Hạ Vũ Thiên đã sớm đoán được Long Hạo cố ý giả bộ hồ đồ không tìm được đường đi. Nhưng dù biết thế thì Hạ Vũ Thiên cũng không có cách nào khác dù sao thì chỉ có hắn biết Sở Vấn Điệp đang ở đâu nếu hắn không chịu nói thì Hạ Vũ Thiên cũng không thể đạp đầu hắn xuống để ép cung. Mà Long Hạo thà chết cũng không buông Hạ Vũ Thiên ra. Cũng may là rừng rậm hoang vắng không có ai nên Hạ Vũ Thiên đành nhắm mắt để cho hắn bế mình lên, mà dù sao thì cơ thể cũng đau nhức khắp nơi, như vậy coi như mình cũng bớt khổ.
Đêm đã khuya, chung quanh lại truyền đến tiếng dã thú rú lên. Cho dù Hạ Vũ Thiên rất muốn mau chóng tìm được Sở Vấn Điệp thì y cũng không thể không dừng chân qua đêm nghỉ ngơi tại nơi này. Mà tất cả dường như đã được Long Hạo sắp xếp từ trước.
Hạ Vũ Thiên cầm một cái que nhỏ chọc chọc đám lá khô bên cạnh, mỗi một giây phút của tối nay đều là một sự dày vò đối với y. Ai, thật là buồn bực, Hạ Vũ Thiên phát hiện mình đang nhớ Sở Vấn Điệp chứ không hề vô tình như mình vẫn tưởng. Hạ Vũ Thiên vốn nghĩ mình chỉ là nhất thời bị tên hồ ly tinh đó mê hoặc chỉ một thời gian sau nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính trở lại, không ngờ càng lún càng sâu.
“Cách cách” Một viên đá nhỏ bay về phía Hạ Vũ Thiên. Y đang suy nghĩ vẩn vơ nên trúng ngay viên đá ở đầu.
“Làm gì vây?” Hạ Vũ Thiên trừng lớn mắt nhìn Long Hạo. Khuôn mặt hắn bị lửa chiếu đỏ bừng đang híp mắt cười nhạo Hạ Vũ Thiên.
“Phải để ta hỏi ngươi câu đó mới đúng!” Long Hạo nhíu mi lắc đầu. “Ngươi yên tâm, hắn nhất định sung sướng hơn hoàn cảnh màn trời chiếu đất của chúng ta. Nằm đệm ấm ôm mỹ nhân, muốn khoái hoạt thế nào là có khoái hoạt thế ấy.”
“Câm miệng!” Hạ Vũ Thiên lớn tiếng nói. Long Hạo dường như đã vô tình chạm phải nỗi đau của Hạ Vũ Thiên. Y thắc mắc chẳng lẽ chuyện mà mình lo lắng nhất chính là những gì hắn vừa nói hay sao?
“Ngươi đang kêu ai câm miệng?” Long Hạo chớp mi nói. Long Hạo vĩnh viễn là Long Hạo, hắn không bao giờ có khả năng quen với chuyện người khác dám ngỗ nghịch với mình.
“Nói ai thì người đấy biết!” Hạ Vũ Thiên nói. Y đã sớm phiền muộn đang lo không có chỗ mà trút giận đây, làm sao mà còn nghĩ cho cảm nhận của Long Hạo được nữa.
“Ngươi……” Long Hạo đấm một nắm đấm qua phía Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên phản xạ có điều kiện cúi đầu nhắm mắt. Nhưng bàn tay kia lại buông ra, rất nhẹ nhàng mà cởi vạt áo mỏng manh trên người Hạ Vũ Thiên.
“Ngươi muốn làm gì!” Hạ Vũ Thiên nắm chặt vạt áo thà chết không buông tay.
“Để cho ta kiểm tra vết thương của ngươi xem thế nào. Đừng lo, có lẽ ngươi phải rửa sạch vết thương một chút, ta sẽ đem ngươi tới dòng suối nhỏ đằng kia.” Long Hạo híp mắt cười nói.
Hạ Vũ Thiên thấy thế là biết ngay hắn đang diễn trò mèo khóc chuột, làm gì mà có lòng tốt như thế. Không biết chừng là muốn lấy cái cớ này để giở trò lợi dụng mình.
“Bỏ đi, nếu như ngươi không lo lắng cho ta ta đay mới cảm ơn trời phật .” Hạ Vũ Thiên bắt lấy cái tay đang sờ loạn trong người.
Long Hạo vừa nghe xong lời nói của Hạ Vũ Thiên thì ôm cứng lấy y, nhíu mày “Ngươi muốn nói gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn cho rằng ta là một bạo quân sao?”
“Ta, ta không có ý đó!” Hạ Vũ Thiên lúng túng nói.
“Lần trước xảy ra chuyện đó là do ngươi khơi mào trước khiến ta không thể nhịn được nữa.” Long Hạo nói.
Lần trước? Hạ Vũ Thiên suy nghĩ sau một lúc lâu, mới nhớ lại mình chạy tới địa phương quỷ quái này chẳng phải là do Long Hạo cố tình làm loạn nơi triều chính để tìm kiếm mình đó sao? Rồi lại chuyện lúc mới tới thế giới này nữa, tên Tô Thanh Sơn kia bị ăn hơn chục cái gậy, hắn chết thì không nói làm gì, còn hại mình chuyển thế phải chịu đau thay mới tức chứ. Tóm lại một câu, số mình là số phải chịu thiệt thòi, nhưng mà không thể nào cam chịu mãi được.
Hạ Vũ Thiên xấu hổ lộ ra vẻ cười cười, chẳng lẽ lại giải thích một hồi cho tên này, y ứng phó theo cảm tính “Ha ha, người mà ngươi đánh lúc trước đúng là ta nhưng bây giờ thì không phải nữa…”
“Ngươi……!” Long Hạo nắm chặt lấy cổ tay Hạ Vũ Thiên. “Câm miệng! Ta không thích nghe ngươi nói mấy lời lung tung này nữa. Tại sao từ khi đó tới nay ngươi không còn giống với trước kia nữa? Trước kia…… Tuy rằng ngươi âm hiểm nhưng mà……” Khóe miệng Long Hạo mấp mé nhưng không thể thốt ra được những câu nói tiếp theo.
Hạ Vũ Thiên nhìn hai tròng mắt chớp động của Long Hạo gần ngay phía trước, cổ tay bị bóp chặt rất đau đớn khiến đầu óc đang mơ hồ của y tỉnh táo hơn một chút. Lông mày của Long Hạo hết cau rồi là giãn, giãn rồi lại cau, chắc hẳn là có điều chi muốn nói nhưng lại không biết nói như thế nào cho phải.
“Ta không thể nào hiểu nổi ngươi. Không thể nào hiểu nỗi.” Long Hạo bỗng nhiên buông hai tay Hạ Vũ Thiên ra, miệng liên tục thì thào. Đúng là người kia đã thay đổi rất nhanh chóng sau lần bị hắn cho hơn chục gậy đó, không chỉ thế y còn dần dần chiếm cứ lấy tâm can của hắn, tiến sâu vào con tim của hắn. Lúc ở kỹ viện, đúng là vì dục vọng nên mới quan hệ thể xác với y nhưng sau này nghĩ lại dường như cũng không chỉ bởi dục vọng của xuân dược không thôi.
“Ai!” Hạ Vũ Thiên thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Long Hạo. Nhìn vẻ mặt mất mát, nuối tiếc của Long Hạo y cũng không vui vẻ gì.
Kỳ thật đối với một người cao quý từ nhỏ như Long Hạo thì cho dù là Tô Thanh Sơn trước kia hay Hạ Vũ Thiên bây giờ đều không phải là đối tượng mà hắn có thể lưu luyến. Dù hắn chỉ muốn giữ khư khư lấy mình cũng được mà nói hắn muốn chiếm đoạt mình cũng chả sao, chỉ cần Hạ Vũ Thiên y không phải chịu thêm phiền phức nào là tốt rồi. Hạ Vũ Thiên không thích hợp với quan trường, cũng không thích cuộc sống khép nép chốn cung đình. Giải pháp tốt nhất chính là giữ một khoảng cách nhất định với Long Hạo cho an toàn.
Nói trắng ra là mâu thuẫn của Hạ Vũ Thiên đơn giản chỉ vì thân phận của Long Hạo.
“Ha ha.” Hạ Vũ Thiên cố gắng bật cười thành tiếng “Thật ra thì cái người bị ngươi đánh lúc trước không phải là ta. Cho nên ta không hề biết lại càng không có ký ức gì về những chuyện trước đó. Ta cũng không phải là Tô Thanh Sơn.”
Hạ Vũ Thiên vốn là muốn an ủi hắn. Lại không ngờ Long Hạo hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi cho là nói như vậy ta sẽ tin sao? Muốn xóa sạch những chuyện trước kia mình đã làm à?”
“Được rồi, không tin thì tùy!” cơn tức của Hạ Vũ Thiên bùng lên. Hóa ra con người đáng thương này lại đang giận mình. Mà tại sao mình lại phải thương hắn cơ chứ? Hạ Vũ Thiên cắn răng một cái, cảm thấy ý niệm trong đầu khi nãy đúng là uổng công vô ích mà.
“Ha ha, chuyện xấu ngươi làm trước kia coi như bỏ qua hết. Nhưn mà…… có một số chuyện ngươi nhất định phải nhớ rõ ràng cho ta.” Thấy mặt Hạ Vũ Thiên dài ra, Long Hạo bỗng dưng thay đổi thái độ, tươi cười như hoa nở.
“Chuyện gì mà phải nhớ ?” Hạ Vũ Thiên vội la lên.
Long Hạo mỉm cười ôm thắt lưng Hạ Vũ Thiên, dùng thân mình ép y ngửa ra sau làm cho khuôn mặt y có phần hoảng sợ nhìn lại mình “Ngươi đã từng nói nhất định có một ngày ngươi trở thành người của Long Hạo ta.”
Đầu lưỡi Hạ Vũ Thiên luống cuống “Ta… ta nói thế bao giờ?”
“Ngươi không nhớ rõ ư? Đừng lo, ta nhất định sẽ giúp ngươi từ từ nhớ lại từng chi tiết!” Long Hạo hí mắt nói. Loại ánh mắt này luôn làm cho Hạ Vũ Thiên cảm thấy vô vùng bất an. Bàn tay của hắn dần dần di chuyển khắp thân thể. Hạ Vũ Thiên không thể chịu đựng hơn nữa “Bây giờ không phải là lúc đùa giỡn…”
“Không phải lúc này thì lúc nào? Rất thích hợp là đằng khác, mấy khi mà con ruồi họ Sở kia tránh xa ngươi như vậy?” Long Hạo nói. Hắn bày ra trăm phương nghìn kế mới có được một cơ hội ở riêng với người này, làm sao mà có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội như thế được.
“Từ sau khi ngươi sống dở chết dở bước chân vào Tào gia thì hắn như một loài ruồi bọ bám riết lấy ngươi không ngừng làm cho ta không hề được gần gũi với ngươi một giây phút nào. Ngươi với hắn rốt cuộc muốn bày ra trò gì đây?”
“Trò gì mà trò? Chẳng lẽ thích một người cũng là sai?” Hạ Vũ Thiên cả giận. Y cũng chả cố gắng che dấu thêm làm gì, thôi thì cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, thà cứ thừa nhận trước để mọi người khỏi phải tốn công suy đoán lung tung chỉ tổ tăng thêm phiền toái không đáng có.