“Quả nhiên ở chỗ này.”
Phó Dư Hàn đi một tiết không về, lúc đầu Văn Dục cũng không quan tâm, lại không ngờ vừa tan học đã bị Chu Văn Khang gọi đến nói chuyện.
Từ chuyện “Hai ngày nay có phải Phó Dư Hàn ở nhà em hay không” cho tới “Gần đây trạng thái Phó Dư Hàn thế nào”, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói qua một lần.
Chi tiết đến mức, nếu đổi thành một người khác nhất định sẽ không trả lời được.
Tuy nhiên, người được hỏi lại là Văn Dục —— nếu trường học có dạy riêng một khóa về “Nghiên cứu hành vi con người”, Văn Dục nhất định sẽ đăng ký đầu tiên.
Hắn thích quan sát người khác về hành vi, biểu tình, động tác, giọng điệu, sau đó tự vui vẻ với những gì quan sát được. Phó Dư Hàn, người nằm trong danh sách tìm niềm vui của hắn, đã bị Văn Dục âm thầm quan sát không biết bao nhiêu lần.
Cho nên chuyện trả lời thầy chủ nhiệm đương nhiên không thành vấn đề. Văn Dục không chỉ yêu thích quan sát con người, mà nhiều năm qua cũng đã đúc kết ra được cách thức tốt nhất đối phó với giáo viên, vừa có cơ hội liền mang ra áp dụng.
Hắn biết cách làm thế nào trấn an một thầy giáo đang lo lắng cho học sinh của mình.
Vấn đề là thời điểm và đối tượng lần này lại rất khéo —— Phó Dư Hàn đến tột cùng đã nói với Chu Văn Khang những gì?
Bởi vì chút xíu lòng hiếu kỳ đó mà Văn Dục chân trước vừa bước ra khỏi văn phòng, chân sau liền đi tìm người.
Mục tiêu đầu tiên chính là tòa nhà bỏ hoang đối diện sân thể dục. Cũng chẳng ngờ là Phó Dư Hàn thật sự rất dễ đoán, Văn Dục ngay lập tức đã tìm ra.
“Cậu thường xuyên ở đây sao?” Văn Dục nhìn khắp nơi một lượt.
Tòa nhà này cực kỳ trống trải, nhìn thế nào cũng không thấy có cái gì hấp dẫn, khiến Phó Dư Hàn hết lần này đến lần khác chạy đến đây.
“Sao cậu lại tới đây?” Nghe thấy động tĩnh, Phó Dư Hàn xoay đầu, “Bây giờ không phải là thời gian lên lớp sao?”
Trên mặt cậu vẫn như thường lệ không có biểu cảm gì, nhưng kinh nghiệm quan sát của Văn Dục cho thấy, hiện giờ cậu có chút uể oải ỉu xìu.
Văn Dục nhìn cậu: “Bây giờ đang là tiết thể dục.”
Tiết thể dục của lớp mười hai cũng đồng nghĩa là tiết tự học.
“Tôi chưa từng thấy cậu trốn tiết tự học bao giờ.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói, “Tôi còn tưởng rằng học sinh giỏi như các cậu sẽ không bao giờ trốn tiết.”
Lời này ít nhiều có chút trào phúng, Văn Dục lập tức đáp trả một câu: “Tôi từng nghe bọn Dương Phàm nói, lúc cậu học cấp hai, thành tích còn tốt hơn cả Chử Lỗi.”
“Cho nên tật xấu trốn tiết này, là tôi học được sau khi lên cấp ba.”
“……”
Văn Dục bật cười.
Tòa nhà này không có đồ trang trí gì, toàn bộ khung cửa sổ bốn phía đều bám đầy bụi, chỉ có duy nhất nơi Phó Dư Hàn đang ngồi là được lau chùi sạch sẽ. Văn Dục ngưỡng cổ nói chuyện cảm thấy có chút mệt, liền dứt khoát chống tay vào khung cửa sổ nhảy lên.
“Này,” Phó Dư Hàn bị hắn đụng một phát, bất đắc dĩ phải nhích sang bên cạnh, “Động tác của cậu không thể nhẹ chút sao.”
“Không thể.” Văn Dục lại cố ý đụng thêm cái nữa.
Phó Dư Hàn xoa xoa khủy tay bị đụng trúng: “Tôi cảm thấy cậu thật ấu trĩ.”
“Quá khen, dù sao thì tôi cũng không có sở thích nào khác.” Văn Dục thuận miệng tiếp lời, sau đó tầm mắt đảo qua bên trong tòa nhà trống.
Hắn và Phó Dư Hàn ngồi song song đưa lưng về phía nhau. Phó Dư Hàn đối diện với sân thể dục, hắn lại đối diện với bên trong tòa nhà. Sau khi ngồi lên bệ cửa sổ, tầm mắt liền trải rộng ra, Văn Dục có thể dễ dàng nhìn thấy hai cái cây nhô lên bên hàng rào tạm bợ từ khung cửa sổ đối diện.
“Thích mô hình không phải là sở thích sao?” Phó Dư Hàn hỏi.
“Không được cho phép thì không phải.” Văn Dục thuận miệng đáp xong, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Tôi nhớ hình như phía sau là một công trình phải không?”
Phó Dư Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Ừm.”
“Hai cái cây kia thật kiên cường, thế mà vẫn không bị chuyển đi.”
“Cậu nhìn cái thân cây đó xem —— là cổ thụ, theo nguyên tắc sẽ không bị dịch chuyển, chẳng may bị chết sẽ rất đáng tiếc.” Phó Dư Hàn nói, “Công nhân ở công trình bên đó thỉnh thoảng không có việc gì làm cũng sẽ tưới nước cho chúng.”
Văn Dục nhìn chằm chằm hai tán cây này một lúc lâu.
“Cây càng già thì càng có giá trị, người càng nhiều tuổi lại không giống nhau.” Hắn đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Không có gì —— Có vẻ cậu đã gặp phải chuyện gì phải không?” Văn Dục không quay đầu lại hỏi, “Buổi tối không về nhà cũng được, ở trước mặt thầy chủ nhiệm đem tôi ra làm bình phong cũng không sao…… Cậu gặp chuyện phiền phức gì vậy, nói ra cho tôi vui vẻ một chút nào.”
Khung cửa sổ chỉ hơi rộng một chút, hai nam sinh mười bảy mười tám tuổi ngồi lên, bả vai không tránh khỏi có chút đụng chạm.
So với nhiệt độ cơ thể truyền tới qua lớp áo đồng phục, lời nói của Văn Dục gần như có thể coi là “lãnh khốc vô tình”, Phó Dư Hàn không biết nên khóc hay cười: “Chu Văn Khang tìm cậu sao?”
“Phải.” Văn Dục trả lời rất nhanh, “Dễ đoán như vậy sao?”
“Tính thầy Chu là vậy, thích nói bóng nói gió tìm hiểu sự tình.” Phó Dư Hàn nói, “Thầy ấy là một giáo viên tốt, nhưng có đôi lúc tôi cảm thấy…… hơi áp lực.
Mấy chữ cuối cùng, cậu đem giọng của mình ép xuống thật thấp, mơ hồ nghe ra vài phần bất lực.
“Cảm thấy cô phụ sự kỳ vọng sao?” Văn Dục mím môi, thình lình bật ra một câu, “Nhưng mà những gì người lớn mong đợi, nếu cậu thật sự coi trọng rồi làm theo, như vậy bọn họ sẽ chẳng phải trả cái giá gì quá lớn, mà chỉ dùng gông xiềng tình cảm để ràng buộc, biến con cái thành dáng vẻ mà bọn họ mong muốn.”
Phó Dư Hàn cau mày, quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn Văn Dục: “Thật không nhìn ra…… Cậu vậy mà cũng sẽ nói ra những lời hỗn xược thế này?”
“Có lẽ bởi vì tôi là một tên khốn nạn?” Văn Dục nhìn thẳng nói.
Hắn đang nhìn về phía bầu trời xa xăm, hiện giờ không có mặt trời, cũng không có một gợn mây nào, cả khoảng không trên cao đều là một màu xám xịt, chẳng biết hắn đang nhìn cái gì.
“Từ lâu tôi đã biết, nếu cậu có thể đạt được thành tích đủ tốt, hành vi cử chỉ đủ khéo léo hiểu lòng người……” Hắn nói rất bình tĩnh, “Như vậy bọn họ sẽ không còn chú ý đến cậu nữa, thậm chí, chỉ cần tôi có thể cho họ những gì họ muốn, là tôi có thể đem chính bản thân mình giấu đi.”
Phó Dư Hàn há hốc miệng.
Cậu giống như đột nhiên đã hiểu ra điều gì đó về Văn Dục…… Xem ra những hành động kì lạ kia của hắn, là dựa trên một nguyên tắc nào đó, nhưng nói thế nào thì những lời này, không khỏi quá……
Cậu không tìm được từ nào để hình dung.
“Mặc dù tôi không biết cậu đã gặp phải chuyện gì, nhưng cậu khiến tôi cảm thấy, tôi còn chưa phải là người thê thảm nhất.” Phó Dư Hàn thở dài, “Cảm ơn, bây giờ tôi cảm thấy khá hơn rồi.”
“Đừng nghĩ lung tung nữa.” Văn Dục bật cười, nhảy xuống cửa sổ, sau đó quay lại chụp lấy Phó Dư Hàn, “Trở về tự học thôi, ngày hôm qua còn quyết tâm ghi chép cả ngày, hôm nay đã muốn từ bỏ sao?”
“Không có, tôi chỉ là khó chịu, muốn thả lỏng một chút……”
Văn Dục vẻ mặt vô cảm phát ra sáu tiếng: “Ha ha ha ha ha ha.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Thấy không, người nào bởi vì khó chịu mà trốn học sẽ bị tôi cười nhạo.” Văn Dục nhìn cậu: “Đọc sách kỳ thật là chuyện đơn giản nhất thế giới này.”
Phó Dư Hàn: “……”
Cậu không thèm nhịn nữa, dứt khoát duỗi tay, giơ ngón giữa về phía Văn Dục.
Hắn cười nhạt một cái, nắm lấy ngón tay cậu ấn xuống: “Cùng nhau thi vào đại học T đi Phó Dư Hàn, nếu cậu không ở trước mặt tôi nhìn chằm chằm, tôi sẽ thật sự xuống tay với Dương Phàm đấy —— đạo đức của tôi không tốt đẹp giống như cậu đâu.”
“Nào có dễ dàng như cậu nói.” Phó Dư Hàn nhìn hắn, bỗng nhiên cụp mắt, đế giày chà sát trên mặt đất, “Để tôi suy nghĩ lại.”
Đế giày giẫm lên cát sỏi phát ra một tiếng “cạch”, ở trên nền bê tông xám xịt vẽ ra một chuỗi dấu vết màu trắng. Dấu vết hôm nay vô cùng đầy đủ, tâm tình Phó Dư Hàn bỗng nhiên trở nên tốt hơn một cách khó hiểu.
Không phải chỉ là nói chuyện với mẹ thôi ư?
Dù sao mấy năm nay cũng nghe quở trách nhiều rồi, đã sớm tập thành thói quen, không cần phải sợ.
Hai người nối nhau đi ra từ toà nhà bỏ hoang, dọc theo đường nhựa đi xuyên qua sân thể dục.
Trên sân có không ít học sinh lớp mười và lớp mười một đang học, trông thấy hai đại soái ca lớp mười hai đi ngang qua liền liếc nhìn vài lần, tỉ lệ quay đầu cực kỳ cao. Phó Dư Hàn cảm thấy không được tự nhiên, đi được nửa đường liền thay đổi vị trí với Văn Dục, để cho hắn tiếp nhận lễ rửa mắt của đám học đệ học muội kia.
Động tác nhỏ này của cậu chọc Văn Dục bật cười.
“Này có liên quan gì tới tôi?” Hắn hỏi.
Phó Dư Hàn nói: “Cậu thích thì cậu đến đi.”
Văn Dục quả thật không thèm để ý, thậm chí còn vô cùng hưởng thụ, vì vậy hiếm khi hắn mới có lòng tốt, không cùng Phó Dư Hàn đổi trở về.
Đi qua khỏi sân thể dục, bên trái là nhà ăn và căn tin bán đồ ăn vặt, con đường này cách toà nhà lớp mười hai tương đối gần. Thế nhưng vừa qua khỏi gian hàng đồ ăn kia, phía sau hai người liền truyền tới một giọng nói gấp gáp: “Đàn anh! Đàn anh đợi chút ——”
Bước chân Phó Dư Hàn ngừng một chút, gần như là cứng lại. Văn Dục nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó xoay người bật cười.
Đi mòn giày sắt tìm không thấy, cậu còn chưa kịp đến thăm, học đệ đã tự mình đưa tới cửa.
“Đàn anh……” Chu Hướng Ngôn bởi vì chạy nhanh mà thở dốc, cả gương mặt đỏ bừng, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu sức lực trong tiết thể dục, “Đợi chút…… hộc……”
Phó Dư Hàn giật giật khóe miệng, xoay người hỏi: “Đàn anh là kiểu xưng hô quỷ gì vậy?”
Chu Hướng Ngôn gãi gãi đầu: “Em nghĩ anh không thích em ở bên ngoài gọi anh là anh trai.”
“Tôi không phải anh trai cậu.”
“Nhưng anh vẫn lớn hơn em!” Chu Hướng Ngôn có chút rối rắm, “Em thấy mọi người đều gọi anh là Phó ca, nhưng em gọi anh là Phó ca hình như có hơi kỳ quái……”
Rốt cuộc thì, “Phó” đó của cậu ta, hiện giờ cậu ta phải gọi là bố.
Phó Dư Hàn thật sự không nói lời, Văn Dục thoáng trông thấy cậu hơi ngẩng đầu nhìn trời, động tác này nếu biên độ lớn hơn chút nữa thì chính là trợn mắt há mồm tiêu chuẩn.
“Gọi anh đi.” Phó Dư Hàn thoả hiệp.
“Anh!” Chu Hướng Ngôn cười đến cong cả mắt, “Thẻ cơm của anh còn tiền không? Có thể cho em mượn mua một tô mì và một chai nước khoáng ……”
“……?” Phó Dư Hàn hỏi, “Phó Học Thành không cho cậu tiền tiêu vặt sao? Mẹ cậu đâu?”
“Có cho có cho, nhưng gần đây em mới vừa thanh toán đến con số cuối cùng …… A ha ha ha.” Chu Hướng Ngôn cười ngượng ngùng dưới ánh nhìn băng giá của Phó Dư Hàn.
Vị anh trai này của cậu lúc không cười quả thật rất doạ người nha.
Phó Dư Hàn nhìn chằm chằm cậu chừng hai phút.
Hai phút sau, cậu hướng cằm chỉ về phía quầy hàng: “Đi mua đi.”
Chu Hướng Ngôn giống như được đại xá: “Cám ơn anh trai.”
Cậu ta nhanh như chớp vọt qua, Phó Dư Hàn nghiêng đầu để lại một câu “Chờ tôi một chút” với Văn Dục, sau đó cũng đi theo.
Mua một tô mì và một chai nước không mất bao nhiêu thời gian, lúc Phó Dư Hàn đi tới, Chu Hướng Ngôn đã chờ sẵn ở khu vực thanh toán. Cậu lấy ra thẻ cơm ở trường của mình đưa lên máy quét, chớp mắt liền bị trừ đi bốn phần năm.
Văn Dục vừa mới bước một chân vào cửa.
Chu Hướng Ngôn trợn tròn mắt: “Khiếp quá, anh, số dư của anh cũng không hơn em là bao đâu.”
“Biết là tốt rồi.”
“Em sai rồi…… Sớm biết thế này thì em đã không tìm anh tiếp tế rồi…… Em……”
“Bỏ đi, quét cũng quét rồi, nhanh trở về lớp đi.”
Phó Dư Hàn nói xong liền đem thẻ cơm nhét trở vào túi, xoay người chuẩn bị đi, ai ngờ suýt chút nữa đã va trúng vào người Văn Dục.
“Sao cậu lại vào đây, không phải tôi nói chờ tôi một chút sao.”
“Trong này có điều hoà.” Văn Dục nói xong, nhìn sang Chu Hướng Ngôn vẫy vẫy tay, “Cậu đi đi, bọn tôi còn có việc.”
“Vậy…… Anh, tháng sau em có tiền sẽ mời anh ăn cơm!”
“Đi nhanh đi.” Phó Dư Hàn vô cùng mệt tâm.
Không biết vì sao, lúc cậu cúp học trốn đi rất dễ dàng, nhưng khi trở về lại gặp phiền toái lớn như vậy. Tạm biệt Chu Hướng Ngôn xong, hai người từ trong quầy hàng đi ra, Phó Dư Hàn bỗng nhiên bị Văn Dục gọi lại.
“Em trai cậu tên gì?”
“Không phải em trai tôi…… Thôi vậy.” Phó Dư Hàn lười giải thích, “Gọi là Chu Hướng Ngôn.”
Cha mẹ cậu ly hôn, sau đó lần lượt có gia đình mới, cho nên anh em cậu vì vậy cũng khác họ. Nếu đổi lại là người khác, có thể đã chớp lấy cơ hội này hỏi cậu rất nhiều vấn đề, thế nhưng Văn Dục, người ngày thường rất hay tò mò, lại không nói gì cả.
Hắn chỉ im lặng nhìn cậu chốc lát, sau đó hỏi một câu chẳng hề liên quan.
“Cậu rất thiếu tiền sao?”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
“Thật ra……” Văn Dục hiếm khi có chút do dự.
Hết chương 29
Danh Sách Chương: