Hạ Vũ Thiên không tự chủ được nữa, chỉ muốn có được thật nhiều khoái cảm, y không thể kiềm chế mà tiến lại gần hơn nguồn gốc đang cho mình những sung sướng này. Thân thể hoàn toàn thả lỏng, tất cả đều phó mặc cho số phận, Hạ Vũ Thiên hoàn toàn trầm mê trong vui thú nhất thời…
Người phía trên nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc dính trên mặt Hạ Vũ Thiên, âu yếm hôn đôi môi của y. Mí mắt, chóp mũi, cằm. Tay thì liên tục chuyển hướng tới mân mê các vết thương trên người Hạ Vũ Thiên. Mỗi một động tác đều rất nhanh nhẹn và cẩn thận như sợ làm đau người bên dưới. Thân thể kia bị ánh sáng vàng nhạt của ánh trăng làm cho huyền ảo, lúc sáng lúc tối. Từ khóe miệng cho tới nhiều bộ phận khác trên người đều có nhiều thương tích, tay chân yếu đuối run lên từng đợt, thân thể cực đẹp hơi gầy toát ra mồ hôi lạnh, lông mày nhíu lại như đang chịu đựng đau đớn tra tấn. Đó là một vẻ đẹp nhu nhược mà lại hoàn mỹ.
Miệng Hạ Vũ Thiên tràn ra những tiếng rên rỉ là một loại mời mọc khó cưỡng lại. Hai tròng mắt của quốc cữu đỏ rực, giận không thể ngay lập tức ăn sạch sẽ người nọ. Hắn nhanh chóng cúi đầu ngăn chặn âm thanh kích tình từ cái miệng kia.
Ngọn nến cháy đến gần cuối cố gắng chiếu sáng thêm cho hai người bên trong một giây phút huyền ảo nữa.
Mưa tạnh. Đêm qua đi. Trời bắt đầu bừng sáng.
Hạ Vũ Thiên nhắm chặt hai mắt hơi hơi run rẩy, tay chân cũng bắt đầu cử động rất nhẹ. Rồi đột nhiên y mở to mắt, nhìn chằm chằm khung cảnh trong phòng. Y suy nghĩ không biết suy cho cùng những chuyện này là như thế nào? Lại còn cả chuyện đêm hôm qua nữa? Bộ mặt của quốc cữu lập tức lóe lên trong đầu Hạ Vũ Thiên. Y cố gắng ngồi dậy, phát hiện trên người mình đang phủ một ngoại bào bằng gấm, nhìn thật kỹ, chính là áo khoác ngoài của quốc cữu hôm qua.
Chưa kịp suy nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra trên chiếc giường này sau khi y không còn lý trí thì có một mùi khét nồng xông thẳng vào mũi. Không ổn rồi! Hạ Vũ Thiên quẳng ngay chiếc áo kia ra chạy hộc mạng lao ra ngoài.
Kỳ quái là, xung quanh không có lây một tên thủ hạ của quốc cữu, cả rừng cây đều lặng yên không có một tiếng động nào hết. Vừa ra khỏi phòng thì mùi cháy khét lại càng thêm đậm đặc. Như vậy, có lẽ… nhưng tại sao hắn lại tha cho Hạ Vũ Thiên một mạng? Không, không có thời gian để ở đó mà suy với nghĩ nữa đâu.
Tâm trạng của Hạ Vũ Thiên đã trống rỗng. Y không dám tưởng tượng, không dám chấp nhận sự thật bày ra trước mắt. Tất cả những dấu hiệu mình vừa thấy ám chỉ điều gì? Hạ Vũ Thiên lảo đão ngã tới nơi, chẳng lẽ đúng là như vậy? Tất cả những người thân cận của Hạ Vũ Thiên trong thế giới này đều vùi thân trong biển lửa chỉ sau một đêm?
Hạ Vũ Thiên điên cuồng xông lên núi, y không tin, y không tin tất cả những chuyện này là thật. Nhưng một tia hy vọng ảo tưởng cuối cùng của y đã tan biến.
Hắn điên cuồng mà xông lên sơn đi, hắn không tin, hắn không thể tin tưởng này hết thảy. Nhưng là cuối cùng hết thảy hắn ôm có một tia ảo tưởng vô tình tan biến.
Chỗ trước kia từng là Tào phủ giờ đây chỉ còn là một mảnh đất khô cằn, trước mắt đổ nát thê lương, gạch ngói tiểu điều không còn nhìn rõ hình dáng. Một vài chỗ còn có lửa nhỏ âm ỉ cháy, khói cuộn mù mịt đen kịt cả một góc trời.
Hạ Vũ Thiên sợ, y không dám bước sâu vào bên trong, sợ sẽ phát hiện ra thi thể của một người thân quen nào đó, tuy có thể không thực sự là thân nhân của Hạ Vũ Thiên nhưng dù sao y cũng có cảm tình với họ. Còn có Long Hạo, Hoa Vô Tình. Suy nghĩ của Hạ Vũ Thiên đông cứng, mất mát này khiến y không thể nào hô hấp bình thường được. Tất cả, tất cả, chỉ mới chiều qua thôi còn sống động ở trước mắt vậy mà giờ đây…
Hạ Vũ Thiên buồn nôn, thân hình vốn suy yếu của y gục xuống đất, nước mắt tuôn trào. Y vừa phẫn nộ vừa điên cuồng đấm thật mạnh xuống mặt đất.
Trút giận, chỉ làm thế thì Hạ Vũ Thiên mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng đó cũng không phải là biện pháp tốt, cứ ngồi đó mà khóc thì chẳng hay ho gì. Hạ Vũ Thiên nhảy vào đống tro tràn, xoay vòng vòng mong tìm được dấu vết của sự sống dù đó chỉ là một tia hy vọng mong manh. Y vẫn không tin, vẫn chưa thể tin. Hạ Vũ Thiên dựa vào trí nhớ của mình mà chạy tới từng gian phòng, vài lần té ngã nhưng kết quả không thu được gì hết. Không có, không có lấy một nắm tro cốt nào. Hoảng loạn quay cuồng một lúc lâu, lục tung những gì đang còn lại vẫn không thể phát hiện tung tích gì của đám người Tào phủ, Long Hạo, Hoa Vô Tình.
Nhưng cũng vì thế mà Hạ Vũ Thiên cảm thấy vẫn còn có hy vọng. Mặt khác y cũng rất kinh ngạc. Tại sao lại như vậy? Tại sao? Người của quốc cữu đã đem thi thể phi tang hay những người kia vốn đã không ở trong phủ? Nhưng làm sao có thể như thế được? Lúc Hạ Vũ Thiên bỏ đi rõ ràng trên dưới Tào phủ vẫn còn đông đủ, nhiều người như vậy thì không thể nào di chuyển xuống núi trong một thời gian ngắn như thế được.
Hạ Vũ Thiên cố gắng lếch tha lếch thếch bước ra khỏi khu vực hỏa hoạn, tránh đi mùi khói cuồn cuộn cay nồng xộc vào mắt. Y suy sụp té trên mặt đất, không động đậy cũng không suy nghĩ được gì. Một tàn dư của cây cột nhà đang cháy dường như sắp rơi trúng đầu nhưng Hạ Vũ Thiên cũng không có tâm trạng nào mà tìm cách tránh né nó.
Mông mông lung lung, hình như bên tai có tiếng ai đó đang nói chuyện với nhau. Hạ Vũ Thiên mặc kệ, không nhúc nhích, tiếng ồn ào kia càng lúc càng gần hơn.
“Ngươi đi bên kia…… Các ngươi đi bên này. Cẩn thận kiểm tra thật kỹ cho ta.”
“Tuân mệnh.”
Hạ Vũ Thiên nghe rành mạch mỗi câu mỗi chữ này nhưng ý nghĩa của nó là gì thì y đã không còn quan tâm nữa. Bất luận bọn người này là ai, cho dù họ sẽ làm gì mình, đối với Hạ Vũ Thiên, điều đó đã không còn quan trọng nữa.
“Không phải tất cả thi thể đã bị chúng ta mang đi hết rồi sao? Còn quay lại đây tìm cái gì nữa?”
“Đại nhân nói còn có điều khả nghi muốn chúng ta quay lại thăm dò một lần nữa cho kỹ.”
“Ngươi, ngươi xem kia! Có người.”
“Đi sang đó xem thế nào.”
“Còn thở….”
“Người đâu, mau tới đây.”
Rất nhanh Hạ Vũ Thiên đã bị một đám người vây quanh . Khoảng không thấp thoáng trước mặt bị che lấp.
“Hắn là người nào?”
“Ta đã gặp qua người này, mau mang hắn về cho quốc cữu đại nhân.”
“Tuân mệnh.”
Trạng thái hiện tại của Hạ Vũ Thiên cũng không khác gì với một thi thể đã tắt thở, cho dù nghe được hai chữ ‘quốc cữu’ mà y cũng không có bất cứ phản kháng nào. Nhưng mà như vậy cũng có điểm tốt, những người kia thấy y thất thần nửa sống nửa chết như vậy nên cũng chẳng muốn trói y lại làm gì. Nghĩ rằng y không có sức lực chống lại nên bọn chúng cắt cử vài người áp giải Hạ Vũ Thiên xuống núi.
Bọn người này cũng không dám lên xuống núi bằng đường lớn bằng phẳng mà phải thông qua con đường phụ gấp ghềnh bên kia núi. Có lẽ do bây giờ đang là giữa ban ngày ban mặt, cho dù có kiêu ngạo tới đâu thì lão tặc quốc cữu cũng không thể làm càn được.
Địa hình phía sau núi chủ yếu là đất đá lởm chởm, nhiều nơi còn có mấy tảng đá rất lớn khác hẳn với khu vực khá bằng phẳng ở phía trước. Con đường nhỏ dẫn xuống dưới cứ vòng vo như một hình gấp khúc. Vì khó đi nên đám người họ phải tách ra thành hai tốp nhỏ đi trước đi sau vì có những chỗ mà hai người không thể nào cùng nhau chui lọt được.
“Lần này tuy rằng không phát hiện cái gì, nhưng mà bắt được người này, quốc cữu gia hẳn là sẽ không trách tội chúng ta đâu.”
“Không biết quốc cữu đại nhân còn thấy có chỗ nào không ổn? Rõ ràng lần này hành sự nhanh gọn như vậy…… Những thi thể đó thì làm gì có điểm kỳ quái mà nghi ngờ?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Biết càng nhiều mệnh càng ngắn.”
Con đường này quả nhiên ẩn chứa nhiều nguy hiểm, đường đi bị phong hóa nghiêm trọng theo thời gian, mấy viên đá gồ ghề dường như không chịu được sức nặng của những nam nhân to lớn này. “Lốc cốc lốc cốc” Thỉnh thoảng lại có tiếng đá bị lăn xuống sườn núi. Đám người hơn mười tên này đi rất cẩn thận, chỉ sợ trật chân một cái thì sẽ chung số phận với mấy hòn đá lăn kia.
Nhưng ít ai ngờ rằng nguy hiểm thường chỉ xuất hiện ở những nơi mà chúng ta sơ hở nhất. Đầu tiên là ba người đi sau cùng “Phù phù” rồi ngã xuống. Phía trước mấy người nghe được tiếng vang vội vàng quay đầu, nhưng bọn họ còn chưa kịp thấy rõ có chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã ngã quỵ xuống.
Một vật thể gì đó bay lên tảng đá lớn phía trước, dáng người cường tráng bệ vệ oai phong. Y phục đen, vạt áo phất phới theo gió trong tay hắn còn đang bóp nát mấy viên đá vụn. Khuôn mặt của hắn cũng được che kín, đứng từ xa không thể nhận dạng được hắn là ai. Cả cơ thể hắc ám của hắn nhẩy một cái lại gần ngay bên cạnh Hạ Vũ Thiên.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Hạ Vũ Thiên dường như còn đang hôn mê bất tỉnh, miệng hắc y nhân lộ ra tươi cười. Một tay hắn bế xốc Hạ Vũ Thiên lên cùng nhau chạy xuống núi.
Người nọ mang Hạ Vũ Thiên vào một khu rừng rậm bên dưới, đặt y bên cạnh một dòng suối nhỏ. Hắc y nhân lấy tay mình làm gáo múc từng vốc nước nhỏ rót vào cái miệng khô khốc đã lâu của Hạ Vũ Thiên. Vốn y không hề nhúc nhích nãy giờ nhưng nhờ có nước nên môi Hạ Vũ Thiên đã bắt đầu mấp máy.
“Ít quá, cho ta uống thêm một chút.” Cái miệng kia nói .
“Ngươi. Ngươi……” Hắc y nhân lắp bắp nhất thời nói không ra lời.
Hạ Vũ Thiên nằm trên mặt đất cười khúc khích, kỳ thật y đã sớm tỉnh nhưng vẫn cố tình giả ngây giả ngô. Y bò lên trên người nọ “Sở Vấn Điệp, ngươi có nghe thấy không?
Trừ bỏ Sở Vấn Điệp, Hạ Vũ Thiên không nghĩ rằng sẽ có một người thứ hai sẽ cứu y lại còn giải vây cho y dễ dàng như vậy. Bản thân đang thương tâm tuyệt vọng, nhìn thấy Sở Vấn Điệp đúng là như nắng hạn gặp mưa rào.
Hắc y nhân lại mở to hai mắt nhìn, tay xiết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên dữ dội giống như hắn sắp bộc phát tức giận như một ngọn nứi lửa chuẩn bị phun trào.
“Làm sao vậy?” Hạ Vũ Thiên kinh ngạc. Nhíu mi nói: “Bỏ mấy thứ đạo cụ của ngươi xuống đi. Ta đã sớm nhận ra ngươi rồi!”
“Ngươi!” Người nọ giận hung hăng nói. “Sớm biết rằng như vậy, vừa rồi ta sẽ không ra tay cứu ngươi làm gì.”
“Hở?” Hạ Vũ Thiên chả hiểu mô tê gì hết, chẳng lẽ là mình đã nhận nhầm người nhưng cho dù có bị nhận nhầm thì cũng đâu đến nỗi phải tức giận như vậy đâu. Hạ Vũ Thiên mở to hai mắt, cẩn thận quan sát lại hắc y nhân một lần nữa.
Hình như đúng là có chỗ không thích hợp thật, thân hình của hắn trông có vẻ rắn chắc hơn Sở Vấn Điệp, cái đầu cũng cao hơn một chút xíu so với tên lưu manh kia.
“Ngươi là ai?” Hạ Vũ Thiên hồ nghi nhìn người nọ.
Người nọ nghe xong câu hỏi này lại càng giận dữ hơn nữa. Hắn kéo khăn đen ra, một khuôn mặt oán giận xuất hiện, mắt hắn như sắp phun ra lửa.
“Là ta!”
Hạ Vũ Thiên tập trung nhìn vào, ngây ngốc ra một lúc rồi mới phu được một câu không rõ nghĩa “Hử…Long…Long Hạo?”
“Hỗn đản! Không cho ngươi gọi tên ta nữa!” Long Hạo vung tay áo, giận hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Vũ Thiên liếc một cái. Chính mình vừa mới cứu y mà khi mở miệng, câu nói đầu tiên lại tha thiết gọi tên người khác. Đây rõ ràng chính là…… Chính là……