• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tôi

là một người đàn ông.

Người yêu của tôi

cũng sẽ là một người đàn ông.

Và,

tôi gọi đó là một phép màu.

………….

Hạ Vũ Thiên không thể tưởng tượng biểu cảm trên khuôn mặt Long Hạo vào lúc đó, lại càng không dám quay đầu lại nhìn. Trong lòng y lại cảm thấy áy náy, làm như thế khác nào mình đi đào sâu thêm vết thương lòng của hắn. Làm vậy có còn là người nữa không, có đáng mặt nam nhân không?

Y thở dài, nhỏ giọng “Ta đi trước.”

Đêm cũng không lạnh lắm nhưng Hạ Vũ Thiên lại thấy tay chân mình run rẩy. Tiểu hoàng đế vừa tự phụ vừa tùy hứng tuy có đôi lúc khiến y phải nghiến răng nghiến lợi vì tức giận nhưng nhìn thấy hoàn cảnh của hắn bây giờ, trong lòng Hạ Vũ Thiên cảm thất thật chua xót. Hóa ra, Hạ Vũ Thiên y không hề có khả năng biến nỗi thống khổ của người khác thành niềm khoái hoạt của bản thân.

Long Hạo thế mà cũng chẳng nói thêm câu nào. Chết vì cái tật sĩ diện không chịu bộc bạch cùng người khác, cứ giữ khư khư tâm sự như vậy, nhất định là không hề thoải mái. Gặp phải tình huống lên voi xuống chó chỉ trong chớp mặt, thử hỏi, có ai mà không phiền não?

Hạ Vũ Thiên đi sau Sở Vấn Điệp, hai người trầm mặc bước chậm rãi từng bước bỏ lại Long Hạo vẫn ngẩn người tại chỗ.

Về tới phòng, đóng cửa lại. Ánh trăng bị chặn ngoài cửa, trong phòng chỉ là một khoảng không u ám. Hạ Vũ Thiên không nói không rằng, ngã vùi lên giường, chùm kín chăn, xoay người vào trong. Y biết Sở Vấn Điệp có nhiều chuyện muốn hỏi, có nhiều vấn đề cần phải làm sáng tỏ nhưng hiện giờ, đầu óc Hạ Vũ Thiên đã hỗn loạn, không thể nào suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa; chỉ có thể giả vờ ngủ, hy vọng làm vậy có thể trốn tránh được mọi thứ, ít ra là trong một vài canh giờ tới…

Trên cổ có cái gì đó ấm áp đè lên. Sở Vấn Điệp ngồi trên giường, cằm đặt trên vai Hạ Vũ Thiên “Tào thiếu gia, hôm nay ngươi có hỉ sự lâm môn, đường đời rộng lớn thênh thang, sao lại đi ngủ sớm vậy a?”

“Tránh ra, đầu ngươi rất nặng.” Hạ Vũ Thiên nói. Y chỉ biết người này sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như thế. Ai !

“Làm sao? Hình như người đau lòng phải là ta mới phải nha. Hôm nay, ngươi vừa có thêm tân hoan lại gặp được cố sủng, quả thật là nên chúc mừng mới đúng!” Sở Vấn Điệp tiếp lời “Đang đau lòng vì tiểu hoàng đế?”

“Bớt nói nhảm đi.” Hạ Vũ Thiên hậm hực “Hắn sống hay chết ta không quan tâm.” Hạ Vũ Thiên không thích khẩu khí của Sở Vấn Điệp lúc này, cứ như ám chỉ y là một tên đại tù nhân còn hắn là người bị hại đi hỏi tội, đòi lại công đạo.

Sở Vấn Điệp khẽ cười “Ra thế. Hóa ra trong tâm can ngươi chỉ có một mình tướng công ta thôi.”

Hạ Vũ Thiên cắn răng, mắng cái tên mặt dày tới một tấc này không biết liêm sỉ là gì. Thật muốn cho hắn một quyền, nhưng Hạ Vũ Thiên chỉ nói lạnh lùng ngoài miệng “Đáng tiếc thật, bổn thiếu gia vốn không có tâm can.”

“Thật không? Thấy mới tin nha ~” Sở Vấn Điệp cười tà mị, tay đã sớm di chuyển tìm lấy một vị trí thích hợp, len lỏi vào lớp y phục bên ngoài của Hạ Vũ Thiên. Bàn tay lành lạnh đặt ngay trước ngực người nằm trong, còn cố tình khiêu khích hai hạt tiểu châu mẫn cảm.

Sở Vấn Điệp khúc khích “Chết thật, đúng rồi, chứ tâm can người bình thường làm sao mà cứng lên nhanh như vậy…”

Hạ Vũ Thiên nổ tung, hất thẳng hai bàn tay không có ý tốt kia ra. Y ngồi bật dậy, khuôn mặt có màu phấn hồng gợi cảm, đôi mắt đào hoa trừng lớn, biểu cảm cực kỳ phẫn hận.

Sở Vấn Điệp chỉ cười dài .

Hạ Vũ Thiên sắp điên lên mất, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, phát khóc tới nơi “Ta van ngươi hãy tha cho ta đi. Ta chỉ thích nữ nhân… chỉ thích nữ nhân…”

Lời nói này là dành cho Sở Vấn Điệp nghe, nhưng cũng là để cảnh tỉnh chính bản thân mình. Hạ Vũ Thiên không muốn cứ để bản thân mình trôi dạt cùng những chuyện tương tự, nếu không, sớm hay muộn gì thì y cũng sẽ trầm luân trong đó, không thể thoát thân được…

“Ngươi dùng lý lẽ đó để dối gạt chính mình sao?” Dứt lời, Sở Vấn Điệp xoay người, đè Hạ Vũ Thiên lên trên giường, không để cho y có thời gian nghĩ ngợi, hung bạo hôn điên cuồng. Kẻ ngốc nghếch ngang nghạnh này, ngươi dám nói là ngươi chưa hề động tâm không?

Sở Vấn Điệp kiên nhẫn gợi mởi đôi môi khép hờ kia từng chút, từng chút một, buộc người kia không thể làm gì khác, phải hòa nhịp yêu thương với mình. Tay hắn chuyển xuống chạm nhẹ vào những nơi nhạy cảm trên thân thể, rồi vuốt ve hai mảnh phấn hồng trước ngực một chút, rồi lại nhẹ nhàng phà hơi nóng vào phần hông thon gọn… làm cho thân hình kia run lên từng đợt…

Hạ Vũ Thiên vừa thẹn vừa giận, mà càng giận bởi vì mới bị một chút kích thích nho nhỏ mà thân thể y đã thẳng thắn giơ cờ trắng đầu hàng, không hề có năng lực kháng cự. Thân dưới càng lúc càng nóng hơn, vật nam tính kia dường như đang khao khát một thứ gì đó. Cái miệng cũng không biết nghe lời, vô tình mà lại như cố ý phát ra những âm thanh chờ mong, gọi mời…

“Không phải không thích sao?” Sở Vấn Điệp nói nhỏ. Hắn hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt híp lại, ngón tay cảm nhận hai cánh hoa ướt át, căng mọng màu hồng hồng đáng yêu.

Người nọ vô lực thở hổn hển, cố gắng bám chặt lấy chăn nệm, ánh mắt mê ly đã sớm bộc lộ khát vọng ân ái ngợp trời.

“Rốt cuộc thích hay không thích?” Sở Vấn Điệp hỏi.

Hạ Vũ Thiên cắn môi, nhắm chặt hai mắt. Y không thể thốt ra lời đi ngược lại phản ứng của cơ thể, nhưng cũng không thể nói câu mà y chưa dám thừa nhận.

Sở Vấn Điệp cười cười, miệng chuyển sang bên cạnh, phà hơi nóng, cắn vành tai nhè nhẹ, liếm từng tế bào trên da Hạ Vũ Thiên rồi di chuyển xuống phần gáy, là điểm chí tử, đầu lưỡi linh hoạt của hắn vẫn hoạt động vô cùng mãnh liệt, chưa hề có dấu hiệu muốn dừng lại…

Hạ Vũ Thiên nhịn không được run run. Tay người nọ chơi đùa thứ nam tính kia của y rồi lại bỏ ra rồi lại chơi đùa, như đang diễn trò đuổi bắt, thật là hồi hộp khiến tim kẻ say tình như muốn nổ tung… kìm chế, nhưng khóe mắt y lại có một giọt lệ lăn dài…

“Thích không?” Sở Vấn Điệp quyết tâm bắt con heo con cứng đầu này đi vào khuôn khổ.

“Um.” Hạ Vũ Thiên phe phẩy đầu, miệng hừ ra một âm thanh dâm mĩ.

“Um là thích hay không thích……” Sở Vấn Điệp dù có hưng trí, cũng không chịu buông tha cho con người đang mê man bên dưới.

“Vui…… Thích……” Hạ Vũ Thiên hừ nhẹ. Y đã sớm quên hết thảy, thầm muốn nhanh chóng giải phóng cho lửa nóng trong người, nếu chậm thì chết mất, mất mạng a.

“Thích ai?” Sở Vấn Điệp hỏi.

“……”

“Thích ai?” Bàn tay ấm áp tăng thêm sức lực.

“…… Ngươi.” Hạ Vũ Thiên hoàn toàn buông lỏng, thả trôi hết thảy, chỉ mong sớm một chút thoát khỏi cảm giác khó chịu trong thân mình.

“Thích ai?” Trên mặt Sở Vấn Điệp hiện lên một nụ cười thản nhiên. Người này, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, nhất định ta phải ra tay thì mới chịu thua phải không?

“…… Ngươi…… Sở…… Vấn Điệp. Ta…… Thích……” Hạ Vũ Thiên nhíu mi, ưỡn người lên phía trước, miệng nói ra lời nói mà lúc tỉnh táo, có đánh chết y cũng phủ nhận tới cùng.

“Ta cũng thích ngươi.” Sở Vấn Điệp cúi người, ngoạm mạnh đôi môi kia.

Hắn đứng lên, từng lớp từng lớp y phục trên người được cởi thoát, cho tới khi thân thể trơn bóng, tráng kiện của hiện ra hoàn toàn trước mặt Hạ Vũ Thiên. Như bị thôi miên, Hạ Vũ Thiên rướn người, tự cởi y phục của mình. Hành động vừa cuồng loạn vừa say mê càng châm thêm dục hỏa của hai người.

“Giỏi nhỉ, mới mấy lần mà đã biết cách mê hoặc người khác…” Sở Vấn Điệp ranh mãnh. Tay hắn mò sang người nằm kề bên, tìm kiếm, vuốt ve đầy trìu mến…vẽ một vòng quanh hai khối tiểu châu… khối thịt mẫn cảm liền cứng lên trông thấy… Sở Vấn Điệp ngậm ngay vào miệng…

“Ưm…” Hạ Vũ Thiên rung nhẹ bờ vai vì khoái cảm quá mạnh.

Sở Vấn Điệp cười “Không phải vội, cứ từ từ…” nói là thế, nhưng động tác trên tay hắn không hề chậm lại…miệng di chuyển từ từ xuống dưới, đi tới đâu, cố tình để lại dấu vết ân ái tới đó… Rồi chậm rãi cuốn thứ dục vọng ngẩng đầu của Hạ Vũ Thiên vào trong miệng.

Kích thích đột ngột, mềm, ấm, nóng và tê… đánh gục từng tế bào thần kinh của Hạ Vũ Thiên “Um…ư…a…”

Rồi lại thêm một lần nữa.

“Đừng…… Um…… Đừng a……” Tay nắm tóc Sở Vấn Điệp, thân thể cũng hòa nhịp nhằm tăng thêm sung sướng.

“Không…… Được rồi…… Ta……” Những lời chối từ giả dối còn chưa nói xong Hạ Vũ Thiên đã phóng thích mầm sống trong miệng Sở Vấn Điệp, y tê liệt, ngã sõng soài xuống giường, miệng thở phì phò thật to, vẻ mặt mơ màng…

“Sao lại nhanh như vậy?” Sở Vấn Điệp nhăn mày đầy dâm đãng. Hắn ngẩng đầu lên, lau một chút dịch trắng còn đọng lại trên môi.

“Hỗn đản……” Hạ Vũ Thiên cả giận, nghiêm mặt đỏ bừng, quay đầu vào trong. Nhưng… hai chân y lập tức bị tách ra làm cho Hạ Vũ Thiên bối rối “Ngươi muốn làm gì?”

“Này, nương tử ngươi thoải mái rồi, giờ phải đến lượt tướng công ta chứ.” Sở Vấn Điệp kéo phần hông của Hạ Vũ Thiên tới ngay trước mặt mình.

Tư thế kì quái làm cho Hạ Vũ Thiên xấu hổ vô cùng, la hét liên tục “Không… không được… đau lắm… ta chưa khỏe lại mà…”

Sở Vấn Điệp tỏ vẻ thấu hiểu “Vậy, làm sao bây giờ? Hay ngươi cũng dùng miệng giúp ta?”

“Không, không.”

“Thế này không chịu, thế kia cũng không được..” Sở Vấn Điệp cười, đưa tay tiến vào vùng đất bí ẩn, trấn an người yêu dấu “Ta sẽ cẩn thận .”

Hạ Vũ Thiên thấy đau, toàn thân căng thẳng, tay đẩy người ở phía trên, muốn hắn tránh xa ra một chút.

Ngón tay lui đi ra, lại bị Sở Vấn Điệp ôm chầm ngay lập tức. Hắn nhẹ hôn lên môi người nọ, thừa lúc y thả lỏng, đem dục bổng tiến vào. Hạ Vũ Thiên giãy dụa tưởng chết tới nơi.

Sở Vấn Điệp hít thở một hơi thật sâu, nhẹ an ủi “Đừng nhúc nhích, nằm yên một chút… chưa vào hết đâu…” Một tay bao bọc lấy nam căn của Hạ Vũ Thiên, hắn muốn làm cho y sung sướng hơn nữa.

“A….Ưm…ư…….” Hai kích thích kết hợp công kích, Hạ Vũ Thiên buông giáp đầu hàng, tự nhấc thân mình dâng lên miệng cọp, cự kiếm theo đà tiến sâu hơn một chút.

“Chậm thôi ~ ngươi bị thương bây giờ .” Sở Vấn Điệp nhẫn nại dục vọng, đè nặng cổ họng, dịu dàng nói.

“Ư… A…” Giọng nói đầy sức hút rất có hiệu quả đối với một Hạ Vũ Thiên đang ý loạn tình mê, mắt y xuất hiện những giọt nước long lanh, cái miệng ngọt ngào rên rỉ từng cơn thác loạn.

Sở Vấn Điệp không thể tha thứ cho hành động cố tình dụ dỗ đó, đẩy mạnh thân người, tiến thẳng vào thâm cung. Hành động quá nhanh, kích thích quá lớn, cự kiếm được bao phủ quá đỗi chặt chẽ, xém chút nữa là đã không khống chế được…

Hạ Vũ Thiên nức nở hầm hừ, không biết là do đau đớn hay là do khoái cảm ùa tới.

“A…Ư…um…A….”

“Chỗ này sao?” Sở Vấn Điệp rất vui mừng vì nỗ lực của bản thân được đền đáp, ra sức ma sát vào chỗ gồ ghề mẫn cảm bên trong mật huyệt mê hồn. Chỉ một lúc sau, chỗ đang nóng như lửa ấy bỗng chốc lại ướt át hơn một tí.

Được bôi trơn, hoạt động của hai người nhanh chóng trở nên dễ dàng. Cả hai đang sa vào lưới tình si đắm và cả một biển trời khoái cảm mênh mông. Hạ Vũ Thiên rít lên từng cơn, hai chân quặp vào bờ mông săn chắc của người kia, chỉ muốn hắn dùng sức thật nhiều, đâm vào thật mạnh.

“Tiểu dâm đãng ~ .” Sở Vấn Điệp thét lớn một tiếng, rút dục vọng ra, phóng thích từng đợt sóng tình trắng đục lên bụng Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên nằm ở trên giường, trong mắt còn giữ dư vị triền miên mới lúc rồi. Sở Vấn Điệp cười meo meo chống đầu, nghiêng thân mình nằm ở một bên nói “Lúc nãy ngươi mới nói cái gì? Ta bận làm việc nên không nghe rõ lắm, nói lại một lần nữa thử coi.”

Hạ Vũ Thiên hữu khí vô lực “Nói cái gì? Ta chưa có nói gì hết. Đừng có hồ đồ.”

“Rõ ràng nghe ngươi nói thích ai mà?” Sở Vấn Điệp nhắc nhở y.

“Hả? Ta nói hả?”

“Thế vừa rồi là ai…cùng ngươi?”

“Câm miệng.” Hạ Vũ Thiên mắng. Kéo chăn qua, che kín khuôn mặt đang phát sốt. Y tựa hồ muốn quên hết những gì mới diễn ra.

Sở Vấn Điệp cười “Nghĩ gì vậy? Nương tử, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, ta cũng thích nương tử ngươi a?”

“Ai nói ta thích ngươi . Ngươi đừng có nằm mơ .” Người nào đó cãi chày cãi cối.

“Là do cái miệng của ngươi nói a, mới này mà đã chối bay chối biến rồi.” Sở Vấn Điệp nháy nháy mắt.

“Vu an giá họa. Ngậm máu phun người.”

“Muốn ta đánh ngươi không?”

“……” Hạ Vũ Thiên không nói gì, thật là, nói sai một câu để lại yếu điểm cả một đời.

Sở Vấn Điệp cười một chút, xốc chăn ra.

“Ngươi nói không nói?”

“Không nói. Ta chưa nói qua. Ây, ây, ngươi đang làm gì?”

“Không có gì, chỉ muốn vu oan giá họa thêm một lần nữa ấy mà.” Sở Vấn Điệp cười ha ha, trêu đùa Hạ Vũ Thiên quả nhiên là việc làm thú vị nhất trong cuộc đời hắn.

“Ta nói, ta nói.” Hạ Vũ Thiên ôm đầu cầu xin tha thứ. “Ngươi lại gần đây một chút.”

Miệng Hạ Vũ Thiên kề sát bên tai Sở Vấn Điệp. Chu mỏ rống lớn một câu “Ngu ngốc.”

“Tiểu tử ngươi, chưa cho nếm mùi là chưa biết nghe lời mà…” Sở Vấn Điệp nhảy lên, ngồi trên người Hạ Vũ Thiên “Cũng đúng lúc, hôm nay ta đang muốn giáo huấn ngươi một phen. Dám lén lúi giở trò thành thân sau lưng ta.”

“Thành thân thì thế nào?” Hạ Vũ Thiên cười to “Cho tên họ Sở ngươi tức chết!”

Sở Vấn Điệp cười âm hiểm “Để ta xem ngươi có rước được tân nương về phủ không?”

“Yên tâm, lúc ấy chắc chắn sẽ mời ngươi uống rượu mừng.”

Hai người đang hưng phấn tranh cãi bừng bừng, bỗng nhiên có tiếng cửa bị đẩy ra, rất nặng nề. Bốn mắt kinh ngạc nhìn ra rồi lại nhìn nhau, há hốc miệng, đồng thanh một lời “Long…Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK