Con đường lớn trong kinh thành vẫn như mọi ngày, vừa ồn ã, vừa thịnh vượng, quán xá đông đúc. Cho dù tối hôm qua có xảy ra chuyện gì đi nữa, ngày hôm nay vẫn luôn là một ngày mới.
Giữa trưa.
Một đội nghi thức, chiêng trống vang trời tiến vào đường lớn, cả đoàn người chậm rãi nối bước nhau. Đi đầu là một người đội mũ ngọc, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ vui mừng, cưỡi một con bạch mã. Người nam tử đó đang mặc một bộ hỉ phục màu đỏ, trên vai còn đeo một cái hoa vải thật lớn tượng trưng cho may mắn, cát tường. A, thì ra là một tân lang a, thật anh tuấn a!
Đi phía sau tân lang là một đội kèn trống, tò tí te liên tục, cả con đường bỗng chốc sôi động hơn trước rất nhiều. Tân nương tử ngồi trong một chiếc kiệu hoa chói lọi, hai bên hai nha hoàn tươi cười, bà mối đi bên cạnh vẫy vẫy cái khăn trong tay, miệng toe toét đến không khép lại được. Đây chắc hẳn là đôi trai tài gái sắc, là thiên duyên tiền định a. Người đi đường đều đứng lại mà ngắm, mấy đứa trẻ khoái chí chạy theo đám rước, lăng xăng từ đầu phố đến cuối phố.
Cả đoàn người cứ rồng rắn nhau như thế hướng tới cửa thành. Tân lang thấy quan sai gác cổng liền chấp tay lễ độ “Hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu đệ, xin vị quan sai huynh đài nể mặt, cho chúng ta ra khỏi thành.”
“Hôm nay có quy định, nếu không qua kiểm tra thì không được ra vào thành.”
“Vậy sao? Thật là không may rồi, tệ xá của tiểu đệ ở hơi xa, nếu chậm trễ chỉ sợ qua giờ lành, hôn sự sẽ không được thuận lợi. Quan gia, mong ngài giúp tiểu đệ giải tỏa lo lắng này a~”
Tân lang coi như là người hiểu chuyện, nói hết câu, liền lấy ra một tờ ngân phiếu, lặng lẽ nhét vào trong tay tên lính. Vài kẻ bên cạnh thấy vậy đều cười ha hả.
“Được rồi, được rồi. Đi qua đi.” Quan gia cầm bạc, đâu thể nói không.
“Đa tạ, đa tạ” Tân lang lên ngựa, dẫn đầu đám rước, phất tay ra hiệu cho đoàn người qua cổng. Có tiền thì muốn đi đâu chả được, chỉ sợ là muốn qua quỷ môn quan cũng không phải là khó, nhưng ai lại dại mà bước qua quỷ môn quan làm chi? Ha ha ~
Nhưng vừa tới giữa cổng, một người hình như là thủ lĩnh đám lính gác ở đây bỗng chốc cản đường, một đám lính khác từ phía sau chạy nhanh lại kiệu hoa của tân nương.
“Này……” Tân lang khẩn trương “Không nên kinh động tân nương của ta a…”
“Huynh đệ, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, mong huynh đệ không làm chúng ta khó xử.”
“Nhưng ……”
Dân chúng đứng xem náo nhiệt hai bên bắt đầu xì xào, không biết triều đình đang muốn bắt trọng phạm nào? Cho dù có là đám ma đi qua cũng phải mở nắp quan tài để kiểm tra tử thi, muốn ra khỏi thành hôm nay thật là khó khăn a ~
Quan binh không để ý bà mối ngăn cản, lập tức xốc màn che kiệu hoa lên. Người ngồi bên trong đúng là đang mặc hỷ phục dành cho tân nương, đội mũ phượng, đầu che khăn đại hỉ màu đỏ chót.
Tân lang cười cười “Không biết quan gia đang muốn tìm gì? Nếu có thể, tiểu đệ nhất định tận lực giúp đỡ.”
Một tên lính canh vẫn chưa chịu dừng lại, bước qua định dỡ luôn khăn che mặt của tân nương.
“Quan gia, chuyện này thật sự không nên a.” Khăn che mặt này làm sao có thể để cho người khác tháo ra được, như vậy chính là điềm gở, hôn sự sẽ không được như ý.
“Hay là có điều khuất tất?” Quan gia đứng bên cạnh vẫn thấy có gì đó không ổn, phải làm tới cùng cho chắc ăn.
Dứt lời, tấm khăn có chữ song hỉ đã bị nâng lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào trong kiệu, nhưng không ngạc nhiên cho lắm. Người ngồi bên trong kiệu, mặt mày thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng. Nàng đang tỏ rõ sự sợ hãi, chực khóc.
Nếu đây không phải là tân nương tử thì còn có thể là ai được?
Vị quan nha kia cứng đờ cả người, cảm thấy thật khó xử. Đứng lặng một chốc, rồi buông khăn xuống, vỗ vỗ vai tân lang “Tiểu đệ, ngươi thật sự là có phúc a, cưới được một tân nương tử thật diễm lệ a. Ha ha ~” Mọi người xung quanh cũng đều mỉm cười, vui thay cho hạnh phúc đôi trẻ.
Tân lang vội cúi đầu “Khách khí, khách khí!”
Quan binh mở cổng, tránh đường, đoàn người rước dâu đã có thể thuận lợi ra ngoài thành. Đám quan binh sau đó còn ngồi lại tụm năm tụm ba bàn luận với nhau, không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai mà xinh đẹp như tiên vậy, chưa gặp cũng chưa nghe thấy ai nói bao giờ.
Tân lang ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt vô cùng đắc ý. Con ngựa chầm chậm đi về phía trước, tiến vào một rừng cây nho nhỏ. Không lâu sau, một tòa biệt viện giăng đèn kết hoa xuất hiện trong tầm mắt đoàn người, phía trước cửa còn dán hai chữ song hỉ thật lớn. Hai con sư tử đá ngoài cửa cũng được khoác dải lụa đỏ kết hoa. Tất cả đều thể hiện gia chủ đang có hỉ sự, nhưng, cái sân bên trong… không hề có một vị khách nào cả.
Tân lang mỉm cười xuống ngựa.
Bà mối vội chạy vội tới “Mời tân lang đá kiệu nhận tân nương.”
“Ha ha.” Tân lang khoái chí hướng tới kiệu hoa. “Ba” một tiếng, rèm được nha hoàn vén lên, tân nương vẫn ngồi im không động tĩnh.
Không đợi bà mối mở lời, tân lang liền nhào vào bế bổng tân nương ra ngoài. Trước con mắt tròn xoe ngạc nhiên của mọi người, tân nương được phu quân của mình âu yếm bế vào bên trong.
Trong đại sảnh, tân lang nói với vài người tầm cỡ tuổi trung niên “Chúng ta không thân không thích, chỉ cần làm lễ đơn giản là được rồi, không cần rườm rà quá.”
Một nam tử trung niên hình như là chủ hôn há to miệng, lão chưa từng gặp hôn lễ nào kỳ lạ như lần này, một lúc lâu sau lão mới lấy lại tinh thần.
Tân lang không thèm để ý, tiếp lời “Từ nhỏ, thể trạng của tân nương không được tốt cho lắm, không thể đứng lâu được, cứ bái đường như thế này thôi, không sao hết.” Không cần biết có ai phản đối không, tân lang vẫn bế tân nương trên tay, gập đầu đủ ba cái cho có lệ.
Chủ hôn vội nói “Hôn lễ đã xong. Đưa vào động phòng.”
Ai, chỉ cần người ta thanh toán bạc, bọn họ yêu nhau ra sao, lấy nhau như thế nào thì một chủ hôn được thuê như lão không cần quan tâm. Cứ đưa họ vào động phòng nhanh một chút, mình sẽ sớm được về nhà nghỉ ngơi cho khỏe cái thân già.
Tân lang, tân nương vào động phòng. Hôn lễ coi như chấm dứt.
Cả đoàn người hoan hỉ lúc nãy, ai về nhà nấy. Bọn họ thầm nghĩ trong đầu, có thể hai người này là trốn tránh phụ mẫu, tự mình định đoạt hạnh phúc cả đời nên mới lén lén lút lút, thần thần bí bí như vậy.
Ai, không cần quấy rầy chuyện tốt của người khác nha ~ Ngươi còn không thấy tân lang kia gấp gáp tới mức nào sao?
Tân nương lẳng lặng ngồi trên giường, rất da dáng tiểu thư khuê các, khăn đỏ che mặt, khóa may mắn cầm trên tay. Tân lang đứng bên cạnh, ánh mắt lóe ra hào quang, khóe miệng cong lên, vẻ hài lòng toát lên trong từng hơi thở.
Tân lang dùng gậy như ý nâng khăn che mặt lên, thấy ngay khuôn mặt xinh đẹp của tân nương cùng ánh mắt… phải nói thế nào nhỉ? A, ánh mắt sắc như sao đang nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống phu quân của mình. Thật đáng sợ nha.
Tân lang ngả ngớn “Tân nương tử của ta, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, đúng là không uổng công vi phu ngày nhớ đêm mong a~” Hắn cúi xuống, vuốt vuốt gò mà căng tròn, mềm mịn của tân nương. Hôn “chụt!” một cái. Thình lình, có một giọt nước rơi xuống từ hàng mi cong vút của tân nương.
“Ha ha, ha ha.” Thế mà tân lang lại lăn ra cười “Này, này, ta nói… chuyện này có gì mà đáng khóc?…”
Nói xong, tân lang “Ba ba” điểm vào huyệt vị trên người tân nương. A, hay thật, hóa ra là tân nương bị ép buộc a ~
Tân nương thấy mình có thể hoạt động bình thường trở lại, lập tức nhảy dựng lên. Tháo mũ phượng, săn tay áo, tay nắm thành quyền hướng tân lang mà đánh. Trời ạ, không lẽ đây là một nương tử lưu manh sao?
“Nương tử. Đừng đánh , nương tử, tha mạng a.” Tân lang ôm đầu, trong phòng có chỗ nào trốn được đều chui vào đó trốn rồi.
Tân nương dường như vẫn chưa thỏa mãn, cầm lấy bình hoa, chén, dĩa… “Bùm! Bùm! Choang! Choác!” tiếng đồ bị đập vỡ vang lên liên tục.
“Bớt giận, bớt giận. Đây là nhà của người khác a, làm hư đồ là phải đền đó.” Tân lang cười nói.
Lưu manh nương tử thấm mệt, thở phì phì, cúi đầu thấy mình vẫn mặc áo phượng, chỗ trước ngực còn phồng lên trông thấy, “nàng” vội vàng cởi thắt lưng, tháo nút áo.
“Không ngờ nương tử nhiệt tình như vậy. Để cho tướng công lại giúp ngươi một tay a~” Tân lang cười ranh mãnh tiến tới từ phía sau.
Tân nương trợn mắt nói “Tên họ Sở chết tiệt nhà ngươi, cười thế đủ chưa?” Giọng nói tuy không thô thiển, nhưng chắc chắn là giọng nam nhân mà.
“Ha ha ha, vui, vui mà, nương tử phát hỏa sao?” A, tân lang này, không ngờ lại chính là “mặt xấu” Sở Vấn Điệp.
“Chuyện này mà không phát hỏa thì chuyện nào mới phát hỏa?” Tân nương chống nạnh tức giận mắng. Nhìn kỹ, tuy rằng trên mặt nàng vẫn còn phấn son, nhưng…kia là…a, xương quai xanh ở cổ, chắc chắn là nam tử rồi. Hảo hảo mà nhìn cho kỹ nè, đây không phải Hạ Vũ Thiên của chúng ta sao?
“Này, lúc đó làm gì có cách nào khác. Muốn tránh né tai mắt của quốc cữu, chỉ còn có thể lạm vậy a.” Sở Vấn Điệp nói.
“Vậy, vậy… ra khỏi thành rồi là xong, còn bày ra trò bái đường nữa làm gì, lại còn hóa trang lão tử thành cái giống này nữa…” Hạ Vũ Thiên nóng giận tới tột đỉnh.
“Chúng ta đều là nam tử, bái đường thôi thì có mất mát cái gì? Ta sắm sửa, tu chỉnh cho ngươi đẹp tựa thiên tiên, ngươi còn muốn thế nào?”
“Ai, vi phu bất tài, chỉ có thể lo được như vậy, nương tử, xin nàng đừng quá thương tâm a…” Sở Vấn Điệp tiếp tục châm chọc.
“Ngươi, ngươi. Ngươi thật sự là đồ quỷ sứ mà…….” Hạ Vũ Thiên nổi trận lôi đình, y cầm lấy cây gậy tháo khăn song hỷ, đuổi đánh Sở Vấn Điệp.
Sở Vấn Điệp chạy vòng vòng “Ta, bây giờ, ta là nam nhân, không thèm ra tay với nữ tử.”
“x mẹ ngươi.” Hạ Vũ Thiên tuy máu xông tới não, nhưng cố chạy mãi mà vẫn không đánh được người kia một cái “Ngươi có giỏi thì đứng đó cho ta đánh.”
“Mưu sát phu quân, mưu sát phu quân.” Sở Vấn Điệp kêu càng “vui vẻ”.
“Hôm nay, ta sẽ diệt tên sở khanh nhà ngươi.” Hạ Vũ Thiên đuổi sát phía sau Sở Vấn Điệp, vừa chạy vừa cởi bớt phụ kiện trên người. Các bạn thử đoán xem, hai người bọn họ sẽ động phòng như thế nào đây?