“Ngươi không phải tiểu quan sao? Kỹ thuật hôn sao lại kém như vậy?” Sở Vấn Điệp nhíu mày, khuôn mặt của hắn lại càng khó coi.
“Không cắn chết ngươi là may cho ngươi rồi.” Hạ Vũ Thiên muốn nôn mửa. Y lau lau nước miếng trên miệng “Quan binh này có phải tới bắt ngươi hay không ta mặc kệ, ta muốn đi, ngươi đừng hòng ngăn cản!”
Hạ Vũ Thiên đẩy người áp sát mình ra, y chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.
“Ta đây có lòng hảo tâm muốn nhắc nhở ngươi một chút, mấy người đó đang đi về phía Bách Hoa lâu đó.” Sở Vấn Điệp khẽ cười nói. Hắn càng nghĩ càng thấy Hạ Vũ Thiên như Tôn Ngộ Không chui ra từ trong tảng đá, không hề biết tình hình thế sự gì cả “Còn nữa……”
Hạ Vũ Thiên làm sao còn nghe được hắn nói xong, vừa nghe thấy ba chữ Bách Hoa lâu, tay chân y đã rụng rời, hồn như lìa khỏi xác. Như có một luồng khí lạnh quét qua trong người.
Cố gắng phân tích, xét đoán một hồi mà vẫn không tài nào biết chuyện gì sắp xảy đến. Cắn răng một cái, Hạ Vũ Thiên nghĩ – cứ nhanh đi mà xem thì sẽ biết ngay thôi. Cho dù tiểu hoàng đế có thù dai mà trút giận lên mình thì cũng đành chịu. Thiên hạ tuy lớn nhưng đều và vương thổ của hắn, muốn chạy cũng thật khó a!
Nghĩ là làm, Hạ Vũ Thiên chạy nhanh theo hướng quan binh vừa nãy.
Rất nhanh, Bách Hoa lâu đã hiện ra trước mắt.
Chỉ thấy cửa ngoài mở toang, không gian im lìm, nhìn không thấy điểm nào khác lạ cả. Hạ Vũ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rón ra rón rén vào cửa, lén la lén lút đi lên lầu hai, thật vất vả y mới có thể đứng trước cửa phòng mình.
Bên trong không có tiếng động gì cả.
Hạ Vũ Thiên he hé, cánh cửa, chui đầu vào, vừa chui vừa nghĩ sẽ giải thích với tiểu hoàng đế như thế nào. Nhưng vừa nghoảnh đầu lại, chỉ thấy căn phòng trống trơn, chăn nệm trên giường chỉnh tề, phẳng phiu, không hề có dấu vết của người từng ngủ lại đây.
Chẳng lẽ Long Hạo đã đi rồi? Làm sao có thể? Chính mình đã cởi sạch quần áo của hắn, lột hết tiền bạc, còn cột chặt vào vạc giường kia mà.
Chẳng lẽ là ai thả hắn?
Hạ Vũ Thiên vắt óc cũng chẳng tìm nổi giả thuyết nào cho một chuỗi các sự kiện gần đây.
Đột nhiên, cửa “Oành” bị phá tung, một đám quan binh cầm hung khí, hùng hùng hổ hổ xông vào.
Ngay sau đó, một trung niên nam tử mặc quan phục triều đình ung dung bước đến, liếc mắt đảo qua đảo lại “Còn không mau bắt hắn.”
Không đợi Hạ Vũ Thiên phản kháng, y đã bị trói lại, hai chân quỳ gục dưới sàn nhà trong chốc lát.
“Ta, ta phạm vào tội gì?” Hạ Vũ Thiên nói. Hỏi thế thôi, chứ trong lòng y cũng đang lầm bầm, y cũng hiểu sơ sơ tội “bán hoàng đế” làm tiểu quan mui vui là tội lớn cỡ nào.
“Loạn tặc Sở Vấn Điệp, thật lớn mật, còn không ngoan ngoãn nhận tội.” Ngón trỏ người nọ chỉ vào Hạ Vũ Thiên.
“Không, lầm rồi, lầm rồi. Ta, không phải Sở Vấn Điệp.” Hạ Vũ Thiên cảm thấy chuyện này có phần khôi hài, Sở Vấn Điệp chẳng phải là tên sắc quỷ mình mới gặp lúc nãy sao, bây giờ lại bị hắn gán ghép tội danh đổ lên đầu. Ngày hôm nay rõ ràng không phải là một ngày đẹp trời cho lắm.
“Chẳng lẽ khuôn mặt ta rất giống tên Sở Vấn Điệp kia?” Hạ Vũ Thiên hỏi với giọng điệu ai oán, thật là thiệt thòi a~ hắn làm sao mà mỹ miều như ta được?
Quan viên kia không thèm ngó tới Hạ Vũ Thiên một cái, hừ lạnh “Từ đứa trẻ ba tuổi ở trong kinh thành cũng biết Sở Vấn Điệp rất giỏi thuật dịch dung, biến hóa vô cùng. Ngươi tưởng có thể qua mặt được bản quan hử?”
Ta nhổ vào, hóa ra mình còn không bằng một đứa nhóc ba tuổi, tới giờ Hạ Vũ Thiên mới tin vào lời nói ban nãy của Sở Vấn Điệp, dường như cả thiên hạ đều biết tới hắn, chỉ mỗi y là không.
“Ngươi nếu không tin, ngươi thử tới sờ vào da mặt của ta mà xem. Nếu có thể lột được mặt nạ ra, ta cũng không còn lời nào để nói. Hạ Vũ Thiên tự tin.
Tên quan viên triều đình nhìn thẳng vào Hạ Vũ Thiên “Ngươi cho bản quan sẽ mắc mưu? Năm trước, ở huyện Bạch Xương, Lý tri huyện cũng đã trúng phải chiêu này. Chút tài mọn đó mà ngươi còn dám dùng lần thứ hai?”
“Ta, ta là tiểu quan ở nơi này, mọi người đều có thể chứng minh.” Chuyện này chắc chắn không trượt đi đâu được, Hạ Vũ Thiên bắt đầu bối rối.
“Đã có người tố giác ngươi, ngươi còn có gì để nói?” Vị quan nha này dùng lời lẽ sắc bén, chỉ muốn dồn Hạ Vũ Thiên vào ngõ cụt.
“Ai, ai tố giác ta?” Hạ Vũ Thiên hỏi. Ai, ta giống như Nhạc Phi bị hàm oan vậy, thế còn tên Tần Cối kia đâu?
“Là ta.” Một giọng nói trào phúng cất lên, Hạ Vũ Thiên nghe xong, ngay lập tức đã hiểu rõ tất cả.
Đứng ở ngoài cửa không phải tiểu hoàng đế sao? Nhưng khác với hôm qua, hắn đã thay y phục, khoác lên mình long bào của đế vương, kim quan, bạch ngọc sáng ngời. Mà đứng sau hắn, không ngờ lại là Hoa Vô Tình.
Hai người họ từ lúc nào mà đã đứng chung một chiến tuyến ?
“Sợ rằng không ổn rồi.” Hạ Vũ Thiên ngậm miệng.“Hoàng Thượng, ngươi nhất định phải giúp ta nói chuyện a.”
“Hoàng Thượng, thần đã làm đúng theo thánh chỉ, tội nhân Sở Vấn Điệp đã bị bắt giữ.” Tên quan nha phe phẩy đuôi như chó Nhật, hí hửng báo công với Long Hạo.
“Được, làm tốt lắm. Khụ, hôm qua trẫm cải trang vi hành, tình cờ tra ra tên Sở Vấn Điệp này cải trang thành tiểu quan của Bách Hoa lâu, còn muốn ám sát trẫm. Quả thực tội không thể tha thứ.” Long Hạo nhìn Hạ Vũ Thiên nói.
“Ngươi, ngươi, nói bậy.” Đúng là nói dối không chớp mắt mà. Nhìn vào khuôn mặt âm hiểm của Long Hạo, Hạ Vũ Thiên biết nhất định hắn đang muốn trị mình một phen cho hả dạ.
“Hoàng Thượng, là lỗi của ta. Nhưng không phải ta đã trở lại sao? Nếu không lo cho ngươi ta còn quay về làm gì, chờ ngươi tới bắt ta à?” Hạ Vũ Thiên thẳng thắn nói ra lo lắng trong lòng.
“Hừ hừ. Sở Vấn Điệp ngươi đêm qua bởi vì vội vàng đi mà bỏ quên cống phẩm, cho nên hiện giờ ngươi quay về tìm nó. Cũng may trẫm anh minh sáng suốt, sớm dự liệu trước……”
“Cống phẩm đâu? Ta làm gì có cống phẩm?”
“Đây không phải sao?” Long Hạo nắm ở trong tay, từng đợt lam quang lóng lánh. Hạ Vũ Thiên híp mắt, là khối thủy tinh đêm qua đây mà.
“Thế nào, hiện giờ, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Ngươi còn chưa nhận tội?”
“Không, không đúng, cống phẩm đó là giả. Hạ Vũ Thiên thấy việc này quả là kỳ quái, không hợp lý một chút nào nhưng chính mình lại không thể giải thích được vì sao. Y không hiểu tiểu hoàng đế đang muốn gì, từ đầu chí cuối, tất cả chỉ là một màn kịch, một màn kịch được dàn xếp công phu.
“Được rồi, ta nhận tội, ta chính là Sở Vấn Điệp. Ta đã trộm cống phẩm, giả dạng tiểu quan, sau đó ám sát hoàng đế. Các người vừa lòng chưa?” Hạ Vũ Thiên muốn kết thúc màn kịch này, tiểu hoàng đế đã cố tình cài bẫy, làm sao mà thoát được. Bây giờ y chỉ quan tâm hắn sẽ xử lý mình như thế nào.
“Ngươi?” Long Hạo bị lời nói của Hạ Vũ Thiên làm cho thất thần. Người này tối qua kiêu ngạo là thế, giờ đây, hắn còn chưa có mắng xong mà y đã ngoan ngoãn nhận tội rồi.
Hạ Vũ Thiên cúi đầu tỏ ý cam chịu. Y vẫn không nghĩ ra là ai đã thả tiểu hoàng đế. Chẳng lẽ là Hoa Vô Tình. Hạ Vũ Thiên nhìn lén Hoa Vô Tình liếc mắt một cái, Hoa Vô Tình cũng cười cười mà nhìn lại y. Người này, đúng là cao thâm khó lường, chẳng lẽ hắn đã nhận ra Long Hạo ngay từ đầu?
“Thảo dân tội đáng chết vạn lần, thảo dân tội không thể tha. Thỉnh hoàng thưởng ban cho thảo dân tội chết.” Hạ Vũ Thiên bình thường như không.
Long Hạo mất hứng, sao y không phản kháng, sao không lê gối tới cầu xin trẫm?
“Hoàng Thượng, quyết định thế nào đây?” Hoa Vô Tình mở miệng.
Những lời này lại càng làm cho Long Hạo không được vui vẻ. Vì nếu trị tội thật sự, sợ rằng ngay cả hắn cũng không thể làm chủ cho Hạ Vũ Thiên được.
“Chuyện này, chuyện này, chiếu theo quốc pháp…” Long Hạo nhìn Hạ Vũ Thiên, chỉ mong y lại gần mà cầu xin dung thứ. Nhưng người trước mặt cứ khăng khăng, không chịu hạ mình.
“Cứ theo quốc pháp mà xử, tất cả giao cho Trương đại nhân ngươi, nên làm như thế nào thì làm như thế ấy.” Long Hạo vung tay áo, cả giận.Vốn định đùa với Hạ Vũ Thiên một chút, nhưng nhìn thấy bộ mặt cứng đầu kia, Long Hạo chợt tức giận. Y là cái gì, là cái gì mà lần nào cũng đè đầu cưỡi cổ trẫm, không chừa cho trẫm một chút thể diện?
“Thần tuân chỉ. Thần nhất định điều tra rõ ràng, xử lý nghiêm minh, thỉnh bệ hạ an tâm.” Trương đại nhân hùa theo ngay, hắn đang cười thầm trong lòng, hôm nay số mình thật may mắn. Không chỉ được diện kiến long nhan mà còn bắt được tội phạm nguy hiểm Sở Vấn Điệp, con đường thăng quan tiến chức sau này, chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
“Cứ giam giữ trước, thẩm vấn sau.” Long Hạo không quên nhắc nhở, ngẫm lại cho y chịu khổ trong đại lao một, hai ngày cũng tốt, dẫu sao thì cũng trong vòng khống chế của mình.
“Tạ chủ long ân.” Hạ Vũ Thiên trầm lặng, thật tốt, giờ thì từ tiểu quan lại thành đại tặc ngồi nhà lao.
“Hừ.” Long Hạo lớn tiếng hừ một câu.
“Hoàng Thượng, bớt giận. Tặc nhân đã bắt được, còn đáng để người giận giữ sao?” Hoa Vô Tình cười lạnh.
“Ai nói trẫm giận dữ.” Long Hạo trừng mắt, nhưng thật ra trong lòng đúng là cảm thấy khó chịu, lại không thể biểu hiện ra bên ngoài được.
“Bệ hạ thánh minh, thương dân như con, vì bá tánh mà diệt trừ hậu họa.” Hoa Vô Tình cười khẽ.