Cậu đỏ mặt rồi…
Bốn chữ này thật sự khiến người ta cảm thấy ngại ngùng. Lý Quỳ Nhất cho rằng mình đã che giấu sự căng thẳng và thẹn thùng rất tốt, nhưng không ngờ đã bị cậu phát hiện từ lâu. Phát hiện thì phát hiện, vậy mà cậu còn cố tình vạch trần ra, thật là quá đáng! Họ đứng đối diện nhau, khoảng cách gần như vậy, cô hoàn toàn không có chỗ nào để trốn. Sau khi mở mắt, Lý Quỳ Nhất va phải ánh mắt sâu thẳm, thế là mặt cô càng nóng bừng hơn. Không còn cách nào khác, cô đành phải quay đầu đi, lặng lẽ đá nhẹ vào giày cậu như một cách trả thù.
Lý Quỳ Nhất không nhịn được mà càu nhàu: “Lần sau nếu cậu còn nói bậy nữa, mình sẽ không đi chơi cùng cậu đâu.”
Hạ Du Nguyên nhìn cô, nghe cô nói vậy thì cậu đột nhiên cười rồi hơi cúi đầu, cầm cọ khẽ nhúng vào bảng màu để lấy màu: “Được, không nói nữa.”
Nếu là bình thường, cậu chắc chắn sẽ không buông tha việc cô đỏ mặt, cậu sẽ trêu chọc thêm vài câu nữa. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy hơi chột dạ. Chỉ có cậu biết, khi cô vừa nhắm mắt đối diện với cậu, trong lòng cậu đã nảy ra những suy nghĩ thế nào.
Đối với cậu mà nói, đây thực sự là một loại dày vò. Cậu biết mình thích cô, cũng biết cô thích mình. Nếu họ đã trưởng thành, cậu đã nắm tay cô từ lâu rồi, sau đó ôm cô vào lòng và cúi người hôn cô. Mặc dù không có quy định pháp luật cấm các hành động này đối với thanh thiếu niên, nhưng Lý Quỳ Nhất đã đặt ra quy định cho cậu.
Điều thứ bảy “Ba chương ước pháp”: Không tiếp xúc cơ thể nếu không cần thiết (ví dụ: khi mình ngồi trên xe đạp của cậu, nắm lấy áo cậu, đó là tiếp xúc cơ thể cần thiết, còn lại đều là không cần thiết.)
Cái gọi là “còn lại đều là không cần thiết” là gì vậy? Hôn hít, ôm ấp và các hành động tiếp xúc cơ thể khác rõ ràng là rất cần thiết để tăng cường tình cảm… Hạ Du Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang. Nếu Lý Quỳ Nhất cũng thích cậu, sao cô lại có thể kiềm chế không lại gần cậu? Cậu, một chàng trai điển trai đầy sức sống, đứng trước mặt cô mà sao cô lại không có chút suy nghĩ nào?
Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Du Nguyên chỉ rút ra được một kết luận: Sự tự chủ của học sinh giỏi thật sự quá mạnh.
Hạ Du Nguyên thở dài, rồi mạnh tay lấy một lượng lớn màu trắng từ hộp màu, sau đó đặt vào bảng màu và khuấy đều với các màu khác, vừa khuấy mạnh vừa nghĩ: Lý Quỳ Nhất, hãy chờ đấy, sự tự chủ của anh đây không mạnh mẽ như cậu, đến ngày thi đại học kết thúc, anh đây sẽ nắm tay cậu, không cho cậu một cơ hội nào để phản kháng. Đến lúc đó, cậu chắc chắn không có lý do để từ chối nữa! Dù sao, anh đây muốn nắm tay lúc nào thì nắm, muốn nắm như thế nào thì nắm, đi bộ phải nắm tay, xem phim phải nắm tay, dù đi đâu cũng phải nắm tay…
Trời ạ, đó là ngày tháng tuyệt vời biết bao.
Nghĩ ngợi một hồi, Hạ Du Nguyên không kìm được mà bật cười khẽ.
Tiếng cười ngắn ngủi vừa phát ra đã biến mất, cậu nhanh chóng nhận ra mình đang mơ mộng cái gì rồi lập tức thu lại nụ cười. Tuy vậy, Lý Quỳ Nhất vẫn nghe thấy, cô tưởng cậu đang cười vì cô đỏ mặt, nên tức giận quay trừng mắt cậu, song cô lại phát hiện từ mặt và tai cậu cũng đỏ bừng.
Dù không biết vì sao cậu đỏ mặt, nhưng… Cũng coi như là công bằng.
Hai người quay mặt đi, cố gắng bình tĩnh lại, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng giả vờ bình tĩnh sau đó nhìn nhau lần nữa. Nhưng không hiểu tại sao, rõ ràng đã cố gắng hết sức để giữ mặt nghiêm túc, mím môi kiềm chế, nhưng khi nhìn vào mắt đối phương, nụ cười vẫn không kiềm được mà khẽ nhiễm lên gò má1.
Hạ Du Nguyên nhịn cười đến mức run rẩy, cậu ổn định tay lại, rồi mới nhúng cọ vào chút màu, sau đó vẽ nhẹ vài nét râu hổ trên mặt Lý Quỳ Nhất.
“Xong rồi.” Cậu nghiêm mặt, hắng giọng.
“Cuối cùng cũng xong.” Lý Quỳ Nhất lập tức đứng dậy khỏi ghế xếp, bĩu môi nói: “Cuối cùng không phải nhìn cậu nữa, nhìn lâu khiến mắt mình đau.”
Hạ Du Nguyên mang theo ý xấu định hỏi cô, rốt cuộc là mắt đau vì nhìn hay vì cười. Nhưng chưa kịp hỏi, một cặp vợ chồng và một bé gái đã đến trước quầy vẽ, hình như một gia đình ba người. Bé gái thấy hình vẽ hổ trên mặt Lý Quỳ Nhất thì nằng nặc đòi vẽ một cái giống y hệt.
“Được rồi.” Mẹ bé gái mỉm cười dịu dàng: “Đúng lúc con gái chúng tôi là tuổi hổ.”
Hạ Du Nguyên bảo bé gái đứng trước mặt mình, cười nói: “Thật là trùng hợp, chúng cháu cũng vậy.”
“Ôi!” Mẹ bé gái ngạc nhiên: “Thảo nào trông các cháu còn trẻ như vậy, thì ra các cháu vẫn là học sinh?”
“Vâng, chúng cháu là học sinh cấp ba.”
Nghe vậy, trên mặt mẹ bé gái hiện lên chút thương cảm, sau khi suy nghĩ một lúc, mẹ bé gái như đã quyết định điều gì đó: “Vậy thế này nhé, cả gia đình chúng tôi mỗi người sẽ vẽ một cái.” Nói xong, mẹ bé gái nhìn sang chồng mình: “Được không, bố nó?”
Vẻ mặt người bố dịu dàng, nói: “Được.”
Bé gái vui mừng nhảy cẫng lên: “Yeah! Mẹ và bố cùng vẽ với con!”
Hạ Du Nguyên vẽ mặt hổ cho cả ba người, hổ trên mặt mẹ và bố thì uy phong lẫm liệt, còn hổ trên mặt bé gái thì đáng yêu. Cả gia đình rất hài lòng, mẹ bé gái lập tức lấy điện thoại rồi đưa cho Lý Quỳ Nhất, nhờ cô chụp một bức ảnh gia đình trước cổng sở thú.
Lý Quỳ Nhất nhận điện thoại, nhìn qua màn hình, cô thấy người nào cũng mỉm cười rạng rỡ. Ngón tay cô thoáng dừng rồi ấn nút chụp, ghi lại khoảnh khắc đó.
Sau khi trả tiền, mẹ bé gái liên tục cảm ơn, đồng thời còn khuyến khích hai người học hành chăm chỉ. Sau đó, người phụ nữ và chồng cùng nắm tay bé gái bước vào sở thú.
Lý Quỳ Nhất quay đầu nhìn theo họ, cô thấy bé gái nghịch ngợm lắc lư, mẹ cầm túi xách hoa nhỏ của bé, còn bố thì đeo trên lưng bình nước đáng yêu của bé. Khung cảnh giản dị ấy sao lại hiếm thấy thế nhỉ?
Ngẩn ngơ nhìn mãi đến khi bóng dáng gia đình ba người khuất hẳn trong sở thú, Lý Quỳ Nhất mới bừng tỉnh nhận ra sự thất thố của bản thân, cô vội vàng quay lại, sợ Hạ Du Nguyên sẽ nhận ra điều gì. Nhưng khi quay lại, Lý Quỳ Nhất lại thấy Hạ Du Nguyên cũng đang nhìn theo họ, ánh mắt như đang xúc động
Sau một lúc, cậu cụp mắt, để cọ vào xô rửa rồi khuấy nhẹ, màu sắc rực rỡ từ đầu cọ chảy ra, loang dần làm nước trở nên đục. Nhận thấy cô đang nhìn mình, Hạ Du Nguyên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô. Im lặng một lúc, cậu bất ngờ cười nói: “Mình chưa kể với cậu nhỉ, bố mẹ mình đã ly hôn.”
Lý Quỳ Nhất không ngờ cậu lại thẳng thắn nói cho cô biết chuyện như vậy, thế nên cô không khỏi giật mình, lo lắng chớp chớp mắt, cố gắng không để lộ ra vẻ ngạc nhiên. Qua một lúc lâu mà cô cũng không biết nói gì, cô sợ mình chỉ cần bất cẩn là sẽ làm tổn thương cậu.
“Vậy… Bây giờ cậu sống với mẹ?” Cô cân nhắc kỹ lưỡng, chọn từ ngữ cẩn thận.
“Đúng, mình sống với mẹ.” Hạ Du Nguyên đáp: “Nhưng mẹ mình làm việc ở tỉnh, mình sống với ông bà ngoại và dì nhỏ.”
“À… Vậy à…” Lý Quỳ Nhất chậm rãi gật đầu. Hiện tại cô thực sự không biết phải nói gì, có nên an ủi cậu không? Nhưng gia đình đơn thân đâu phải là điều đáng xấu hổ, nếu cô cố an ủi thì có thể sẽ phản tác dụng. Nhưng nếu không an ủi thì có vẻ như cô rất lạnh lùng nhỉ? Nhỡ đâu cậu nghĩ cô không thích cậu thì sao…
Hạ Du Nguyên nhìn thấy vẻ mặt cô liên tục rối rắm rồi lại khó xử thì thấy cực kỳ buồn cười, quả nhiên, việc an ủi người khác đối với Lý Quỳ Nhất vẫn quá khó khăn
Cậu không cảm thấy mình cần được an ủi, mà chỉ đơn giản là cảm thấy cô có quyền biết về chuyện này.
Dù hình thức gia đình cậu không giống như đại đa số, nhưng cậu không cho rằng bản thân thiếu thốn gì. Nói đơn giản, có tình yêu, có tiền, những gì cậu có được từ gia đình đã giúp cậu vượt qua được 90% người trên thế giới này.
Vai trò của người bố trong gia đình cậu đã khuyết thiếu từ lâu, điều đó càng làm cậu nhận ra rằng, yêu thương là yêu thương, chỉ cần tình yêu đầy đủ thì ai trao cũng như nhau. Hơn nữa, theo quan sát của cậu, trong những cái gọi là “gia đình đầy đủ” đó, vai trò của người bố dường như cũng không có tác dụng gì trong giáo dục gia đình.
Thế nhưng thật kỳ lạ, mặc dù cậu không ghen tị với kiểu gia đình ba người mà vừa nãy, nhưng trong lòng cậu vẫn bị cảm động, có thể là vì những hành động của bố cậu đã thật sự làm tổn thương cậu.
Thực tế, mẹ cậu, ông bà ngoại và dì nhỏ cậu chưa bao giờ nói xấu bố trước mặt cậu, họ cũng cho phép bố gặp cậu. Khi còn nhỏ, cứ vài tháng thì cậu lại gặp bố, hai bố con chơi cả ngày rồi đi ăn McDonald’s mà cậu thích. Nhưng sau đó, cậu vô tình nghe lén được những câu chuyện của hàng xóm, bố mẹ cậu ly hôn là vì lúc cậu vẫn trong giai đoạn nuôi bằng sữa mẹ, bố đã ngoại tình.
Khi đó Hạ Du Nguyên 12 tuổi, đã có nhận thức cơ bản về chuyện “ngoại tình”. Từ đó, cậu không muốn gặp bố nữa, hình ảnh của bố hoàn toàn sụp đổ trước mắt cậu, dù có đưa thêm tiền tiêu vặt hay đưa cậu đi ăn McDonald’s thì cũng không cứu vãn được.
Vì vậy, cậu không hiểu tại sao Trương Sấm, Châu Sách và những người khác lại tranh nhau làm bố của cậu. Một người đàn ông bẩn thỉu ngoại tình thì có gì đáng để làm bố cơ chứ?
Hạ Du Nguyên trông thì có vẻ tuỳ tiện như thể chẳng bận tâm gì, nhưng trong thế giới nội tâm của cậu, cậu phân biệt rõ ràng yêu ghét, không tha thứ là không tha thứ. Hiện tại cậu vẫn từ chối gặp mặt bố mình, ngay cả điện thoại cũng lười nghe. Cậu cho rằng chỉ cần nhìn cậu nhìn người ông ấy thì đó chính là sự phản bội đối với mẹ và chính bản thân cậu.
“Hạ Du Nguyên…” Lý Quỳ Nhất do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng, hỏi: “Cậu sinh vào lúc hoàng hôn à?”
Sao tự nhiên lại hỏi cái này? Cậu tưởng cô đã nghĩ ra cách an ủi cậu rồi.
Hạ Du Nguyên có vẻ hứng thú, hỏi lại: “Sao lại hỏi vậy? Vì tên của mình à?”
Lý Quỳ Nhất gật đầu: “Ừm, rất dễ liên tưởng đến bài thơ đó.”
Hạ Du Nguyên lập tức nhớ lại, hồi Tiểu học, khi giáo viên dạy bài thơ “Đăng Lạc Du Nguyên”, các học sinh nghịch ngợm trong lớp thường cố tình đọc thành “Đăng Hạ Du Nguyên”, làm cả lớp cười ầm lên.
“Thực ra có liên quan chút chút đến bài thơ đó, nhưng mình không phải sinh vào lúc hoàng hôn. Chính xác là, khi mình mới sinh, bệnh viện cần làm giấy khai sinh, nhưng bố mẹ mình vẫn chưa đặt tên cho mình. Bệnh viện thúc giục mãi, mẹ mình sốt ruột không biết làm thế nào, quay đầu nhìn thấy mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ thì đột nhiên nảy ra ý tưởng đặt tên là Hạ Du Nguyên.”
Lý Quỳ Nhất không nhịn được cười: “Có vẻ rất tùy tiện, nhưng lại nghe rất hay.”
Cô dừng lại một chút, rồi cẩn thận hỏi: “Vậy mẹ cậu họ Vương à?”
Hạ Du Nguyên hơi ngẩn ra: “Mẹ mình họ Hạ.”
“À, vậy là cậu theo họ của mẹ.” Cô ngẫm nghĩ: “Còn bố cậu thì họ Vương à?”
Cậu có thù oán gì với họ Vương hả?
Khoé mắt Hạ Du Nguyên nhiễm ý cười, giọng điệu mang theo chút lười biếng: “Sao bố mình phải là họ Vương?”
Lý Quỳ Nhất ngơ ngác quay đầu nhìn cậu: “Không phải sao? Vậy sao tên ở nhà của cậu lại là Vương Tử?”
Hạ Du Nguyên: “…”
Nụ cười của cậu mang theo chút bất lực, cậu dựa vào lưng ghế, đưa tay xoa mặt rồi thở dài: “Lý Quỳ Nhất, mình sống mười bảy năm rồi, đây là lần đầu tiên mình biết rằng vương tử họ Vương đấy.”
Cũng phải.
Lý Quỳ Nhất cảm thấy logic của mình hơi có vấn đề, cô mím môi im lặng một lúc, hồi sau mới lên tiếng: “Dù bố mẹ cậu đã ly hôn thì họ vẫn là bố mẹ của cậu, họ đều yêu cậu như nhau.”
Chuyển đề tài nhanh quá nhỉ?
Nhưng Hạ Du Nguyên cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao cô lại vòng vò hỏi về tên cậu như vậy. Hóa ra cô thực sự muốn an ủi cậu, hơn nữa còn cố gắng đưa ra bằng chứng: Nhìn hai tên của cậu, một tên theo họ mẹ, một tên theo họ bố, chứng tỏ cả hai đều yêu cậu.
Lý Quỳ Nhất, cậu an ủi tốt lắm, lần sau đừng an ủi nữa.
“Ừm, mình biết rồi.”
Hạ Du Nguyên cố nhịn cười, chuyển đề tài sang lĩnh vực mà cô quen thuộc: “Này, cậu có để ý không, mẹ của bé gái đó trước khi rời đi cứ liên tục khuyến khích chúng ta học tập chăm chỉ. Cậu nói xem, có phải người phụ nữ ấy coi chúng ta là học sinh vừa làm vừa học không?”
Lý Quỳ Nhất vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, cô cố gắng ép mình nhớ lại, sau đó gật đầu: “Có vẻ như vậy. Sau khi cậu nói với bà mẹ đó là chúng ta vẫn là học sinh, người phụ nữ đó quyết định vẽ thêm hai mặt nữa, chắc là muốn giúp đỡ chúng ta.”
Thấy chưa, Hạ Du Nguyên như hiểu rõ mà nghĩ, cô vẫn hợp với việc đưa ra phán đoán có lý lẽ rõ ràng hơn.
Gần trưa, một lượng lớn khách tham quan đi từ trong sở thú ra, phần lớn là các bậc phụ huynh dẫn theo con, hoặc là các bạn nữ trẻ tuổi. Khi nhìn thấy quầy vẽ, họ ùn ùn kéo đến. Hạ Du Nguyên không ngơi tay lúc nào, liên tục vẽ gần hai mươi mặt động vật, Lý Quỳ Nhất thì ngồi bên cạnh thu tiền. Cuối cùng, khi đếm lại, số tiền lên đến hai trăm hai mươi tệ.
Hạ Du Nguyên thấy đã đủ, cậu xoa cổ tay mỏi, nhận tiền rồi ngang tàng tuyên bố sẽ trả lương cho cô.
Cậu chia tiền thành hai phần, Lý Quỳ Nhất tưởng rằng mỗi người sẽ một nửa. Kết quả cậu đưa một phần cho cô rồi nói: “Hôm nay cậu giúp mình thu tiền, vất vả rồi, đây là lương của cậu.”
Nói xong, cậu lại đưa phần còn lại cho cô, tiếp tục: “Còn nữa, hôm nay cậu làm bảng hiệu sống cho mình, đây là tiền quảng cáo cho cậu.”
Lý Quỳ Nhất không nhịn được cười, nhưng vẫn nghếch cằm giả vờ nheo mắt nhìn cậu: “Sao cậu lại buôn bán lỗ vốn thế này?”
“Đúng vậy, giờ mình không còn đồng nào, trưa nay cậu mời mình ăn cơm nhé.” Hạ Du Nguyên vừa nói vừa cúi người thu dọn quầy vẽ, cậu gấp gọn những thứ có thể gấp, thu lại tất cả dụng cụ vẽ: “Giúp mình cầm đồ đạc nhé, xe của dì mình đậu ở bãi đậu xe bên cạnh, mình sẽ để những thứ này vào cốp xe của dì ấy.”
Lý Quỳ Nhất chợt thấy lo lắng: “Á, vậy có gặp dì cậu không?”
“Dì ấy đưa mình đến đây rồi đi mua sắm rồi, dì cho mình một cái chìa khóa dự phòng.”
“Ồ.”
Lý Quỳ Nhất yên lòng, rồi giúp Hạ Du Nguyên chuyển tất cả đồ đạc vào xe của dì cậu. Sau đó, cô nhận lấy khăn ướt cậu đưa để lau sạch màu dính trên tay, cuối cùng nhìn cậu rồi nói: “Không phải cậu bảo mình mời cậu ăn cơm sao? Vậy mình mời cậu đi ăn McDonald’s nhé.”
“Đối với mình tốt thế cơ à?” Cậu cười rồi liếc cô một cái.
Lý Quỳ Nhất lười quan tâm đến suy nghĩ tự mình đa tình của cậu: “Nếu không muốn ăn thì thôi.”
“Ăn chứ, sao không ăn?”
Khi đến cửa một cửa hàng McDonald’s gần đó, Lý Quỳ Nhất vừa định hỏi Hạ Du Nguyên thích ăn món gì, thì cô lại nghe thấy cậu bảo nhân viên: “Tất cả các món hiện có, mỗi món lấy một phần.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Dường như nhân viên cũng hơi ngơ ngác: “Tất cả các món ạ? Xin hỏi có bao nhiêu người ăn vậy?”
“Hai người.”
“Nếu chỉ có hai người thì không nên gọi nhiều như vậy đâu.”
Hạ Du Nguyên lắc đầu: “Sẽ không lãng phí đâu, ăn không hết tôi sẽ mang về.”
Đây không chỉ là vấn đề lãng phí, Lý Quỳ Nhất vội kéo góc áo cậu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta chỉ có hơn hai trăm thôi.”
Cậu nghiêng mặt sang, cụp mắt nhìn cô: “Sao, sợ mình ăn quỵt2 cậu à?”
“Nhưng… Nhưng cậu nói là mình mời cậu ăn mà.”
“Đúng, là cậu mời mình.” Cậu hùng hồn nói: “Vừa rồi cậu đã giúp mình chuyển đồ, mình chưa trả lương cho cậu đâu. Bây giờ mình đang dùng tiền lương của cậu để mua McDonald’s.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Thôi vậy, chắc cậu điên rồi.
******
Chú thích:
- Raw gốc苹果肌: phần má trên khuôn mặt, cụ thể là phần cơ nằm ngay dưới mắt và hơi nhô ra khi cười, tạo thành hình dáng giống quả táo. Đây là một trong những đặc điểm thường được coi là dễ thương và tươi tắn, giúp khuôn mặt trông trẻ trung và rạng rỡ hơn.
- Raw gốc 霸王餐: Bá Vương thì ăn làm gì cần trả tiền. Nên 霸王餐 ở đây là ăn quỵt, ăn quỵt có thể do không có tiền, cố tình không trả…