Lúc nói ra những lời này, Phó Dư Hàn tựa như đang nhớ tới cái gì, ánh mắt phiêu đãng, giống như đang nhìn về một nơi rất xa.
Chút ánh sáng chiếu ra từ bóng đèn sợi đốt trong quầy bán đồ ăn vặt phác hoạ hình dáng cậu, dù là sống mũi cao thẳng hay đường cong trên khoé môi, tất cả đều vô cùng xinh đẹp, ngay cả chút cảm xúc tiêu cực khẽ lướt qua trong đáy mắt cũng vâỵ.
Văn Dục nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu.
Có em gái Phó Dư Hàn bên cạnh, Văn Dục không muốn cậu gặp phiền phức, cho nên cũng không làm ra thêm hành động quá mức nào. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hắn bèn đưa tay khẽ miết đầu ngón tay đối phương.
Đầu ngón tay buông thõng của Phó Dư Hàn luôn có hơi lạnh.
Bị giật mình, tia sáng trong mắt cậu khẽ chuyển, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua ——
Sau đó nhẹ nhàng câu lên một chút ý cười, tựa như đang nói Văn Dục đừng lo lắng.
“Tóm lại, em đừng suy nghĩ nhiều quá.” Phó Dư Hàn không định cùng một cô bé con nhắc mãi những chuyện xưa cũ kia, cúi đầu xoa xoa tóc cô bé, “Anh đưa em về bệnh viện trước nhé?”
Tần Hiểu Lộ lắc đầu, khẽ rụt lại phía sau.
“Nếu em không muốn chữa trị nữa, cũng nên về bệnh viện trước rồi nói, đừng để ba mẹ biết sẽ lo lắng.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, “Không thì vậy đi, anh đưa em về, sau đó anh sẽ về nói chuyện với Tần thúc, có chuyện gì mọi người cùng nhau bàn bạc có được không?”
“Mẹ sẽ không đồng ý đâu…… Ngày hôm qua lúc mẹ tới bệnh viện còn mắng em……” Tần Hiểu Lộ vô cùng uể oải nói.
“Sợ cái gì,” Phó Dư Hàn dừng một chút, “Có anh ở đây.”
Tay cậu đặt trên đầu cô bé, sống lưng thẳng tắp như thân tùng, ánh mắt khẽ rũ, hàng mi dài mảnh tĩnh lặng phủ xuống một bóng râm.
Sự im lặng này dường như ẩn chứa một sức mạnh nào đó, giống như chỉ cần có cậu ở đây, hết thảy mọi chuyện đều sẽ không thành vấn đề.
Văn Dục không tiếng động cười rộ lên.
Bạn trai hắn ắt hẳn là một nhân vật lớn, là kiểu có thể giúp người khác che mưa tránh gió đây mà.
Hiện giờ Phó Dư Hàn đi đường không tiện, cô bé này thân thể cũng không tốt, Văn Dục suy nghĩ chốc lát, vỗ vỗ Phó Dư Hàn, thấp giọng dò hỏi: “Tôi gọi xe trước nhé? Giờ là nửa đêm rồi, có lẽ phải đợi một lúc.”
“Ừm.” Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.
Chờ hắn đi rồi, Phó Dư Hàn lại cúi người, nhẹ giọng trấn an Tần Hiểu Lộ.
Đứa em gái này của cậu chỉ là mơ hồ kháng cự, thật ra không hề khó khuyên. Từ những gì cô bé nói, Phó Dư Hàn nghe ra được rất nhiều chuyện mà cậu không hề hay biết.
Ví dụ như, vì để không ảnh hưởng đến Phó Dư Hàn học tập, Tần thúc tính tình ôn hoà từng cãi nhau một trận với Hà Yến. Cuối cùng, ông từ bỏ một phần công việc làm thêm để dành ra nhiều thời gian hơn tới bệnh viện chăm sóc cô bé.
Ví dụ như, tình huống bệnh của Tần Hiểu Lộ không khả quan, Hà Yến ở bệnh viện từng khóc lóc ầm ĩ rất nhiều lần, dưới sự khuyên bảo của các bác sĩ, Tần thúc đưa bà đến khám ở khoa tâm thần.
Ban đầu, sau khi tiếp nhận điều trị, tình trạng của Hà Yến đã cải thiện chút ít. Nhưng ngày hôm qua, lúc Tần Hiểu Lộ dò hỏi “Con có thể về nhà không”, bà lại lần nữa mất khống chế.
Hà Yến không dám mắng Tần Hiểu Lộ, sợ ảnh hưởng đến trái tim con gái, vì vậy biến thành đập vỡ vài món đồ trong phòng bệnh.
Đối với một bé gái mà nói, dáng vẻ kia của mẹ cực kỳ đáng sợ ——
“Không sao,” Phó Dư Hàn xoa đầu cô bé, “Nếu mẹ lại mắng em, anh sẽ giúp em mắng bà ấy. Sau này lúc anh tan học rồi, sẽ tranh thủ thời gian đến thăm em —— đi về trước nhé?”
“Vậy anh phải giúp em và ba ba nói chuyện.”
“Được.”
Vì thế Tần Hiểu Lộ liền mở to mắt, gật gật đầu.
—
Lúc hai người bọn họ dẫn Tần Hiểu Lộ trở về bệnh viện, trong khuôn viên tĩnh lặng ở khu điều trị vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn vội vàng, có người thấp giọng gọi điện thoại, có người nhỏ giọng khóc nức nở, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Cũng may, rất nhanh đã có y tá trông thấy bé gái nấp sau lưng Phó Dư Hàn.
Vài y tá tiến lên chào đón bọn họ, những người khác nhanh chóng đi gọi người ——
Tần Hiểu Lộ đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài, lúc trốn đi, bóng đèn trên hành lang chỉ bật sáng một nửa, trong phòng trực, y tá trực duy nhất lại đang mơ màng sắp ngủ. Tình huống đông người rầm rộ thế này chưa từng gặp qua. Cho nên, tâm trạng vốn đang căng thẳng sợ hãi của cô bé bị kích thích, lúc ấy liền kịch liệt thở dốc.
Tình huống này khiến các y tá quên luôn cả việc quở trách, tức thì đưa bé vào phòng bật máy trợ thở.
Ồn ào một lúc lâu, bé con rốt cuộc cũng dần dần ổn định.
Phó Dư Hàn cứng rắn giữ lại mặt mũi, không để cho Văn Dục cõng, tự mình đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, khe khẽ nắm tay Tần Hiểu Lộ.
Cô bé từ nhỏ thân thể yếu ớt, cũng chưa từng đi ra bên ngoài, lá gan vừa nhỏ vừa thiện lương, nhìn thấy bản thân tùy hứng đã làm liên lụy rất nhiều người phải tăng ca, áy náy xong liền bắt đầu sợ hãi.
Thật ra cũng dễ hiểu, Phó Dư Hàn nghĩ, Tần thúc tính tình chất phác lại kiệm lời, mọi việc trong nhà chủ yếu do Hà Yến quản lý. Có một người mẹ cường thế như vậy, cô gái nhỏ trở nên nhát gan cũng là chuyện rất bình thường. Tính ra cậu vẫn còn khá may mắn, bởi vì năm đó Hà Yến còn chưa điên ——
“Đang suy nghĩ cái gì?” Văn Dục nhìn cậu, bàn tay tự nhiên sờ lên sau gáy Phó Dư Hàn.
Trước đây những lúc muốn làm ra hành động này, hắn luôn phải kèm theo động tác khác, tựa như thật thật giả giả chạm vào một chút. Lúc này đây ngược lại là quang minh chính đại mà làm.
Hơn nữa, Phó Dư Hàn cũng sẽ không né tránh.
“Không có gì.” Phó Dư Hàn lắc đầu, nghiêng người liếc hắn một cái, câu lên một nụ cười nhạt nhẽo, ở góc độ Tần Hiểu Lộ không nhìn thấy làm ra một cái khẩu hình, “Trở về rồi nói.”
Văn Dục rất thích sự thân mật thế này.
Đáng tiếc thời gian thân mật quá ngắn, không bao lâu, Tần thúc vội vã từ bên ngoài chạy vào.
“Hiểu Lộ —— Tiểu Hàn?” Trong phòng bệnh còn có những người khác, vì vậy ông không dám gọi quá to, lúc tiến vào phòng trên trán còn đổ một lớp mồ hôi mỏng, “Sao con lại ở đây?”
“Hiểu Lộ tới tìm con.” Phó Dư Hàn lạnh nhạt nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói, “Thúc đừng gấp, Tiểu Lộ không có việc gì.”
“Đứa nhỏ này thật là! Sao lại náo loạn ầm ĩ như vậy, ba vừa về nhà ngủ, nhận được điện thoại của bệnh viện liền tức tốc chạy đến đây.” Tần thúc kiềm nén lửa giận, “Tìm khắp nơi cũng không thấy con, ba còn mới cùng nhân viên bệnh viện đi xem camera giám sát, ngay cả chuyện báo cảnh sát cũng tính đến luôn rồi!”
Tần Hiểu Lộ khẽ rụt vào trong chăn.
“Không có chuyện gì rồi.” Phó Dư Hàn vỗ vỗ cô bé, đứng lên, “Thúc thúc, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện một chút đi, để Hiểu Lộ ngủ trước đã nhé.”
“Cũng được.”
Phó Dư Hàn chậm rì rì đi ra ngoài.
Mặc dù dáng đi của cậu vô cùng đoan chính, nhưng tốc độ thật sự quá chậm, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cậu không khoẻ. Tần thúc quay đầu lại, nhìn Phó Dư Hàn được một nam sinh trẻ tuổi cao lớn đỡ đi ra, nghi ngờ hỏi: “Chân con làm sao vậy?”
“Không sao ạ.” Phó Dư Hàn nói, “Ban ngày bị một con cún cào.”
Văn Dục: “……”
Người này, thế mà vẫn còn nhớ rõ mối thù “Bị heo đánh” kia sao?
Thật sự là lòng dạ hẹp hòi mà.
“Cún?” Tần thúc nhíu mày nói, “Đã tiêm vắc xin chưa?”
“Không sao ạ, cún nuôi trong nhà, rất an toàn.” Phó Dư Hàn dùng một câu lướt qua đề tài này, “Nói về Tiểu Lộ đi, Tiểu Lộ nói với con…… em ấy có chút lo lắng cho ba mẹ, cảm thấy bản thân đã làm liên lụy người nhà, không muốn tiếp tục điều trị nữa cho nên mới trốn đi.”
Vẻ mặt của Tần thúc dần dần trở nên nghiêm túc.
“Thúc thúc, thúc nói thật cho con biết đi,” Phó Dư Hàn nói, “Rốt cuộc mẹ con bị bệnh gì?”
Ánh mắt Tần thúc chợt loé, khẽ đảo qua Văn Dục bên cạnh: “Cậu này là……?”
“Chào thúc thúc, con là Văn Dục, là bạn học của Phó Dư Hàn.” Lý do chuẩn bị sẵn lúc trước rốt cuộc cũng không hề lãng phí, Văn Dục đứng nghiêm tại chỗ, đem sự lễ phép giả dối thường ngày bày ra, mỉm cười gật đầu, “Gần đây Phó Dư Hàn thường hay đến nhà con học thêm, trễ quá cho nên ngủ lại luôn.”
Tần thúc: “Làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền ạ.” Văn Dục lắc đầu, dáng vẻ rõ ràng là một học sinh tốt tuân thủ quy củ.
Phó Dư Hàn có chút không quen nhìn hắn làm bộ làm tịch, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người: “Thúc cứ nói thẳng đi, quan hệ của con và cậu ấy rất tốt. Hơn nữa, chẳng lẽ thúc cũng giống như mẹ con, để ý cả việc ‘chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài’ sao?”
Hà Yến cũng không phải chưa từng tới Tam Trung làm loạn.
“Không sao đâu ạ.” Văn Dục chủ động nhượng bộ, “Con vào phòng xem Tiểu Lộ thế nào.”
Chờ hắn đi rồi, Phó Dư Hàn lại lần nữa nhìn sang Tần thúc. Sắc mặt đối phương tái nhợt, môi ngập ngừng một lát, rốt cuộc thở dài: “…… Rối loạn lưỡng cực.”
“À.” Phó Dư Hàn nói, “Chẳng trách.”
Tình hình gay go rồi đây ——
Hà Yến bị bệnh cần phải điều trị, trị liệu lại tốn tiền; tình trạng sức khoẻ của Tần Hiểu Lộ vẫn luôn không khả quan, toàn bộ đều là dùng tiền kéo dài sự sống; Tần thúc không muốn ảnh hưởng đến chuyện học hành của Phó Dư Hàn, vừa phải một mình làm hai ba công việc, vừa phải đến bệnh viện chăm nom.
Phó Dư Hàn liếc nhìn thái dương Tần thúc, mái tóc trên đó mơ hồ lộ ra chút hoa râm.
Ông ấy rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi.
Người đàn ông trung niên suy sụp dựa vào tường thở dài. Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, tò mò hỏi: “Nếu thật sự không đủ tiền…… Vì sao hai người không bán nhà đi?”
“Mẹ con không đồng ý, thúc cũng không muốn như vậy.”
“Vì sao lại thế?”
Tần thúc ngước mắt, nhìn Phó Dư Hàn, vẻ mặt buồn bã: “Tiểu Hàn, con thật sự không hiểu sao?”
“Hả?”
“Tiền đặt cọc căn nhà đó…… Là từ khoản bồi thường mẹ con nhận được lúc ly hôn với ba của con, sau này lúc trả khoản vay, tiền xoay vòng không đủ còn phải lấy từ trong phần chu cấp ba con gửi đến; nói thế nào thì, con cũng có một phần.” Tần thúc nói, “Chúng ta không thể bán nhà chữa bệnh cho Hiểu Lộ, như vậy đối với con không công bằng.”
Phó Dư Hàn chớp chớp mắt.
Nói thật, cậu đối với đáp án này có chút bất ngờ.
Nếu nghe được sớm vài năm, lúc cậu còn có chút ít chờ mong đối với Hà Yến, có lẽ sẽ rất cảm động.
Nhưng mà hiện giờ, những lời này lại chẳng khác gì một hộp kẹo quá hạn sử dụng, biết rõ nó ngọt ngào, lại chẳng có cách nào nhấm nháp.
“Thúc thúc.” Phó Dư Hàn suy nghĩ một lúc lâu, “Hiện giờ con tranh thủ cuối tuần ra ngoài làm thêm, gánh nặng về sinh hoạt phí của bản thân không lớn; nếu con có thể đỗ vào một trường đại học tốt, giúp tiết kiệm được một ít chi phí học tập, có lẽ lúc nghỉ hè cũng sẽ kiếm thêm được một ít tiền. Con thật sự không để ý…… căn nhà kia đâu.”
Đối với Phó Dư Hàn mà nói, căn nhà nhỏ kia của Văn Dục càng cho cậu cảm giác thân thuộc hơn.
Chỉ nơi nào bản thân muốn trở về mới được gọi là nhà, những cái khác đều chỉ là vật ngoài thân ——
“Con không quan tâm bởi vì con còn nhỏ, không biết tiền có giá trị đến mức nào. Người trẻ tuổi luôn có một chút lý tưởng chủ nghĩa, thúc hiểu.” Tần thúc mệt mỏi thở dài, “Hơn nữa, Tiểu Hàn, cho dù con không quan tâm, chúng ta cũng không thể xằng bậy được.”
“Tiểu Lộ không muốn điều trị nữa, con cũng không thể đứng yên nhìn em chờ chết. Giá căn nhà đó mấy năm nay có lẽ đã tăng lên không ít rồi? Bán đi lấy chút tiền…… Không phải mọi người định đưa em đến bệnh viện ở thủ đô điều trị sao? Đó là nơi chỗ nào cũng phải tiêu tiền.” Phó Dư Hàn cụp mắt, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, “Thúc thúc, con đã trưởng thành rồi, là một người đàn ông; cho dù nói thế nào, Tiểu Lộ vẫn là em gái con.”
Cậu đã không còn là cậu bé nhút nhát kia nữa.
Ngoài kia mưa rền gió dữ, cậu đã có cho mình riêng một chiếc ô; cho nên cậu cũng có thể phân ra một chiếc áo khoác, che chắn cho con gái của người ba dượng này.
“Tiểu Hàn……”
“Chuyện này thúc có thể bàn bạc lại với mẹ con.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát nói, “Chuyện hôm nay Tiểu Lộ chạy ra ngoài, thúc cũng đừng mắng em ấy, nó đã sợ hãi lắm rồi, bản thân Tiểu Lộ cũng vì lo lắng cho mọi người nên mới thành như vậy…… Ngày mai sau khi tan học con sẽ đến thăm em, hôm nay con phải về trước.”
“Về nhà sao?” Tần thúc ngẩng đầu, “Thúc tiện đường, về chung với con?”
“Không cần đâu, con ở lại nhà Văn Dục, cách trường học gần hơn, ngày mai chúng con còn phải đi học. Con vào tạm biệt Tiểu Lộ đây.” Phó Dư Hàn nói xong, chậm rãi quay trở lại phòng bệnh.
Phó Dư Hàn đảm bảo với cô bé chiều mai sẽ tới thăm, cúi chào Tần thúc xong liền rời khỏi bệnh viện, xuống lầu gọi xe.
Lăn lộn hết một vòng, chờ đến khi hai người lần nữa trở về ngôi nhà ấm áp này, thời gian đã điểm bốn giờ mười lăm phút sáng.
Văn Dục thả Phó Dư Hàn xuống, cởi áo khoác, định vào phòng tắm tắm rửa, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi cảm thấy em gái cậu hình như khá thông minh.”
“Hả?” Phó Dư Hàn đang rót cho mình một chén nước.
Văn Dục nhéo nhéo cổ họng, học theo giọng điệu của cô bé nói: “Vừa rồi em ấy hỏi tôi, ‘Anh ơi, anh có phải là bạn trai của anh trai em không’?”
“…… Khụ khụ, khụ khụ khụ,” Phó Dư Hàn lập tức bị sặc, “Cái gì?!”
“Em gái cậu nói, nó nhìn thấy chúng ta miết ngón tay, còn nói nam sinh và nam sinh sẽ không làm ra hành động này, chẳng biết có phải là xem phim nhiều quá rồi không.” Văn Dục cười một lúc bỗng nhiên thở dài, trước khi tiến vào phòng tắm quay đầu lại hỏi một câu, “Bệnh của cô bé thật sự không có cách nào sao?”
Một cô bé con đáng yêu như vậy, nếu cứ thế mất đi thì thật đáng tiếc.
“Không tìm được tạng phù hợp, hơn nữa làm phẫu thuật đổi tim cũng tốn rất nhiều tiền, lại không chắc chắn sẽ thành công…… Đây là do nhóc con lúc còn trong bụng mẹ phát triển không tốt, khiến cho các bộ phận nội tạng bị thiếu đi thứ gì đó.” Cảm xúc của Phó Dư Hàn cũng không tốt lắm, “Khi đó tôi còn quá nhỏ, bọn họ không chịu nói cho tôi, chỉ có thể nghe lỏm chút ít…… Về chuyện điều trị tôi cũng không biết nhiều.”
“Vậy vừa rồi, cậu và ba dượng của cậu nói chuyện gì thế?”
“Nói về chuyện bán căn nhà kia.” Phó Dư Hàn uống chút nước, chậm rãi đi về phía phòng tắm đang mở cửa.
Văn Dục đã cởi xong quần áo, tính cách hắn không hướng nội giống như Phó Dư Hàn, vì để có thể cùng bạn trai trò chuyện, cửa phòng tắm cứ như vậy không đóng kín.
Phó Dư Hàn vừa đi qua liền ngắm được cơ bắp toàn thân của bạn trai.
Người này thoạt nhìn mảnh khảnh, quần áo mặc bên trong lại tương đối dày, khó trách cậu nhiều lần luôn cảm thấy mình đấu không lại ——
“Bán nhà?” Văn Dục liếc mắt nhìn cậu, “Đẹp sao?”
“Khá ổn, luyện tập khi nào thế?”
“Ngày thường.” Văn Dục nói, “Chuyện đầu tiên tôi làm khi dọn tới đây chính là tìm phòng tập thể thao.”
Phó Dư Hàn vừa nhìn, vừa chậm rì rì uống một ngụm nước, tranh thủ trước khi Văn Dục vặn mở vòi sen, khẽ mỉm cười nói: “Tôi nghĩ bọn họ không đủ tiền, vậy chẳng thà bán nhà đi, đổi đến nơi khác điều trị biết đâu sẽ có cách. Dù sao…… Nói câu này không dễ nghe, nhưng thời gian bọn họ ở nhà còn không dài bằng thời gian ở bệnh viện nữa.”
“Này, Dục ca,” Ánh mắt cậu khẽ run, “Bọn họ bán nhà rồi, tôi liền sẽ không còn nơi nào để về…… Cậu có chứa chấp tôi không?”
Văn Dục đẩy ra cửa phòng tắm, hai bước đi tới hôn Phó Dư Hàn một cái.
“Nơi tôi đang ở là nhà của cậu, cậu lại nói mê sảng cái gì.”
Phó Dư Hàn nhẹ nhàng cười rộ lên.
—
Gần năm giờ, bọn họ mới lần nữa nằm lại lên giường.
Ngày thường Phó Dư Hàn ngủ không sâu, vào thời gian này đã sớm rời giường thức dậy, hôm nay lại vừa mới được nghỉ ngơi, thật sự vô cùng mệt mỏi. Cậu suy nghĩ chốc lát, sau đó mở điện thoại cài báo thức, chuẩn bị ngủ một giờ đồng hồ.
Văn Dục cũng chen lại gần, cánh tay quàng lên người cậu, chóp mũi đặt trên gáy Phó Dư Hàn nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Vừa rồi lúc cậu và Tiểu Lộ nói đến mẹ mình, cảm xúc có hơi không tốt lắm.” Hắn hỏi, “Có thể nói cho tôi không?”
Phó Dư Hàn hơi mệt, bị hắn ngửi khiến vùng cổ ngưa ngứa, cười đẩy ra: “Vừa nãy Tần thúc nói với tôi, bà ấy bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
“À.”
“Có phải cậu cảm thấy rất kỳ quái hay không, tôi vì sao lại tình nguyện ở cùng bà ấy, lại không chịu đến chỗ của ba mình?”
“Bởi vì nhà của ba cậu cách nơi này của tôi quá xa?” Văn Dục suy đoán nói.
Phó Dư Hàn trở tay đấm hắn một cái.
“Không phải thì không phải, sao lại ra tay đánh người.” Văn Dục lẩm bẩm, “Cậu thế này là bạo lực gia đình, tôi nói cho cậu biết, tôi có thể kiện đấy.”
“Vậy cậu kiện đi.”
“Ngày mai tôi lập tức đi ngay.” Văn Dục mổ một cái lên má Phó Dư Hàn, “Phán cậu phải ở nhà tôi cả đời.”
Phó Dư Hàn bị hắn chọc giận đến bật cười.
Cười một lúc, cậu lại tiếp tục nói: “Khoảng thời gian mâu thuẫn giữa hai người bọn họ lên đến đỉnh điểm, Phó Học Thành không hề nói với Hà Yến câu nào. Cậu có biết cái loại cảm giác hít thở không thông này không? Trong nhà khi ấy, chỉ còn lại âm thanh của một mình mẹ tôi thôi……”
Bởi vì buồn ngủ, Phó Dư Hàn vừa nói vừa nhắm mắt, tựa như đang thuật lại một chuyện không liên quan đến mình, kể cho Văn Dục nghe những chuyện từ rất lâu trước kia.
Chiến tranh lạnh.
Hà Yến càng kích động, Phó Học Thành càng không để ý tới bà, cũng chẳng thèm về nhà.
“Khi đó tính tình của mẹ đã có chút thay đổi rồi, nhưng chí ít, bà không ra ngoài làm việc, thường xuyên ở bên cạnh tôi.” Phó Dư Hàn nói, trở tay ôm lấy Văn Dục, cọ mặt mình lên người hắn, “Dục ca, lúc cậu đổ bệnh, cậu thích người khác cho cậu tiền đi bệnh viện, sau đó không thèm quan tâm cậu nữa, hay là thích có người túc trực bên cạnh, bưng trà đưa nước chăm sóc cậu, nhưng mà người đó lại có hơi hung dữ?”
“Đương nhiên tôi chọn đi bệnh viện.” Văn Dục rất bình tĩnh, “Đến bệnh viện chẳng phải tốt hơn sao?”
Phó Dư Hàn khẽ cười một tiếng, dựa vào người hắn ngủ: “Lúc tỉnh táo tôi cũng chọn bệnh viện, nhưng khi thật sự đổ bệnh rồi, nói thật, có cho tôi tiền tôi cũng không thể tự mình bò đến bệnh viện được.”
Bệnh tật rất dễ khiến người ta trở nên yếu đuối, vậy nên trước mặt họ nên có một bàn tay chìa ra.
Văn Dục hôn lên làn da trên vai cậu, nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó tôi sẽ cùng cậu đến bệnh viện.”
“Tôi biết, tôi không phải đang nói cậu……” Phó Dư Hàn mơ mơ màng màng nói, “Ba tôi sẽ không bao giờ trở về nhà, đưa tiền có lợi ích gì chứ……”
Đương nhiên tiền có giá trị của nó, đồ ngốc.
Văn Dục nhìn gương mặt say ngủ của Phó Dư Hàn, không biết bản thân nên khóc hay cười. Hắn khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Hắn không có tư cách gì cười nhạo Phó Dư Hàn, Văn Dục nghĩ.
Thật ra hắn cũng từng lang bạt cô độc rất lâu rồi, chỉ để tìm được một người có thể đem hắn từ trong sừng trâu lôi ra.
Thật thích cậu ấy.
Danh Sách Chương: