Lý Quỳ Nhất không mặc áo khoác đồng phục của Hạ Du Nguyên mà chỉ khoác lên người, một tay cô cầm ô, tay kia nắm cổ áo đồng phục, một mình bước về nhà trong cơn mưa cuối Thu. Không biết vì sao, cho dù bây giờ Hạ Du Nguyên không ở bên cạnh nhưng cô vẫn cảm thấy nếu mặc chiếc áo khoác này, có lẽ là vượt qua giới hạn.
Cô không muốn vượt qua giới hạn, dẫu sao thì cô cũng không thích cậu.
Lý Quỳ Nhất đón nhận ý tốt của cậu nhưng trong lòng cô hoàn toàn không rung động. Chỉ là cô không thể chỉ vì một người đối xử tốt với mình mà thích người ta. Nói ra cũng thật kỳ lạ, so với sự ấm áp từ chiếc áo khoác đồng phục của cậu thì hình như cô lại thích mùi hương sạch sẽ, mát lạnh của áo khoác đã bị dính nước mưa hơn.
Cô như luôn vậy… Ban đầu cô không quý mến Phương Tri Hiểu chỉ vì cô nàng đã giúp cô trong kỳ kinh nguyệt đầu tiên, mà vào đêm mưa mất điện đó, hai người đã cùng thi triển ma pháp “Lumos”.
Cô không thích bị cảm động, cô thích bị hấp dẫn hơn.
Dù cả hai đều có vẻ là bị động, nhưng bị cảm động là bạn chọn tôi, còn bị hấp dẫn là tôi chọn bạn.
Nếu tôi bị bạn thu hút, điều đó có nghĩa là khuôn mặt bạn, giọng nói của bạn, mùi hương của bạn, tính cách của bạn, hay ý nghĩ của bạn… Ít nhất sẽ có một điều gì đó sẽ tỏa sáng trong mắt tôi.
Tôi muốn yêu thích những thứ chỉ thuộc về bạn, chứ không phải những thứ mà bạn yêu thích ở tôi.
Dù quan điểm này là đúng hay sai, là tốt hay xấu thì Lý Quỳ Nhất vẫn luôn áp dụng điều đó trong mối quan hệ của mình.
Về đến toà nhà mình ở, cô cất ô rồi gấp chiếc áo khoác đồng phục của Hạ Du Nguyên lại, bỏ vào balo. Áo khoác đồng phục của cô vẫn treo trên ban công; cô sợ bố mẹ phát hiện ra điều gì đó… Dù có lẽ họ sẽ không chú ý.
Tối hôm đó lúc đi tắm, Lý Quỳ Nhất mới lấy áo khoác ra khỏi balo, sau đó âm thầm bỏ vào máy giặt trong nhà vệ sinh. Cô cũng không rõ tại sao áo khoác mới khoác chút xíu thôi mà cô lại nhất định phải giặt, nhưng những cuốn tiểu thuyết tình yêu cô đã đọc đều viết như vậy: nữ chính mặc áo của nam chính thì lúc nào cũng muốn giặt sạch rồi trả lại.
Có vẻ như những tiểu thuyết tình yêu không phải chỉ toàn là những điều hão huyền, mà cũng có những điều đáng để học hỏi.
Sau khi giặt xong, Lý Quỳ Nhất treo áo khoác lên cửa sổ chống trộm phòng mình.
May mà mưa chỉ kéo dài một ngày, đêm là tạnh luôn. Đến trưa hôm sau, khi Lý Quỳ Nhất sờ vào áo thì nó đã khô hoàn toàn. Cô gấp áo lại rồi cho vào cặp. Hôm đó Lý Quỳ Nhất đến trường sớm, nhân lúc các bạn trong lớp vẫn chưa quay lại trường để học tự học tối, cô đặt áo khoác lên chỗ ngồi của Hạ Du Nguyên.
Sau tất cả những việc này, mối quan hệ giữa cô và Hạ Du Nguyên lại trở về điểm xuất phát. Cô không vì vậy mà trở nên thân thiết với cậu, cậu cũng thận trọng giữ khoảng cách thích hợp với cô.
Một tuần sau, trường bắt đầu kỳ thi giữa kỳ. Tuần nào cũng thi, tháng nào cũng thi, thế mà kỳ thi giữa kỳ, cuối kỳ vẫn phải thi, học sinh lớp 11 đã chán ngán kiểu này từ lâu. Họ không còn sức sống của học sinh mới lớp 10 hay động lực của học sinh lớp 12 chuẩn bị tốt nghiệp nữa, thứ thể hiện ra một trạng thái tinh thần kiệt quệ. Chỉ có một số ít người, có ý chí chiến đấu mạnh mẽ, muốn làm nên một cú sốc trong kỳ thi lần này.
Đề thi lần này khó hơn rất nhiều, làm học sinh đi thi trông hệt như những đứa cháu chắt chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin tổ tiên hiển linh trong phòng thi.
Kể từ khi bắt đầu chấm bài, mặt thầy Tưởng Kiến Tân thường treo lên biểu cảm bí ẩn khó hiểu. Trong giờ tự học buổi tối, thầy chắp tay sau lưng đi quanh lớp, hỏi: “Cười đi, sao không cười nữa? Ngày thường chẳng phải các em đều cảm thấy mình học tốt lắm mà? Không phải lúc nói chuyện cũng hăng lắm hả? Sao mà làm bài phần đường conic thì ai đều làm việc người nấy không lên tiếng vậy…”
Mỗi khi thầy hỏi như vậy, cả lớp đều cúi đầu, vừa nghe thầy trách móc vừa cầm bút viết viết tính tính trên giấy nháp. Dù không chắc là thực sự đang nghe hay đang tính toán, nhưng tay đầu thì nhất định phải luôn bận rộn.
Khi chấm điểm xong, thầy Tưởng Kiến Tân gọi lớp trưởng dẫn vài bạn đi phát bài thi. Mạnh Nhiên gọi các bạn nam trong lớp, Trương Doãn chủ động nói cũng muốn đi. Mọi người đều biết Trương Doãn rất quan tâm đến điểm số lần này, có lẽ cô nàng cũng muốn xem điểm của mình sớm hơn.
Lớp khối Xã hội ít người, phát bài thi không phải là việc gì nặng nhọc, thậm chí có thể coi là một niềm vui. Các nam sinh cười ha hả, Mạnh Nhiên lật một bài thi ra, nhìn lớp và tên rồi lập tức đưa cho Triệu Thạch Lỗi, nhướng mày cười xấu xa nói: “Của ai đấy.”
“Ồ…” Các bạn nam ngay lập tức hiểu ra, biết bài thi này chắc chắn là của người mà Triệu Thạch Lỗi thầm thích, cả đám bắt đầu chế nhạo rồi căng cổ ra nhìn, ồn ào không ngừng: “Của lớp A19 à, thế mà mình còn tưởng là của lớp chúng ta…”
Hạ Du Nguyên không đi ra tụ tập, Trương Doãn chỉ chăm chú tìm bài thi của mình.
Khi đang phát bài thi, cánh tay Hạ Du Nguyên chợt dừng lại, trước khi thấy tên trên bài thi, cậu đã thấy điểm số đỏ chói trên đầu bài: 143 điểm.
Đề toán lần này rất khó, đừng nói đến điểm trên 130 điểm, trong quá trình phát bài thi, cậu chưa thấy bài thi nào trên 120 điểm, trên 140 điểm thì đây là bài duy nhất.
Quả nhiên là của Lý Quỳ Nhất.
Hạ Du Nguyên chỉ thi được 112 điểm. Chỉ một môn toán thôi, điểm số giữa cậu và cô đã cách nhau 31 điểm, nhưng đây là kết quả cậu đã cố gắng hết sức mình.
Cậu không biết cảm giác trong lòng mình là gì, rất khó chịu, còn có chút bất lực và hoang mang.
Những người khác thấy động tác phát bài thi của Hạ Du Nguyên dừng lại, cũng tò mò ghé qua nhìn. Khi thấy điểm số trên bài thi thì tất cả đều cảm thán thốt ra vài từ “Đỉnh thật”. Trương Doãn lấy luôn bài thi của Lý Quỳ Nhất từ tay Hạ Du Nguyên, xem qua từ đầu đến cuối: chỉ sai một câu điền vào chỗ trống, câu cuối cùng thì các bước đều đúng, cô chỉ viết thiếu một số tự nhiên “e” trong đáp án cuối. Giám thị chấm thi có lẽ cảm thấy tiếc, dùng bút đỏ thêm vào chữ e rồi viết chữ “Cẩu thả” to đùng bên cạnh, sau đó là một dãy dấu chấm than.
143 điểm… Lần này, cô sẽ kém bao nhiêu so với Lý Quỳ Nhất?
Khi Trương Doãn đang lo lắng thì Triệu Thạch Lỗi đưa cho cô nàng một bài thi: “Lớp phó học tập, bài thi của cậu đây.”
Cô nàng vội vàng nhận lấy, nhìn vào đầu bài thi, 123 điểm.
Kém đúng 20 điểm.
Vương Kiến Ba muốn ngó đầu qua xem thì Trương Doãn “bộp” một cái gấp bài thi lại. Mặt cô nàng lạnh băng, chẳng phát mấy bài thi còn lại nữa mà đứng dậy rời đi.
“Bao nhiêu điểm vậy?” Vương Kiến Ba dùng khuỷu tay chọc chọc Triệu Thạch Lỗi, tò mò hóng hớt hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời, cậu ta cười khẩy: “Trông cố gắng như vậy mà chẳng thấy tiến bộ gì nhỉ, còn bị Lý Quỳ Nhất bỏ xa hơn nữa chứ.”
Hạ Du Nguyên nhìn Trương Doãn đi xa, cậu nhìn xuống, tầm mắt trở nên mờ mịt. Sau đó chẳng hiểu sao cậu lại sinh ra cảm giác mình và Trương Doãn đều cùng cảnh ngộ.
Cô thật khó theo đuổi, phải không?
Những nam sinh xung quanh lại bắt đầu cười đùa, tiếng ồn ào bên tai Hạ Du Nguyên lại dần dần trở nên xa vời: “Này, Trần Lộ Nhất lần này cũng thi khá tốt đấy, ít nhất cũng trên 130…”
Khi điểm số các môn học được công bố, Trương Doãn lại gục lên bàn khóc nức nở thêm lần nữa. Khi gặp phải bài thi khó, lợi thế của Lý Quỳ Nhất trở nên quá rõ ràng, tổng điểm lần này của hai người họ còn chênh lệch lớn hơn so với lần thi tháng trước.
Kỳ thi đã qua, bảng xếp hạng cũng đã xong, cũng không cần phải lo lắng về điểm số nữa. Đa số mọi người đều có tâm lý như vậy, vì đây không phải kỳ thi Đại học, đâu cần phải làm như trời sắp sập vậy chứ? Vậy nên, buổi chiều khi học thể dục, các bạn học sinh vẫn hào hứng lao ra sân, dường như đã vứt hết mọi thứ liên quan đến học tập ra sau đầu.
Vẫn như thường lệ, mọi người chạy hai vòng trên sân vận động, rồi học một nửa tiết quyền khống chế đối thủ, sau đó giải tán tự do hoạt động.
Trời gần tối, đường chạy cao su màu cam, bãi cỏ xanh rờn và chút ánh nắng mùa Thu hòa quyện với nhau. Lý Quỳ Nhất vừa vận động xong, cô ngồi dưới hàng rào màu xanh, cảm thấy mặt mũi và cơ thể ướt đẫm mồ hôi nên cô cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc áo phông rồi nghe các bạn nữ bên cạnh trò chuyện. Họ bàn tán về các bạn nam trong lớp, rồi chuyển chủ đề sang Hạ Du Nguyên. Khi nói về các chàng trai đẹp trai thì không còn thoải mái giống như khi nói về các bạn nam khác nữa, các bạn nữ thường tỏ vẻ không quan tâm, như thể chỉ tuỳ ý nói vài câu, tránh để người khác nghĩ mình có ý đồ gì với trai đẹp.
Còn khoảng mười phút nữa mới đến giờ học, Lý Quỳ Nhất đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh bên cạnh sân thể dục rất nhỏ, lại còn cách xa toà nhà giảng dạy, bình thường ít người qua lại nên cũng sạch sẽ hơn. Lý Quỳ Nhất lấy giấy từ túi quần ra, sau đó rút ra hai tờ, nhưng khi vừa chuẩn bị vào trong thì cô bỗng nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Lý Quỳ Nhất không biết mình có nghe nhầm không, cô dừng lại bước chân, đứng ở cửa nhà vệ sinh lắng nghe.
Quả thật có người đang khóc, còn có người đang an ủi.
Hình như là giọng của Triệu Giai Vĩ: “… Thật ra cậu đã rất xuất sắc rồi, đứng thứ hai toàn khối cũng không phải ai muốn đạt được là đạt được đâu, đừng khóc nữa.”
Xem ra, người khóc chính là Trương Doãn.
Giọng Trương Doãn kèm theo tiếng khóc tiếp tục vang lên: “Tại sao… Tại sao mình đã nỗ lực hơn cậu ấy mà vẫn không bằng cậu ấy chứ? Ngày nào mình cũng đến sớm hơn cậu ấy, ở lại muộn hơn, trong giờ thể dục cũng học từ vựng, cuối tuần còn đi học thêm, nhưng vẫn không thi tốt hơn cậu ấy! Mình thực sự cảm thấy mình như một trò cười, mọi người chắc cũng nghĩ vậy…”
“Không đâu, mọi người đều thấy cậu có thể nỗ lực đến vậy thực sự rất giỏi đấy, thật mà, nỗ lực không phải ai cũng làm được đâu.”
Trương Doãn thút thít: “Vậy cậu thấy cậu ấy có nỗ lực không?”
Triệu Giai Vĩ ngập ngừng một lúc: “Cũng khá nỗ lực, mình thường thấy cậu ấy giải đề trong giờ giải lao, nhưng trong lớp chúng ta cũng có vài người nỗ lực hơn cả cậu ấy.”
“Nhưng mọi người vẫn không vượt qua được cậu ấy, tất cả đều bị cậu ấy bỏ lại một đoạn xa… Tại sao chứ, mình thực sự không phục.”
Lý Quỳ Nhất đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh, tay nắm chặt lại. Cô mím môi suy nghĩ một lúc rồi quay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng như thể mình chưa từng đến đây.
Cô không biết có phải Trương Doãn ghét cô hay không, nhưng, chắc chắn là có định kiến không tốt về cô.
Lý Quỳ Nhất cũng không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, có lẽ là hơi chấn động. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều dạy cô rằng trời không phụ lòng người nỗ lực. Cô luôn tin vào câu nói này, vì vậy cô sẵn sàng cố gắng để thay đổi tình hình hiện tại. Cô đọc rất nhiều sách, làm rất nhiều bài tập, có thể dành cả mùa Hè ở thư viện, vì vậy mỗi khi đạt được kết quả tốt nhất, cô luôn tự nhiên cho rằng đó là kết quả cho sự nỗ lực của mình.
Cô đã nỗ lực và nhận được thành quả, vì vậy cô càng tin vào chân lý này, và cũng vì thế mà cô rất tự hào.
Nhưng lúc này, một nghịch lý xuất hiện: có người còn nỗ lực hơn cô, nhưng không nhận được thành quả tương xứng.
Điều này dường như đang nói với Lý Quỳ Nhất rằng, thực ra nỗ lực không thể được xem như một thứ để tôn sùng.
Lý Quỳ Nhất ngây ngốc đi trên đường về sân thể dục, tâm tư bay xa đi mất. Cô nghĩ cô phải tự nhận rằng mình rất thông minh trong việc học, đặc biệt là khi đối mặt với giáo dục theo kiểu thi cử, cô rất giỏi trong việc tìm ra quy luật để đạt điểm cao.
Nếu có thể xem sự thông minh này như là một loại “thiên phú”, thì nỗ lực của cô trong việc đạt được thành tích tốt sẽ không còn chiếm 100% nữa, vì ‘thiến phú’, đúng như tên gọi, là thứ trời ban tặng.
Điều này nghe có vẻ tự phụ quá, như thể đang nói những người khác không thông minh bằng cô. Cô không muốn nhấn mạnh sự thông minh của mình, cô chỉ bất chợt nhận ra rằng, khi một người được sinh ra, tài nguyên được phân cùng dường như không công bằng. Có người được hưởng lợi từ trí tuệ, có người từ ngoại hình, có người từ địa vị và tài sản, còn có người từ thời đại… Nếu bỏ qua những thứ “thiên phú” này mà chỉ nhấn mạnh thành công của mình là nhờ vào nỗ lực cá nhân, thì có phải cũng là một dạng kiêu ngạo?
Trước đây cô đã quá kiêu ngạo rồi.
Vậy thì sự nỗ lực trở nên vô giá trị sao? Có lẽ cũng không hẳn như vậy, vì nỗ lực thực sự có thể thay đổi một số thứ. Vậy thì, giới hạn của nỗ lực là đâu? Rốt cuộc thì nỗ lực như thế nào để không bị phụ lòng? Cô thực sự nghĩ không ra.
Hỏi Lưu Tâm Chiếu trong nhật ký tuần thôi, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Cô nghĩ lung tung vớ vẩn nên cũng quên luôn cả việc vào nhà vệ sinh. May mắn là giờ thể dục cũng sắp kết thúc, cô tranh thủ đi một chuyến, rửa mặt tại chỗ rửa tay. Lớp mồ hôi dính trên mặt bị rửa đi, Lý Quỳ Nhất thấy thoải mái hơn nhiều.
Vừa về đến lớp, cô nhét một viên kẹo mừng vào tay, nữ sinh phát kẹo mừng là Hà Tinh, cô nàng nói gia đình mình vừa có thêm một em gái. Lý Quỳ Nhất nhanh chóng nói “cảm ơn” rồi “chúc mừng”, Hà Tinh nhoẻn miệng cường, sau đó phát kẹo cho từng bạn từ hàng đầu tiên trở đi.
Lớp học lập tức ồn ào hẳn lên.
Hạ Du Nguyên đang ngồi ở chỗ của mình sửa các lỗi trong bài thi giữa kỳ. Khi Hà Tinh đưa kẹo đến cho cậu, cậu ngẩng lên rồi cười cảm ơn. Hà Tinh cảm thấy anh chàng đẹp trai này dạo gần đây khá kỳ lạ, nói sao nhỉ? Có vẻ như… Hơi dịu dàng quá?
Có lẽ vì cậu cười lên có sức mê hoặc, làm nữ sinh đỏ mặt, nên cô nàng đưa thêm vài viên kẹo cho cậu.
Hạ Du Nguyên lột vỏ một viên kẹo cho vào miệng, khi cậu vừa định cúi đầu tiếp tục sửa lỗi thì bỗng nghe thấy Vương Kiến Ba ngồi lê la ở chỗ Mạnh Nhiên thì thầm với Mạnh Nhiên: “Nhìn Lý Quỳ Nhất kìa.”
Cậu ta dùng giọng điệu chế giễu.
Nghe thấy tên cô, Hạ Du Nguyên dừng bút lại, gần như theo phản xạ mà nhìn sang.
Cô nghiêng nửa người, vừa cười nói chuyện với nữ sinh ngồi ở phía chéo trước, vừa giơ tay quấn tóc lên, dây buộc tóc đeo trên cổ tay.
Có chuyện gì sao? Cô chỉ đang buộc tóc thôi mà? Hạ Du Nguyên không hiểu.
Nhưng cậu rõ ràng nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai nam sinh ở hàng ghế trước, trắng trợn, không có ý tốt.
Hạ Du Nguyên lại nhìn sang lần nữa.
Lần này, cậu đã hiểu rồi.
Lý Quỳ Nhất mặc áo cộc đồng phục, rất rộng, khi cô giơ tay lên buộc tóc, qua ống tay áo rộng thùng thình thì có thể thấy lấp ló phần ngực dưới lớp nội y cotton.
“… Thực ra có bạn trai thì tốt hơn, cứ nắn bóp một chút sẽ to ra thôi.” Vương Kiến Ba lại cười bỉ ổi, thấp giọng nói với Mạnh Nhiên.
Lời vừa dứt, Vương Kiến Ba ta bị người ta nắm cổ áo kéo lên, ngay sau đó, một cú đấm “bụp” nện vào má trái của cậu ta.
Hạ Du Nguyên đè Vương Kiến Ba xuống đất, cậu ta vùng vẫy đá vào bàn, làm sách vở trên bàn rơi xuống, bụi bay đầy trong không khí. Các bạn đều bị giật mình. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều trợn mắt há mồm, thậm chí có người không nhịn được mà sợ hãi hét lên một tiếng. Vài nam sinh nhanh chóng chạy tới giữ tay Hạ Du Nguyên trước khi cậu kịp tung thêm cú đấm nữa, sau đó kéo tay cậu lên, dùng sức lôi cậu ra.
Nhưng khóe miệng của Vương Kiến Ba đã bị cú đấm đầu tiên của Hạ Du Nguyên làm chảy máu.
Mọi người đều đứng ngơ ngác, không ai dám hỏi chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ thấy Hạ Du Nguyên mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Vương Kiến Ba trên sàn, ngực cậu thở phập phồng dữ dội, một số nam sinh phải chắn trước mặt cậu để ngăn không cho cậu tấn công thêm lần nữa. Học sinh từ các lớp khác đứng ngoài hành lang chú ý đến, tụ tập bên cửa sổ và cửa sau lớp học để hóng hớt.
Rất nhanh sau đó đã có người đã đi gọi giáo viên. Tưởng Kiến Tân nghe nói lớp có học sinh đánh nhau thì nổi giận đùng đùng, lao đến ngay lập tức. Thầy không nhiều lời, kéo tai Hạ Du Nguyên và Vương Kiến Ba dẫn đi. Khi ra khỏi lớp, thầy quay đầu quát lên với các học sinh trong lớp: “Nhìn cái gì, cút về lớp học hết cho tôi!”
Bị giáo viên quát mắng như vậy, các bạn học sinh đều trở về chỗ ngồi của mình, nhưng lòng họ vẫn không ngừng tò mò, thì thầm nghe ngóng với các bạn xung quanh: “Này, sao Hạ Du Nguyên lại đánh Vương Kiến Ba vậy?”
“Mình cũng không biết, lúc mình thấy thì Vương Kiến Ba đã nằm trên đất rồi.”
“Có phải Vương Kiến Ba lại nói gì đó không? Miệng cậu ta thì có thể thốt ra lời tốt đẹp gì chứ…”
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết Chính trị, nhưng vì thầy Tưởng Kiến Tân đi giải quyết vụ đánh nhau nên không lên lớp, cán bộ môn học Chính trị bảo mọi người lấy sách bài tập Chính trị ra làm bài. Không khí trong lớp rất ồn ào, mà người làm lớp trưởng là Mạnh Nhiên cũng không có tâm trạng để quản lý, vì có lẽ cậu ta đã biết lý do tại sao Hạ Du Nguyên đánh Vương Kiến Ba.
Hạ Du Nguyên và Lý Quỳ Nhất có quan hệ gì nhỉ? Thế mà Hạ Du Nguyên lại đánh người vì Lý Quỳ Nhất.
Phải biết rằng ở trường Liễu Nguyên số 1, đánh nhau có thể bị đuổi học.
Lý Quỳ Nhất cũng nhanh chóng nhận ra điều đó, cô liên tục nắm chặt bút trong tay, lo lắng nhíu mày: Trời ơi, Hạ Du Nguyên sẽ không bị đuổi học chứ?
Cô cũng không hiểu tại sao Hạ Du Nguyên lại đánh Vương Kiến Ba, người này dù có tính khí xấu chút, nhưng dù sao cũng biết phân biệt nặng nhẹ, bình thường khi nổi giận cũng chỉ là kiểu giận dỗi mè nheo, sao bỗng nhiên lại ra tay đánh người như vậy?
Cô gần như có thể khẳng định, là Vương Kiến Ba chọc tức cậu.
Cô không phải đang thiên vị Hạ Du Nguyên, cô chỉ tin rằng, cậu không phải là người như vậy.
*******
Lời của tác giả:
Bé mèo (phiên bản cứng đầu): Tôi thật sự không thiên vị mà.