• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông.

Và, tôi gọi đó là một phép màu.

Nói như vậy ta sẽ ra khỏi nơi này sao? Hạ Vũ Thiên đang giả vờ ngủ, nghe được đoạn đối thoại chập chờn giữa hai người, y biết mình sắp được mang đi một nơi nào đó, không biết là nơi nào, chỉ biết là không phải cái nhà lao vừa bẩn vừa hôi này. Đoán rằng tên quốc cữu này cũng không phải là người tốt, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Nhìn bà thái hậu và tiểu hoàng đế là có thể thấy “ông cậu” này cũng không phải thứ tầm thường.

Hạ Vũ Thiên ngay lập tức đã chứng thực được nhận định kia của mình vì y đã bị hạ mê dược. Đã dùng tới loại thủ đoạn hạ lưu này thì liệu hắn sẽ tốt đẹp tới chừng nào?

Nhưng đã không còn thời gian cho y miên man nữa.

Dưới tác dụng của mê dược, Hạ Vũ Thiên thấy mình nửa say, nửa tỉnh. Ngủ thì ngủ nhưng vẫn có chút không thoái mái, may mắn là không còn cảm giác lạnh giá trong lao ngục nữa. Hạ Vũ Thiên lưu luyến giấc mộng đẹp đẽ này, không chịu tỉnh dậy, cho tới khi mặt trời bên ngoài rọi thẳng vào khuôn mặt y mới chậm rãi mở mắt. Hạ Vũ Thiên thấy mình đang nằm trên một chiếc giường ấm áp, chăn đắp trên người làm bằng tơ lụa mềm mại. Căn phòng y đang nằm tràn ngập mùi hương trầm thoang thoảng. Chỗ này so với nhà ngục hôm qua quả là khác nhau một trời một vực, chả trách Hạ Vũ Thiên lại ngủ thoái mái như thế.

Quan sát xung quanh thêm một khắc nữa, Hạ Vũ Thiên chậm rãi nhấc thân mình còn đang mềm nhũn. Dưới giường có một đôi giầy mới tinh, đi vào, vừa vặn đến bất ngờ, không thừa, không thiếu một phân. Mà y phục rách rưới của phạm nhân không biết đã được thay bằng gấm vóc thơm mùi hoa nhài từ lúc nào. Hạ Vũ Thiên khó hiểu, lắc lắc đầu, đây là phủ của quốc cữu à?

Gian phòng này tinh xảo mà thanh nhã.  Điểm xuyến mấy chậu hoa lan cảnh, phía xa có một cái bàn gỗ, đằng sau là một bức bình phong tùng, trúc, cúc, mai và đầy đủ văn phòng tứ bảo, giống hệt như thư phòng của đại thiếu gia trong nhà phú quý.

Hạ Vũ Thiên bước lại gần tường, tháo một bức thư họa xuống. Núi non trùng điệp tôn lên vẻ đẹp khó tả của một dòng thác, cảnh ít mà ý tứ sâu xa. Phía dưới bức họa là một dòng chữ, dưới nữa được đóng dấu mộc đỏ. Dòng chữ ngắn thế này “Ta thấy Thanh Sơn thật là quyến rũ.”

Không hổ là chốn thế gia, Hạ Vũ Thiên thầm ngưỡng mộ. Nhưng y vẫn thấy dòng chữ này có cái gì đó không đúng lắm, nhưng không đúng ở chỗ nào thì lại không thể diễn đạt bằng lời.

Tìm tòi nửa ngày cũng không kiếm ra trò gì đó hay hay để chơi. Hạ Vũ Thiên vốn chẳng hứng thú gì mới mấy thứ cầm, kỳ, thi, họa này. Lúc còn ở Bách Hoa lâu, y còn bị đám tiểu quan cười nhạo, giờ ngẫm lại… Thật là tự ti a ~ Ai, thật không hiểu cái gì gọi là thời vận nữa? Hạ Vũ Thiên xém chút nữa là rơi lệ, quả thật là đáng giận mà, đang yên đang lành lại bị hai nam nhân… thượng (sắp 3 rùi đó anh). Nghĩ tới đó, y hùng hổ đi lại, tay nắm thành quyền, đập lên trên bàn một cái “Rầm!”

“Ai u, đau quá.” Hạ Vũ Thiên vuốt bàn tay nho nhỏ của mình, phát hiện thì ra nãy giờ có một nha đầu mặc đồ tím đang đứng bên cạnh. Nha đầu này thật ưa nhìn, hai mắt to tròn, lung linh như nước hồ, đôi má lúng liếng, cái miệng xinh xinh thật khiến cho người ta thoải mái.

“Tô, Tô thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Nha đầu nhìn thấy biểu hiện thống khổ của Hạ Vũ Thiên, nhanh chóng hỏi thăm.

“Không, không có việc gì.” Ngay lập tức Hạ Vũ Thiên thẳng lưng, không thể mất phong độ trước mặt mỹ nhân được a ~

“Vậy là tốt rồi. Lão gia nói ngài phải vào triều một lát, Tô thiếu gia nên ngoan ngoãn đợi ngài ấy quay về.” Nha đầu che miệng cười nói. “Ngọ thiện đã được chuẩn bị tốt. Tô thiếu gia có muốn dùng ngay không?”

Hạ Vũ Thiên bị nha đầu kia gọi là thiếu gia này, thiếu gia nọ, đầu óc đột nhiên lại choáng váng.

“Được, ta cũng đang đói bụng” Y trưng ra một nụ cười hoàn mỹ.

Nha đầu mặt đỏ lên, liền vội vàng chạy xuống. Chờ tới khi khuôn mặt tươi cười đáng yêu của nàng xuất hiện một lần nữa, trên bàn đã có thêm mấy món ăn ngon mắt và một bình rượu thơm phức.

Nhìn thôi mà nước miếng của Hạ Vũ Thiên cũng chảy ra ròng ròng. Ngẫm lại, không biết sao mà y lại chịu được mấy thứ gọi là “thức ăn” trong đại lao nữa.

“Tô thiếu gia, mau ăn a. Đây chính là những món mà trước đây ngươi thích ăn nhất a .” Nha đầu nói.

“Được, được.” Hạ Vũ Thiên nhấc đũa. Cái gì, trước kia? Người nào trước kia? Y nhìn nha đầu bên cạnh, liếc mắt một cái, hỏi: “Ngươi tên gì?”

“A? Ta là Tử Tâm nha, làm sao Tô thiếu gia ngay cả tên của ta cũng không nhớ rõ được?” Tử Tâm nhướng mày lên, trong lòng lạnh lạnh .

“À… A …. Tử Tâm. Ta nhớ rõ, ta nhớ rõ.” Hạ Vũ Thiên vơ vội miếng cơm vào miệng, dấu đi vẻ mất tự nhiên. Không lẽ tên Tô công công kia chính là thiếu gia của phủ này. Hạ Vũ Thiên bỗng nhớ tới dòng chữ trên bức họa khi nãy “Thanh Sơn, Thanh Sơn.” Hóa ra là ý tứ này.

“Khụ khụ.” Hạ Vũ Thiên phun ra một miệng cơm.

“Tô thiếu gia ngươi ăn từ từ a……” Tử Tâm mau chóng vỗ vỗ lưng Hạ Vũ Thiên.

Từ khi Tử Tâm vào phủ quốc cữu đã được phân phối về chuyên hầu hạ Tô thiếu gia. Tô thiếu gia không những xinh đẹp, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa không có gì không giỏi, nàng liền ái mộ vô cùng. Nhưng chỉ vài năm sau, y đột nhiên đi khỏi, khi đó, nàng còn rơi nước mắt nữa mà.

“Tô thiếu gia, ngươi gầy thiệt nhiều nha.” Tử Tâm nghẹn ngào. Nghĩ Tô thiếu gia ở bên ngoài nhất định phải chịu rất nhiều đau khổ.

“Thật không?” Hạ Vũ Thiên sờ sờ mặt mình. Có lẽ thật sự là ăn mấy thứ linh tinh trong lao kia, da mình sắp bọc xương rồi “Không sao đâu, chỉ mấy ngày là ta lại mập lên ngay ý mà.”

“Được rồi, nhất định mỗi ngày Tử Tâm sẽ hầm canh cho thiếu gia uống.”

“Vậy phải phiền tới ngươi rồi .” Hạ Vũ Thiên cười nói.

Thật tốt a. Mỹ nhân, mỹ thực, đây mới là cuộc sống mà ta mong đợi a. Thật hy vọng sẽ như thế này mãi, có ngăn cách ta với thế giới bên ngoài cũng được a. Chỉ tiếc đây là quốc cữu phủ, không biết có thể uống được mấy bát canh như thế này đây? “Ai!”

“Tô thiếu gia sao lại thở dài? Sau này thiếu gia có đi nữa không? Tử Tâm còn được hầu hạ thiếu gia mỗi ngày nữa không?” Tử Tâm cười ngọt ngào.

Hạ Vũ Thiên chỉ im lặng, không nói thêm lời nào.

Tóm lại, một lời khó nói hết.

Trước là uống canh gà, sau ăn thêm một tô cháo thật lớn, đúng là ngon chưa từng thấy.

Bỗng nhiên, từ ngoài cửa, có một nam nhân mặc triều phục, thần thái sáng lạn, dáng người oai vệ bước vào. Đôi mắt hắn sáng ngời, ngũ quan tinh tế như được chạm trổ điêu luyện.

Tử Tâm nhún người “Lão gia.”

Hắn, hắn chính là quốc cữu gia? Hạ Vũ Thiên há hốc miệng bên cạnh còn dính một hạt cơm. Có lẽ người này khác hẳn hình dung lão nam nhân trong đầu y.

“Ngây ra đấy làm gì, đi lâu như vậy, ngay cả một tiếng vấn an cũng không có sao?” Quốc cữu gia cười nhìn Hạ Vũ Thiên.

“Lão gia.” Hạ Vũ Thiên vội vàng đứng lên, nuốt đồ ăn còn đang nhai dở trong miệng.

“Ừ.” Quốc cữu gia mỉm cười, hướng tới Tử Tâm phất phất tay. “Ngươi đi xuống đi.”

“Dạ.” Tử Tâm cúi đầu nói, lúc ra ngoài, thuận tay đóng luôn cửa.

“Ngươi lại đây, ngồi đây với ta.” Quốc cữu gia vỗ vỗ đùi mình “Lại đây để ta nhìn cho kỹ, hình như Thanh Sơn của ta lại gầy hơn thì phải?”

“A?” Hạ Vũ Thiên nhất thời ngớ người.

“Ngươi làm sao vậy? Thương tích vẫn chưa khỏi à? Làm việc không thể nóng vội được, dù là vì ta, cũng không nên trực tiếp chống đối hoàng thượng.” Quốc cữu thân mật hỏi thăm.

“Thương…… Nhưng… thật ra…… đã hồi phục.” Hạ Vũ Thiên lắp bắp nói. Tên Tô Thanh Sơn kia chắc chắn có quan hệ mật thiết với quốc cữu, nếu không sao dám vì hắn mà không màng tới sinh mệnh?

“Lần này lại là chuyện gì nữa? Nghe nói hoàng thượng cho rằng ngươi là Sở Vấn Điệp … Không có gì chứ?” Quốc cữu nghi ngờ nhìn Hạ Vũ Thiên.

“……” Hạ Vũ Thiên cúi đầu không biết nên nói thế nào mới tốt.

“Được rồi, bỏ đi. Không cần như vậy, ta đâu có trách tội ngươi đâu. Có điều ngày nào chưa bắt được Sở Vấn Điệp, ngày đó ta chưa thể an tâm. Chuyện cướp cống phẩm lần trước quả thật liên lụy tới rất nhiều người.” Quốc cữu suy nghĩ “Nhưng ngươi đã đắc tội với hoàng thượng, sợ là không thể vào cung được nữa. Hôm nay có người thoáng đề cập tới chuyện của Sở Vấn Điệp, hoàng thượng lập tức nổi trận lôi đình.”

Trước mắt Hạ Vũ Thiên hiện lên hình ảnh phát hỏa của tiểu hoàng đế. Trong lòng y cười trộm, đáng đời, xú tiểu tử, dám gài bẫy ta ~ Cho ngươi tức chết.

“Hoàng thượng tính tình cổ quái, dã tâm lại không nhỏ. Tuy chưa có thực quyền nhưng dù sao cũng là đế vương. Sau này, ngươi cứ ở lại đây đi, mọi chuyện khác ta sẽ xử lý thỏa đáng. Vài năm nay ngươi ở trong cung đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, ta sẽ lựa lời nói với thái hậu.” Giọng nói quốc cữu oang oang, rất có sức hút.

“Sao? Ngươi còn chưa hài lòng?” Quốc cữu nói.

“Không, không có. Tạ lão gia.” Hạ Vũ Thiên nhanh đáp lời.

“Ha ha. Vậy thì mau cười lên nào, xị cái mặt ra làm gì? Chẳng lẽ còn giận lúc trước ta mang ngươi vào cung?”

“Tiểu nhân không dám.” Hạ Vũ Thiên thoáng khẩn trương.

Quốc cữu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của người bên cạnh, không nhịn được, sờ sờ đầu y “Tiểu nhân? Tiểu nhân cái gì? Ngươi định mang cả thói xấu trong cung về đây à?”

Hạ Vũ Thiên ngước đầu không nổi, như có thêm tảng đá ngàn cân đè ở phía trên.

“Được, được, coi như ta chưa nói gì. Lúc trước đưa ngươi vào cung ta cũng rất luyến tiếc.” Quốc cữu dịu dàng ôm chầm lấy Hạ Vũ Thiên trong lồng ngực, âm yếm vuốt ve lọn tóc đen dài xõa ngang vai “Ngươi xem, căn phòng này, ta vẫn giữ nguyên như cũ. Vì nóng lòng muốn gặp ngươi, ta còn chưa kịp thay cả triều phục đây này.”

Hạ Vũ Thiên ở trong cái ôm ấm áp đó, sợ tới mức run rẩy. Chuyện cá nhân của tên Tô công công này đúng là rối như tơ vò. Từ đâu lại chui ra thêm một ông quốc cữu.

Sao lại không thể xoay người?

Không được, không được. Ta không thể để mình tiếp tục bị khi dễ thế này được, ta muốn xoay người a……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK