• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comKẻ say rượu nặng trịch chẳng khác nào người chết, nhưng Văn Dục chỉ dùng một tay vẫn có thể đỡ người ra khỏi KTV.

Người phục vụ bị hắn gọi đến mở khoá và giám đốc nơi này vẫn luôn cúi đầu đi theo sau lưng, không ngừng bày tỏ ý xin lỗi, chỉ là Văn Dục từ đầu đến cuối vẫn chưa hề để ý.

Mãi đến khi ra tới cửa chính, hắn mới nghiêm túc mà quay đầu liếc mắt một cái, nói: “Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra, nếu cậu ấy có chuyện gì, vậy cứ theo lệ thường xử lý đi.”

Gương mặt tuấn tú của vị giám đốc nọ lập tức nhăn lại như trái khổ qua: “Tiên sinh, chuyện làm ăn không dễ dàng gì…… Chúng tôi nguyện ý bồi thường……”

“Tôi cũng biết ông không dễ dàng,” Văn Dục như có như không câu lên một nụ cười, “Nhưng ông thử đặt mình vào tình cảnh hôm nay xem, nếu như người gặp chuyện là em trai ông thì sao.”

Giám đốc: “……”

Phó Dư Hàn đã hoàn toàn ngủ say như chết, cho dù bị lăn lộn thế nào cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại, chuyện này rất không bình thường, trừ khi trước lúc Văn Dục đến cậu đã uống hết vài thùng rượu.

Nghĩ đến mấy “Chiến tích anh dũng” thời trẻ của Ung Dung, Văn Dục tức giận đến mức muốn đem người rút gân hủy cốt.

Hắn chặn lại một chiếc taxi, đưa Phó Dư Hàn đến bệnh viện kiểm tra. Tình huống của cậu không mấy khả quan, Phó Dư Hàn được đưa đi rửa ruột, Văn Dục gọi điện báo cảnh sát.

Rốt cuộc Phó Dư Hàn đã ăn cái gì, muốn biết chính xác cần phải làm thêm vài xét nghiệm. Chứng cứ trong chuyện này cũng không quá đầy đủ, lúc ấy vị giám đốc của KTV kia cũng đã cầu xin hắn đừng báo cảnh sát. Suy cho cùng, mấy năm nay thành phố vẫn luôn trong tình trạng ổn định, bây giờ Văn Dục báo án cũng không nhất định có thể kéo Ung Dung vào, nhưng chắc chắn vẫn có thể làm cho quán KTV này “Ba ngày hai bữa liên tục bị kiểm tra”, nếu vậy cũng sẽ ít nhiều gây ra chút phiền phức.

Phó Dư Hàn sau khi rửa ruột thì tỉnh lại. Văn Dục ở trong bệnh viện viết một vài ghi chú đơn giản, lúc bước vào phòng liền trông thấy cậu đang ngồi cúi đầu.

“Tỉnh rồi à?” Trải qua một đêm căng thẳng, thần kinh Phó Dư Hàn đã có chút buông lỏng. Văn Dục bước qua.

“…… Vẫn còn hơi chóng mặt.” Phó Dư Hàn lắc lắc đầu, giọng nói khàn khàn, “Tôi bị bỏ thuốc sao?”

“Thì ra cậu cũng biết à?”

“Tôi không biết.” Giọng Phó Dư Hàn nghe rất mệt mỏi, “Lúc tôi vào toilet mới cảm thấy có chỗ nào không đúng, thật sự không phát hiện đã bị bỏ thuốc lúc nào…… Tôi còn tưởng là do tửu lượng của mình không tốt. Hơn nữa tối nay cũng đã uống vài loại rượu, chẳng phải người ta nói uống lẫn lộn nhiều loại rượu sẽ dễ bị say sao?”

“Ừm.”

“Tôi bị bỏ thuốc gì vậy?” Phó Dư Hàn hỏi, “Bác sĩ không chịu nói.”

“Bởi vì bọn họ cũng không biết, cần phải làm xét nghiệm mới có thể xác định được.” Văn Dục rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt của cậu, “Nhưng sẽ không ngoài mấy loại đồ chơi kia —— hoặc cũng có thể là GHB……”

[*] GHB: Axit-Hydroxybutyric, hay còn được gọi là axit 4-hydroxybutanoic, một chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên, cũng là một loại thuốc thần kinh.

“…… Là cái quỷ gì?”

Văn Dục bị vẻ mặt của cậu chọc cười, khẽ hừ một tiếng: “Cậu không biết cũng là chuyện bình thường, chúng đều là các loại thuốc thần kinh, có tác dụng thôi miên và an thần. Trong nước kiểm soát nghiêm ngặt, mấy thứ này không được dùng trong điều trị, định tính thật sự rất nghiêm trọng….. Cậu yên tâm đi, tôi nhất định phải làm cho Ung Dung rớt một tầng da.”

Phó Dư Hàn há miệng thở dốc.

“Cậu vẫn chưa hiểu sao?” Văn Dục nói, “Có vài kẻ ‘không đứng đắn’ coi nó thành ‘mê gian dược’ mà buôn bán, nói như vậy cậu đã hiểu chưa?”

Phó Dư Hàn: “……”

Vẻ mặt cậu trống rỗng giống như bị nghẹn, Văn Dục nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ lên mái tóc xù của Phó Dư Hàn: “Tôi đã từng nói với cậu, cho dù là con trai thì ra ngoài cũng phải chú ý an toàn.”

“Cho dù tôi có là một nữ sinh nhỏ yếu, gầy gò đến mức gió thổi liền ngã, thì cũng chẳng ngờ có ngày mình ra đường sẽ bị người ta đánh thuốc cưỡng bức?” Phó Dư Hàn không biết phải nói gì, khẽ thở dài, “Này, đêm nay có thể cho tôi mượn dùng sô pha nhà cậu không, tôi buồn ngủ quá.”

Văn Dục khẽ đảo mắt, lẳng lặng nhìn cậu.

Phó Dư Hàn bị hắn nhìn có chút khó xử, giống như giải thích nói: “Cả người đầy mùi rượu, về nhà còn phải giải thích, rất phiền phức.”

Có một chớp mắt ngắn ngủi Văn Dục định không đồng ý với cậu.

Người này nói đến là đến, không cần liền đi, giống như coi nhà hắn là khách sạn tùy tiện ra vào, thật sự khiến người ta rất không vui vẻ.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, những lời này của mình rất giống như đang trông mong người khác ở lại vậy.

Văn Dục thật sự không cô độc đến mức này.

Vì thế hắn chỉ im lặng một lúc, sau đó gật đầu đồng ý: “Được.”

Tuy rằng đã rửa ruột, nhưng cơ thể vẫn còn mang theo cảm giác say. Phó Dư Hàn đã chụp ảnh cả một ngày, sau khi lên xe một lúc liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ánh đèn đường vàng nhạt phản chiếu trên làn da trắng trẻo của cậu, tựa như mơ hồ phủ lên một lớp men.

Văn Dục nghiêng đầu, ánh mắt không kiêng nể gì lướt qua không gian nhỏ hẹp ở ghế sau, trên gương mặt lạnh nhạt không có một tia biểu tình.

Không biết qua bao lâu.

Hắn thu hồi ánh mắt, cúi đầu, nhìn xuống lòng bàn tay mình.

Ngón tay siết chặt, lại buông ra.

Hắn cười nhạt: “…… Có bệnh rồi.”

Phó Dư Hàn ngủ không ngon giấc, trong đầu mơ mơ hồ hồ, không biết đã trải qua bao nhiêu giấc mơ hỗn loạn. Mãi đến khi bị Văn Dục đánh thức, đầu óc cậu vẫn còn đang choáng váng.

“Đến rồi,” Văn Dục kéo cậu, “Xuống xe đi.”

Uống rượu, ngủ một giấc, từ bên trong xe ấm áp bước ra, Phó Dư Hàn liền hắt hơi một cái: “Lạnh thật.”

“Biết nhắc tôi mang dù,” Văn Dục quay đầu lại nhìn, rốt cuộc kéo xuống khóa kéo áo khoác trên người mình, cởi ra trùm lên đầu Phó Dư Hàn, “Thế mà bản thân lại không biết mặc thêm quần áo —— ngày mai trời bão, dự báo thời tiết nói sẽ có mưa đấy.”

Sáng nay lúc ra khỏi nhà, Phó Dư Hàn căn bản không hề lạnh như vậy, cho nên bây giờ oan uổng không biết phải nói thế nào.

Trên áo khoác vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, Phó Dư Hàn thậm chí mơ hồ ngửi thấy được một chút hương vị nhàn nhạt trên người Văn Dục, cảm thấy vô cùng khó xử. Nếu không phải không còn lựa chọn nào khác, cậu chắc chắn sẽ không mặc chiếc áo này.

“Cậu không lạnh sao.” Phó Dư Hàn hít hít mũi, nhìn chiếc áo ngắn tay trên người Văn Dục.

“Không lạnh, tôi không ngủ như cậu.” Văn Dục tay đút túi quần đi về phía trước, “Chỉ còn mấy bước nữa là đến nhà rồi.”

Hiện tại là rạng sáng năm giờ, Phó Dư Hàn đã mơ màng sắp ngủ, nhưng Văn Dục lại tỉnh táo chẳng khác gì người bình thường, trên đường đi còn sợ ai đó ngủ gục, cho nên vòng trở lại kéo cậu.

Lúc bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng của hắn cầm lấy cổ tay hơi lạnh của cậu, Phó Dư Hàn bất chợt cảm thấy như bị phỏng.

Nếu không phải cậu quá mệt……

Thôi kệ đi.

Phó Dư Hàn nhắm mắt bước theo sau lưng Văn Dục, đi xuyên qua tiểu khu yên tĩnh.

Ánh đèn trong khuôn viên hắt ra hai chiếc bóng thật dài.

Rốt cuộc mình đã vào nhà Văn Dục bằng cách nào, cậu một chút xíu cũng không nhớ nổi.

Lúc giật mình tỉnh dậy, giữa bóng đêm tĩnh mịch, Phó Dư Hàn sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra bản thân đang nằm trên giường.

Trước khi ngủ không tắm rửa, cả người có chút khó chịu.

Cánh cửa đóng chặt, rèm kéo kín mít khiến căn phòng trở nên ngột ngạt sau một giấc ngủ dài. Phó Dư Hàn xoay người tiếp tục chui vào trong ổ chăn, nhưng hiện giờ tốt xấu gì cậu cũng đã tỉnh táo, cho nên biết rõ hôm nay là thứ hai.

Mấy giờ rồi?

Điện thoại của mình đâu?

Cậu đưa tay sờ soạng một chút, điện thoại không tìm được, trái lại sờ trúng một người.

Cho dù đang nhắm mắt, Phó Dư Hàn cũng có thể nhận ra đó là Văn Dục, sợ đến mức suýt chút nữa ngã xuống giường.

Chết tiệt?!

Chẳng biết xui xẻo thế nào, Văn Dục thế mà lại mở mắt ra, mang theo sự khó chịu khi thức giấc, giọng nói mơ hồ đè nén sự tức giận: “Cậu làm gì vậy?”

“…… Vì sao tôi lại ngủ trên giường cậu?”

“Nếu không thì thế nào?” Văn Dục cau mày, “Thân thể cậu khó chịu, nếu tôi để cậu ngủ sô pha, lỡ như cậu nhiễm lạnh sinh bệnh ai sẽ chịu trách nhiệm?”

“Nhưng chúng ta cũng đâu cần phải ngủ chung……”

“Đây là nhà tôi,” Văn Dục mất kiên nhẫn nói, “Chẳng lẽ tôi ra sô pha ngủ?”

“……” Phó Dư Hàn không còn lời nào để nói.

“Không có việc gì thì đừng làm ồn, tôi ngủ thêm một lát nữa.” Văn Dục trở mình, xoay lưng về phía cậu.

“…… Anh trai à.” Phó Dư Hàn giật giật khóe miệng, có chút xấu hổ, “Tôi hỏi vấn đề cuối cùng thôi, điện thoại của tôi đâu?”

“Ở đầu giường, tự mình tìm đi.”

Nếu cậu nói thêm gì nữa có lẽ Văn Dục sẽ bùng nổ mất. Phó Dư Hàn không muốn làm phiền hắn nữa, tự mình sờ soạng trên tủ đầu giường tìm điện thoại.

Trên đó còn để quần áo ngày hôm qua cậu mặc, Phó Dư Hàn sợ chúng rớt xuống đất gây ra tiếng ồn, cho nên mất một lúc mới lấy được điện thoại đang bị đè ở phía dưới.

Sau đó lại là một vấn đề nữa.

Không nói đến cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, hiện tại đã là mười một giờ rưỡi sáng thứ hai, cậu thế mà còn đang nằm trên giường.

“Văn Dục??” Phó Dư Hàn không thể tin được nói, “Cậu không nhớ hôm nay phải đi học sao?”

Văn Dục chống tay xuống giường, ngẩng đầu, thở hắt ra một hơi, sau đó mở mắt.

Kế tiếp hắn đột ngột bật dậy, ấn chặt bả vai Phó Dư Hàn xuống chỗ dựa lưng trên đầu giường.

Hai người cách nhau rất gần, Phó Dư Hàn có thể thấy rõ con ngươi đen nhánh trong mắt Văn Dục.

“Tôi nhớ rất rõ, còn xin nghỉ giúp cậu. Ngày hôm qua tôi bận xử lý chuyện của cậu đến hừng đông, vậy nên cho dù cậu có bất kỳ vấn đề gì cũng hãy để tôi tỉnh ngủ rồi mới nói được không. Nếu cậu lại làm ồn nữa ——”

Bởi vì giọng điệu nguy hiểm của Văn Dục, trái tim Phó Dư Hàn theo bản năng đập thình thịch.

Văn Dục gằn từng chữ một: “Tôi cắn chết cậu.”

“……”

Lời đe doạ này quá xá ngầu rồi.

Thần sắc Phó Dư Hàn thoáng thả lỏng một chút, trở người đẩy hắn nằm trở lại trên giường: “Tôi sai rồi, cậu ngủ đi. Tôi có thể dùng phòng tắm một lúc không?”

“Tùy cậu.” Văn Dục lẩm bẩm đáp, sau đó đem chăn bọc kín người.

Phó Dư Hàn lắc đầu, nhịn không được khẽ cong môi.

…… Nhưng chút ý cười này của cậu đã rất nhanh vụt tắt lúc bước xuống giường thay quần áo.

Đệt, ngày hôm qua cậu mặc một cái quần.

Cho nên lúc Văn Dục thả cậu lên giường đã giúp cậu cởi ra.

Thân bại danh liệt là cảm giác thế nào? Phó Dư Hàn dường như đã cảm nhận được rồi.

Bởi vì khúc nhạc đệm này cho nên sau khi tắm rửa, Phó Dư Hàn mất luôn dũng khí đi trở vào ngủ tiếp. Cậu cầm điện thoại chạy đến phòng khách, kiểm tra cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

Tất cả đều đến từ tứ ca, bảo cậu lúc nào thức dậy thì chít cho y một tiếng.

Phó Dư Hàn gửi lại một từ “Chít”.

Tứ ca rất nhanh gọi đến: “Cậu thế nào rồi, có khoẻ không?”

“Vẫn tốt, không có chuyện gì.” Phó Dư Hàn hắng giọng nói.

Sau khi rửa ruột, giọng Phó Dư Hàn hơi không thoải mái lắm, lúc nói chuyện có chút khàn khàn, truyền qua điện thoại thật giống như một người bệnh nặng tiều tụy.

Tứ ca đối với chuyện này cực kỳ áy náy: “Thật xin lỗi, anh vốn nghĩ rằng Ung Dung chỉ đến ăn một bữa cơm, uống chút rượu mà thôi, không ngờ cậu ta lại bỉ ổi như vậy.”

“Không sao ạ.” Phó Dư Hàn hỏi, “Tam Mao và Bắc Lâm có xảy ra chuyện gì không?

“Không có.”

“Chuyện này là do ly rượu của em bị bỏ thuốc.” Phó Dư Hàn cẩn thận nhớ lại, “Nhưng em thật sự không phát hiện anh ta đã bỏ thuốc như thế nào —— đây đều là do em không cẩn thận.”

“Như vậy cũng không đúng.” Lão tứ thở dài, “Ung Dung sành chơi, thủ đoạn cũng nhiều, anh vốn tưởng mấy năm nay cậu ta đã hồi tâm chuyển ý, hơn nữa cậu lại do tiểu thất mang đến, cậu ta sẽ không đến mức làm ra chuyện gì quá đáng, nào ngờ……. Haiz, nhưng cậu yên tâm, cậu đã làm việc rất tốt, mặc kệ rốt cuộc cậu ta có dùng đến hay không, anh chắc chắn khiến cậu ta phải trả đủ, nửa xu cũng sẽ không thiếu cậu.”

“Cảm ơn tứ ca.”

“Đừng cảm ơn anh, ngày hôm qua anh đã bị tiểu thất mắng sắp chết rồi.” Lão tứ ở đầu kia điện thoại dường như đang xoa mặt, “Thật đấy, nếu không bồi thường cho cậu một chút, có lẽ anh sẽ không có cách nào tiếp tục làm bạn với tiểu thất được —— anh nghe nói cậu muốn học vẽ phải không?”

Ngày hôm qua Phó Dư Hàn còn trò chuyện với Bắc Lâm về vấn đề nguyện vọng, cho nên không bất ngờ khi tứ ca biết. Cậu cũng không muốn tỏ vẻ, khẽ ừ một tiếng.

“Như vầy đi, nếu cậu không ghét bỏ thì ngày thường lúc nào rảnh có thể tới phòng làm việc của anh.” Lão tứ nói, “Nơi này của anh ngoại trừ Tam Mao thì toàn bộ đều xuất thân chính quy, bao gồm cả anh nữa. Bọn anh phụ đạo cho cậu nội dung liên quan đến kỳ thi tuyển sinh trường nghệ thuật chắc chắn không thành vấn đề.”

Phó Dư Hàn mở to mắt: “Sẽ không làm phiền mọi người chứ?”

“Không đến mức đó. Chỗ này của bọn anh chỉ có vài người, thay phiên nhau hướng dẫn cậu cũng sẽ không chậm trễ công việc.” Lão tứ nói, “Nếu không làm vậy anh sẽ rất áy náy, cũng sẽ không có mặt mũi nào gặp lại Văn Dục.”

“Vậy…… Cảm ơn tứ ca.” Lúc này Phó Dư Hàn là thật lòng nói cảm ơn.

“Đừng khách sáo, lát nữa anh gửi cho cậu địa chỉ phòng làm việc, khi nào cậu rảnh ghé qua là được.” Nói đến đây, lão tứ ngừng một chút, “Thế…… Tiểu thất đâu rồi?”

“Cậu ấy còn đang ngủ.”

“Vậy……” Lão tứ dường như có chút do dự.

“Có chuyện gì anh cứ nói đi tứ ca.”

“Cũng không có chuyện gì.” Lão tứ cười cười, “Chỉ là có chút ngạc nhiên —— tuy rằng tính khí tiểu thất nóng nảy, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy tức giận đến vậy. Lúc trước cậu ấy còn khăng khăng nói cậu là tình địch của mình, tật xấu khẩu thị tâm phi của tên nhóc này thật sự là càng ngày càng nặng.” Y thở dài, “Tóm lại, không nói đến chuyện của Ung Dung, lần này anh thật sự xin lỗi cậu, dù sao cũng là người của bên anh gây ra…… Nếu cậu còn chưa hết giận, có yêu cầu gì cứ nói.”

“Tứ ca, anh có thể dạy em vẽ tranh đã là quá tốt rồi.” Phó Dư Hàn nói, “Văn Dục nói chuyện này cậu ấy sẽ xử lý, em tin tưởng cậu ấy.”

Lão tứ tựa như bị nghẹn họng, sau một lúc lâu mới nói: “Tên nhóc kia…… Thật là, hai đứa thật sự là tình địch sao?”

“Vâng.”

“…… Được rồi,” lão tứ nói, “Anh quả thật không hiểu nổi tình thú của mấy người trẻ tuổi các cậu.”

Hết chương 37

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK