Kỳ Ngọc vừa trở về từ trại Đông Toán học thì đã mang đến một tin tức không biết là thật hay giả.
Kỳ Ngọc nói cậu ta cũng chỉ nghe vài bạn trong trại Đông nói… Từ năm 2016 trở đi, tỉnh chúng ta sẽ không tự chủ ra đề cho kỳ thi Tốt nghiệp Trung học Phổ thông nữa, mà sẽ sử dụng đề thi toàn quốc.
Kỳ Ngọc không nói thẳng trong lớp, mà là trong giờ thể dục, khi tập đội hình giải tán có vài người ngồi thành một nhóm để nghỉ ngơi thì mới nói. Cậu ta nói trong trại Đông có rất nhiều bạn siêu xuất sắc, sau đó tự nhiên nhắc đến chuyện này.
Phan Quân Manh đếm đầu ngón tay, bất thình lình “A” lên một tiếng, kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải là bắt đầu từ khóa của bọn mình sao?”
Mọi người đồng loạt liếc cậu ta, nói: “Giờ cậu mới nhận ra à?”
Mặc dù không biết tin tức có thật hay không, nhưng mọi người cảm thấy nó cũng không phải là không có cơ sở, thế nên cũng nghiêm túc thảo luận xem liệu đề thi đại học của tỉnh mình hay đề thi đại học Quốc gia sẽ khó hơn. Song vì mọi người mới học lớp 10, chưa ai từng làm một bài thi đại học trọn vẹn, nên dù thảo luận cả buổi cũng không có kết quả gì. Hạ Lạc Di ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là đề của tỉnh mình sẽ khó hơn, cậu xem môn Toán năm nay đi, đưa vào tỉnh nào cũng chết như ngả dạ thôi.”
Châu Sách bĩu môi: “Đó là chết như ngả dạ hả? Chính xác mà nói thì là không còn một ngọn cỏ mới đúng!”
Mọi người vô lo vô nghĩ mà cười rộ lên, mặc dù họ đều cảm thấy bài thi môn Toán năm nay rất đáng sợ, nhưng dù sao thì cũng là dao không đâm vào mình thì không đau. Phan Quân Manh lại đếm ngón tay, phỏng đoán theo huyền học: “Ai cũng nói đề thi Đại Học một năm dễ một năm khó, vậy thì năm 2013 khó, năm 2014 dễ, năm 2015 khó, năm 2016 dễ. Ế, thế thì chúng ta không cần phải sợ đâu!”
Thực ra cũng chẳng có ai sợ, cho dù có thay đổi đề thi, cũng không ai nghĩ nó là vấn đề lớn. Những đứa trẻ chưa trải qua kỳ thi vào Đại Học luôn mơ mộng xa rời thực tế, lúc nào cũng lòng cao hơn trời, ngoài miệng thường nói “Không được đâu” hay là “Không học được đâu”, nhưng thực ra họ vẫn tự tin rằng mình ít nhất cũng có thể vào trường “985” hoặc “211”1.
Chỉ là không biết ai đã tiết lộ tin tức mà hai ngày sau, khi Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa đi vào nhà vệ sinh thì đã nghe thấy có người như đang trao đổi tình báo, tụ tập lại với nhau thì thầm: “Các cậu đã nghe nói chưa? Hình như khóa chúng ta sẽ thi đề thi Quốc gia…”
“Thật không đấy?”
Hai ngày sau đó nữa, có người táo bạo hỏi ngay giáo viên trên lớp: “Chúng em thật sự sẽ chuyển sang dùng đề thi Quốc gia ạ?”
Lưu Tâm Chiếu hơi ngạc nhiên, không biết là ngạc nhiên về tin tức này hay ngạc nhiên về việc mọi người lại biết tin này. Cô nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm, nói: “Giáo viên cũng không nhận được thông báo này, các em đừng tin vào lời đồn.” Đột nhiên cô giáo lại cười, nói đùa: “Mọi người cũng không cần lo lắng, đề thi tự chủ của tỉnh chúng ta và đề thi Quốc gia không khác biệt nhiều về độ khó, ngay cả khi có đổi đề thi thì cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả của các bạn, trừ khi… Đưa các bạn vào phòng thi rồi mới báo là đổi đề thi…”
Tình huống như vậy đương nhiên là không thể xảy ra, mọi người hiểu điều đó nên cũng cười theo.
Chủ đề trong trường luôn thay đổi nhanh chóng, một tuần sau đó, các cuộc thảo luận về đề thi đại học hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bộ phim Hàn Quốc. Dường như chỉ trong một đêm, những cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng đồ lưu niệm và cửa hàng quần áo xung quanh trường cũng đều phát ca khúc chủ đề của bộ phim này, cho dù đi ăn căn tin hay đi ăn ngoài cũng có thể thấy các nữ sinh vừa thảo luận về cốt truyện vừa dậm chân rất phấn khích. Chính vì bộ phim này mà mọi người bắt đầu mong chờ trận tuyết đầu mùa năm nay rơi, đồng thời hẹn nhau đi uống bia và ăn gà rán vào ngày tuyết đầu mùa ấy.
Phương Tri Hiểu chắc chắn sẽ chạy theo trào lưu này. Sau vài ngày kêu gào bên tai Lý Quỳ Nhất, cô nàng tuyên bố mẫu người lý tưởng của cô nàng không phải là Giang Trực Thụ nữa, mà là một người đàn ông giống như thần thánh.
Ừm… Lý Quỳ Nhất không hiểu thế nào là “người đàn ông giống như thần thánh,” nhưng cô cảm thấy Phương Tri Hiểu có vẻ sẽ giống người cô đơn đến già hơn cô, bởi vì cô nàng đã tiến hóa đến mức không còn thích con người nữa.
Cuối cùng, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Phương Tri Hiểu, Lý Quỳ Nhất vẫn xem bộ phim đó. Bộ phim được phát sóng vào các ngày thứ Năm và thứ Sáu hàng tuần, Phương Tri Hiểu không nhịn được nên luôn xem trước một lần, đến tối thứ Bảy lại cùng Lý Quỳ Nhất trốn trong chăn để xem lại.
Mỗi lần xem xong, Phương Tri Hiểu thường chán nản thất vọng: “Tuyết đầu mùa và mối tình đầu, chắc chắn sẽ có một cái… Haiz!”
Lý Quỳ Nhất xem phim xong lại thấy buồn ngủ, cả người cuộn tròn trong chăn ấm. Cô nghe Phương Tri Hiểu nói chuyện nhưng âm thanh như ở rất xa, trong đầu thì mơ màng nhớ về vài chuyện cũ.
Mùa Đông ở thành phố Liễu Nguyên thường có tuyết, có khi tuyết rơi sớm, có khi phải đợi qua năm mới mới có trận tuyết đầu tiên. Những năm gần đây, dường như tuyết không còn lớn như trước, chỉ là những hạt tuyết nhỏ bay bay, không bám lâu, rơi xuống đất là tan ngay. Lý Quỳ Nhất nhớ, hồi cô nhỏ tuyết rơi rất dày, nhiều như lông ngỗng, sáng dậy mở cửa thì mặt đất trắng xóa, sáng đến chói mắt. Cô và Tô Kiến Lâm cùng nhau đi học, bước chân lên trên tuyết phát ra tiếng “sột soạt.” Cô sợ tuyết rơi vào trong giày nên thường đi theo dấu chân của Tô Kiến Lâm. Nhưng bước chân của chú thì dài, cô theo không kịp, lại thêm tuyết trên mặt đất trơn trượt nên thường xuyên bị ngã lăn ra đất.
Tô Kiến Lâm thấy Lý Quỳ Nhất ngã cũng không đến đỡ, chỉ đứng từ xa nhìn cô vật lộn trong tuyết rồi bò dậy. Việc đứng dậy từ trong đống tuyết không hề dễ dàng, vì lúc đó cô chỉ mới 6 – 7 tuổi, lại còn mặc rất nhiều quần áo, chiếc ba lô trên lưng cũng nặng; bây giờ nghĩ lại, cảnh tượng ấy chắc chắn rất buồn cười. Cho đến một lần, khi Lý Quỳ Nhất ngã, mặt sượt vào một viên đá nên bị xước da, cô đã khóc; lúc đó Tô Kiến Lâm mới đến đỡ Lý Quỳ Nhất dậy, phủi tuyết dính trên người cô. Khi đi qua một ngôi nhà ngói hoang, chú ấy lấy một mảnh băng từ trên mái nhà xuống đưa cho cô, lạnh lùng nói: “Đừng khóc nữa.”
Mảnh băng cầm trong tay rất lạnh, Lý Quỳ Nhất khi ấy không hiểu tại sao chú lại bắt cô cầm. Mặt cô vẫn còn đau nữa nên cô tức giận, ném mảnh băng vào người Tô Kiến Lâm.
E rằng lòng tốt của chú đã bị cô coi như lòng dạ xấu xa, Lý Quỳ Nhất mơ màng nghĩ, có lẽ Tô Kiến Lâm coi cái mảnh băng đá như đồ chơi để dỗ cô.
Sau này, Tô Kiến Lâm học cấp 2 thì không còn đi cùng đường với cô nữa.
Lý Quỳ Nhất không biết tại sao những chuyện đã qua mới chưa đầy mười năm, mà khi nhớ lại đã giống như chuyện của kiếp trước. Cảnh sắc đã cũ, mờ ảo không rõ, như thể giữa người và ký ức có một lớp lưới dày ngăn cách.
Ngày 22 tháng 12 là Đông Chí, trong căng tin có thêm sủi cảo, với hai loại nhân là nhân thịt lợn bắp cải và nhân thịt cừu hành hoa để hợp ngày. Chu Phương Hoa không ăn thịt cừu nên chỉ lấy sủi cảo nhân thịt lợn bắp cải, còn Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu thì chọn cả hai loại nhân. Ăn xong sủi cảo thì cả người đều ấm lên, không còn cảm thấy lạnh nữa. Lý Quỳ Nhất ngước đầu nhìn bầu trời, một vầng trăng cô đơn treo lơ lửng phía chân trời. Cô đột nhiên nhớ ra hôm nay mặt trời chiếu thẳng vào chí tuyến Nam, sau ngày hôm nay, ban ngày sẽ ngày càng dài hơn, bóng tối sẽ dần dần ít đi. Đây đúng là một chuyện khiến người ta phấn khích.
Phương Tri Hiểu cũng rất thích thú, cô nàng nói, vài ngày nữa là lễ Giáng Sinh rồi!
Mặc dù vấn đề có nên tổ chức lễ hội phương Tây hay không đã được thảo luận rất nhiều năm rồi, nhưng không thể phủ nhận rằng vào thời điểm này trong năm, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập không khí lãng mạn. Những cửa hàng nhỏ xung quanh trường đều treo rất nhiều đồ vật be bé liên quan đến Giáng Sinh, như là các búp bê Ông già Noel, tất Giáng Sinh, mũ Giáng Sinh, còn có những cây kẹo que đo đỏ xanh xanh. Mọi người sẽ tặng quà cho nhau, quà được mang đi tặng nhiều nhất là táo và cam, chúng được bọc trong lớp giấy kẹo nhiều màu và buộc ruy băng, trông như những bó hoa nhỏ.
Giáng Sinh năm nay, Lý Quỳ Nhất mua ba quả cam, một quả tặng Phương Tri Hiểu, một quả tặng Chu Phương Hoa, và một quả chuẩn bị tặng Lưu Tâm Chiếu.
Đêm Bình An, lớp học tràn ngập hương cam ngọt và tiếng giấy kẹo sột soạt. Có người mang theo con dao nhỏ, vậy là lập tức trở thành người bận rộn nhất bởi vì mọi người đều đến mượn dao để bổ cam; có người có thể lột cam bằng tay cũng trở thành đối tượng được mọi người vây quanh. Đối với những bạn học bình thường, mọi người chỉ là có qua có lại, tặng cho vui; nhưng trên bàn và ngăn kéo của Hạ Lạc Di lại đầy những thiệp chúc mừng và quà tặng, thậm chí có cả một bó hoa sao baby không biết ai tặng. Rõ ràng là Hạ Lạc Di đã xử lý quen trường hợp như này nên cô nàng lập tức bóc giấy bọc quà rồi chia trái cây bên trong cho các bạn cùng lớp ăn, dù sao thì không ăn cũng lãng phí.
Lý Quỳ Nhất tặng cho Chu Phương Hoa một quả cam, cô nhận lại từ cô nàng một quả táo cùng một tấm thiệp chúc mừng
Dù trên thiệp không viết nội dung gì, chỉ có dòng chữ chúc Giáng Sinh vui vẻ, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn cảm thấy hơi xấu hổ vì cô không chuẩn bị thiệp, chỉ có một quả cam trơ trọi.
Điều khiến cô càng cảm thấy lúng túng hơn chính là, ngoài Chu Phương Hoa, các bạn khác như Hạ Lạc Di, Kỳ Ngọc, Châu Sách và Phan Quân Manh đều tặng cô một quả cam hoặc táo. Ý tốt nhỏ nhoi như thế này, cô cũng ngại từ chối, nhưng qua lại không đáp lễ thì thật là bất lịch sự. Vì vậy, Lý Quỳ Nhất tranh thủ thời gian ăn tối ra ngoài mua quà.
Nếu mua thêm cam hoặc táo có vẻ hơi nhàm chán, thế nên Lý Quỳ Nhất quyết định mua một số đồ vật nhỏ như tất Giáng Sinh hoặc kẹo.
Cô bước vào một cửa hàng nhỏ rồi bắt đầu cẩn thận chọn lựa. Băng đô tuần lộc có thể tặng cho Hạ Lạc Di, kẹo có thể tặng cho Phan Quân Manh và Châu Sách, còn Kỳ Ngọc thì… Tặng cậu ấy một con búp bê Ông già Noel đi. Dù biết cậu ấy có thể không thích búp bê, nhưng cô thật sự không biết phải tặng gì, thôi, cứ tặng vậy.
Lý Quỳ Nhất chọn xong, cô cầm đầy đổ chơi be bé trong tay rồi ra ngoài. Lúc đi qua lối đi nhỏ hẹp, cô lại gặp một người. Ban đầu Lý Quỳ Nhất không ngẩng đầu nhìn lên, cô chỉ né, nhưng khi cô đi sang trái thì người đó cũng đi sang trái, khi cô đi sang phải thì người đó cũng đi sang phải, cả hai cứ đụng nhau mãi. Thế nên bấy giờ Lý Quỳ Nhất mới thấy buồn cười rồi ngẩng đầu lên.
Người đó mặc một chiếc áo bông đen, song vẫn thanh mảnh, có vẻ như cậu chỉ cần đẹp chứ không cần ấm áp. Cậu cùng không kéo khóa áo khoác, bên trong chỉ là một chiếc áo đồng phục mỏng và áo hoodie. Cả áo bông và đồng phục đều màu đen làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu, ánh sáng từ chiếc đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống làm Lý Quỳ Nhất bỗng nhớ đến một từ: môi đỏ răng trắng.
Có lẽ cậu không cố tình chặn đường cô, vì khi nhìn thấy cô, cậu ấy cũng ngẩn người.
Đã rất lâu Lý Quỳ Nhất không nói chuyện với Hạ Du Nguyên, giờ đột ngột gặp lại cậu, vậy nhưng lại có chút cảm giác xa lạ kỳ quái. Vốn dĩ cô định nói “Phiền cho mình qua”, nhưng khi nhìn cậu, mở miệng rồi song lại chẳng nói được câu nào.
Ánh mắt của cậu dừng trên khuôn mặt Lý Quỳ Nhất, sau đó chuyển tới trên tay cô.
Lý Quỳ Nhất nhìn theo ánh mắt của cậu, thấy tay mình đang cầm vài món quà nhỏ. Cô chợt nghĩ có nên tặng cậu một món quà không?
Hẳn là nên tặng nhỉ, dù sao cũng đã gặp rồi. Hơn nữa, Hạ Du Nguyên đã tặng cô socola và hoa, vậy nên có thế nào thì cô cũng nên đáp lại một phần quà. Nhưng tặng gì thì hợp đây? Dường như trong cửa tiệm nhỏ này không có đồ gì có thể tương xứng với món quà của cậu.
Khi đang cụp mắt suy nghĩ, Lý Quỳ Nhất chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Du Nguyên: “Cho mình đi qua.”
Được thôi, hóa ra cậu vẫn không muốn quan tâm đến cô. Lý Quỳ Nhất đi sang một bên để cậu đi qua.
Lúc Lý Quỳ Nhất đến trước quầy thu ngân để thanh toán, chủ cửa hàng đưa cho cô vài túi nhỏ. Thế này khiến những món đồ nho nhỏ trông giống quà tặng hơn.
Sau khi thanh toán xong, Lý Quỳ Nhất cầm mấy túi quà. Nhìn vào trong cửa hàng, cô thấy cậu ấy đang chọn đồ dùng học tập.
Đồ dùng học tập… Lý Quỳ Nhất chợt giật mình, chẳng phải Phương Tri Hiểu nói gần đây cậu đang chăm chỉ học hành sao? Cô đã biết nên tặng gì rồi. Lý Quỳ Nhất quay lại cửa hàng, tiến đến trước mặt Hạ Du Nguyên, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cậu rồi nói: “Hạ Du Nguyên, cậu có cần vở ghi bài không?”
Hạ Du Nguyên nhíu mày, có vẻ không hiểu.
Lý Quỳ Nhất giải thích: “Vở ghi bài của mình, cậu có cần không? Mình có thể sao chép một bản cho cậu.”
Đôi con ngươi đen láy của cậu nhìn cô, ánh mắt gợn sóng như mặt hồ khẽ động. Một lúc lâu sau, Hạ Du Nguyên mới mở miệng, giọng nói có vẻ khàn khàn: “Không cần đâu.”
Đây đã là thứ mà Lý Quỳ Nhất nghĩ rằng bây giờ Hạ Du Nguyên cần nhất, nhưng cậu nói không cần nên cô cũng hết cách. Lý Quỳ Nhất mím môi, bước ra ngoài, tiện tay lấy một quả cam đã được đóng gói sẵn, sau đó trả tiền, cuối cùng nhét luôn vào lòng cậu, nói: “Vậy mình tặng cậu cái này vậy.”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Thời tiết bên ngoài thật sự rất lạnh. Lý Quỳ Nhất kéo cao cổ áo lông của mình, cố gắng nhét tay vào trong ống tay áo, sau đó rụt cổ rồi nhanh chóng đi về phía trước.
Lý Quỳ Nhất đi qua cầu, đến dưới một chiếc đèn đường, cô bỗng nghe thấy có người gọi mình.
Cũng có thể không phải gọi cô, bởi vì chỉ có một tiếng “ê” ngắn ngủi.
Nhưng cô vẫn quay lại.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Lý Quỳ Nhất thấy Hạ Du Nguyên đi về phía mình, khuôn mặt tuấn tú của cậu trông như cười mỉm nhưng lại có vẻ như không có, vừa có chút kiêu ngạo, vừa có chút tự mãn, vừa có chút ngượng ngùng.
Thế mà cậu lại chịu để ý đến cô sao?
Lý Quỳ Nhất vừa định mở miệng hỏi Hạ Du Nguyên làm gì thì đã thấy cậu duỗi cánh tay dài rồi đặt cái gì đó lên đầu cô.
Lý Quỳ Nhất lập tức chìm vào bóng tối, cô hơi vùng vẫy, sau đó kéo cái đồ cậu đặt trên đầu mình xuống. Đầu tóc Lý Quỳ Nhất bù xù, hơn nữa lại còn dưới ánh đèn nên trông hệt lông tơ.
Cô cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là một chiếc mũ Giáng Sinh lớn.
“Giáng Sinh vui vẻ.” Thanh âm của cậu rất trầm.
Vui vẻ cái đầu cậu!
Còn không bằng cậu không quan tâm đến cô, cậu đúng là chỉ biết chọc tức người ta. Lý Quỳ Nhất vừa định mở miệng mắng cậu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vui mừng phấn khích truyền ra từ trong tòa nhà giảng dạy, nghe như tiếng còi cảnh sát kéo dài. Hạ Du Nguyên cũng ngạc nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chuyện gì vậy?
Cô cũng ngước lên.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bông tuyết rơi dày đặc.
*********
Lời của tác giả:
Hôm nay là 17 tháng 8
Chúc bé mèo của chúng ta sinh nhật vui vẻ!
******
Chú thích:
- Dự án 211 là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỉ 21. Dự án 985 là dự án của chính phủ và bộ giáo dục Trung Quốc xây dựng các trường đại học mang đẳng cấp thế giới.
Đề án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.