Bàn tay của cậu áp lên mí mắt ấm áp của cô, xúc cảm lạnh cứng truyền đến. Lý Quỳ Nhất không nhịn được mà khẽ động đậy, lông mi quét qua lòng bàn tay cậu.
“Sao thế?” Cô mơ hồ không hiểu.
Hạ Du Nguyên không nói gì. Lý Quỳ Nhất chỉ cảm nhận được hơi thở của cậu nặng nề hơn bình thường, hơi run rẩy, như là đang nhịn điều gì đó. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng, giọng khàn khàn mà nghẹn dính: “Không được động.”
Nói xong, cậu rời tay khỏi mắt cô.
Lý Quỳ Nhất từ từ mở mắt, ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hạ Du Nguyên cúi xuống nhặt balo dưới đất lên, phủi bụi trên đó, đi đến sau lưng cô rồi giúp cô đeo lên.
“Cậu…” Lý Quỳ Nhất quay đầu lại, định hỏi cậu rốt cuộc đang làm gì. Nhưng cô vừa phát ra một âm tiết, cậu liền đưa hai tay ra, giữ chặt đầu cô.
“Đã nói rồi, không được động.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, xin cậu đấy.” Giọng cậu trầm thấp.
Sự tò mò của Lý Quỳ Nhất bị cậu khơi dậy hoàn toàn, người này bình thường cực kỳ kiêu ngạo, lúc nào cũng thích treo ba chữ “xin mình đi” bên miệng, sao hôm nay lại thành “xin cậu đấy”? Đã thế giọng điệu lại vừa kìm nén vừa kiên nhẫn, như thể đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu và ai đó.
“Cậu thật sự rất kỳ lạ.” Lý Quỳ Nhất không nhịn được nói.
Hạ Du Nguyên không phản bác, chỉ “ừm” một tiếng, đeo balo lên lưng, nói: “Đi thôi, cậu đi trước, mình đi theo sau, không được quay đầu nhìn.”
Trên đường đi, Lý Quỳ Nhất luôn nghĩ hôm nay Hạ Du Nguyên làm sao. Cô muốn trực tiếp hỏi cậu, nhưng cô biết chắc cậu sẽ không nói cho cô. Lý Quỳ Nhất muốn lén quay đầu nhìn một cái, song lại sợ cậu thật sự có điều khó xử, nhỡ đâu khiến cậu bối rối thì không hay chút nào.
Đến cổng khu chung cư Ngự Cảnh Uyển, Hạ Du Nguyên không lại nán lại một chút như thường lệ, mà đứng sau lưng cô nhỏ giọng nói “Mình về đây”, rồi chạy đi như bay. Lý Quỳ Nhất cuối cùng cũng có thể quay đầu nhìn cậu, nhưng cô vẫn không hiểu nổi hành vi kỳ quái của cậu tối nay, cuối cùng chỉ có thể đơn giản quy kết là “Loại sinh vật đàn ông này đúng là sáng nắng chiều mưa”.
Sáng hôm sau khi Lý Quỳ Nhất đến lớp, Hạ Du Nguyên đã đang đọc bài sáng rồi. Cô đặt balo xuống, cầm cốc nước trên bàn đi lấy nước nóng, cố ý đi qua cửa sau của lớp. Lúc đi ngang chỗ cậu ngồi, cô chăm chú đánh giá cậu một hồi. Hạ Du Nguyên nhận ra ý đồ của cô, khuôn mặt lập tức đỏ lên, cậu dùng sách che mặt, chỉ để lộ đôi mắt trừng cô.
Lý Quỳ Nhất lấy nước xong trở về, khi định lấy sách từ ngăn bàn ra, cô đột nhiên chạm phải một thứ nóng hổi bên trong. Cô cúi đầu xuống nhìn, là một chai sữa, trên chai sữa còn dán một tờ giấy ghi chú. Lý Quỳ Nhất làm như kẻ trộm mà cẩn thận gỡ tờ giấy ghi chú ra, sau đó nắm chặt nó trong lòng bàn tay, rồi cô liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý thì mới như không có gì mà mở ra.
“Tối qua không phải là mình cố ý không để ý đến cậu, đừng giận nhé.”
Mình có giận đâu, cậu cho rằng người khác cũng nhỏ nhen như cậu à?
Lý Quỳ Nhất mỉm cười, từ từ xé nhỏ tờ giấy ghi chú, phòng ngừa để lại bằng chứng gì đó. Xé xong, cô lại thấy rất buồn cười, ở trường này, sự qua lại giữa nam và nữ sinh cứ như đặc công liên hệ với nhau, không những không thể quang minh chính đại mà còn phải làm sao cho “đọc xong là tiêu hủy”.
Nói thật, Lý Quỳ Nhất vẫn hơi lo lắng, cô sợ cảnh Hạ Du Nguyên kéo cô chạy trong sân trường tối qua bị camera quay lại, nếu vậy, cô và Hạ Du Nguyên lại phải chứng minh trước mặt Trần Quốc Minh rằng họ không đang yêu đương một lần nữa. Thời thế giờ khác xưa, có lẽ lần này đối mặt với cáo buộc, họ sẽ cứng họng không nói nên lời.
Dù thật sự không yêu, nhưng vẫn chột dạ.
Những ngày tiếp theo, Lý Quỳ Nhất luôn thấp thỏm lo sợ, mỗi lần thấy ánh mắt của Tưởng Kiến Tân liếc về phía mình, cô lại cho rằng thầy ấy sẽ đến nói chuyện với cô. Thực tế, Tưởng Kiến Tân đúng là có tìm cô nói chuyện một lần, nhưng không nói về chuyện của cô và Hạ Du Nguyên, mà chỉ là quan tâm và khuyên bảo học sinh ưu tú như thường lệ.
Lý Quỳ Nhất cuối cùng cũng yên tâm.
Mỗi ngày sau khi tan học, cô đều giúp Hạ Du Nguyên học thêm bài vở. Cậu không thể lên lớp tự học tối, nếu khi cậu vắng mặt mà có thầy cô giảng kiến thức quan trọng, thì cô sẽ ghi lại rồi giúp cậu giảng lại một lần. Nhưng chủ yếu nhất là cô vẫn giúp cậu luyện toán, tích lũy các dạng bài mẫu; dạy cậu cách tổng kết, tóm tắt cách trả lời từ đáp án tham khảo của môn văn tổng hợp; dạy cậu đoán kiến thức thực sự phải kiểm tra đằng sau mỗi đề bài.
Hạ Du Nguyên không phải là học sinh ngốc nên cô dạy cũng không quá vất vả, nhưng tư duy của cậu quá phân tán, không hề theo một quy củ nào. Ví dụ như cô giúp cậu tổng kết mẫu câu trả lời cho “câu hỏi về tác dụng của câu”, lần kiểm tra hàng tuần sau đó, cậu cũng áp dụng, nhưng chỉ có điều, đề bài hỏi về tác dụng của câu cuối cùng trong bài văn, còn trong câu trả lời của cậu lại viết là “thu hút sự quan tâm của độc giả”.
Lý Quỳ Nhất cạn lời: “Bài văn đã kết thúc rồi, cậu thu hút ai đọc nữa chứ?”
Cậu thản nhiên đáp: “Câu cuối viết hay như thế, có thể thu hút độc giả đọc lại lần nữa mà!”
Chịu thua.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, mỗi ngày đúng 11 giờ 10 phút, hai người kết thúc buổi học thêm, sau đó tắt đèn rồi về nhà. Song có hôm nọ, khi họ vừa ra khỏi lớp thì đã đụng ngay Chu Phương Hoa cũng vừa bước ra từ lớp A1. Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, ngây tại chỗ một lúc, lâm vào cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng.
Sau đó, khi ăn cơm, Lý Quỳ Nhất giải thích với Chu Phương Hoa rằng vì Hạ Du Nguyên giúp cô nên cô mới dạy thêm cho cậu, nhưng Chu Phương Hoa chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Cười cái gì chứ, Lý Quỳ Nhất đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm.
Bảy ngày một tuần, chỉ có thứ Bảy là Hạ Du Nguyên không đưa cô về nhà, Lý Quỳ Nhất sẽ ra tiệm sách nhỏ ở cổng trường mua tạp chí rồi một mình đi xe buýt về.
Thứ Bảy này đến lượt cô trực nhật, sau khi dọn dẹp xong lớp học thì trời đã tối. Mùi thơm từ các quầy ăn vặt trước cổng trường phả vào mũi làm Lý Quỳ Nhất thấy đói, cô mua một gói cơm nắm sốt teriyaki, sau đó vừa cắn vừa chọn lựa tạp chí ở tiệm sách. Hôm nay vận may khá tốt, Lý Quỳ Nhất tìm được một cuốn “Tháng Mười” và một cuốn “Thu Hoạch”, cô định mua cả hai. Khi đang lấy ví tiền từ trong cặp ra, cô đột nhiên nghe có người ở sau gọi mình: “Lý Quỳ Nhất?”
Cô quay đầu lại, thấy Lưu Tâm Chiếu, cô giáo còn đang đỡ một bà lão tóc bạc, có vẻ như hai người đang đi dạo.
Lưu Tâm Chiếu giới thiệu với Lý Quỳ Nhất: “Đây là bà ngoại của cô, cô đang đưa bà đi dạo quanh đây.” Sau đó Lưu Tâm Chiếu cúi xuống, nâng cao giọng nói bên tai bà lão: “Bà ngoại, bà nhìn này, đây là học sinh của cháu.”
Bà lão nghe rõ, lớn tiếng lặp lại hai lần: “Học sinh, biết rồi, học sinh của cháu.”
Lý Quỳ Nhất cũng giơ tay lên định chào hỏi, lời đến bên miệng rồi nhưng cô lại nhận ra mình không biết nên gọi bà là gì. Gọi bà ngoại giống như Lưu Tâm Chiếu? Hay gọi là bà? Hoặc là, cụ?
Lưu Tâm Chiếu nhìn ra sự lúng túng của cô, cười nói: “Gọi bà ngoại là được rồi.”
“Cháu chào bà ngoại.” Lúc này Lý Quỳ Nhất mới chào hỏi, có chút ngượng ngùng. Trước giờ cô chỉ giao tiếp với Lưu Tâm Chiếu ở trường, giờ gặp cô giáo bên ngoài, và nhìn thấy cô giáo trong vai trò xã hội khác ngoài giáo viên thì cô thấy hơi không quen.
Lưu Tâm Chiếu nhìn hai cuốn tạp chí trong tay cô, hỏi: “Em mua sách ở đây à?”
“Vâng ạ.”
“Đọc sách rất tốt, đọc nhiều sách mới tốt.” Bà lão bỗng nhiên cười tươi, trông vô cùng hiền từ: “Nhất định phải đọc nhiều sách thì mới có thể thi đậu vào đại học tốt, sau này mới có tiền đồ.”
Rõ ràng là những lời mang tính dạy bảo, nhưng khi bà nói thì lại không làm người ta khó chịu, người ta sẽ chỉ cảm thấy bà là một người già đáng yêu. Lý Quỳ Nhất ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Vâng, vâng ạ.”
Bà lão thấy cô đồng tình với lời mình nói thì càng vui vẻ, tự hào vỗ tay vào cánh tay của Lưu Tâm Chiếu, bà lão vỗ rất mạnh, khoe rằng: “Bé con nhà bà học giỏi lắm! Thi đậu vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh! Cháu có biết không? Đại học Sư phạm Bắc Kinh! Ở Bắc Kinh, Bắc Kinh là nơi rất tốt…”
Lý Quỳ Nhất thật sự kinh ngạc, cô ngước mắt nhìn Lưu Tâm Chiếu.
Cô luôn thích nghe Lưu Tâm Chiếu giảng văn, nhưng cô chưa bao giờ biết cô giáo tốt nghiệp Đại học Sư phạm Bắc Kinh. Nói thật, Lý Quỳ Nhất cũng từng tìm hiểu về trường này, vì khoa văn của trường rất tốt, cô rất ngưỡng mộ.
Lưu Tâm Chiếu nghiêng đầu bất lực nhìn bà lão, nhưng không ngăn bà nói tiếp.
Bà lão càng nói càng nhiều, cuối cùng Lưu Tâm Chiếu mới thở dài, nhẹ nhàng nói với Lý Quỳ Nhất: “Bà ngoại cô bây giờ đang ở giai đoạn đầu của bệnh Alzheimer, có những chuyện quên rồi, nhưng những chuyện này thì nhớ rất rõ, gặp ai cũng kể.”
Vậy chắc chắn bà rất yêu cô, Lý Quỳ Nhất thầm nói trong lòng.
“Để em chê cười rồi.” Lưu Tâm Chiếu đưa tay xoa đầu cô.
“Không, không đâu ạ.” Lý Quỳ Nhất vội vàng lắc đầu.
Lưu Tâm Chiếu mỉm cười nhẹ: “Em mua sách đi, cô đưa bà đi dạo tiếp.”
“Dạ, cháu chào bà, em chào cô Lưu.”
Lý Quỳ Nhất loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của bà lão, đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người dần xa. Cô bỗng không hiểu, Lưu Tâm Chiếu tốt nghiệp Đại học Sư phạm Bắc Kinh, tại sao lại quay về thành phố nhỏ này dạy học? Dù không ở lại Bắc Kinh, đến thành phố lớn hơn, cũng sẽ có triển vọng phát triển tốt hơn.
Nếu cô có cơ hội đi ra ngoài, chắc chắn cô sẽ không quay về, vì nơi này không có gì để cô lưu luyến.
Chẳng lẽ nhân cách của cô Lưu quá cao thượng, quyết tâm chấn hưng giáo dục quê hương?
Nếu so như thế, bản thân cô vẫn còn quá thực dụng, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Năm cũ sắp hết, nhiệt độ thay đổi khó đoán, lúc nóng lúc lạnh. Buổi sáng còn ấm áp, đến chiều trời đã âm u, trong cơn mưa phùn còn kèm theo tuyết rơi lác đác, dù thay đổi này không ảnh hưởng lắm nhưng cũng khiến không khí và mặt đất ướt nhẹp, khi hít thở vào thì vừa lạnh vừa khó.
Trong lớp lại có thêm nhiều bạn bị ốm, lúc nhiều nhất có đến bốn người cùng xin nghỉ bệnh.
Song, nhìn chung thì không khí trong trường vẫn tràn đầy niềm vui. Sau Quốc Khánh, học sinh không còn kỳ nghỉ hoàn chỉnh, gần như sắp quên mất cả cảm giác nghỉ lễ, nhưng Tết Dương lịch 2015 được nghỉ 3 ngày, điều này khiến ai nấy đều phấn khởi!
Ngày cuối cùng của năm 2014, trường không có tiết tự học buổi tối. Chuông tan học vừa reo, tiếng reo hò vang dội khắp sân trường. Chỉ năm phút sau, tòa nhà giảng dạy đã trống trơn, không còn một bóng người.
Mấy ngày nay nhiệt độ lại tăng, Lý Quỳ Nhất chỉ mặc một chiếc áo hoodie và áo len mỏng bên trong áo đồng phục, quấn thêm khăn quàng cổ, cô cúi đầu bước ra khỏi trường. Hôm nay cô cũng cho Hạ Du Nguyên nghỉ, không sắp xếp buổi học bù, thế mà vừa tan học cậu đã chạy mất, không tiễn cô về nhà, thậm chí còn không nói một câu “Chúc mừng năm mới” nên cô thất vọng.
Năm ngoái vào thời điểm này, cậu còn bắn một quả pháo hoa nhỏ cho cô mà.
Thấy chưa, đàn ông đúng là sáng nắng chiều mưa như thế đấy, Lý Quỳ Nhất tức giận nghĩ, cô không muốn giúp cậu học bù nữa, để cậu tự sinh tự diệt đi!
Lý Quỳ Nhất tức giận bước nhanh hơn, khi cô đang yên lặng bước đi thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm cô giật mình. Lý Quỳ Nhất ngước mắt lên nhìn, Hạ Du Nguyên mặc áo khoác màu đen đang lười biếng đứng trước mặt, bộ dạng thoải mái hoạt bát, cậu mỉm cười với cô.
“Đi đón năm mới không?” Cậu nhướng mày hỏi.
Lý Quỳ Nhất “hừ” một tiếng, vòng qua cậu, nhẹ nhàng nói: “Không đi.”
Hạ Du Nguyên nghe ra sự hờn dỗi trong lời cô, nên cậu giữ lấy cánh tay cô lại rồi chặn trước mặt: “Ai lại chọc giận cậu thế?”
“Cậu.” Lý Quỳ Nhất ngước lên nhìn cậu.
Hạ Du Nguyên ngạc nhiên: “Mình?”
Hạ Du Nguyên nhanh chóng nghĩ lại những chuyện xảy ra trong ngày, cậu không thấy mình đã làm gì sai, chỉ có lúc tan học cậu chạy đi mà không nói với cô một tiếng thôi, nhưng đó là vì…
“Vì mình không đợi cậu tan học à?”
Lý Quỳ Nhất không nói gì, chỉ quay mặt đi chỗ khác.
Trong lòng Hạ Du Nguyên đã có đáp án, cậu vừa xin lỗi vừa giải thích: “Xin lỗi, mình không phải không muốn đợi cậu, mình chỉ muốn về trước lấy chiếc xe đạp địa hình, rồi đạp xe chở cậu đi đón năm mới… Thực ra mình muốn tạo bất ngờ cho cậu.”
Lý Quỳ Nhất nhìn thấy chiếc xe đạp để bên cạnh thì biết cậu nói thật, nhưng cô vẫn không quay đầu lại, nói: “Nhưng mình không thích như vậy, làm người ta buồn trước rồi mới nói đó là bất ngờ.”
“Xin lỗi, lần sau mình sẽ không làm thế nữa.” Hạ Du Nguyên hơi lúng túng, chỉ biết lắc cánh tay cô.
Lý Quỳ Nhất cũng đang băn khoăn không biết có nên tha thứ cho cậu hay không, im lặng một lúc, cô hít mũi, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Vậy, đi… Đâu đón năm mới?”
Hạ Du Nguyên nhìn cô, cười nói: “Bên cầu Hồng Xuyên, có thể bắn pháo hoa, nhiều người cũng sẽ đến đó.”
Trong thành phố cấm đốt pháo hoa pháo ném, cầu Hồng Xuyên nằm gần ngoại ô nên có thể bắn pháo hoa, nhưng hơi xa. Lý Quỳ Nhất cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không được, xa quá.”
Cô không thể ở cùng một nam sinh đến nửa đêm, dù cô cũng hơi thích cậu.
“Không thực sự đón năm mới ở đó đâu.” Hạ Du Nguyên hiểu nỗi lo của cô, thật ra, cậu chưa từng có ý định kéo dài thời gian tới lúc quá muộn, cậu biết như vậy là không tôn trọng cô: “Tám giờ tối sẽ có một buổi biểu diễn pháo hoa, chỉ kéo dài hai mươi phút, sau đó chúng ta sẽ chơi ít pháo bông rồi về, được không?”
Lý Quỳ Nhất cúi đầu suy nghĩ một lúc, Hạ Du Nguyên nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Cuối cùng cô đột nhiên hỏi: “Pháo bông là gì?”
Hạ Du Nguyên không ngờ cô lại hỏi vậy, cậu nghi hoặc “A” một tiếng, rồi ngơ ngác dùng tay làm động tác mô tả: “Là một cây như này, cầm trên tay, khi đốt lên sẽ bắn ra tia lửa, rất đẹp.”
“À, thì ra là cái đó.” Lý Quỳ Nhất gật đầu: “Nhưng nó không phải gọi là pháo hoa nhỏ sao?”
Hạ Du Nguyên: “…”
Dứa mặt xụ, cậu đúng là không lãng mạn chút nào.
Cậu cười nhượng bộ: “Được rồi, gọi là pháo hoa nhỏ. Vậy cậu có muốn đi chơi với mình không?”
“Ừm.” Lý Quỳ Nhất bĩu môi, không nhìn cậu, ngẩng đầu nói: “Vậy được thôi.”
Hạ Du Nguyên dắt chiếc xe đạp địa hình của mình tới, Lý Quỳ Nhất lúc này mới nhận ra phía sau xe có gắn một yên sau… Lần trước khi cô và cậu đi xem phim, chiếc xe đạp này vẫn chưa có yên sau này.
“Cậu mới lắp yên sau đấy à?”
“Ừm.”
Chẳng lẽ là để chở mình đi xem pháo hoa sao? Lý Quỳ Nhất thầm nghĩ.
“Có chắc chắn không đấy?” Cô hỏi.
Hạ Du Nguyên đưa tay chọc nhẹ vào trán cô: “Lo gì thế, cái yên này chịu được trọng lượng 200 kg đấy.”
“Ồ.”
Hạ Du Nguyên lại đưa tay giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, sau đó ngồi lên xe đạp, nói: “Lên đi.”
Lý Quỳ Nhất ngồi lên yên sau.
“Bám chắc vào.” Cậu lẩm bẩm.
Bám eo cậu có phải quá thân mật không nhỉ? Chẳng phải quan hệ của họ chưa đến mức đó sao? Lý Quỳ Nhất nghĩ, thế nên cô đưa ngón cái và ngón trỏ ra, sau đó làm như không có gì mà nắm lấy vạt áo bên hông cậu.
Hạ Du Nguyên quay đầu lại nhìn, dở khóc dở cười, sau đó cậu cầm lấy cổ tay cô đặt lên eo mình, nhấn mạnh: “Bám ở đây.”
Rồi cậu đạp xe đi thật xa, cô đành phải nắm chặt lấy.
Dù cách lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, thắt lưng của chàng thiếu niên vừa gầy vừa cứng.
Trời ơi, eo con trai lại cứng thế này sao, Lý Quỳ Nhất cảm thấy khó tin, thế họ nằm ngủ không thấy khó chịu à?
Trên phố, đèn đường, đèn xe, đèn neon liên tiếp sáng lên, cậu chở cô len lỏi qua các con phố trong thành phố. Nhìn ngắm cảnh đêm thay đổi trước mắt, bỗng nhiên Lý Quỳ Nhất lại cảm thấy tự do và thư thái, như thể trong không khí đều là những hạt tươi mới, chỉ cần hít thở một hơi là như thể cả người sẽ bay lên.
Cô không biết họ đã đạp xe bao lâu, khi đến cầu Hồng Xuyên, mới hơn bảy giờ bốn mươi.
Quả nhiên ở đây có khá nhiều người, tốp năm tốp ba, hào hứng ríu rít. Có thể thấy trên đỉnh cầu Hồng Xuyên đã chuẩn bị sẵn pháo hoa, nhưng một số người không chờ nổi nên đã đốt pháo bông, tạo dáng chụp ảnh trong ánh lửa rực rỡ như sao. Xung quanh còn có vài người bán hàng rong, ở đó bán các loại bánh pháo và pháo hoa nhỏ.
Hạ Du Nguyên cũng đi mua một bó pháo bông và một chiếc bật lửa, cậu đưa pháo bông cho Lý Quỳ Nhất, rồi giữ lại hai cây cho mình.
Khi đốt lên, những tia lửa thường bắn ra từ cuối que pháo, phát ra những tiếng nổ lép bép nhẹ nhàng, như từng ngôi sao nổ tung.
Hạ Du Nguyên đốt hết pháo bông trong tay, Lý Quỳ Nhất muốn đưa thêm cho cậu hai cây nữa nhưng cậu không nhận, chỉ đứng nhìn cô chơi. Qua ánh sáng rực rỡ trong tay, cô thấy cậu đứng dưới màn đêm, đầu hơi nghiêng, chăm chú nhìn cô.
Lý Quỳ Nhất quay người lại, nhịp tim đập nhanh hơn.
Khi cây pháo bông trong tay sắp tàn, cậu tiến lại gần, hỏi cô một câu cũ rích: “Vui không?”
Lý Quỳ Nhất gật đầu.
Cô tưởng cậu sẽ lại giả vờ thản nhiên, nói rằng cậu cũng khá vui, nhưng cậu lại cụp mắt, vừa giúp cô đốt một cây pháo bông mới vừa khẽ lẩm bẩm: “Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên mình ở bên một cô gái, đôi khi mình tự cho mình là đúng. Nếu mình có làm gì không đúng, cậu không được phớt lờ mình, mà phải nói cho mình biết, được không?”
Xung quanh tiếng người ồn ào, nhưng cô chỉ nghe thấy giọng cậu.
“Được.” Lý Quỳ Nhất cũng khẽ đáp.
“Bùm…”
Đúng lúc đó, một chùm pháo hoa từ cầu Hồng Xuyên bắn lên trời đêm, nở rộ khắp bầu trời thành biển sao, sau đó lại như mưa ngũ sắc rơi xuống, rực rỡ mà lộng lẫy. Tiếp đó, pháo hoa được bắn lên liên tục, hệt như những màu sắc trong kính vạn hoa tỏa sáng trong bóng tối, làm bừng sáng cả bầu trời, khuôn mặt của những người ngước nhìn dưới đó cũng sáng lên, ánh mắt lấp lánh.
Tĩnh lặng, trong sự huyên náo vô biên này, Lý Quỳ Nhất chỉ cảm nhận được sự tĩnh lặng.
Tiếng pháo hoa nổ vang bên tai giống như nhịp tim của cô, trong khoảnh khắc rực rỡ này, cô thích cảm nhận sự tồn tại của chính mình.
Điều đó khiến cô cảm thấy, cuộc sống thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời.
Cô không kiềm chế được mà mỉm cười.
Pháo hoa kéo dài bao lâu, cô ngẩng đầu nhìn bấy lâu, cổ cứng lại cũng không hay biết.
Hai mươi phút sau, khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời tắt đi, Lý Quỳ Nhất mới rời khỏi ý nghĩ tự giao tiếp với chính mình. Cô nhìn sang Hạ Du Nguyên, khuôn mặt cậu cũng sinh động, khoảnh khắc rực rỡ như lưu lại trong mắt cậu.
Sau màn pháo hoa, hai người sóng vai đi dạo trên cầu Hồng Xuyên, gió đêm lạnh lẽo thổi qua mái tóc.
Trên mặt đất ở chỗ cao nhất của cầu, có những vết đen do pháo hoa đốt cháy, xung quanh rải rác những ống pháo hoa đã bắn hết. Khi họ đi qua đó, mắt Hạ Du Nguyên bỗng nhiên sáng lên, cậu quay lại chỉ vào những mảnh giấy vụn kia, hưng phấn nói: “Này, chúng ta thu gom những thứ này đem bán đi, chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền.”
Đây là ý tưởng quái quỷ gì vậy chứ!
Lý Quỳ Nhất bất lực lườm cậu: “Xin người, chúng ta không có túi to như thế đâu nhé?” Nghĩ một lúc, cô nói: “Trừ khi… Dùng balo của cậu.”
******
Lời của tác giả:
Bé cún: Tưởng tượng biến thái
Bé mèo: Khả năng thực hiện biến thái.