• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vũ Thiên mang theo một nụ cười hoàn mỹ đi qua bên đó. Nếu như không phải đang dịch dung thành lão thái bà, đảm bảo nụ cười đó có thể mê đảo hết thảy chúng sinh. Nhưng đáng tiếc, với hình hài như hiện nay thì cho dù Hạ Vũ Thiên có cười rách cả miệng cũng không ai thấy được, chỉ làm cho làn da nhăn nheo bên trên càng thêm nhúm nhó mà thôi. Muốn trách thì trách Sở Vấn Điệp, hắn tự dịch dung cho mình thành một lão ông tráng kiện, cực kỳ phong độ, trong khi đó lại trù dập Hạ Vũ Thiên thành ra cái dạng thế này, vừa già lại vừa xấu, không biết là có ý đồ chi đây?

Hạ Vũ Thiên học tập đúng theo tinh thần trượng nghĩa trong phim võ hiệp, gặp chuyện bất bình liền ra tay tương trợ.

Vừa mới lại gần được một chút, Hạ Vũ Thiên đã cảm thấy kinh hỉ, cô nương này, mắt phượng mày ngài, làn da mịn màng, dáng người kiều diễm, mái tóc suông dài cột thành một dải, toàn thân là tơ lụa Tô Châu trắng toát, nhìn qua đã biết không phải nữ tử nhà dân thường.

Hạ Vũ Thiên chỉ nhìn thoáng qua một cái là ánh mắt đã sáng lên như đèn pha ô tô, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Y không nỡ rời khỏi chỗ này, cảnh đẹp, người cũng đẹp, tinh thần vì thế mà sảng khoái hơn rất nhiều.

Nàng kia cúi đầu, khóe mắt tựa hồ còn có một vài giọt nước, dáng vẻ liễu yếu đào tơ khiến cho bậc tráng sĩ không thể kiềm lòng. Tim Hạ Vũ Thiên đập thình thịch, vừa muốn mở miệng hỏi thăm thì lại bị Sở Vấn Điệp cướp lời.

“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Sở Vấn Điệp nói.

Nữ tử mới nãy còn vô cùng sợ hãi, nhấc đầu nhìn thấy trước mặt là hai lão nhân điềm đạm nên mới an tâm được phần nào. Giọng nói của nàng dịu êm như tiếng nước chảy “Vừa rồi tiểu nữ không cẩn thận, vấp ngã nên bị trật khớp chân.”

“Ngươi còn đi được không?” Sở Vấn Điệp đưa tay mình nâng thân hình tiểu cô nương dậy. Khuôn mặt nàng kia đỏ ửng, e ngại nam nữ thọ thọ bất thân, nghĩ ngợi cả một lúc lâu mới chịu đứng lên.

“Khụ khụ. Khụ khụ.”

Sắc mặt Hạ Vũ Thiên xanh mét, đứng ở một bên, nhìn cảnh chướng tai gai mắt, y ho khan vài tiếng. Xí, lúc nãy còn nói ai là hồ ly tinh? Sao giờ lại chạy tới nhanh như thế, còn hứng thú hơn cả ta?

Nữ tử khẽ nhìn Hạ Vũ Thiên một cái.

Sở Vấn Điệp vội vàng nói “Có phải cô nương muốn đi tới thôn Quy Vân không? Chi bằng để cho hai lão đây dìu cô nương đi một đoạn.”

“Dạ…” Nữ tử gật đầu “Vậy xin làm phiền hai vị.” Nàng dựa vào tay Sở Vấn Điệp, chầm chậm tiến lên phía trước.

Ây, ây, các ngươi làm cái trò gì vậy? Ta còn đang đứng ở đây này, chưa có chết đâu! Hạ Vũ Thiên tức tới nỗi muốn dậm tay dậm chân. Giỏi cho tên Sở Vấn Điệp nhà ngươi, dám giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt lão tử. Đúng là đồ gian phu dâm phụ, xem ngươi ăn nói thế nào.

Thế là, có thêm một người nữa gia nhập vào hành trình của hai kẻ quái dị kia. Lão ông Sở Vấn Điệp đi trước, nhẹ nhàng nâng đỡ một nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp mảnh mai vô cùng, sau đó là lão bà Hạ Vũ Thiên, mặt hằm hằm một đống, quả thật là một nhóm người kỳ lạ a ~

Cô nương kia hỏi han “Hình như hai vị không phải là người trong thôn?”

“Đúng, chúng ta tới đó thăm người thân.” Sở Vấn Điệp cười ha ha. Chính là đi thăm ngoại tôn a. Hạ Vũ Thiên liếc mặt coi thường một cái.

“Cũng may là tiểu nữ gặp được hai vị, nếu không cũng chẳng biết phải làm thế nào.” Nữ tử kia tỏ vẻ áy náy.

Khuôn mặt Sở Vấn Điệp phúc hậu “Có chi đâu phải ngại ngùng, cô nương khách khí rồi.”

Chỉ là một đoạn hội thoại bình thường, nhưng trong mắt người nào kia thì lại biến thành một đoạn “tình chàng ý thiếp” buồn nôn. Chả biết là trong lòng có cái gì đó trào ra… thật sự không thể nhịn được nữa, Hạ Vũ Thiên bước thêm hai bước, đè nhỏ giọng “Lão nhân, ta thấy ngươi cũng mệt rồi, hay là để ta dìu tiểu cô nương này cho.”

“Lão thái bà, ngươi đi đứng không tốt, lại trải qua chặng đường dài như vậy, chỉ sợ ngươi phải chịu nhiều vất vả a~” Sở Vấn Điệp biết tâm trạng của Hạ Vũ Thiên nhưng vẫn cố tình trêu đùa y thêm một chút, với lại hắn đúng là sợ y vất vả thật.

“Lão thê tử của ta đang đau lòng cho ta a, thật ra, cái bộ xương già này vẫn còn dùng tốt lắm.” Sở Vấn Điệp nói “Lão thái bà, không cần phải lo lắng cho ta như vậy.”

Cô nương kia mỉm cười “Hai vị quả là phu thê ân ái mặn nồng, tiểu nữ thật ngưỡng mộ.”

“Ha ha, đúng thế, chúng ta chính là một đôi phu thê kết tóc, đồng cam cộng khổ đã mấy chục năm rồi, con cháu tới bây giờ cũng coi như trưởng thành cả… Đúng là năm tháng thật khắc nghiệt với lão nhân như chúng ta, ngày đó, bà ấy chính là khuê nữ đẹp nhất trong thôn, còn ta cũng là nam tử anh tuấn ngút ngàn a…” Sở Vấn Điệp nhìn Hạ Vũ Thiên cười.

Hạ Vũ Thiên buồn nôn, lập tức phản chiến “Đúng thật là ta có mắt không tròng. Năm đó, không biết lú lẫn thế nào mà lại nhận lời với một lão sắc nhân như ngươi? Ngươi trăng gió đầy mình thế mà ta lại không nhận ra mới chết chứ…”

“Hả?” Nữ tử kia tròn xoe đôi mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy y liếc mắt nhìn mình một cái. Mặt nàng đỏ lên, cánh tay được Sở Vấn Điệp dìu cũng cảm thấy khó xử, buông ra không được mà tiếp tục dựa vào người ta cũng không xong.

Nháy mắt, Sở Vấn Điệp đáp trả ngay “Ha ha, lão thái bà lại bắt đầu ăn nói lung tung rồi. Mấy cái chuyện từ đời nảo đời nào ấy mà vẫn còn để bụng. Chẳng lẽ suốt mấy chục năm qua, bà còn chưa biết ta là thật lòng thật dạ với bà hay sao?”

Hạ Vũ Thiên nhanh chân bước đi trước, muốn thoát khỏi trận đấu võ mồm không hồi kết này. Y nghĩ mình thật ngốc, đáng lẽ ra nên tỉnh táo lại một chút, mình mà nói lại được tên họ Sở mồm loang mép dài này sao?

Cứ thế, trong ánh tà dương, đường đi dần dần ngắn lại. Về đến thôn Quy Vân, nữ tử áo trắng cáo biệt hai người còn lại.

Cô nàng cúi đầu “Đa tạ hai vị đã dốc lòng, tiểu nữ xin mời hai vị vào tệ xá dùng tách trà nóng.”

“Không cần, chúng ta còn phải đi tiếp.” Hạ Vũ Thiên vội vàng nói. “Đúng rồi, cô nương có biết Phong Ẩn sơn trang ở đâu không?” Sở Vấn Điệp đứng ở một bên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Vũ Thiên không được nói năng lung tung làm lộ ra sơ hở, nhưng y lại cố ý coi như không nhìn thấy.

“Hai vị muốn tới Phong Ẩn sơn trang?” Cô nương kia hỏi lại “Đó chính là phủ đệ của Tào thế bá của tiểu nữ.”

Sở Vấn Điệp vội vàng giải thích “Ha ha, ra thế. Thân nhân của chúng ta đang làm công cho sơn trang đó.”

“Như vậy a. Phong Ẩn sơn trang nằm ngay trên sườn núi kia.” Bàn tay mềm mại của nàng chỉ về phía một ngọn núi phía sau thôn bản “Đi dọc theo đường này là có thể lên núi.”

Nói lời tạm biệt xong, Sở Vấn Điệp kéo ngay Hạ Vũ Thiên tiếp tục hành trình. Núi rừng rậm rạp, cây cối san sát, ánh sáng tối tăm, trên con đường nhỏ uốn lượn chỉ có hai người bọn họ.

Sở Vấn Điệp vừa đi vừa trách Hạ Vũ Thiên sao lại dễ dàng tiết lộ hành tung của mình như vậy. Hạ Vũ Thiên hừ cái mũi “Không phải ngươi rất hợp ý với nàng kia sao? Hà cớ gì bây giờ lại đề phòng nàng ta như thế, sợ nàng ta là hồ ly tinh hả?”

Sở Vấn Điệp cười lạnh nói “Nếu nàng ta thật sự là hồ ly tinh ta lại không sợ. Ngươi nên nhớ, chúng ta là tòng phạm đang đào tẩu, càng ít dính tới những chuyện thị phi thì càng tốt.”

“Sao ngươi không coi lại mình đi?” Hạ Vũ Thiên bực mình. Hôm nay, y đã phải kiềm chế thật lâu, vừa mới từ nãy, không, phải nói là từ khi nữ tử kia xuất hiện mới đúng. Hạ Vũ Thiên quay nhanh bước đi. Trong lòng y thầm nghĩ : Bản thân ngươi nói nhăng nói cuội với nàng ta hơn nửa canh giờ thì được, còn ta mới mở miệng ra có một lời là đã chịu quở trách.

Sở Vấn Điệp vừa thấy bạn đường của mình có vẻ không vui, hắn vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy người đó trong vòm ngực ấm áp, không chịu buông tay mặc dù y giãy dụa liên tục. Sở Vấn Điệp dịu ngọt “Ta chỉ muốn ngươi không gặp phải nguy hiểm.”

Hạ Vũ Thiên đẩy hắn ra, ủ rũ “Ngươi đừng hòng mà dùng lời ngon lẽ ngọt dụ dỗ ta…”

“Kỳ thật nàng kia làm sao mà có thể sánh được với nương tử của ta đây?” Sở Vấn Điệp cười, tháo chiếc mặt nạ nhăn nhó kia xuống, để một khuôn mặt ưa nhìn hiện diện rõ ràng.

“Nói hưu nói vượn cái gì?” Hạ Vũ Thiên nổi giận.

Sở Vấn Điệp nháy mắt “Ta nói nương tử của ta không cần ghen nữa.”

“Cút ngay, ai thèm ghen, cái thứ dấm chua chó má đó, lão tử không thèm…” Hạ Vũ Thiên quát. Tuy rằng trong lòng y thật sự không có ghen, nhưng vì ai mà giận dữ thế này, y cũng không rõ nữa.

Sở Vấn Điệp cười nói “Không ăn dấm chua thì ngươi phát hỏa như thế làm gì?”

“Ta phát hỏa hồi nào?” Hạ Vũ Thiên rống lớn. Hệt như sư tử Hà Đông. Chẳng lẽ y còn tưởng lúc này mình rất bình tĩnh, dịu dàng sao?

“Nào nào, được rồi, nương tử của ta hiền thục, lương thiện, đương nhiên là sẽ không phát hỏa rồi… mau mau lại đây cho tướng công ta mi một cái…” Sở Vấn Điệp thấy Hạ Vũ Thiên như vậy, càng đắc ý đùa giỡn.

Kết quả là, Sở đại tặc nhân phải chịu thêm một quyền “Biến ngay, đồ quỷ háo sắc chết tiệt nhà ngươi…”

Sở Vấn Điệp ôm mặt giả, tháo nó xuống “Hóa ra là ngươi ghét bỏ ta a, sao không nói sớm? Cho ngươi mở rộng tầm mắt, diện kiến dung mạo anh tuấn, phong lưu, phóng khoáng của bổn công tử. Hắc hắc ~”

“Thôi đi. Mặt của ngươi mà phong lưu, tuấn tú cái nỗi gì? Nếu thật như thế, ta đây sẽ là đại đại mỹ nhân a” Hạ Vũ Thiên sờ sờ mặt, cười hắc hắc.

“Chẳng lẽ ngươi không dám thừa nhận?” Sở Vấn Điệp nháy mắt. “Không thể lừa mình dối người được đâu nhé.”

Hai tên mắc bệnh tử kỷ loại cao tiếp tục tranh giành xem ai có ngoại hình hút hồn hơn, tên nào cũng cố gắng chiếm ưu thế về phần mình, không chịu lui gót trước bên kia.

Núi rừng thanh tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng líu la líu lô của hai con “tắc kè hoa” đang cấu xé, phân cao thấp.

Đột nhiên, từ xa, có tiếng ồn ào vọng lại, càng lúc càng gần hơn, chắc chắn là âm thanh do con người tạo ra, mà không phải một người, là rất nhiều người.

Sở Vấn Điệp và Hạ Vũ Thiên nhìn nhau : Không ổn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK