“Ý của ngươi là … chẳng lẽ bọn họ đã chạy thoát?” Một người giận thâm trầm suy tư.
“Ha ha.” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng cười, lại nhắm hai mắt lại. Y biết nếu như mình nói Long Hạo không ở Tào phủ nữa thì bọn chúng sẽ nghi ngờ ngay lập tức. Đó còn là một lời nói dối, càng cố bao biện lại càng dễ có nhiều sơ hở. Nhưng mà mọi chuyện đến rất đột ngột, Hạ Vũ Thiên chỉ biết nghĩ sao làm nấy, chưa kịp tính toán tìm một lý do cho hợp lý. Thậm chí vừa rồi nếu không bị giật tóc và đá cho mấy cái thì Hạ Vũ Thiên vẫn cứ ngỡ đây chỉ là một cơn ác mộng.
“Vậy bọn người kia đang ở đâu?” Người nọ giận hỏi.
“Ta làm sao mà biết được?” Hạ Vũ Thiên quả thực không biết. Y vốn định nghĩ đại ra một nơi nào đó nhưng đáng tiếc Hạ Vũ Thiên mới chỉ ở đây gần một tháng, chưa có hiểu biết nhiều về địa hình khu vực này.
“Tiểu tử ngươi định lừa chúng ta có phải không?” Người nọ lớn tiếng nói. “Bọn họ rõ ràng còn trong Tào phủ. Mẹ ngươi .” Hắn tung một chưởng đánh ngã Hạ Vũ Thiên lăn quay ra đất.
“Lừa?” Hạ Vũ Thiên không thể động đất, muốn ngẩng đầu lên một chút mà cũng không được, ngoài miệng đành cười cười “Lừa hả? Các ngươi biết ta đã lừa các ngươi sao. Đúng, ta đang lừa bọn ngươi đấy.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?” Người nọ bóp chặt yết hầu của Hạ Vũ Thiên, sức lực của hắn rất lớn, sắc mặt Hạ Vũ Thiên bắt đầu tím đi.
“Á…… Giết…… Ta a?” Hạ Vũ Thiên giãy dụa cố gẳng nói.
“Giết ngươi quả thực so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn……” Người nọ cười nói nham hiểm. Tay hắn lại di chuyển ra phía trước, nhéo vào một núm vú của Hạ Vũ Thiên. Cái miệng của hắn phà hơi thối vào mặt Hạ Vũ Thiên, chòm râu cứng chà sát vào mặt khiến y sinh đau “Để cho lão tử ta vui vẻ với ngươi một lúc rồi giết ngươi cũng chưa muộn…”
Lần này thì Hạ Vũ Thiên đúng là bị dọa cho mất mật, không lẽ thằng khốn nạn này thực sự muốn tiền dâm hậu sát?
Hạ Vũ Thiên đã hoảng hốt nhưng cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh “Nếu ngươi làm vậy quốc cữu sẽ không tha cho ngươi.”
“Ha ha. Đem thi thể của ngươi thiêu đi thì hắn làm sao biết được .” Bàn tay của người nọ nhấc Hạ Vũ Thiên lên đặt trên người hắn, đầu lưỡi của hắn bắt đầu liếm láp lung tung.
Hạ Vũ Thiên ghê tởm tới tột đỉnh. Thằng điên này chả khác gì đại cẩu.
“Còn ta nữa, ngươi nhanh lên một chút.” Người bên cạnh thấy thế không nhịn được cũng muốn tham gia vào cuộc vui.
“Các ngươi, các ngươi muốn biết cái gì? Ta thừa nhận vừa rồi ta lừa các ngươi đó!” Hạ Vũ Thiên né đầu tránh nụ hôn khiếp đảm kia.
“Còn muốn tiếp tục dối trá” Nghe xong lời vừa rồi, tên kia càng thêm tức giận.“Nói, bọn họ ở đâu?” Hắn đẩy ngã Hạ Vũ Thiên, ép hai chân của y lên tới đỉnh đầu.
“Ta không biết. Ta đã nói là không biết.” Hạ Vũ Thiên cố sức nói. Nhưng mà càng nói là không biết thì hai người kia sẽ càng nghĩ là y đang cố tình che dấu.
“Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?” Người kia vốn chỉ định dọa Hạ Vũ Thiên một lúc để y sợ mà khai ra sự thật nhưng không ngờ y rất cứng đầu, thà chết chứ không chịu cung khai. Giận dữ, tay hắn liền tháo hết y phục trên người Hạ Vũ Thiên xuống, cơ thể trắng hồng của Hạ Vũ Thiên lộ hẳn ra bên ngoài.
“Cút ngay.” Hạ Vũ Thiên giận bản thân mình, y chỉ muốn chết ngay lúc này, nhất quyết không thể để nam nhân làm nhục.
“Không cho ngươi nếm mùi lợi hại, xem ra ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời .” Người nọ cởi bỏ y phục của Hạ Vũ Thiên, đem vật cứng của mình để trước huyệt khẩu của y.
“Không, không được.” Trước mặt Hạ Vũ Thiên toàn là màu đen, dường như không thể nào gắng gượng được nữa, y không thể tưởng tượng được hậu quả của chuyện đang diễn ra. Chẳng lẽ xuyên không tới cái thế giới này là điều khốn khổ nhất trong cuộc đời Hạ Vũ Thiên ? Cuộc sống ngắn ngủi tại nơi này sẽ chấm dứt tại đây sao?
Đương nhiên là không rồi [ Ngươi mà chết thì ta còn viết truyện cho ai đọc nữa đây?] Theo như kịch bản của nhiều phim truyền hình và kịch truyền thanh thì nhất định sẽ có một vị anh hùng đạp cửa xuất hiện cứu mỹ nhân.
Quả nhiên, cửa bị đá văng ra thật. Ngay sau đó là sự xuất hiện của một dáng người vạm vỡ.“Dừng tay.” Người mới tới lớn tiếng.
Hạ Vũ Thiên không nhìn rõ được khuôn mặt của hắn nhưng y chắc mẩm đây chính là cứu tinh của cuộc đời mình. Y hy vọng người kia là Sở Vấn Điệp. Bởi vì chỉ có hắn là người duy nhất có khả năng cứu được Hạ Vũ Thiên trong lúc này.
Nhưng sự thật một lần nữa làm cho Hạ Vũ Thiên vỡ mộng. Y thấy hai kẻ mới vừa rồi còn định giở trò đồi bại với mình giờ này đã co rúm lại sợ hãi. Cả hai kẻ đều vội vàng chỉnh sửa lại y phục rồi cung kính vái chào “Quốc cữu gia, sao lại là người?”
Câu chào đó như một cước tông thẳng vào Hạ Vũ Thiên, nếu không có tâm lý vững vàng được rèn luyện qua nhiều tình huống tương tự thì nhất định Hạ Vũ Thiên sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ. Thì ra là đại ác nhân đã tới đây thế mà mình còn cho rằng hắn chính là cứu tinh, không phải, tuyệt đối không phải a!
“Các ngươi thật to gan, ngay cả người của ta mà các ngươi cũng dám?” Quốc cữu gia đi đến, phía sau hắn còn có vài tùy tùng.
Hắn nhìn thoáng qua người đầy vết thương nằm trên mặt đất, hung hăng khiển trách.“Các ngươi rốt cuộc có coi ta ra gì hay không?”
“Oan uổng a. Oan uổng.” Hai tên kia đồng loại khóc lóc thảm thiết, quỳ rạp người xuống đất. Bọn chúng vốn hiểu rõ tính tình của quốc cữu. Mới hôm rồi có một người truyện lệnh của hắn sai có một câu thôi mà ngay ngày hôm sau cả gia đình của người đó đều không còn thấy bóng dáng đâu cả.
“Đại nhân, tiểu tử này nói bọn chúng đã phát hiện ra kế hoạch của ta, tất cả đã chạy trốn khỏi Tào gia, vì muốn hỏi rõ nên thuộc hạ mới…”
“Hắn nói cái gì ngươi sẽ tin cái đấy, trong đầu ngươi là bùn đất sao?” Quốc cữu nói.
“Không, không, tiểu nhân cũng hoài nghi, nhưng vì muốn chu toàn đại cục nên vẫn phải kiểm tra lại, không thể để có sai sót được a.” Người nọ liên tục dập đầu.
“Lần này trước hết tha các ngươi. Đừng để cho ta biết có lần tiếp theo.” Quốc cữu nói.“Tất cả cứ theo kế hoạch cũ mà làm. Bọn chúng vẫn chưa chạy khỏi Tào gia được đâu.”
“Tuân mệnh.”
“Các ngươi còn không đi mau? Khi đến thời gian phải động thủ ngay lập tức cho ta. Tới lúc hừng đông, ta không muốn nghe thấy ai nhắc tới hai chữ Tào phủ nữa.”
“Tuân mệnh.” Hai người kia nghe xong lập tức ngoan ngoãn vừa chạy vừa đi lảo đảo ra cửa. Đấy chính là một cơ hội rất tốt cho bọn chúng lấy công chuộc tội còn lời nói lúc nãy của Hạ Vũ Thiên là thật hay giả thì đã có quốc cữu xem xét. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là trượng phu lỗ mãng không giỏ bày mưu tính kế, sở trường chính là phóng hỏa đốt nhà.
Hạ Vũ Thiên cảm thấy chính mình vừa rồi vốn chạy tới quỷ môn quan một chút nữa thôi là bước chân tới điện Diêm La. Hiện giờ đã may mắn hoàn dương nhưng trên cổ y còn treo một cái thòng lọng. Sống không được mà chết cũng không xong, nói chính xác là sống không bằng chết.
Một điều đáng sợ là lão tặc quốc cữu đang ở đây. Hạ Vũ Thiên đã cảm nhận được lửa nóng dần dần tiến lại phía mình.
Quốc cữu bước từng bước thong thả, vẻ mặt hắn bỗng chốc trở nên gian manh, đầy vẻ háo sắc dục “Thanh Sơn, lâu ngày không gặp, có nhớ ta không?” Hắn cười nói. Cứ như là đã quên việc hắn từng hạ lệnh dìm chết Hạ Vũ Thiên trong nước để mang xác y đi gặp Long Hạo.
“Ngươi mau bảo bọn chúng dừng tay lại. Ngươi còn muốn hại thêm bao nhiêu mạng người nữa?” Hạ Vũ Thiên bất chấp đau đớn trên người, lớn tiếng nổi giận mắng.
“Từ xưa đến nay có giang sơn nào mà không phải đánh đổi bằng hàng ngàn hàng vạn sinh linh đâu?” Quốc cữu cười. “Muốn thành đại sự thì lòng dạ không thể mềm yếu như đàn bà được. Huống chi bọn chúng chẳng qua là một đám phản tặc. Coi như ta là vì dân trừ hại mà thôi.” Hắn đã sớm phủ lên tội ác của mình một chiếc áo khoác đẹp đẽ.
“Gian tặc, giang sơn hiện tại đã ở trong tay của ngươi. Hắn đã không còn là đối thủ của ngươi nữa thì còn có thể tranh giành với ngươi cái gì được?” Hạ Vũ Thiên nói. “Hơn nữa đệ đệ Hoa Vô Tình của ngươi cũng đang ở trong đó? Chẳng lẽ ngươi muốn giết luôn cả em ruột của mình?”
“Ha ha. Muốn ăn con săn sắt phải bỏ con chi chi. Đạo lý này ngươi có hiểu không?” Quốc cữu điên cuồng nói.
“Sau này nhất định ngươi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.” Hạ Vũ Thiên nói. Y nhớ tới lão diêm vương kia. Diêm vương a, diêm vương, tại sao ngươi không mau sai quỷ xứ tới bắt tên ác tặc này đi.
“Ta không vào địa ngục thì còn ai vào đó nữa?” Quốc cữu cười nói.“Ta sẽ chờ ngày cái ngày đó.”
Hạ Vũ Thiên đành phải nhắm hai mắt lại. Nói chuyện với lão tặc này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Hắn ta đã hết thuốc chữa, bản tính không khác gì một loại cầm thú khát máu. Sớm muộn gì cũng tới lúc hắn phải chịu quả báo. Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát.
Quốc cữu gợi khóe môi khóe. Hắn nâng cằm Hạ Vũ Thiên , chậc lưỡi nói:“Chậc chậc, không thể tưởng tượng được khi ngươi chịu khổ sở mà vẫn có sức hút mê người như vậy.”
Hạ Vũ Thiên vẫn không nói lời nào, lọt vào trong tay quốc cữu thì Hạ Vũ Thiên đã dự đoán được kết quả sẽ như thế. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Hạ Vũ Thiên sẽ không rời khỏi Tào phủ, quyết tâm táng thân trong biển lửa cùng mọi người.
Tay của quốc cữu rất nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới khắp người Hạ Vũ Thiên không bỏ sót một bộ phận nào. Y cắn răng ngăn cản mình không được phát ra bất cứ một tiếng rên rỉ nào. Trong đầu Hạ Vũ Thiên hiện giờ tất cả là hình dáng của Sở Vấn Điệp. Hắn thật đáng chết, lúc cần thiết thế này mà lại chết ở cái xó xỉnh nào không thấy mặt?
Bàn tay vuốt ve trước ngực Hạ Vũ Thiên của quốc cữu mạnh mẽ hơn một chút, thiếu chút nữa là y đã kêu lên vì quá mẫn cảm.
“Sao lại ngẩn người ra thế? Ngươi đang nghĩ tới ai?” Quốc cữu nói.“Đêm nay nhất định phải hảo hảo trừng phạt ngươi.” Hắn cởi ngoại bào bằng gấm của mình vứt sang một bên.
Vài tên tùy tùng của hắn biết ý đã lui ra ngoài trước. Quốc cữu bế Hạ Vũ Thiên từ gần cửa đặt lên một chiếc giường ở trong phòng.
Chiếc giường kia rất cứng, vết thương trên người Hạ Vũ Thiên tiếp tục đau nhức, thậm chí còn nhức hơn trước đó.
“Ngươi, ngươi, buông ra, mau cởi trói cho ta.” Hạ Vũ Thiên thở hổn hển, khó khăn thốt ra lời “Dù sao thì ta cũng không chạy đi đâu được.”
“Rất đau?” Quốc cữu cười hỏi. Nhưng nhìn nét mặt đáng yêu điềm đạm của Hạ Vũ Thiên bên dưới khiến hắn không muốn tháo bỏ sợi dây thừng kia. Tay quốc cữu nắm lấy sợi dây đó, xiết thêm một vòng.
Khoái cảm cùng đau đớn đồng loại xuất hiện, xông lên đỉnh đầu Hạ Vũ Thiên. Trong nháy mắt, thân thể y mất đi kiểm soát, nét mặt nghiêm nghị cũng dần biến mất. Y đã nhận nhịn tới cực hạn, không còn cách nào để chống cự nữa.
Mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, hy vọng cơn ác mộng này sớm chấm dứt