• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: yin

Đúng là một buổi tối không tồi, ánh trăng dịu nhẹ, gió thổi mát mẻ, đồ nướng thì thơm phức.

Từ khi cho rằng Lý Quỳ Nhất thích mình, khóe miệng Hạ Du Nguyên chưa từng hạ xuống.

Người như dứa mặt xụ, bình thường rất cao ngạo, kiêu kì lắm cơ mà! Kết quả thì sao, vẫn phải quỳ dưới váy lụ… À không phải, dưới chiếc quần đồng phục của anh thôi.

Hạ Du Nguyên cố gắng hạ khóe miệng xuống, nhưng cuối cùng vẫn phải bó tay, dopamine đã hoàn toàn điều khiển cậu rồi. Cậu sợ hai cô gái bên cạnh phát hiện mình đang cười, bèn giả vờ tự nhiên, nắm tay đưa lên mũi, che che dấu dấu.

Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu nhìn mà khó hiểu: Anh giai này ăn xiên nướng cũng khá tao nhã đấy nhỉ.

Kệ cậu ta đi, ăn mới là quan trọng nhất.

Phương Tri Hiểu cầm thìa xúc một miếng não heo đưa vào miệng, cô nàng lập tức cảm giác như linh hồn bay lên trời, thỏa mãn mà “ừm” một tiếng rồi liên tục gật đầu: “Ngon ngon ngon ngon, cực kỳ mền cực trơn, nếu thêm chút cay nữa thì quá tuyệt.”

Lý Quỳ Nhất đứng dậy, sau đó cầm hộp giấy bạc đựng óc lên, nói: “Để mình nhờ chủ quán cho cay thêm chút nữa.”

“Được thôi, moa moa.” Phương Tri Hiểu hôn gió hai cái với Lý Quỳ Nhất.

Hạ Du Nguyên: “…”

Chuyện này là bình thường sao? Nếu Trương Sấm làm động tác này với cậu, có lẽ cậu sẽ ghê tởm đến mức suốt đời không ăn nổi cơm.

Khi Lý Quỳ Nhất quay lại, Hạ Du Nguyên thản nhiên đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó bất chợt ném xiên thịt cừu trong tay vào đĩa nhỏ của mình, kén chọn nói: “Bỏ ít thì là quá, không át được mùi hôi của thịt cừu.”

“Cậu thích ăn thì là à?” Lý Quỳ Nhất ngước nhìn Hạ Du Nguyên: “Cậu có thể mang hết xiên thịt cậu muốn ăn ra nhờ chủ quán rắc thêm chút.”

Hạ Du Nguyên: “…”

Đều là người cậu thích, sao cậu lại phân biệt đối xử vậy?

“Không đi.” Cậu hậm hực.

Không đi thì thôi.

Chẳng phải người này rất biết cách vô lý làm loạn à? Lý Quỳ Nhất nhớ lại hồi huấn luyện quân sự, Chu Phương Hoa vô tình làm đổ mì Dương Xuân lên người cậu, cậu nói mình bị bỏng, cô đề nghị cậu đi rửa nhưng cũng không chịu đi.

Thật là một người khó hiểu.

Cô cụp mắt, tập trung vào xiên nướng trước mặt. Dù sao sau tối nay, cô và Hạ Du Nguyên cũng không nợ nần gì nhau nữa, đường ai nấy đi.

Dứa mặt xụ, biểu hiện đó của cậu là không hề có chút cạnh tranh nào đấy! Hạ Du Nguyên bực bội nghĩ.

Cậu có biết người khác theo đuổi mình thế nào không? Tặng đồ ăn, tặng đồ uống, tặng thư tình, ngày lễ ngày Tết thì tặng quà, chào buổi sáng buổi tối không sót ngày nào, chủ động cho mình chép bài, like và bình luận trên mỗi bài đăng của mình, hễ đến kỳ nghỉ là hẹn mình đi chơi… Ha, cậu có bản lĩnh thật đấy, ngay cả cái nhìn thôi mà cũng lười cho mình, đúng không?

Cậu muốn đi theo cách tiếp cận khác đúng không? Mình nói cho cậu biết, không có cửa đâu, đời này mình sẽ không làm bạn trai của cậu.

Thật đấy.

Lúc yêu mà không được thì cậu đừng có khóc.

Khóc cũng vô ích, anh đây không biết thương hoa tiếc ngọc.

Hạ Du Nguyên hung hăng cắn một miếng thịt xiên lớn, tức tối thở phì phò quay mặt sang một bên, quyết định không thèm để ý đến dứa mặt xụ nữa. Cậu muốn cô nếm trải cảm giác chưa kịp có thì đã mất.

Khách ở bàn bên thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên này. Không có gì lạ, một chàng thiếu niên đẹp trai mặc đồng phục, bên cạnh là hai thiếu nữ cũng mặc đồng phục, quá dễ để người ta tưởng tượng ra một câu chuyện yêu hận tình thù tuổi mới lớn, nhất là khi vẻ mặt của chàng thiếu niên đẹp trai kia còn không mấy vui vẻ.

Khi Hạ Du Nguyên bắt gặp ánh mắt tò mò của người khác, cậu đều trừng mắt nhìn lại: Nhìn gì mà nhìn, quan hệ của ba chúng tôi như cái ống nghiệm không có giọt nước nào đọng lại trên bề mặt hay chảy xuống đấy, cực kỳ trong sáng!

Hai nữ sinh lại hồn nhiên không để ý gì, vẫn đắm chìm trong hương vị đồ ăn.

Miệng của Phương Tri Hiểu đỏ ửng vì ăn não heo cay, cô nàng uống một ngụm soda rồi cầm lấy xiên cánh gà nướng, hỏi: “ Quốc Khánh này Tô Kiến Lâm có về không?”

Không hiểu sao, khi làm mai cho Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên, cô nàng bỗng thấy thương cảm mà nghĩ đến tình yêu vô vọng của mình.

“Chắc không đâu, hình như chú ấy chưa bao giờ về vào những dịp lễ nhỏ thế này.”

“À, ra vậy.”

Thấy cô bạn chợt hơi buồn bã, Lý Quỳ Nhất vội an ủi: “Cậu có thể tranh thủ lễ này nhắn tin với chú ấy mà, không gặp được nhưng giữ liên lạc cũng tốt, dù sao chủ động một chút cũng không tệ đâu.”

“Được rồi!” Phương Tri Hiểu tuốt cánh gà từ xiên tre xuống, như quyết định điều gì đó: “Nghe cậu, tối nay mình sẽ hành động!”

Hạ Du Nguyên khó tin quay đầu lại: Ồ, hóa ra trong từ điển của cậu có hai chữ ‘chủ động’ đấy hả!

Thay vì khua tay múa chân vào chuyện tình của người khác, sao không tự cứu vãn tình yêu của mình đi chứ!

Đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường!

Vậy cậu, có nên chỉ điểm cho cô không nhỉ?

Ôi, dứa mặt xụ cậu thật là, cái đầu cậu thông minh đến mức thi được thủ khoa thành phố, vậy mà việc theo đuổi mình lại phải để mình dạy cậu.

Thế là Hạ Du Nguyên như nghe được chuyện cười, cậu khẽ cười rồi làm bộ như không để ý mà chen vào cuộc trò chuyện của hai người kia: “Chắc cậu sẽ không cho rằng chủ động là…”

Nào ngờ mới nói được mấy chữ, cậu chợt bị một tiếng quát từ xa cắt ngang: “Hạ Du Nguyên! Cậu cậu… Lại là cái tên nhóc nhà cậu à!”

Không chỉ ba người họ, mà cả những khách hàng xung quanh cũng bị dọa sợ, ai nấy đều ngẩng đầu, rồi quay đầu đồng loạt nhìn về phía đó.

Ôi trời, hỏng bét rồi, là Trần Quốc Minh.

Khi Trần Quốc Minh nhìn thấy nữ sinh ngồi đối diện với Hạ Du Nguyên là Lý Quỳ Nhất thì càng ngạc nhiên hơn, thầy chỉ tay vào họ rồi run rẩy cất tiếng: “Em… Sao em cũng ở đây?”

Thầy bước nhanh đến, hai tay chắp sau lưng, khí thế nghiêm khắc lập tức toả ra: “Chuyện gì đây?”

Xung quanh chợt im phăng phắc, ngay cả những khách hàng đã tốt nghiệp lâu rồi cũng không dám nói gì, chỉ có chiếc quạt gió trước quầy nướng vẫn vô tư kêu ù ù.

Ba nhân vật chính ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế.

Đệch mợ, chuyện gì thế này? Hạ Du Nguyên co rút khóe miệng, lần trước hiểu lầm cậu chưa đủ, giờ lại hiểu lầm cậu lần nữa?

Nếu bị phê bình công khai lần nữa, chẳng phải cậu sẽ trở thành “tên đểu cáng” đỉnh cấp của trường Liễu Nguyên số 1 sao? Không những thay đổi đối tượng yêu đương, mà còn cùng lúc hẹn hò với hai cô gái à?

“Em không yêu đương gì cả, thật đấy ạ.” Hạ Du Nguyên giơ ba ngón tay lên thề: “Nếu em lừa thầy, cả đời này em sẽ không có bạn gái.”

Trần Quốc Minh vẫn nghiêm mặt, không bị thuyết phục: Lời thề này có sức nặng gì à?

Phương Tri Hiểu ở bên cạnh gật đầu lia lịa: “Thật đấy thầy, bọn em chỉ đơn giản là ăn cơm cùng nhau thôi, không làm gì vi phạm nội quy trường cả.”

Trần Quốc Minh vẫn im lặng, đôi mắt sắc bén như đại bàng quét qua khuôn mặt họ.

“Thưa thầy, là thế này ạ” Cuối cùng Lý Quỳ Nhất lên tiếng: “Dạo gần đây trường đang tổ chức cuộc thi làm bảng báo tường chào mừng Quốc Khánh đúng không ạ? Hôm nay lớp chúng em hoàn thành phần vẽ bảng, nhưng có một bạn đột nhiên đề nghị rằng nếu trong bức vẽ đó có một phần dùng màu nước thì hiệu quả sẽ đẹp hơn. Như thế thì màu sắc sẽ đẹp và bức vẽ cũng sinh động, ba chiều, nhiều lớp hơn ạ. Nhưng lúc đó chúng em không có màu nước nên định mượn từ lớp khác. Vừa hay em có một người bạn ở lớp 10A12, lớp các bạn ấy dùng màu nước để làm bảng, vì vậy bọn em đến mượn. Bạn học cho bọn em mượn màu nước chính là Hạ Du Nguyên, để cảm ơn nên bọn em mời bạn ấy ăn cơm ở đây ạ.”

Nói xong, cô chỉ vào xô nước rửa bút bên cạnh bàn nhỏ, tiếp tục: “Thầy nhìn xem, dụng cụ vẫn còn ở đó. Bạn Hạ Du Nguyên đồng ý giúp bọn em cũng là có ý tốt, chúng em không muốn bạn ấy bị hiểu lầm vì chuyện này…”

Khi nói những lời này, Lý Quỳ Nhất ngước mắt nhìn thẳng vào Trần Quốc Minh, trong giọng nói bình tĩnh mang theo chút gấp gáp, như thể thật lòng giải thích cho Hạ Du Nguyên.

Trần Quốc Minh tin rồi.

Trần Quốc Minh luôn cảm thấy những đứa trẻ ưu tú có thành tích tốt thì ánh mắt đều rất đơn thuần, vì chúng chuyên tâm dồn hết tâm sức vào việc học rồi. Khi nghe Lý Quỳ Nhất giải thích, ông thấy đúng là trong ánh mắt sạch sẽ đơn thuần đó.

Thầy gật đầu, nói: “Thật ra không phải nhà trường không tin các em, em thấy đấy, khi giải thích rõ ràng rồi thì chẳng còn hiểu lầm nữa, tốt biết bao.”

Giọng Trần Quốc Minh hơi dịu đi: “Được rồi, lần này thầy không truy cứu nữa, nhưng các em phải nhớ lấy bài học này, học sinh nam và nữ nên hạn chế giao du, người thông minh đều hiểu đạo lý “tình ngay lý gian” mà, phải không? Không có lần sau nhé, ăn xong thì mau về nhà đi.”

Có đồng ý với đạo lý của Trần Quốc Minh hay không thì không quan trọng, dù sao lúc này chỉ cần gật đầu là được, dưới mái hiên nhà người ta thì sao không cúi đầu cho được?

Trước khi rời đi, Trần Quốc Minh còn xoa đầu Hạ Du Nguyên: “Tên nhóc này, bình thường phải chú ý nhiều hơn đấy!”

Hạ Du Nguyên: “…”

Trần Quốc Minh dạo bước dọc con phố nướng về nhà. Khi thầy đi xa, quán nướng dần trở nên ồn ào trở lại.

“Chịu thật, không ngờ tốt nghiệp nhiều năm rồi mà ông đây vẫn sợ chủ nhiệm giáo dục.”

“Ha ha ha, xem ra hồi đi học cậu bị phê bình không ít nhỉ.”

“Đúng vậy, nhớ ngày xưa anh đây là đứa nghịch ngợm nhất trường, trời không sợ đất không sợ…”

Hạ Du Nguyên quay lại nhìn Lý Quỳ Nhất, cậu thấy cô bình thản ngồi xuống, uống một ngụm nước Bắc Băng Dương, sau đó lấy điện thoại từ trong cặp ra rồi mở QQ lên, như đang nhắn tin cho ai đó.

Đột nhiên cậu không muốn dạy cô cách theo đuổi cậu nữa.

Nhìn cô đối diện với chủ nhiệm khối mà nói dối không chớp mắt, nếu làm bạn trai cô thì chẳng phải sẽ bị cô đùa giỡn xoay vòng sao?

Ai muốn làm người đàn ông xui xẻo ấy thì cứ làm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK