“Thích? Tô Thanh Sơn, ta cứ nghĩ không bao giờ sẽ nghe được lời nói này từ miệng của ngươi!” Long Hạo cười lạnh nói. “Ngươi nghĩ ta sẽ tin rằng ngươi thích hắn? Ngươi cũng đừng tự lừa dối bản thân mình nữa vì ngươi chính là một kẻ không biết chữ tình là gì!”
Tiếng nói của Long Hạo như rít gào, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm như muốn hiểu thấu Hạ Vũ Thiên, quả thật Long Hạo chỉ muốn moi tim của người này ra xem nó có chứa gì trong đó.
Hắn bỗng nhiên nắm chặt hai vai Hạ Vũ Thiên “Có lẽ ngươi từng nói thích lão thái hậu kia phải không? Đúng rồi, lại còn cả tên quốc cữu kia nữa, ai ngươi cũng có thể nói rằng mình thích họ mà, không phải sao?”
Nghe thấy câu nói đó, thân thể Hạ Vũ Thiên đang bị Long Hạo khống chế trở nên thẫn thờ, y đang rất bất ngờ vì phản ứng quá mãnh liệt của Long Hạo. Từ trước tới nay Hạ Vũ Thiên chỉ nghĩ tình cảm mà Long Hạo dành cho mình chỉ là hứng thú trong lúc nhất thời, ngày tháng qua đi thì nó cũng sẽ nhạt phai nhưng hình như không phải vậy, Long Hạo bây giờ đang làm cho Hạ Vũ Thiên thực sự sợ hãi.
Y muốn chạy trốn nhưng nào có dễ dàng như thế được.
“Ta……”
Không đợi Hạ Vũ Thiên mở miệng, Long Hạo lại ôm chặt lấy y thêm một chút nữa. Thân hình kề sát lồng ngực ấm áp, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng làm cho tâm can Hạ Vũ Thiên nhảy lên từng hồi.
“Nói, nói thích ta.” Long Hạo dùng một câu mệnh lệnh.
Hạ Vũ Thiên trầm mặc , trong đầu y đã không còn suy nghĩ được gì.
“Ngươi nói mau!” Long Hạo lớn tiếng.
“Nếu ngươi có thể nói thích với bất kỳ ai thì cũng có thể nói thích ta!.” Thân thể Long Hạo rung động “Tại sao ngươi không giống trước kia? Tại sao ngươi không còn ích kỷ, giả dối? Nếu thế thì bây giờ chúng ta sẽ không như vậy đâu!”
“Hoàng Thượng!” Hạ Vũ Thiên thở gấp liên tục, mở lời rất gian nan. Có vẻ như Long Hạo thực sự thích mình nhưng Hạ Vũ Thiên lại chưa tìm được lý do vì sao hắn lại như thế.
“Ta chỉ muốn nghe ngươi nói, nghe ngươi nói!” Long Hạo lẩm bẩm. “Chẳng lẽ nói dối cũng không được? Ngay cả một lời nói dối dễ nghe mà ngươi cũng không chịu cho ta?”
“Không phải…… Chỉ là……” Hạ Vũ Thiên cảm thấy yết hầu của mình bị một tảng đá thật lớn đè nặng. Mỗi một sơi dây thần kinh đều căng ra như dây đàn mà chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi là sẽ đứt đôi ngay lập tức.
Long Hạo theo đuổi không bỏ, gắt gao ép hỏi.“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là……” Hạ Vũ Thiên nghiêng đầu qua một bên tránh đi ánh mắt sắc bén đau thương của người kia “Chỉ là…lúc này ta đang rất hỗn loạn, thật sự không thể……” Y khẽ nhíu mi, chậm rãi lắc đầu.
“Nói, chỉ nói một câu thôi cũng không được?” Long Hạo kéo đầu Hạ Vũ Thiên sang bên này, ôm y mạnh hơn lúc nãy “Ta chỉ muốn nghe ba chữ kia mà thôi.”
Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên cười ha hả, y đẩy Long Hạo ra, cười ngả nghiêng như muốn nhạo cả thế gian này. Cứ như thế cho đến khi y bị Hoa Vô Tình sặc sụa cho tới khi không thể nào giả tạo được nữa…vẻ mặt của Hạ Vũ Thiên lại trở nên méo mó, thống khổ…
Đây quả thật là chuyện hoang đường nhất mà Hạ Vũ Thiên từng biết, từ đầu cho tới cuối, Hạ Vũ Thiên chỉ có thể dùng hai chữ “hoang đường” để hình dung tất cả mọi việc. Ngẫm lại cũng đúng, tất cả chỉ là một vở kịch hài hước tới ngớ ngẩn…Nhưng không, Hạ Vũ Thiên y không phải là khán giả mà chính là diễn viên, diễn viên chính trong vở kịch đó…
Hạ Vũ Thiên không thể cười nữa. Y cố gắng khôi phục vẻ bình tĩnh nhìn lên khuôn mặt ngạc nhiên của Long Hạo nói một lời “Đủ rồi.”
Hạ Vũ Thiên nhìn lại mọi thứ xung quanh, đêm khuya mù mịt, cả y và Long Hạo đều lôi thôi luộm thuộm ở nơi rừng rú heo hút “Này, ngươi… thật sự…thích ta?”
Hạ Vũ Thiên đang muốn hỏi lại một lần nữa cho chắc vì dù sao y cũng rất bất ngờ trước sức hấp dẫn của mình, không lẽ là nhờ cái thân xác điển trai này? Nhưng mà nếu chỉ có nhờ đó mà y có được tình yêu của người khác thì Hạ Vũ Thiên thật sự không vui vì đây không phải là thứ tình cảm lâu bền, huống hồ thân xác này cũng đâu phải là của y? Hạ Vũ Thiên thấy mình như một tên ăn trộm, trộm luôn thân xác lẫn quan hệ tình cảm của người mà mình chuyển hồn vào.
“Phí lời.” Long Hạo hét lớn một tiếng, vài chiếc lá trên cây rơi xuống.
“Ngươi rống cái rắm a.” Hạ Vũ Thiên hơi hơi sợ run một chút, nhưng ngay lập tức đã lên tiếng chặn họng Long Hạo, thật là may mắn cho mấy cái lá khô còn đang trên cây, chí ít thì cũng không phải rụng xuống nữa.
Ánh mắt Long Hạo lại trừng lớn “Ngươi dám can đảm chống lại ta?”
“Ta còn sợ ngươi ?” Hạ Vũ Thiên quát. Tuy rằng võ công hay sức lực của Hạ Vũ Thiên không bằng Long Hạo nhưng ít ra trên mặt trận võ mồm cũng phải giành một chút ưu thế nếu không thì hắn sẽ đè đầu cưỡi cổ cho coi.
Long Hạo thấy Hạ Vũ Thiên đốp chát lại ngay nên không lên tiếng nhưng cơ tay rắn chắc của hắn bỗng nổi lên cuồn cuộn. Hạ Vũ Thiên nhìn thấy. Chuyện gì đây? Hắn chuẩn bị đánh mình? Hạ Vũ Thiên cảnh giác lùi hai bước lại đằng sau nhưng Long Hạo cũng nhanh chân nắm chặt lấy hai bả vai của Hạ Vũ Thiên.
“Đúng là ta rất yêu ngươi!” Long Hạo trừng mắt, dùng một giọng nói rất ấm rống lớn lên. Đây vốn phải là lời tỏ tình ngọt ngào mùi mẫn nhưng được thể hiện bằng chất giọng như vậy thì người khác chẳng có một chút mỹ cảm nào.
Đây là một lời thổ lộ không có gì đặc biệt lắm, nếu có thì chính là ẩn dấu một sự kiên định rất cao trong lời nói mãnh liệt vừa rồi. tuy rằng không thể tiếp nhận nó ngay lập tức nhưng không thể không thừa nhận là Hạ Vũ Thiên đã bị chấn động một phen.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngươi vẫn là người của ta.” Long Hạo kiên quyết nói. Hai tay túm lấy vạt áo của Hạ Vũ Thiên đưa lên trước ngực mình. “Nghe rõ chưa?”
Hạ Vũ Thiên bắt đầu bị “lời tỏ tình” của Long Hạo làm cho hồ đồ rồi lại bị câu hỏi sau đó của hắn đánh cho một gậy vào đầu. Thế là tức lên, Hạ Vũ Thiên đẩy mạnh Long Hạo ra ngoài, nộ khí xung thiên “Ta nhổ vào, lão tử không thích chính là không thích. Dù ngươi có là Ngọc hoàng đại đế hay Phật tổ Như Lai thì cũng không thể bắt ta yêu ngươi được. Thậm chí ngươi có là Bin Laden thì ta cũng mặc kệ…” Lúc Hạ Vũ Thiên nổi cáu thì lời nói của y sẽ không kiêng nể gì hết, có sao nói vậy thậm chí còn chanh chua đanh đá hơn bình thường rất nhiều lần.
Long Hạo nheo mắt lại nhìn người trong vòng ôm của mình, nước miếng của y văng tùm lum, hai cánh tay của Long Hạo xiết chặt hơn nữa quyết không buông.
Một người cố gắng ôm chặt, một kẻ ra sức đẩy hắn. Một lúc sau, khuon mặt của cả hai người đều đỏ bừng, khóe miệng run rẩy, ánh mắt thì vẫn kiên quyết như cũ không chịu nhường nhịn đối phương một chút nào. Hai người tiếp tục giằng co, không phân cao thấp. Giống như hai con trâu đực đang quyết đấu cho thỏa nỗi căm giận đối phương nhưng sự tình bên trong thì e rằng ngay cả hai con trâu này cũng chưa thực sự thấu hiểu.
Bỗng nhiên có tiếng động xôn xao truyền tới từ rừng cây hắc ám xung quanh, hai người ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm đang dần xuất hiện từ trong bóng đêm mịt mùng. Tay Long Hạo vẫn chưa buông, Hạ Vũ Thiên lại càng không chấp nhận chịu thua trước. Hai người lại tiếp tục vừa ôm vừa đánh lại còn phải cảnh giác quan sát bốn phương tám hướng.
Càng lúc càng nguy cấp, không khí cũng trở nên nặng nề hơn trước. Nơi này đã không còn an toàn nữa, bất cứ lúc nào hai người bọn họ cũng có thể mất mạng như chơi.
Tóc gáy của Hạ Vũ Thiên dựng lên, y bắt đầu run run, nhỏ giọng “Chắc ngươi không muốn hai ta ôm nhau mà tự tử ở đây có phải không?”
“Muốn chết ư? Đâu có dễ dàng như vậy.” Long Hạo lạnh lùng nói. Hắn giương mắt nhìn một cây đại thụ gần đó, hạ giọng nói: “Dập lửa đi rồi trốn lên cây.”
Hai người nhanh chóng đình chỉ nội chiến, ký kết hiệp ước hòa bình. Khúc mắc cá nhân được tạm thời dẹp bỏ qua một bên, bọ họ không ngốc nghếch tới nỗi làm mấy chuyện trai sò tranh chấp ngư ông đắc lợi.
Chớp mắt sau, lửa đã bị dập tắt, Long Hạo và Hạ Vũ Thiên cùng nhau trống lên tán cây cổ thụ. Cái cây này chắc cũng phải hơn trăm tuổi, cành lá xum xuê. Nó có tới tám nhánh rất to nhưng ngặt nỗi mặt trên của cây còn có một đám rêu trơn trợt rất khó đứng ở đó. Trong hoàn cảnh khẩn cấp trước mắt, đành phải cố gắng nhẫn nhịn vậy.
Chỉ chốc lát, tiếng ồn ào xung quanh lớn dần. Hai người ngồi trên cây đưa mắt nhìn nhau thầm đoán nhất định là người của quốc cữu đã đuổi tới. Bọn họ đều hiểu rõ kẻ thù duy nhất của mình lúc này chính là lão tặc đó, nếu lão ta phát hiện ra Long Hạo đã chạy trốn cùng mọi người thì nhất định sẽ phái rất nhiều quan binh chạy theo truy đuổi.
Hai người nín thở nhíu mi nhìn ánh lửa lập lòe xuất hiện ở bên dưới không dám phát ra bất cứ âm thanh gì. Đúng như dự đoán, có mấy người cầm đuốc sáng trưng bước tới chỗ Long Hạo và Hạ Vũ Thiên ngồi lúc nãy, ánh lửa bập bùng chiếu rõ khuôn mặt dữ tợn của bọn chúng. Thần kinh của Hạ Vũ Thiên lại bắt đầu căng thẳng, sợ tới nỗi thở cũng không dám thở nhanh.
Vì ta ở trong tối, địch ở ngoài sáng nên Long Hạo và Hạ Vũ Thiên đều có thể nhìn thấy rất rõ những người đang truy bắt mình. Bọn chúng có bảy người, cả bọn đều cao to vạm vỡ, tất cả đều được trang bị đao gươm sáng loáng. Theo như Long Hạo thấy mấy người này không phải là ngự lâm quân trong hoàng cung hay binh lính của quan phủ vì nhìn nét mặt hung tợn đó thì nhiều khả năng họ chính là những người trong giang hồ. Nói cách khác, nếu lọt vào tay bọn chúng thì nhất định chỉ có một con đường chết không hơn. Bọn chúng không phải là người của triều đình nên không hề biết Long Hạo là ai, cũng không sợ pháp luật, quy định gì, chúng chỉ cần giết người theo yêu cầu rồi nhận tiền. Xem ra lão tặc kia thực sự muốn nhổ cỏ tận gốc nên mới để cho giang hồ nhúng tay vào chuyện này.
Đám người đó thì thào một vài lời rồi tản ra xung quanh tìm từng khe kẽ một. Ánh lửa ngay phía dưới làm cho Hạ Vũ Thiên trở nên hoảng hốt. Trên mặt y còn cảm nhận được hơi thở rất nhẹ của nam nhân bên cạnh, nhịp thở đều đều làm cho Hạ Vũ Thiên bối rối. Tim của y đập thình thịch không biết là do sợ hay do nguyên nhân nào khác.
“Không có ai.” Một người sau khi dò tìm ở xung quanh thì quay về báo cáo với một người đeo đao đen bóng đứng ở giữa, nhìn dáng vẻ đó, có lẽ hắn chính là thủ lĩnh của đám người này.
“Không có ai cả.” Một người khác lên tiếng “Có thể lúc nãy chúng ta nghe nhầm.”
Hạ Vũ Thiên hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hy vọng bọn người này có thể nhanh chóng đi khỏi đây. Hạ Vũ Thiên có thể cảm nhận rõ được thân thể của Long Hạo đè nặng lên lưng mình, có nghĩa là y đang bị y ôm trọn vào trong lồng ngực. Một bên má của hắn còn ép sát vào má của Hạ Vũ Thiên, hơi nóng phà xuống thì không nói làm gì, điều lạ lùng là Hạ Vũ Thiên lại đang rất cảm động.
Nghe xong lời này tên thủ lĩnh nhíu đôi mày rậm, hai mắt híp lại đưa ngọn đuốc rọi qua xung quanh rồi lại hướng xuống dưới đất.
Hạ Vũ Thiên nhìn theo đường đi của ngọn đuốc, thấy nó đang chiếu sáng đúng chỗ đóm lửa đã tàn của hai người. Thế là Hạ Vũ Thiên lại sợ hãi, tuy rằng cánh tay phía sau đã ôm mình chặt hơn nữa nhưng y vẫn không thể kiềm chế mà run như cầy sấy. May mắn là Hạ Vũ Thiên vẫn còn tỉnh táo nên chưa có hành động luống cuống gì thu hút sự chú ý của bọn người bên dưới.
Người nọ ngồi xổm xuống, sờ sờ trên mặt đất khẽ cười nói “A, bọn chúng chắc chắn chỉ ở quanh đây thôi, tro còn rất nóng.”
“Vậy có lẽ chúng chưa chạy đi bao xa, nhất định có thể đuổi kịp.” Một người phán đoán rất nhanh.
“Chậm đã!” Con ngươi của gã thủ lĩnh co rút lại, tay hắn sờ sờ cổ, lông mày giãn ra co vào liên tục, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà ác rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ở ngay trên đó.”