“Cái gì cơ?!”
Trong một quán lẩu Malatang1 kiểu cũ be bé vắng vẻ, Phương Tri Hiểu bỏ ống hút trà sữa ra khỏi miệng rồi không thể tin nổi mà ngước mắt lên nhìn Lý Quỳ Nhất: “Ý cậu là, anh chàng đẹp trai đó sắp khóc trước mặt cậu, mà cậu chỉ bảo cậu ấy cần bình tĩnh lại?”
Cô nàng nói khá to, nhưng quán ăn không có ai khác nên Lý Quỳ Nhất cũng không nhắc nhở, chỉ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không phải đâu, mình còn nói với cậu ấy rằng mỗi người đều là một cá thể độc lập, không có chuyện ai cần ai hay không cần ai cả.”
Phương Tri Hiểu vô cùng ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe: “Lý Quỳ Nhất, cậu có cảm thấy cậu là người lúc nào cũng nói đạo lý không? Thật đấy, nếu cậu không biết yêu thì đừng yêu nữa, nhường anh chàng đẹp trai cho người khác đi, được không? Dù sao thì cậu ấy ở chỗ cậu cũng là phí của trời!”
Lý Quỳ Nhất “Hả” một tiếng, mắt hơi mở to: “Không có đạo lý ư? Vốn là như vậy mà, sao lại nói là mình không cần cậu ấy, dù sao thì cậu ấy đâu phải là vật sở hữu của mình.”
Phương Tri Hiểu nghe xong lại càng thêm bực bội, hai mắt tối sầm. Cô nàng ngồi phịch xuống ghế, thở dài nói: “Em xin chị đấy, mong chị hiểu rõ rằng chị đang yêu chứ không phải đang thảo luận về quyền con người! Yêu đương là quan hệ một một, đúng không? Chị cũng chắc chắn không muốn chia sẻ bạn trai của mình với người khác, đúng không? Thế thì từ một góc độ nào đó, cậu ấy chính là vật sở hữu của chị đấy.”
“Ừm…” Lý Quỳ Nhất trầm giọng, hơi lưỡng lự: “Mình không đồng ý lắm.”
Đúng lúc đó thì số lấy đồ ăn đến Phương Tri Hiểu. Cô nàng thở dài, đứng dậy lấy Malatang của mình, vừa thêm dầu mè vào, vừa nói như thể đã buông xuôi: “Nếu cậu kiên quyết tin vào lý luận của cậu thì cậu cứ tiếp tục vậy đi, dù sao là tình yêu của cậu sắp toang rồi. Mà đó cũng đâu phải tình yêu của mình, mình cần gì phải lo lắng nhỉ.”
Nghe vậy, Lý Quỳ Nhất chớp mắt lo lắng: “Toang rồi? Nghiêm trọng đến mức đó sao?”
Cô cảm thấy Hạ Du Nguyên hơi quái đản, nhưng cũng có thể chấp nhận được, cô chưa nghĩ đến việc chia tay cậu.
“Cậu tự đếm xem, cậu đã để cậu ấy chờ bao lâu rồi?”
Lý Quỳ Nhất không nhịn được mà phản bác: “Mình không lạnh nhạt với cậu ấy, mình chỉ bảo bọn mình cần một chút thời gian để bình tĩnh. Mỗi tối cậu ấy vẫn đưa mình về nhà, chỉ là không nói nhiều như trước thôi.”
“Đó không phải là bình tĩnh, đó là chiến tranh lạnh.” Phương Tri Hiểu uể oải.
“Nhưng… Nhưng mà…” Lý Quỳ Nhất mở miệng, muốn nói rằng cô không chiến tranh lạnh với Hạ Du Nguyên, nhưng tự dưng cô lại không có đủ dũng khí. Con người cô khi phát hiện ra vấn đề thì sẽ đi tìm cách giải quyết, nhưng luôn luôn có những vấn đề mà cô không thể giải quyết, đôi khi thậm chí cô còn không hiểu tại sao vấn đề đó lại xuất hiện. Giống như việc Hạ Du Nguyên nổi cáu, từ đầu đến cuối cô không biết cảm xúc đó của cậu ấy từ đâu ra.
Vì vậy, cô chọn cách tạm xử lý. Cô nghĩ Hạ Du Nguyên chắc chắn đã suy nghĩ quá nhiều nên cần thời gian để tự nghĩ thông suốt.
“Đừng có nhưng nữa.” Phương Tri Hiểu không cho cô cơ hội biện minh: “Mình nói cho cậu biết, mâu thuẫn của hai người thực sự rất vặt vãnh, bởi vì nó hoàn toàn có thể tránh được. Khi cậu ấy hỏi cậu có vì việc tụt năm hạng thì có chia tay không, cậu chỉ cần ôm cậu ấy rồi làm nũng một chút, nói là không có chuyện đó đâu. Mình đảm bảo cậu ấy sẽ không còn cãi nhau với cậu nữa.”
Ôm cậu ấy? Làm nũng? Nói không có chuyện đó đâu?
Toàn thân Lý Quỳ Nhất bỗng dưng run rẩy. Nói thật thì cả ba hành động đó đều là điểm yếu của cô.
Đừng nói là làm những việc đó với một nam sinh, ngay cả khi làm vậy với một nữ sinh thì Lý Quỳ Nhất cũng không thể làm nổi, nhưng ngoại trừ Phương Tri Hiểu. Lúc đầu khi trở thành bạn với Phương Tri Hiểu, cô cũng mất một thời gian dài mới quen với việc tiếp xúc thân mật.
“Nhưng đó là những điều chúng mình đã thỏa thuận với nhau rồi mà.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc bắt đầu cậu ấy đã đồng ý rồi, sao giờ lại nuốt lời được chứ?”
“Ài! Thánh học như cậu vẫn chưa hiểu được nỗi đau của người bình thường bọn mình đâu! Cậu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem, nếu điểm của cậu không ổn định lắm mà bạn trai cậu bảo nếu thứ hạng giảm hơn năm bậc thì chia tay. Mà khéo là lần này cậu giảm ba bậc, đang đứng ở ranh giới nguy hiểm, thì cậu có không lo lắng không? Sau đó cậu lo lắng không yên, muốn tìm chút an ủi từ bạn trai, kết quả bạn trai lại không hề mềm lòng, lại còn cứng rắn nói sẽ chia tay, cậu sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa, như cậu đã nói, cậu ấy chỉ đi gần cậu một chút thôi, mà cậu đã bảo cậu ấy đừng chen. Nếu mình là cậu ấy, mình cũng sẽ nổi giận với cậu.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô vốn nghĩ mình không có gì sai, nhưng sau khi nghe Phương Tri Hiểu nói, cô lại cảm thấy mình có vẻ hơi quá đáng?
Cô sẽ không bị “tẩy não” đấy chứ?
Lý Quỳ Nhất ép bản thân không được suy nghĩ lệch lạc, nghi ngờ hỏi: “Cậu không nghĩ rằng đó là lỗi của cậu ấy sao? Mình chỉ đang làm theo quy tắc thôi mà.”
Phương Tri Hiểu hoàn toàn bất lực, gắp một viên thịt trong tô Malatang cho vào miệng: “Tình yêu của cậu, cậu thích làm gì thì làm, mình không muốn can thiệp nữa. Đối với người mình thích, không nói chuyện tình cảm mà chỉ nói quy tắc thì thật sự chỉ có cậu thôi”
Lúc này, một tiếng “tinh” vang lên, là tiếng gọi số lấy đồ ăn. Lý Quỳ Nhất nghĩ đến câu nói cuối cùng của Phương Tri Hiểu, ngơ ngác đứng dậy đi lấy đồ ăn. Khi cô vừa bưng bát malatang của mình lên, chủ quán bất ngờ kéo rèm ra, thò đầu ra ngoài nói: “Cô thấy bạn của cháu nói đúng lắm. Cô bé à, nghe lời cô đi, nếu bạn trai của cháu mà đẹp trai thì cứ dỗ đi. Đến tuổi như cô, cháu sẽ biết rằng đàn ông không có nhiều tác dụng, nhưng đẹp trai thì nhìn cũng dễ chịu hơn, đúng không?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô ở trong bếp nghe thấy hết rồi à?
“Cô ơi, đúng nhỉ?” Phương Tri Hiểu lập tức tiếp lời như tìm được tri kỷ: “Đạo lý này lúc cháu 13 tuổi đã hiểu rồi, cô nói xem có phải cháu có năng lực đặc biệt không?”
“Bây giờ các cháu thông minh hơn các cô hồi đó rồi.” Cô chủ quán rời khỏi bếp rồi ngồi xuống bàn bên cạnh, bắt đầu kể những câu chuyện thời trẻ của mình, cô chủ quán và Phương Tri Hiểu kẻ xướng người hoạ. Lý Quỳ Nhất lặng lẽ lắng nghe không dám lên tiếng.
Có lẽ vì nói chuyện quá hợp nhau nên khi ăn Malatang xong, cô chủ quán đã tặng cho họ vài xiên thịt nướng.
Sau khi tạm biệt cô chủ quán, hai người cầm mấy xiên thịt nướng, chuẩn bị đi dạo tiệm sách cho thuê ở cuối phố. Đi được nửa đường, Phương Tri Hiểu nhận được một cuộc gọi, là Châu Sách. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô nàng cười hề hề như tên trộm: “Hì hì, Châu Sách hỏi mình có đi xem phim không nên chắc là mình không thể đi đến tiệm sách cùng cậu được rồi.”
Lý Quỳ Nhất ngẩn người một lát, không vui nói: “Mình hẹn cậu trước rồi mà!”
“Ôi chao, hãy thương xót cho chúng mình đi. Cậu xem, chúng mình không học cùng lớp, đường về nhà cũng khác nhau, thời gian ở bên nhau mỗi ngày rất ít, chỉ có thể đi chơi cùng nhau vào cuối tuần thôi.”
Lý Quỳ Nhất không nói gì, khuôn mặt ủ rũ.
“Cậu đi dỗ dành vị kia nhà cậu đi.” Phương Tri Hiểu nhẹ nhàng đụng vào vai cô: “Cậu cho anh chàng đẹp trai đó chút cảm giác chiếm hữu mà cậu đối với mình thì cậu ấy sẽ không cáu kỉnh với cậu nữa đâu, đi đi.”
“Cậu cố tình đẩy mình đi gặp Hạ Du Nguyên để tiện cho cậu và Châu Sách đi hẹn hò đúng không?”
“Hihi, cứ coi như vậy đi.” Phương Tri Hiểu cười hì hì thừa nhận, nói xong, cô nàng gọi một chiếc taxi rồi vui vẻ tạm biệt Lý Quỳ Nhất. Sau khi lên xe, cô nàng còn tặng cho cô hai nụ hôn gió qua cửa sổ: “Đừng giận nhé, moa moa.”
Cô thật sự rất tức giận, tức muốn chết!
Lý Quỳ Nhất nhìn chiếc taxi rời đi, tức đến mức dậm chân tại chỗ.
Nhưng cô lại không biết làm thế nào.
Sau khi tự trách một hồi, cuối cùng cô nghĩ ra cách để giải tỏa cơn giận. Lý Quỳ Nhất lấy điện thoại ra, mở app QQ rồi chỉnh sửa ghi chú của Phương Tri Hiểu thành:
Phương Tri Hiểu (trọng sắc khinh bạn)
Suy nghĩ một chút, Lý Quỳ Nhất cảm thấy chưa đủ tàn nhẫn nên lại đổi thành: Phương Triệu Ngọc (bản tuyệt giao)
Phù…
Chỉnh sửa xong, đã thấy nhẹ nhõm hơn một chút chưa?
Lý Quỳ Nhất cất điện thoại rồi tự mình đi đến hiệu sách, cô mượn một mạch vài cuốn tiểu thuyết và truyện tranh về để chuẩn bị nghiên cứu tình yêu. Tình yêu trong các cuốn tiểu thuyết đều quanh co dông dài, chắc chắn có thể kích thích hormone, chỉ có sự kích thích của hormone thì cô mới có thể đi dỗ Hạ Du Nguyên. Nếu không, cô vẫn sẽ nghĩ rằng vấn đề lần này là do cậu gây ra.
Đúng là phương pháp này rất hữu hiệu. Một tuần sau, Lý Quỳ Nhất đã đọc xong một cuốn truyện tranh tình yêu. Môi cô khẽ nhếch lên, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cô lập tức quyết định tha thứ cho Hạ Du Nguyên.
Cậu muốn làm gì thì làm, tính toán với cậu làm gì?
Cô muốn nói với Hạ Du Nguyên rằng cô thực sự rất thích cậu, cô chưa bao giờ cảm thấy cậu không quan trọng. Nhưng vì không thể nói ra những lời này ngay trước mắt nên cô quyết định tặng cậu một món quà nhỏ để bày tỏ lòng mình.
Tặng gì đây? Cô lại tự làm khó chính mình rồi.
Chiều thứ Bảy, sau khi tan học, cô đưa Hạ Du Nguyên đến phòng vẽ. Ban đầu cô hơi do dự, không biết cậu có muốn cô đưa đi không. Kết quả là Hạ Du Nguyên trực tiếp đến trước mặt cô rồi quay mặt đi, giọng nói hờn dỗi: “Dù có cãi nhau thì vẫn phải đưa đi.”
Giống như kiểu, dù có cãi nhau thì mình vẫn sẽ đưa cậu về nhà.
Khác với lần trước, lần này cậu đi phía trước, cô đi theo sau. Đi trên đường nhưng không ai nói gì, đến tòa nhà phòng vẽ, hai người chỉ đơn giản nói lời tạm biệt.
Cô nhìn cậu bước vào tòa nhà, bóng lưng cậu vẫn thanh mảnh như vậy, nhưng không còn vẻ tự tin như trước.
Thang máy mở ra kèm theo tiếng “tinh”. Hạ Du Nguyên bước vào, quay người nhấn nút lên tầng. Vừa ngước mắt lên, ánh mắt cậu liền va vào hình bóng cô đang đứng ngoài, ánh nhìn cậu vừa sâu thẳm lại vừa yên tĩnh xa xăm.
Rất nhanh, cửa thang máy đã đóng lại, Lý Quỳ Nhất đứng ở đó ngẩn người một lúc, cô bỗng nhớ ra món quà có thể tặng cậu là gì.
Trước đó, cậu từng nói với cô rằng sàn phòng tranh hay “ăn mất” tẩy, hộp tẩy sakura của cậu chỉ còn lại hai cái. Cô có thể tặng cậu một hộp mới, vừa thực dụng lại vừa có thể cho thấy rằng cô đã để tâm đến những lời cậu nói.
Đúng là một món quà nhỏ hữu dụng.
Lý Quỳ Nhất quay người chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm quanh trường. Sau khi tìm kiếm một vòng, cuối cùng Lý Quỳ Nhất cũng tìm thấy loại tẩy mà Hạ Du Nguyên thường dùng. Cô lấy một cái rồi nói với chủ cửa hàng: “Cháu muốn một hộp tẩy loại này.”
Chủ cửa hàng mỉm cười hiểu ý: “Cháu học Mỹ thuật đúng không? Loại tẩy này các bạn học Mỹ thuật rất thích mua, nó rất hiệu quả trong việc tẩy các điểm sáng.”
Lý Quỳ Nhất không phủ nhận, cô chỉ mỉm cười, sau khi hỏi giá xong thì trả tiền.
Cô ôm một hộp tẩy sakura lớn quay trở lại tòa nhà phòng vẽ, chiếc cặp đeo sau lưng cô cũng vui vẻ nhún nhảy theo. Nào ngờ khi chạy đến gần, cô lại thấy bóng dáng Hạ Du Nguyên, cậu đang đứng ở khu vực trống dưới tòa nhà, đối diện cậu là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông này khá cao, tóc dày, vóc dáng cũng vẫn khá đẹp, nhưng những nếp nhăn ở khóe mắt lại nói rõ rằng người này đã có tuổi.
Khi Lý Quỳ Nhất còn đang hoài nghi không biết người đàn ông trung niên kia là ai, và mình có nên tiến lại gần không thì đột nhiên người đàn ông đó nổi giận, vung tay tát vào mặt Hạ Du Nguyên.
Khuôn mặt Hạ Du Nguyên bị đánh lệch sang một bên, môi cậu khẽ nhếch lên.
Trong lòng Lý Quỳ Nhất sợ hãi, cô chạy đến chắn trước người Hạ Du Nguyên theo phản xạ, lớn tiếng chất vấn: “Ông đánh cậu ấy làm gì?”
Hai người đàn ông đều ngẩn người.
Hạ Du Nguyên kinh ngạc nhìn Lý Quỳ Nhất bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, cậu thấy ánh mắt lạnh lùng của cô hướng về phía người đàn ông kia, cậu thấy cô không chút do dự chắn trước mặt mình. Cô thấp hơn cậu cả một cái đầu, nhưng lại chắn trước mặt cậu.
“Cháu là…” Người đàn ông trung niên nheo mắt lại.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, dường như ông ta nhận ra điều gì, cười nhạt một tiếng.
“Tôi…” Lý Quỳ Nhất vừa mở miệng, mới chỉ kịp phát ra một tiếng thì Hạ Du Nguyên đã nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô ra phía sau mình, tiếp đó lạnh lùng nói với người đàn ông kia: “Cậu ấy không liên quan gì đến ông, tôi cũng không liên quan gì đến ông. Đừng đến tìm tôi nữa. Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không cần một người bố ngoại tình.”
Lý Quỳ Nhất choáng váng mở to mắt nhìn về phía người đàn ông kia. Mặt mày người đàn ông tái mét, sau đó ông ta hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng như chuẩn bị tát thêm cho Hạ Du Nguyên một cái nữa. Nhưng Hạ Du Nguyên hơi ngước cằm lên, khẽ cười lạnh rồi kéo cổ tay cô quay người rời đi.
Cậu vẫn luôn đi về phía trước, nắm chặt cổ tay cô, nắm chặt đến mức làm da cô hơi đỏ lên.
Cảnh chiều chạng vạng bủa vây, bóng nghiêng của cậu trong mắt cô dần tối lại, cuối cùng lại trở thành những đường nét rõ nét, sắc bén. Những chú vỗ cánh phành phạch bay về tổ bay trên bầu trời, còn cậu thì vẫn nắm tay cô đi thẳng về phía trước, không quay đầu mà cũng chẳng phát ra âm thanh, chẳng có điểm dừng.
Đi tới khi màn đêm mờ mịt, cô mới gọi cậu
“Hạ Du Nguyên…”
Cổ tay cô trong lòng bàn tay cậu hơi xoay xoay như muốn thoát ra. Hạ Du Nguyên dừng bước chân, lúc này cậu mới chú ý đến vùng da tiếp xúc gần với lòng bàn tay mình. Cậu quay người rồi cụp mắt nhìn.
Hạ Du Nguyên nới lỏng các ngón tay. Tay cô trông như một đuôi cá nhỏ, khéo léo trượt ra khỏi tay cậu. Lúc Hạ Du Nguyên còn đang lúng túng thì đầu ngón tay lạnh lẽo của cô lại khẽ chạm vào lòng bàn tay cậu, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy
“Lúc nãy cậu nắm tay mình… Mình thấy hơi đau.”
********
Chú thích:
- Malatang: là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.