• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vũ Thiên nghe được câu nói kia thì hồn phách đã bay đi mất. Hai người họ cố gắng nhẫn nại trong một thời gian lâu như vậy thế mà lại thất bại chỉ trong gang tấc. Nhưng mà có thể hiểu được, người ta có thể khống chế thân thể của bản thân mình nhưng không thể nào thay đổi môi trường xung quanh, và cũng không dễ gì để xóa được dấu vết mình đã để lại. Đúng là người tính không bằng trời tính. Thật lạ là Long Hạo vẫn không hề có động tĩnh gì, không run cũng không hoảng hốt. Chả biết là hắn đã tính được kế sách gì hay là hắn vẫn chưa ý thức được nguy hiểm nên vẫn bình chân như vại. Có lẽ, nếu qua được ải này thì Hạ Vũ Thiên sẽ đi học một khóa công phu bình tĩnh với mọi thứ.

Hạ Vũ Thiên đã tưởng tượng ra hình ảnh của vô số những ánh mắt như hổ rình mồi đang hung hăng nhìn mình chằm chằm, y lui ra phía sau vài bước theo phản xạ nhưng phát hiện mình đang ở trên cây nên chẳng có đường nào mà chạy. Họa chăng có mọc cánh mà bay lên được thì mới thoát khỏi chỗ này nhưng đáng tiếc là Diêm vương lão gia chưa trang bị cho y một bộ cánh nên ý tưởng đó còn rất xa vời.

Lên trời không được, vậy chỉ còn cách xuống đất…Hạ Vũ Thiên nhìn xuống dưới… chưa kịp nhận rõ thứ gì thì trời đất như rung chuyển, chân đứng không vững… vội vàng túm lấy một cành cây. Chắc có lẽ do đã lâu không được ăn gì nên bị chóng mặt… rồi sau đó có một tiếng “Rắc” vang lên…

Hạ Vũ Thiên nhắm chặt hai mắt lại ngã xuống cùng cành cây, lần này chắc có lẽ chết thật rồi. Cái cây này cao tới mấy thước, ngã xuống, nhẹ thì trọng thương đau mất mấy ngày nếu không thì cũng sẽ mất mạng tại chỗ. Đó là còn chưa kể tới một đám người đang rình mò phía dưới… lần này thì hoặc là mông sẽ nở hoa hoặc đầu sẽ lìa khỏi cổ…

Nhưng mà hình như Hạ Vũ Thiên chưa chết. Trong giây khắc rơi xuống từ trên cây y cảm thấy mông mình nhói đau một chút rồi ngay sau đó lại có cảm giác mềm mềm, xốp xốp. Mễm nhũn luôn, có lẽ nhờ vậy mà đau đớn của Hạ Vũ Thiên mới được giảm bớt

Chờ khi Hạ Vũ Thiên tỉnh táo trở lại, mở to mắt ra nhìn thì thấy Long Hạo đang đứng trước mặt y, tay cầm một thanh đại đao sáng choang mà lưỡi đao hướng về phía Hạ Vũ Thiên. Không, không đúng, phải nói chính xác là mũi đao đó nhắm vào người đang bị Hạ Vũ Thiên đè lên. Y cúi đầu thì phát hiện ra là mình vừa rồi đã ngã lên trên người tên thủ lĩnh ở dưới. Hắn ta đã bị Hạ Vũ Thiên đè cho ngạt thở, không thấy có động tĩnh gì hết. Trong lòng Hạ Vũ Thiên mừng thầm, ha ha, đúng là mèo mù vớ phải cá rán mà…

“Các ngươi dám động thủ…” Long Hạo nói với những kẻ lăm lăm cầm đao xung quanh .“Đầu của hắn sẽ đứt ngay tức khắc…”

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Một tên trong số đó mở miệng “Nếu để cho các ngươi chạy thoát… mạng của chúng ta và hắn cũng chẳng còn…”

Long Hạo cười, nhướng mày “Một khi đã như vậy, ta đây sẽ xin một cánh tay của hắn trước…” Nói xong, Long Hạo lấy đại đao vỗ vỗ vào mặt tên đầu lĩnh rồi giơ nó lên…Đầu lĩnh rống giận “Mẹ nó, chúng bay là một lũ chó hỗn đản, ngày thường xem như ta đã bị mù nên mới thu nhận chúng mày…”

Hạ Vũ Thiên nghe xong rất buồn cười, y liếc mắt nhìn Long Hạo một cái rồi yên tâm mà ngồi chỗm chệ lên cái ghế êm là da thịt tên đầu sỏ.

“Lui hết ra phía sau cho ta.” Bản năng của con người chính là sinh tồn. Lúc này thì tên đầu lĩnh chả còn thiết nghĩ quốc cữu là ai, nếu chỉ vì mấy lượng bạc mà mất đi cái mạng này thì có bạc để làm gì? “Còn không mau lui ra?” Sau tiếng hét giận thứ hai của hắn, đám người kia ngoan ngoan bước lùi ra sau mấy bước.

“Bỏ đao xuống.” Long Hạo bình tĩnh nói. “Tránh ra một chút.” Hắn dùng ánh mắt ý nói với Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên gật gật đầu xê dịch thân mình ra một chút, Long Hạo lôi tên đầu lĩnh kia dậy, kề sát đao vào cổ hắn ta.

“Các ngươi mau cút đi trước!” Long Hạo nói. “Chỉ cần chúng ta bình an rời khỏi đây thì trước hừng đông các ngươi sẽ thấy hắn trở về.”

“Này……” Những người đó do dự. “Có rất nhiều người ở xung quanh đây, các ngươi thoát được chúng ta nhưng chắc chắn không tránh được bọn họ……”

Ánh mắt Long Hạo mỉa mai đảo qua đám người rồi khẽ cười  “Ta biết, các ngươi sẽ có cách .” Thanh đao trên tay hắn khẽ xoay một cái, máu tươi tanh tưởi chảy ra.

Người nọ biến sắc “Các ngươi  là một đám ngu ngốc. Còn không mau đi?!!”

“Dạ, dạ……” Đám người kia gật đầu liên tục rồi chạy tán loạn tứ phía.

Hạ Vũ Thiên rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, không ngờ rằng mình có thể gặp được những người hèn ngốc như vậy, Long Hạo cũng đang rất đắc ý nhìn y mà cười. Hạ Vũ Thiên thấy vậy lại nhanh chóng chừng mắt với hắn.

Long Hạo nhíu mi “Này, nhanh lên, mau cởi đai lưng của ngươi xuống!”

“Làm gì?” Hạ Vũ Thiên khẩn trương nói.

Long Hạo còn tỏ vẻ nghiêm túc “Đương nhiên là lấy nó để trói tên này lại, không thể nào mà cứ kề đao rồi đưa hắn đi như thế này mãi.”

thật sự nói:“Đương nhiên chỉ dùng để đai lưng bắt hắn cho trói lại đến, tổng không thể như vậy vẫn giơ đao đi.”

“Nhưng mà……” Hạ Vũ Thiên cúi đầu nhìn lại mình. Trên người y chỉ còn đúng một cái áo choàng rách tả tơi, nếu như không còn đai lưng nữa thì có khác nào là đang ở truồng “Không được, sao không lấy của ngươi đi?”

“Được, dùng đai lưng của ta cũng được.” Long Hạo gật gật đầu nói:“Ngươi lại đây.”

“Để làm chi?” Hạ Vũ Thiên đã chạy nhanh về phía trước nhằm thoát khỏi không khí ám muội lúc này.

“Đương nhiên là lại đây cởi đai lưng giúp ta rồi!” Long Hạo nói. Ý bảo hai tay hắn còn làm việc quan trọng hơn là khống chế tên đầu lĩnh kia nên không rảnh. “Nhanh lên!”

Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ bước sang bên đó, nghẹn mặt tỏ vẻ bất mãn mà Long Hạo lại cười dài “Nhanh lên, đừng có để cho tên này thừa cơ mà làm loạn là không xong đâu!” Đại đao lại xoay tiếp một vòng. Hạ Vũ Thiên sờ mó một hồi ở hông của Long Hạo mới cởi được đai lưng rồi ném qua cho hắn.

Long Hạo mỉm cười, nhanh chóng trói tên thủ lĩnh lại. Hắn ta cũng không phải người dễ chịu “Nếu trước hừng đông mà các ngươi không thả ta ra…” Hắn không thể nói tiếp được câu sau vì miệng mình đã bị Hạ Vũ Thiên nhét cỏ vào.

Long Hạo bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trêu đùa “Vừa rồi quả thật ngươi chiến đấu tới quên mình a, nếu không thì làm sao chúng ta thoát khỏi vòng vây này được?”

Hạ Vũ Thiên biết thừa rằng hắn đang nói móc mình, y hầm hừ xem thường “Cũng không có gì, ta cũng không biết lúc đó mình sẽ rơi xuống.”

“Ha ha. Ngươi không biết, nhưng mà ta biết a!” Long Hạo cười lớn, đẩy tên đầu lĩnh đi về phía trước.

Hạ Vũ Thiên ngốc nghếch một lúc mới la toáng lên “Cái gì? Ngươi biết cái gì?” Y vội đuổi theo, vừa chạy vừa la “A, thì ra là ngươi cố tình bẻ gãy cành cây đó. Lão tử bị ngươi hù chết rồi.”

Bước chân của Long Hạo nhanh hơn “Đây là kế sách, ngươi có hiểu không? Chúng ta phối hợp với nhau rất tốt a!”

“Không hiểu!” Hạ Vũ Thiên nhặt mấy hòn đá ném liên tục về phía trước. Y không chỉ bị lợi dụng mà còn bị hắn cười nhạo một phen, đấy chính là điều mà Hạ Vũ Thiên không thể chịu đựng được. Hai người bị truy đuổi mà vẫn có tâm trạng nói qua nói lại giữa nơi thâm sơn cùng cốc, quả thật là rất có hứng thú !

Tất nhiên, khó chịu nhất chính là tên đầu lĩnh đang bị giải đi. Nếu như miệng của hắn không bị nhét cỏ thì nhất định hắn sẽ phải ngửa đầu lên mà thét to hỏi ông trời. Uổng cho hắn lăn lộn giang hồ nhiều năm, là người có võ công và danh tiếng không thua gì ai mà lại bị hai tên tiểu tử dùng kế sỉ nhục. Cũng may là chuyện này không có nhiều người biết, nếu không đồn đãi ra ngoài rồi thì hắn làm sao mà còn chỗ đứng trên giang hồ được nữa. Đúng là trải qua được sóng to gió lớn nhưng không qua được bụng dạ tiểu nhân đánh lén a…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK