Nụ cười tắt vụt trên môi.
May mắn là, tay hắn còn chưa kịp giơ lên, khiến cho bản thân thoạt nhìn không quá mức ngu ngốc.
Nhưng đúng lúc này, Phó Dư Hàn từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu, từ khoé mắt chợt trông thấy hắn. Cậu ngẩng lên, chủ động chào hỏi: “Hôm nay cậu tới sớm vậy?”
Văn Dục ngày thường luôn thích đúng giờ vào lớp, hôm nay lại đến khá sớm.
Giọng điệu của cậu rất bình thường, nhưng Văn Dục đã từng nghe qua rất nhiều lần, hắn nhận ra tâm tình Phó Dư Hàn dường như không tệ lắm.
“Ừm, thức sớm.” Văn Dục tiếp lời nói: “Tâm trạng tốt chứ?”
“Vẫn ổn, đâu thể ngày nào cũng mặc kệ sống chết như thế được.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói, “Thời gian vẫn phải trôi qua, bệnh của tôi cũng tốt hơn rồi…… Tôi đã quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ bắt đầu cố gắng.”
“Vậy chúc mừng cậu.” Văn Dục nói xong, đi qua kéo ra ghế ngồi của mình, thả cặp sách xuống, ánh mắt chuyển từ trên ghế tới mặt bàn, sau đó dừng lại trên bàn học của Phó Dư Hàn, nhẹ nhàng hỏi, “Đang chép gì vậy?”
Ba ngày nay Phó Dư Hàn không đi học, vì vậy không bị giáo viên bắt phải nộp bài tập hôm nay. Cậu cho rằng Văn Dục đang hỏi cái này, không nghĩ ngợi nhiều liền giải thích: “Chẳng phải hai ngày nay tôi không nghe giảng sao, tôi ở nhà làm một ít bài tập, bây giờ muốn so đáp án một chút.”
Những bài tập chưa làm cũng có thể xem cách giải, trong lòng cậu thầm tính toán.
“Bài tập này của ai?”
“Lớp trưởng.”
Văn Dục “Ừm” một tiếng, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Lúc vừa đến lớp, mỗi người đều có rất nhiều thứ phải sắp xếp lại, sau đó làm bài, ôn tập trong tiết tự học buổi sáng…… Nếu thật sự không có việc gì để làm thì vẫn có thể ôn từ đơn tiếng Anh. Tóm lại, học sinh lớp mười hai nhất định không được để cho bản thân rảnh rỗi.
Cho nên sau khi Văn Dục ngồi xuống, Phó Dư Hàn cũng không quan tâm đến hắn nữa, tập trung chép lại quá trình giải bài tập của Cát Nhiên.
Văn Dục nhịn nhịn vài phút, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, duỗi tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nghiêng đầu hỏi: “Trong ngăn bàn của tôi cũng có bài thi, vì sao cậu không lấy?”
“Hả?” Phó Dư Hàn sửng sốt, quay đầu sang.
Biểu cảm ngây người của cậu Văn Dục đã từng thấy vài lần. Đôi mắt Phó Dư Hàn mở to hơn một chút so với bình thường, trên đó phủ lên một tầng ánh sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp. Nhưng hôm nay, Văn Dục dĩ nhiên chẳng còn tâm tư nào thưởng thức. Hắn nhích lại gần cậu, thấp giọng hỏi: “Cậu mượn của ai mà không được, vì cớ gì cứ nhất định phải mượn của Cát Nhiên?”
Phó Dư Hàn chớp mắt.
Cậu chỉ là hành động theo bản năng, bởi vì Cát Nhiên rất dễ nói chuyện, thành tích cũng không tồi, sổ ghi chép lại sạch sẽ ngăn nắp. Không chỉ có cậu, trong lớp có rất nhiều người khác cũng đều thích mượn bài tập của Cát Nhiên.
“Mọi người đều……?” Cậu bỗng dưng hơi mơ hồ, “Tại sao không thể mượn?”
“Phó ca!”
“Phó ca cậu đến rồi!”
“Chào Phó ca!”
……
Giữa chừng liên tục có người đi vào lớp, gần như ai tiến vào cũng đều chào hỏi Phó Dư Hàn. Văn Dục nhìn cậu gật đầu với bạn học hết lần này đến lần khác, sự nhẫn nại của bản thân rốt cuộc đã đạt đến cực hạn.
“Có phải cậu không nhớ tôi đã từng nói gì với cậu không hả,” Văn Dục gằn từng chữ, nhìn chằm chằm Phó Dư Hàn, “Cát Nhiên có ý với cậu, cậu biết không?”
“…… Vì để tránh hiềm nghi mà đến bài thi cũng không thể mượn sao?” Phó Dư Hàn có chút cạn lời, “Ngài đúng thật là khắt khe quá đấy.”
Văn Dục “Ừm” một tiếng, châm chọc mà hừ cười: “Phải không, tôi còn tưởng rằng cậu không chịu mượn bài thi của tôi là vì để tránh hiềm nghi chứ.”
Phó Dư Hàn: “……”
Phó Dư Hàn im lặng hết ba giây, kế đó buông lỏng mặt mày, cực kỳ nhạt nhẽo cười nói: “Cậu ganh tị đến thế sao, cứ như thể cậu thích tôi nhiều lắm vậy.”
Văn Dục rất ganh tị, nhưng hắn cảm thấy mình cũng không quá thích Phó Dư Hàn.
…… Chủ yếu là vì cậu so với người khác thú vị hơn nhiều mà thôi.
Hiếm khi đối phương cười khẽ mưa thuận gió hoà như vậy, lại còn rất dễ nhìn, cho nên Văn Dục cũng dần dần bình tĩnh lại, cụp mắt không lên tiếng.
“Tôi thấy chuyện cậu theo đuổi tôi cùng với chuyện cậu thích Dương Phàm khá giống nhau, đều là tìm vui mà thôi, tôi không quá để tâm đâu.” Phó Dư Hàn nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói, “Chỉ là sáng nay tôi đúng lúc gặp được Cát Nhiên, theo thói quen mới tìm cô ấy mượn…… Ai biết bài thi của cậu nhét ở nơi nào chứ?”
“Ở đây.” Văn Dục tức giận rút ra một chồng bài thi từ trong ngăn kéo, “Bài tập ngày thường làm đều để hết ở đây.”
“Vậy lần sau tôi tự lấy nhé? Sẽ không phải đến lúc tôi lấy xong rồi, cậu lại chạy đến chất vấn tôi vì sao lục lọi ngăn kéo của cậu đâu nhỉ?”
“Sẽ không.” Văn Dục bỗng nhiên nhớ tới tập tranh vẽ đầy hình ảnh Dương Phàm trong ngăn kéo của Phó Dư Hàn, khóe miệng giật giật, nói, “…… Trong ngăn kéo của tôi không có bí mật.”
Phó Dư Hàn không biết chuyện hắn thấy tập tranh của mình, vậy nên hoàn toàn không hiểu.
Chỉ là chép lại cách giải bài tập mà thôi, dùng của học bá nào mà chẳng được. Phó Dư Hàn không muốn vừa mới sáng tinh mơ đã cùng Văn Dục cãi nhau vì chuyện này, cho nên cậu xếp gọn lại bài thi của Cát Nhiên, mang đến trả cho cô, sau đó đi trở về, duỗi tay về phía Văn Dục.
Văn Dục ngước mắt nhìn: “Làm gì vậy?”
“Chẳng phải cậu nói cho tôi mượn bài thi sao?” Phó Dư Hàn nói, “Bài hai ngày trước tôi chép xong rồi, bài giảng ngày hôm qua cho tôi xem một chút.”
Văn Dục nhìn cậu.
“Không cho nữa sao?” Phó Dư Hàn cụp mắt, nhẹ giọng nói, “Thế mà còn quản chuyện tôi mượn bài thi của ai…… Anh trai à, cậu thật phiền phức.”
Giữa lúc hai người đang giằng co, Phương Giai Viễn cùng Tôn Văn Thụy kề vai sát cánh đi vào. Trông thấy Phó Dư Hàn, ánh mắt bọn họ sáng lên: “Phó ca! Rốt cuộc cậu cũng khỏe rồi?”
Hai người nhanh chóng chạy tới, mỗi người một câu tranh nhau hỏi thăm sức khỏe Phó Dư Hàn.
“…… Tốt rồi, không có việc gì.” Cậu nhìn hai người gật đầu.
Đang nói, bỗng bàn tay bị ai đó nhét vào tờ giấy. Phó Dư Hàn quay đầu lại, trông thấy Văn Dục đứng lên đi ra ngoài: “Tôi đến căn tin mua đồ ăn sáng.”
Bước chân của hắn rất lớn, giống như đang chạy trốn, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Phó Dư Hàn giơ tờ giấy trong tay lên nhìn thử, nhận ra đây là mấy tờ bài thi mà cậu muốn.
“Phó ca đang chép đề sao?” Phương Giai Viễn kề sát vào nhìn, “Ôi đệt! Dục ca viết bài tập này quá kỹ càng tỉ mỉ rồi?”
“Hả?” Phó Dư Hàn đáp lại, quay về chỗ ngồi xuống, mở ra bài thi.
Nét chữ của Văn Dục cứng cáp mạnh mẽ, phong cách cũng gọn gàng sạch sẽ. So với hắn, chữ viết của Phó Dư Hàn có phần mềm mại hơn.
“Cậu không biết đâu, hai ngày nay người lớp ta đều đang ca thán về phong cách viết sổ ghi chép của Dục ca đấy.” Phương Giai Viễn ngồi vào vị trí của mình, lấy bài thi của ba ngày trước đưa cho Phó Dư Hàn xem, “Chẳng phải mọi người mời cậu ấy tham gia nhóm học tập sao? Sau đó bọn tớ tìm cậu ấy mượn sổ ghi chép để xem, kết quả là, lúc cậu ấy viết đáp án vô cùng kiệm chữ, ngoại trừ một hai từ cần thiết thì không có gì nữa, lúc sửa đề còn viết ngắn hơn, gọn đến mức chỉ có một mình bản thân cậu ấy hiểu —— cậu xem cái tớ chép lại này, tớ suy nghĩ cả một buổi trưa cũng vẫn không hiểu được…… Cho nên ngày hôm đó, tớ đã đại diện mọi người lên án cậu ấy. Sau đó Văn Dục nói sẽ vì lợi ích nhân loại mà sửa lại sổ ghi chép.”
Phương Giai Viễn nói xong, chỉ vào bài thi trên bàn Phó Dư Hàn nói: “Nhưng sửa thành thế này cũng quá chỉnh chu rồi, thật là cảm động trời đất!”
Tờ giấy Phó Dư Hàn vừa mở ra chính là bài thi môn vật lý. Văn Dục đã gạch chân từ khoá chính của mỗi câu hỏi, công thức và cách giải đề cũng viết rõ ràng từng bước một, không chỉ sạch sẽ lưu loát, thậm chí hắn còn vẽ hẳn một biểu đồ phân tích đơn giản bên cạnh.
Ở mỗi kỳ thi thật, những thứ như công cụ hỗ trợ phân tích đề hoặc sơ đồ mạch điện linh tinh gì đó, học sinh đều chỉ được phép vẽ trên giấy nháp, cho nên nhất định Văn Dục không thể nào vẽ ra như vậy.
Những cái này hẳn là do hắn đoán được có người muốn mượn, vì vậy mới đặc biệt vẽ ra cho người đó xem.
Phó Dư Hàn thầm nghĩ, “Cái tên này suốt ngày giả vờ không thèm quan tâm ai, thật ra trong lòng lại rất nhiệt tình đấy chứ”, ngay sau đó bỗng nghe thấy Phương Giai Viễn hỏi một câu: “Văn Dục có đưa cho cậu sổ ghi chép mới của cậu ấy không?”
“Không?” Phó Dư Hàn hoàn hồn, “Sổ ghi chép gì?”
“Sổ ghi chép các môn học.”
Phương Giai Viễn còn chưa kịp nói xong, Tôn Văn Thụy đứng bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên uất ức mở miệng: “Sau khi bị mọi người phàn nàn về việc sổ ghi chép khó hiểu, cậu ta nói sẽ viết lại một cái mới, tranh thủ…… Tranh thủ viết xong trước lúc cậu đi học lại, đến lúc đó sẽ cho cậu xem đầu tiên.”
Phó Dư Hàn sửng sốt: “…… Tại sao?”
“Cậu ấy nói vì chúc mừng cậu thay đổi hoàn toàn, nỗ lực vươn lên.” Phương Giai Viễn nói, “Bọn tớ cân nhắc một chút, cảm thấy những lời này có lẽ là Văn Dục đang cười nhạo cậu học dốt…… Nhưng dạo gần đây quan hệ của hai người các cậu lại khá tốt, cho nên mọi người đều có chút mờ mịt.”
Trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác không nói nên lời, Phó Dư Hàn cụp mắt, mím môi điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu, bày ra biểu cảm lạnh nhạt như bình thường, châm biếm nói: “Nội tâm các cậu quả thật là vô cùng phong phú.”
“Vậy nên bọn tớ mới nói lại chuyện này cho cậu biết, để cậu tự quyết định.” Phương Giai Viễn nhún nhún vai, “Nói thật, đến tận bây giờ bọn tớ cũng không rõ, chuyện giữa hai người các cậu rốt cuộc là thế nào.”
Kỳ thật, ngay chính bản thân Phó Dư Hàn cũng không rõ ràng lắm.
“Dù sao thì…… Quan hệ giữa chúng tôi vốn không tệ như lúc đầu các cậu nghĩ đâu.” Vẻ mặt cậu hơi mất tự nhiên, ý đồ muốn chuyển đề tài, “Đúng rồi, lão Tôn đã nghĩ thông suốt rồi à?”
“Đó là do tớ phát hiện quan hệ giữa cậu và cậu ta khá tốt mới miễn cưỡng tiếp nhận.” Tôn Văn Thụy có chút u oán, “Phó ca, tớ đối với cậu luôn một lòng sắt son ——”
Trai thẳng không quá để ý đến những lời này, nhưng Phó Dư Hàn nghe cậu ta nói giống như bị sét đánh, theo bản năng ngưỡng người về phía sau một chút, ghét bỏ nói: “Cậu ghê tởm quá đấy…… Người kia của cậu thế nào rồi, theo đuổi được chưa?”
“Vẫn chưa.” Tôn Văn Thụy vô cùng uể oải, “Cô ấy nói trước khi thi đại học không muốn yêu đương.”
“Vậy chờ thi đại học xong, tranh thủ vào cùng một trường với cô ấy, chuyện này sẽ trở nên dễ dàng thôi.” Phó Dư Hàn suy nghĩ một lúc, “Văn Dục…… cũng rất tốt. Vốn dĩ tôi định khi nào hết bệnh đi học lại sẽ nói chuyện này với cậu, nhưng không ngờ cậu đã tự thông suốt trước rồi.”
“Nhưng thỉnh thoảng tớ nhìn thấy cậu ta ngạo mạn vẫn rất chán ghét.” Tôn Văn Thụy bĩu môi.
“Tính tình của tôi xấu như vậy,” Phó Dư Hàn hỏi, “Lúc trước các cậu nghĩ gì mà lại kết bạn với tôi thế?”
Cả hai bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người.
Không ai nghĩ đến vấn đề này. Có lẽ lúc mới nhập học, tất cả đều xa lạ, cho nên trong tiềm thức mỗi người đều muốn kết bạn với người học cùng lớp. Sau một thời gian dài, mọi người cũng dần dần nhận ra, Phó Dư Hàn tuy rằng thái độ lạnh lùng, thực chất ai nhờ gì cũng sẵn sàng giúp đỡ, là một người rất nhiệt tình.
“Có một câu Dương Phàm nói rất đúng, tôi và Văn Dục quả thật có thể làm bạn bè.” Phó Dư Hàn cúi đầu chép bài, nói thầm một câu, “Có vài thứ, tôi và cậu ấy rất giống nhau.”
“……” Hai kẻ ngồi hàng ghế trước đồng thời mở miệng: “Giống chỗ nào?”
Một kẻ tốt bụng nhưng kiêu căng, một người lạnh lùng nhưng nhiệt tình; người kia nhắm mắt cũng thi được hạng nhất, người này lại thường xuyên ngủ gục trốn học đội sổ.
Phó Dư Hàn không trả lời vấn đề này.
Cậu không nói gì, chủ đề tự nhiên cũng đổi sang cái khác. Tôn Văn Thụy được hai người bọn họ dỗ dành, khúc mắc chuyện “Mặc dù trong lòng mình đã chấp nhận Văn Dục, nhưng ngoài miệng vẫn còn khá e dè” cũng không còn quá lớn nữa.
Một khi khúc mắc được giải quyết, mọi người lại bắt đầu muốn xem sổ ghi chép của học bá. Hai tên bạn cùng lớp này cực kỳ chân chó vội vàng nhờ cậy Phó Dư Hàn, bảo cậu tranh thủ xem nhanh một chút, sau đó ưu tiên cho bọn họ mượn trước.
Phó Dư Hàn: “……”
Đến cả sổ ghi chép cậu còn chưa nhìn thấy, thế mà đã bị hai cái tên này an bày nhiệm vụ xong rồi.
“Được rồi.” Phó Dư Hàn thở dài.
Vì thế lúc Văn Dục từ bên ngoài trở về, thuận tay đặt một phần điểm tâm sáng lên bàn Phó Dư Hàn, trông thấy cậu lần thứ hai vươn tay về phía mình.
Văn Dục rũ mắt nhìn thoáng qua, có chút không hiểu: “Bây giờ lại muốn cái gì?”
“Sổ ghi chép.” Phó Dư Hàn nói, “Bọn họ nói cậu đã viết lại một quyển khác, chuẩn bị cho tôi xem đầu tiên?”
Danh Sách Chương: