà mình vào danh sách trắng ——
“Vẫn cho phép liên lạc trong trạng thái không làm phiền.”
Văn Dục cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Nhưng mà vào đúng lúc này, điện thoại Phó Dư Hàn tiện tay đặt trên đầu giường đột nhiên vang lên.
Ban đầu Văn Dục bị hoảng sợ, bởi vì hắn cho rằng mình đã lỡ tay nhấn phím gọi đi. Nhưng một giây sau, hắn xác định bản thân thật sự không có ấn nhầm, quả thật có người vào lúc ba giờ sáng gọi điện cho cậu.
Văn Dục nhích lại gần nhìn, là một dãy số lạ.
Chuông điện thoại vang lên một lúc liền tắt, mười mấy giây sau lại tiếp tục vang lên lần nữa.
Không phải nhầm số.
Văn Dục suy nghĩ chốc lát, trong đầu đã soạn sẵn lý do “Phó Dư Hàn ở nhà tôi học bù, không cẩn thận nên ngủ quên rồi” để từ chối, sau đó duỗi tay ấn nút nhận cuộc gọi: “Alo?”
Đầu kia điện thoại không có động tĩnh gì.
“Alo?” Văn Dục nhíu mày —— ba giờ sáng, chẳng lẽ là trò đùa dai của ai?
Đang lúc hắn suy nghĩ xem mình có nên cúp máy hay không, đầu kia chợt vang lên một giọng nữ nhút nhát: “Cái này…… Cái này không phải là điện thoại của ca ca sao?”
Văn Dục ngẩn ra: “Tần Hiểu Lộ.”
Hắn đã từng nghe Phó Dư Hàn nhắc qua cái tên này.
Người bên kia đầu dây khẽ “A” một tiếng: “Anh là ai?”
“Anh là…… bạn học của Phó Dư Hàn.” Văn Dục khẽ ngừng, “Bây giờ cậu ấy không nghe điện thoại được, em có chuyện gì sao?”
“Em……” Tần Hiểu Lộ dường như có chút do dự, ngập ngừng nói, “Em muốn…… Gặp, gặp ca ca.”
“Em đang ở đâu?”
“Quầy bán đồ ăn vặt bên bờ sông, ca ca biết.”
Văn Dục suy tư một chút: “Ý em là muốn cậu ấy đi qua đó tìm em sao?”
“Em…… Em không có tiền, em mượn điện thoại trong tiệm gọi.” Tần Hiểu Lộ nói, “Đến…… Đến trả tiền.”
Văn Dục: “……”
Đứa em gái này, Phó Dư Hàn hiếm khi nhắc đến, Văn Dục chỉ biết cô bé từ lúc sinh ra đến giờ vẫn luôn mắc bệnh.
Mặc dù không biết vì sao nửa đêm nửa hôm, một cô bé con không về nhà mà lại ở “Quầy bán đồ ăn vặt bên bờ sông” gì đó, nhưng Văn Dục vẫn còn nhớ mang máng, Phó Dư Hàn hình như không hề chán ghét đứa em gái này của mình.
Cho nên, hắn cũng không cúp điện thoại.
Suy tư chốc lát, Văn Dục bèn nói: “Em chờ một chút, anh đi gọi Phó Dư Hàn.”
“Cảm ơn.”
Văn Dục đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài, một phát đẩy ra cửa phòng tắm ——
Phó Dư Hàn vừa mới tắm xong, còn đang trần như nhộng chưa kịp mặc quần áo, bị hành động đột nhiên xông vào này của Văn Dục làm cho hoảng sợ: “Cậu làm gì vậy?”
Mặc dù không đến mức thẹn thùng, nhưng kiểu “Gặp gỡ thẳng thắn” này thật sự khiến cậu không chống đỡ nổi.
Văn Dục lại chẳng hề có chút tâm tư đùa giỡn nào, đưa di động qua: “Cậu có điện thoại.”
“Ai vây?”
“Em gái cậu.”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Cậu đứng thẳng người, cũng không cố mặc tiếp quần áo nữa, nhận lấy điện thoại trong tay Văn Dục: “Alo, Tiểu Lộ?…… Em ở đâu?…… Bây giờ sao?”
Đồng hồ của cậu để trên đầu giường, lúc này không xem tới, liền hỏi Văn Dục: “Mấy giờ rồi?”
Văn Dục lấy điện thoại của mình ra đưa tới trước mặt cậu ——
Rạng sáng 2:59
Phó Dư Hàn có chút không nói nên lời.
“Em có thể giải thích cho anh không, vì sao giờ này em lại không ở bệnh viện?” Cậu tức giận hỏi, “Em làm sao tới được đó, Tần thúc có biết không?”
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc, hồi lâu sau, truyền đến một trận tiếng khóc nức nở.
“Em tự mình chạy ra…… Ca ca, em không muốn trị bệnh nữa.”
—
Tình huống khẩn cấp, Văn Dục thậm chí còn không kịp tắm rửa, hai người bọn họ vội vàng mặc quần áo xong là chuẩn bị ra cửa.
Phó Dư Hàn bị thương trên đùi, vừa nhấc chân lên liền bị ma sát, đau đến mức không đi nổi, vì thế trước khi ra cửa, Văn Dục bước đến ngồi xổm trước mặt cậu.
“Lên đi.” Hắn xoay đầu nhìn lại, “Tôi cõng cậu.”
Phó Dư Hàn hơi kinh ngạc.
“Dù sao cũng là do tôi sai.” Văn Dục cười, “Cũng phải cho tôi phụ trách chứ?”
Phó Dư Hàn ngẫm lại thấy cũng hợp lý, nhảy đến trên lưng hắn: “Cậu không tắm không thấy khó chịu sao?”
“Trở về rồi tắm.” Văn Dục cõng cậu đi ra ngoài, khoá cửa, nhét chìa khoá vào túi, “Dù sao cõng bà xã cũng sẽ đổ mồ hôi ——”
Phó Dư Hàn đập một phát xuống gáy hắn.
Chỗ được gọi là “Bờ sông” nằm bên cạnh một con sông chảy qua nơi này, quầy bán đồ ăn vặt kia, theo như mô tả của Phó Dư Hàn, chính là nằm trên đoạn đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến nhà cậu, rất hẻo lánh.
Mặc dù không biết Tần Hiểu Lộ làm thế nào chạy ra được khỏi bệnh viện, nhưng hiện giờ cô bé trốn ở đó, ắt hẳn là do không dám về nhà.
“Tần thúc nói với tôi, ông ấy mời một y tá làm việc theo ca, có lẽ buổi tối đang ở nhà ngủ?”
Rạng sáng giữa mùa đông, thời tiết cực kỳ lạnh lẽo, Phó Dư Hàn gác đầu lên vai Văn Dục, vừa nghe tiếng hơi thở của hắn vừa nói, “Tiểu Lộ không dám về nhà chắc cũng vì điều này.”
“Quan hệ giữa hai anh em cậu không tệ nhỉ?” Văn Dục thoáng nghiêng đầu, dán mặt mình vào mặt Phó Dư Hàn, “Tôi còn tưởng rằng cậu và em gái không thân thiết với nhau chứ.”
“Thật ra cũng không thân lắm……”
“Vậy thì vì sao đêm hôm khuya khoắt, bé con đó lại chạy ra ngoài tìm cậu?”
Phó Dư Hàn im lặng một lát: “Có lẽ là do tôi đẹp trai.”
“……” Văn Dục bật cười, “Quả thật là đẹp trai.”
Quầy bán đồ ăn vặt không xa lắm, Văn Dục chỉ đi hơn mười phút liền tới. Thể lực của hắn không tồi, suốt dọc đường cõng một nam sinh chân dài cao lớn thế mà không hề thở gấp chút nào.
Đến trước cửa tiệm, Văn Dục thả Phó Dư Hàn xuống. Cậu khó khăn đi tới hai bước, nghiêng đầu vào bên trong lên tiếng: “Tiểu Lộ?”
Phía sau kệ để hàng thò ra một cái đầu nhỏ.
Mái tóc vàng bồng bềnh của Tần Hiểu Lộ rối tung, khí sắc tái nhợt, vẻ mặt rõ ràng là của một người bệnh. Nhưng lúc nhìn thấy Phó Dư Hàn, đôi mắt kia vẫn rực một cái sáng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa.
“Đừng chạy.” Phó Dư Hàn cau mày, “Em không thể chạy được.”
Tần Hiểu Lộ khựng lại một chút, mở to đôi mắt ngập nước nhìn cậu.
“Đi từ từ thôi.” Phó Dư Hàn nói xong, quay đầu nhìn Văn Dục, “Phiền ngài đi trả giúp tiền điện thoại nhé?”
“Hôn một cái?” Văn Dục nhướng mày.
Phó Dư Hàn bị hắn làm nghẹn họng: “Tạm thời thiếu đã.”
Giữa đêm khuya khoắt, bên bờ sông căn bản không có người.
Mặc dù Tần Hiểu Lộ đang đi thẳng về hướng này, nhưng trước cửa tiệm chất không ít đồ vật linh tinh, cho nên ngoài phạm vi xung quanh cửa kính, căn bản sẽ không thấy được gì nữa.
Văn Dục không chịu cho cậu “Thiếu nợ”, nhanh chóng bắt lấy cổ áo Phó Dư Hàn, kéo người đến bên cạnh, khẽ mổ một cái.
Phó Dư Hàn bất đắc dĩ nói: “Có thể đi được chưa?”
“Ừm.” Văn Dục hơi hơi ngửa đầu, kiêu ngạo bước vào trong cửa hàng.
Tần Hiểu Lộ rốt cuộc cũng đi tới cửa: “Ca ca.”
“Em làm sao vậy?” Phó Dư Hàn cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện khoé mắt cô bé hơi đỏ, thì ra tiếng thút thít truyền ra ban nãy trong điện thoại không phải là ảo giác.
Tần Hiểu Lộ nhìn mặt đất tráng xi măng xám xịt, có lẽ do ảnh hưởng của thời tiết mùa đông, mặt đất ở đây thoạt nhìn càng thêm lạnh lẽo.
“Em không muốn làm ba mẹ mệt mỏi thêm nữa.” Bé nhẹ giọng nói, “Hôm đó mẹ khóc, còn đập đồ nữa, rất đáng sợ. Sau đó ba nói cho em, mẹ đang bị bệnh.”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Lúc trước nghe Tần thúc nói ra rất nhẹ nhàng, cậu còn tưởng rằng Hà Yến chỉ là mắc bệnh nhẹ, nhưng mà hôm nay…… Chẳng lẽ là tinh thần có vấn đề?
“Bọn họ nói đầu óc mẹ em có vấn đề, bị điên rồi, mẹ nhất định là bởi vì em mới trở nên như vậy.” Tần Hiểu Lộ nói, “Gần đây ba đều không được nghỉ ngơi, tóc trên đầu cũng bạc rồi, rõ ràng ba vẫn chưa già mà. Anh trai ở phòng bệnh bên cạnh nói với em, cái này là do ba quá vất vả.”
Phó Dư Hàn duỗi tay sờ sờ đầu cô bé, giúp em sửa sang lại đầu tóc rối tung.
“Nhưng bệnh của em…… Chắc là trị không hết.”
“Em lại nói mê sảng cái gì.” Phó Dư Hàn nói, “Ba mẹ em vất vả như vậy là để cho em tự mình chán nản bỏ cuộc sao?”
“Nhưng mà ca ca, từ lúc em sinh ra tới bây giờ đều là như vậy.” Tần Hiểu Lộ ngẩng đầu, mi mắt lại đỏ, nước mắt trong suốt doanh đầy khoé mắt, “Em trị nhiều năm như vậy rồi cũng không có tác dụng gì. Lần trước ba mẹ bàn bạc, muốn đưa em tới thủ đô điều trị, nói rằng điều kiện chữa bệnh ở đó tốt hơn, nhưng chi phí cũng rất nhiều. Ca ca, em, em biết mấy năm nay đã làm nhà mình tốn rất nhiều tiền. Ba mẹ cũng chỉ có cách cố gắng làm việc, hơn nữa còn phải dành thời gian chăm sóc em, ngay cả anh cũng không được yên tâm đi học. Em…… Em là gánh nặng…… Em một chút cũng không muốn như vậy đâu…… Hu hu hu……”
“Đừng khóc.” Áo khoác trên người Phó Dư Hàn lúc này là của Văn Dục, cậu duỗi tay sờ trong túi, thế mà lại tìm thấy một gói khăn giấy, vì thế nhanh chóng lấy ra cho Tần Hiểu Lộ lau nước mắt, “Anh đã nói rồi, em không cần lo lắng gì cả. Chúng ta còn một ngôi nhà, cùng lắm thì ba mẹ mang nó đi bán, dành một ít tiền chữa bệnh cho em, số còn lại sẽ tìm một ngôi nhà khác nhỏ hơn, chẳng có gì to tát hết.”
“Nhưng mà, vẫn không có tạng thích hợp để thay……”
“Từ từ rồi sẽ có mà.” Phó Dư Hàn nhàn nhạt nói, “Em đừng khóc, chẳng phải bác sĩ đã bảo em không được để mình xúc động mạnh rồi sao.”
Thật ra, Tần Hiểu Lộ chờ đợi một trái tim thích hợp, đã chờ bảy năm rồi, mãi vẫn chưa chờ được.
Những lời này của cậu, suy cho cùng cũng chỉ là những câu an ủi bất lực mà thôi.
Nhưng có lẽ khí chất lạnh nhạt của Phó Dư Hàn thích hợp để trấn an người khác, Tần Hiểu Lộ thế mà lại nghe lời cậu nói, khẽ khống chế lại cảm xúc của bản thân.
Văn Dục thanh toán xong chi phí điện thoại, ở trong cửa hàng mua hai ly cà phê và một ly sữa bò nóng, lúc trở ra nhét cà phê vào tay Phó Dư Hàn.
“Hơn nữa,” Phó Dư Hàn thay hắn đưa sữa bò cho Tần Hiểu Lộ, cụp mắt, nhẹ giọng nói, “Những chuyện khác thì anh không biết, nhưng Hà Yến chắc chắn không phải vì em mà mắc bệnh. Em không cần chuyện gì cũng tự trách bản thân. Thân thể em vốn đã không tốt, cho nên đừng ngày nào cũng tạo thêm áp lực tinh thần cho mình.”
Tần Hiểu Lộ ngẩng đầu lên.
“Mẹ đã có gì đó không ổn từ lâu rồi,” Phó Dư Hàn nói, “Cứng rắn mà nói, có lẽ là bắt đầu từ khoảng thời gian trước khi ly hôn với ba anh.”
Danh Sách Chương: