Sở Vấn Điệpnhanh chóng đỡ lấy, rồi nắm chặt bàn tay ấy đưa lên miệng, vừa hôn vừa liếm nhẹ vào đó.
“Sở Vấn Điệp!” Hạ Vũ Thiên rút tay về, quát.
“Ây, nói nhỏ một chút, đừng lớn tiếng như vậy.” Sở Vấn Điệpcười “Ngươi không sợ tai vách mạch rừng, người của quốc cữu nghe thấy bây giờ? Lúc đó hai ta chính là đôi phu thê bị bắt tại trận thông dâm trên giường a.”
Hạ Vũ Thiên tức giận “Nếu đã có người, vậy ngươi còn muốn……?” Chính mình nói còn chưa dứt lời thì mặt cũng đã đỏ lên. Thế là đành im bặt, tròng mắt đảo qua xung quanh cho bớt thẹn.
Sở Vấn Điệpbị dáng vẻ đáng yêu đó chọc cười, không chú ý tới phản kháng của y, hắn nhanh chóng vùi đầu Hạ Vũ Thiên vào lồng ngực của mình, vuốt ve cái cổ nhỏ “Ai bảo ngươi quyến rũ ta trước?”
“Nói bậy nào, ai quyến rũ ngươi?”
Sở Vấn Điệpdùng đầu lưỡi mềm mại của mình tấn công nhẹ dịu vào vành tai của Hạ Vũ Thiên “Mới vừa rồi không biết tim của ai đập nhanh như thế, không phải là ngươi đang động tâm với Hoa Vô Tình chứ?”
Hạ Vũ Thiên nghẹn đỏ mặt, đẩy Sở Vấn Điệpra “Hồ đồ, không được nói bậy, ta không cần ngươi phải dạy khôn.”
Sở Vấn Điệpcười, ánh mắt thâm tình âu yếm quan sát Hạ Vũ Thiên.
“Nhìn cái gì vậy?” Hạ Vũ Thiên nhíu mi rồi quay mặt đi “Ai…… Giờ này mà còn cười cho được!”
“Làm sao? Chẳng lẽ ta phải khóc?”
“Bây giờ thế nào đây? Long Hạo … hắn đang ở đâu?” Hạ Vũ Thiên trở nên lo lắng. Y cũng rất muốn bình chân như vại giống Sở Vấn Điệpnhưng không làm được. Hiện giờ, y đang trải qua nhiều chuyện mà trước đây dù có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới.
“Ai!” Sở Vấn Điệpnhìn dáng vẻ của Hạ Vũ Thiên không nhịn được cười hắn thở dài một hơi, tay đưa sang sờ sờ đầu y “Bọn họ không sao cả, ngươi cứ lo cho cái thân mình trước đi.”
“Ta?” Hạ Vũ Thiên ngốc nghếch “Mục tiêu của quốc cữu chính là Long Hạo. Ta có làm gì đâu mà phải lo với lắng?”
“Ngươi có biết vì sao thái độ của lão tặc đó đột nhiên lại khác thường rồi còn đem ngươi nhốt ở đây, bên cạnh Hoa Vô Tình?” Sở Vấn Điệpnói.
Hạ Vũ Thiên mờ mịt lắc đầu. Tuy rằng chính y cũng biết là có ẩn khúc trong đó nhưng mọi thứ cứ như một đống tơ vò .“…… Có lẽ quốc cữu muốn mượn sức Hoa Vô Tình ……”
Sở Vấn Điệpgật gật đầu nói:“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi. Còn có một lý do khác quan trọng hơn!”
“Quan trọng hơn?”
“Ừ!” Giọng nói của Sở Vấn Điệptrầm xuống “Quốc cữu phát hiện ngọc tỷ hiện trong tay hắn là giả.”
“Cái gì? Ngọc tỷ giả?” Hạ Vũ Thiên ngây ra một lúc.“Nhưng mà… chuyện đó thì có liên quan gì tới ta?”
Sở Vấn Điệplắc đầu “Vì hắn đang nghi là ngươi cất giữ nó.”
“Nực cười, nếu hắn cho rằng Long Hạo đã giấu nó đi hoặc bịa đại ra một lý do nào đó ta còn tin chứ sao hắn lại có thể nghĩ rằng ta đã lấy nó?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu, ngay cả ngọc tỷ đó hình dáng ra sao mình còn chẳng biết thì trộm nó thế nào được?
“Hoa Vô Tình nói . Hiện giờ lão tặc đó nhốt ngươi tại đây vì muốn Hoa Vô Tình dùng kế dụ ngươi giao ngọc tỷ ra.”
“Hả?” Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ. “Vậy, nếu như ta không có ngọc tỷ……”
“Hoa Vô Tình nói quốc cữu từng ra lệnh cho ngươi lúc ở bên cạnh Long Hạo, tùy thời cơ mà đánh tráo ngọc tỷ. Hiện nay, ngọc tỷ trong cung là giả, nên hắn nghi ngờ ngươi cũng không có gì là lạ.”
Hạ Vũ Thiên căm giận “Không phải ta, ta không phải là Tô Thanh Sơn, không phải…”
“Tốt lắm, ta biết ngươi không phải. Muốn ngươi giao ngọc tỷ… hẳn là lão tặc kia điên rồi.” Sở Vấn Điệpnói.
“Ngươi! Hừ!” Hạ Vũ Thiên đè nén tức giận. “Nhưng nếu thật là như thế thì có nghĩa là Tô Thanh Sơn đã tráo ngọc tỷ mà không thông báo cho quốc cữu?”
Sở Vấn Điệpgật gật đầu.
Hạ Vũ Thiên suy nghĩ, có lẽ chuyện lão tặc kia không có được ngọc tỷ thật hóa ra lại hay. Hay vì nếu có thể tìm ra ngọc tỷ thật thì mình có thể trả lại cho Long Hạo, giúp hắn tiếp tục làm hoàng đế. Nhưng, ngọc tỷ… ngọc tỷ gì đó đang ở đâu?
Sở Vấn Điệpnhẹ vỗ về làn tóc của người có tư tưởng phân tán “Ngươi cũng đừng nóng vội. Chí ít thì hiện giờ lão tặc kia cũng đang cần tới binh quyền trong tay Hoa Vô Tình nên chưa dám gây khó dễ cho ngươi. Chỉ cần tìm được ngọc tỷ thật thì chúng ta có thể hạ màn vở kịch của lão được rồi…”
“Nhưng biết tìm nó ở đâu?” Hạ Vũ Thiên ôm đầu. Tuy rằng có được thân thể của Tô Thanh Sơn nhưng không có được trí nhở của hắn. Làm sao mà biết hắn đã làm những chuyện gì?
Sở Vấn Điệpnhìn y, thở dài một hơi “Tô Thanh Sơn” ở ngay trước mắt mà y lại còn đi hỏi mình… Vấn đề này, ngay cả hắn cũng không hiểu nổi…
Hắn bèn an ủi “Không cần ấp, chắc chắn sẽ có cách.”
“Tô thanh sơn giấu ngọc tỷ làm gì? Hắn giấu nó ở đâu? Có khi nào còn để ở trong cung không?” Hạ Vũ Thiên thì thào nói.
“Nếu chưa nghĩ ra thì không phải cố. Hiện tại, tuy quốc cữu biết ngọc tỷ kia là giả nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng nhất vì thực ra chưa có ai biết được chuyện này. Nếu không thể tìm thấy ngọc tỷ thật thì có thể lão sẽ dựng ra một màn vàng thau lẫn lộn thì ai biết được? Điều quan trọng nhất là binh quyền ở trong tay ai? Nếu chúng ta nắm được phần đông binh số, nhất định lão sẽ không sống an ổn được.” Sở Vấn Điệpnói “Lần này hắn tới tìm Hoa Vô Tình vì muốn nhờ Hoa Vô Tình viết một bức thư gửi cho nghĩa huynh là Bình Tây Đại tướng quân, nhờ ông ta dẫn binh về kinh thành.”
“Hoa Vô Tình có viết không?”
Sở Vấn Điệplắc đầu nói:“Hoa Vô Tình có viết một bức rồi gửi đi rồi. Nhưng ngay đêm nay hắn sẽ cưỡi ngựa đuổi theo, chắc chắn sẽ đến doanh trại của Bình Tây đại tướng trước khi bức thư kia tới.”
“Hắn tốt như vậy sao?” Hạ Vũ Thiên khó có thể tin. Thực sự có người đối nghịch với huynh đệ của mình để phò trợ cho kẻ khác.
“Còn không phải là vì ngươi sao!” Sở Vấn Điệpnói.
“Vì ta?” Hạ Vũ Thiên nhíu mi.
“Ai!” Sở Vấn Điệplắc đầu.“Về sau ngươi sẽ biết.”
“Cái gì? Biết cái gì?” Hạ Vũ Thiên nghi hoặc.
Sở Vấn Điệpquay đầu lại, không trả lời câu hỏi ban nãy “Cũng may là hôm đó Long Hạo không lọt vào tay quốc cữu, ta đã kêu Dạ Cách hộ tống hắn rời khỏi đây rồi, chắc có lẽ giờ này hắn đã tới Xuyên Tây quan.”
“Xuyên Tây quan?”
“Đó là một quan ải nơi biên giới, có rất nhiều quân lính đồn trú tại đó… Điều quan trọng là tướng sĩ nơi đó tận trung với hoàng tộc, tuyệt đối không đi theo quốc cữu làm phản.”
“Có chắc như thế không? Nếu tướng lĩnh ở đó……” Hạ Vũ Thiên lo lắng.
Sở Vấn Điệpnhẹ nhàng cười gật đầu nói:“Chuyện này thì ngươi có thể yên tâm.”
“A, ngươi có biết vị tướng quân đó không!?” Hạ Vũ Thiên nói.
“…… Khụ khụ…… Biết. Thiên hạ này không người nào không biết kia vị tướng quân đó.” Sở Vấn Điệpquay đầu nhìn về phía đầu giường.
“Ta đây không biết này.”
“Ngươi thì biết cái gì, đúng là đồ đầu heo.” Sở Vấn Điệpchâm chọc.
“Hứ, nhưng mà là đầu heo nên mới được thảnh thơi như vầy.” Hạ Vũ Thiên hớn hở “Chờ ngày Long Hạo lên ngôi hoàng đế, những chuỗi ngày cực khổ của ta sẽ kết thúc. Đến lúc đó……”
Sở Vấn Điệpnhẹ nhàng cười nói:“Đến lúc đó cái gì?”
“Đến lúc đó ta có thể tự do tự tại tiêu du thoải mái!” Hạ Vũ Thiên lại cười nói.
Sở Vấn Điệpxoay người một cái ép Hạ Vũ Thiên xuống dưới thân mình rồi dùng chóp mũi cọ cọ vào má y “Muốn cùng ai tiêu du thoải mái a?”
Hạ Vũ Thiên nhịn cười “Một mình ta cũng đủ thoải mái lắm rồi.”
“Thì ra là thế!” Sở Vấn Điệphíp mắt. “Muốn vui vẻ một mình a……” Vừa nói hắn vừa đưa tay mò vào trong vạt áo của Hạ Vũ Thiên, vuốt nhẹ làn da mịn màng bên hông.
Hạ Vũ Thiên giật mình, run run:“Ta, ta hay nói giỡn a.”
“Vậy ý của ngươi là gì?” Sở Vấn Điệpdùng đầu lưỡi đùa bỡn da thịt người bên dưới, một bàn tay chậm rãi đặt lên ngực y.
“Ý của ta…… Ha ha……” Hạ Vũ Thiên ấp a ấp úng nói không nên lời, toàn thân nghẹn lại, đỏ ửng như cua bị luộc chín, mà còn là một con cua sắp bị người ta ăn.
“Còn cười?” Sở Vấn Điệpnhíu mi “Xem ta phạt ngươi như thế nào!” hắn dùng răng nay của mình ngoạm mạnh vào xương quai xanh của Hạ Vũ Thiên, để lại một dấu hôn đỏ tươi thấy rõ.
Hạ Vũ Thiên hơi hơi đau, mày nhíu lại, thân thể lại uốn éo không ngừng, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Giọng nói của y khàn khàn “Nhưng, ngươi bây giờ chính là Hoa Vô Tình, không nên làm như vậy!”
“Vì ta là hắn nên càng phải làm như vậy.” Sở Vấn Điệpchậm rãi cởi y phục trên người Hạ Vũ Thiên ra, đầu lưỡi liếm một vòng xung quanh ngực y “Hắn ân ái cùng ngươi mới không khiến lão tặc kia nghi ngờ. Không phải thế sao?”
“Ngươi, ngươi nghĩ thật là chu đáo.” Hạ Vũ Thiên rướn người, miệng phát ra tiếng rên rất nhỏ. Sở Vấn Điệpđã biết rõ từng điểm mấu chốt mẫn cảm nhất trên người y nên hắn không bỏ lỡ cơ hội để “trừng phạt”. Hạ Vũ Thiên lại càng không thể kháng cự.
“Nhưng, ngươi cứ tháo mặt nạ kia ra trước đã……” Hạ Vũ Thiên nói.
“A, tưởng chuyện gì, dễ thôi…” Sở Vấn Điệpcúi đầu, tới khi ngẩng lên đã không thấy nét mặt của Hoa Vô Tình đâu cả.
“Làm sao vậy? Không nhớ rõ vẻ mặt của ta sao ?” Sở Vấn Điệpnhìn Hạ Vũ Thiên cười cười.
Hạ Vũ Thiên cười nhìn hắn. Làm sao có chuyện đó được. Mắt kia, mũi kia còn có cái miệng khó ưa kia không biết Hạ Vũ Thiên đã nhớ tới chúng nó bao nhiêu lần trong suốt những ngày qua.
Sở Vấn Điệphíp mắt: “Không trả lời, xem ra thật sự là ngươi đã quên rồi.” Ôm chầm lấy Hạ Vũ Thiên, hai cơ thể nóng rực dính vào nhau “Đêm nay ta sẽ nhiệt tình nhắc cho ngươi nhớ một lần nữa, để xem sau này ngươi còn dám quên không?”
Mặt Hạ Vũ Thiên tiếp tục đỏ lên, y đã cảm nhận được cự vật cứng rắn của Sở Vấn Điệpđang cố tình khiêu chiến trên người mình. Y liên tục há miệng, hít một hơi thật sâu, hai mắt mông lung, mờ ảo.
Hạ Vũ Thiên lấy tay ôm cổ sở vấn điệp, chủ động đón nhận nụ hôn của hắn. Sở Vấn Điệpngỡ ngàng một chút rồi lại vồ vập y ngay lập tức, hút thật sâu hai cánh hoa mọng ngọt bên dưới.
Hạ Vũ Thiên dùng lưỡi của mình để khám phá hình dáng đôi môi người bên trên.
Sở Vấn Điệpthuận thế quấn lấy cái lưỡi táo tợn kia.
“Ta, ta yêu ngươi.” Sở Vấn Điệpôm mạnh lấy thắt lưng của Hạ Vũ Thiên, hắn vô cùng phấn khích.
“Ta, ta cũng vậy.”
“Nói…… Nói lại lần nữa xem.” Sở Vấn Điệphơi tách ra một chút, nắm lấy cằm người yêu, nhìn sâu vào hai tròng mắt của y.
“Ta, ta yêu ngươi.” Hạ Vũ Thiên thở hổn hển, kích động.