• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bồng Bềnh

Lý Quỳ Nhất không biết Hạ Du Nguyên đã hiểu lời cô như thế nào mà lại cho rằng cô không cho phép cậu ghen, nhưng khi nhìn bóng dáng cao lớn mảnh khảnh của thiếu niên trước mặt có thêm chút yếu đuối, cô vẫn cảm thấy không đành lòng.

Cô quyết định nói chuyện nghiêm túc với cậu.

“Hạ Du Nguyên.” Cô kéo áo bên sườn cậu, nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng giận nữa, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Hạ Du Nguyên cụp mắt xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn bàn tay đang đặt bên eo cậu của cô một lúc, rồi mới khó chịu hỏi: “Nói chuyện gì?”

Lý Quỳ Nhất dẫn cậu đến ngồi xuống bên cạnh bồn hoa nhỏ, rồi cô cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, sau khi suy nghĩ một lúc, cô nói: “Mình không để cậu đưa mình về nhà không phải vì cậu ghen, mà là… Mình không muốn cậu tiếp tục lãng phí thời gian vào mình nữa. Mình không có ý định yêu đương trong giai đoạn học cấp 3 này.”

Nói xong, cô cúi đầu im lặng.

Nhưng đợi mãi cũng không thấy người bên cạnh phản ứng gì, cô không nhịn được quay đầu nhìn cậu.

Hạ Du Nguyên vẫn bất động nhìn chằm chằm vào mặt đất phía trước, tóc mái tán loạn bị gió đêm thổi tung, trông hơi lộn xộn. Khi Lý Quỳ Nhất tưởng rằng cậu đang từ từ chấp nhận sự thật này thì cậu đột nhiên quay đầu, cũng nhìn cô: “Điều đó thì liên quan gì đến việc mình đưa cậu về nhà?”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Nói chuyện với cậu đúng là tốn công vô ích mà.

“Mình đã nói rồi, mình không có ý định yêu đương trong giai đoạn cấp 3, cậu có đưa mình về nhà mỗi ngày cũng không khiến mình thay đổi quyết định.”

Cậu nói: “Vậy thì chờ đến khi thi đại học xong.”

Còn gần hai năm nữa mới đến kỳ thi đại học, đâu phải chờ là xong ngay được?

Thật ra Lý Quỳ Nhất cũng từng nghĩ đến chuyện chờ đến khi thi đại học xong, nhưng sau đó cô lại bác bỏ ý tưởng này… Cô không thể kiểm soát thời điểm mình thích cậu. Nếu chưa chờ đến kỳ thi đại học mà cô đã thích cậu rồi thì sao? Tuy cô chưa từng thích ai, nhưng từ trong tiểu thuyết, cô hiểu rằng thích một người sẽ khiến đầu óc cô luôn nghĩ về người đó, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô!

Vì vậy, cô không muốn thích cậu.

Lý Quỳ Nhất hạ quyết tâm, giọng nói rất nhỏ nhưng cũng rất kiên định: “Dù đến khi thi đại học xong, mình cũng sẽ không ở bên cậu.”

Cậu lại sững sờ, hồi lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì… Bởi vì cậu không phải là mẫu người mình thích.” Lý Quỳ Nhất gượng gạo lẩm bẩm.

Cô nghe thấy hơi thở bên cạnh trở nên gấp gáp, còn mang theo chút run rẩy. Một lát sau, cậu mở miệng, giọng nói lại rất bình tĩnh: “Vậy cậu thích mẫu người như thế nào?”

Lý Quỳ Nhất cũng không biết mình thích mẫu người như thế nào, lời vừa rồi chỉ là cái cớ. Nhưng để không cho cậu hy vọng nên cô đành chọn những đặc điểm mà cậu không có để nói: “Mình thích… Những chàng trai dịu dàng.”

Hạ Du Nguyên đột ngột nâng cao giọng, như thể nghi ngờ: “Mình không dịu dàng sao?”

Thái dương Lý Quỳ Nhất giật giật: cậu có hiểu sai về bản thân không vậy?

“Cậu dịu dàng chỗ nào chứ?”

“Mình…” Hạ Du Nguyên nghẹn lời, không thể nói ra được. Cậu không biết phải miêu tả sự dịu dàng của mình như thế nào, dù sao từ khi học lớp ba, cậu đã không còn đánh nhau với ai nữa. Chẳng lẽ điều đó không tính là dịu dàng sao?

“Hơn nữa, mình thích những chàng trai có thành tích tốt.” Lý Quỳ Nhất lại thêm một lớp bảo hiểm cho “mẫu người lý tưởng” của mình, cố gắng không để nó liên quan gì đến Hạ Du Nguyên.

Không ngờ câu này lại chọc giận cậu, mặt cậu lập tức tối sầm: “Cậu thích Kỳ Ngọc?”

Lý Quỳ Nhất bất lực: “Mình không thích Kỳ Ngọc, phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây?”

Hạ Du Nguyên chăm chú nhìn cô, dường như đang phân định xem lời cô nói có thật không. Một lúc lâu sau, cậu mới như vò mẻ chẳng sợ nứt mà chấp nhận sự thật, nói: “Vậy về sau mình sẽ học tập chăm chỉ, được không?”

Lý Quỳ Nhất không ngờ cậu vẫn chưa từ bỏ, nên cô đành phải tìm một lý do khác, và lý do lần này có phần “không từ thủ đoạn”: “Mình cũng không thích những chàng trai quá cao, mình thích những người dưới 1m84, à không, dưới 1m83.”

Tính cách có thể thay đổi, thành tích có thể cải thiện, nhưng chiều cao thì cậu không thể thay đổi được, đúng không?

Dù cô cũng không biết chính xác Hạ Du Nguyên cao bao nhiêu, nhưng lần trước khi nhảy xa, cậu đã nói rồi, cậu nằm dài còn xa hơn cả khoảng cách cô nhảy được. Cô sợ nói 1m84 cậu sẽ nhận ra cô đang nhắm vào cậu, nên mới đổi thành 1m83.

Hạ Du Nguyên thực sự không hiểu nổi nước đi này của cô. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải người chê bai chiều cao của mình. Người khác nhìn thấy cậu cao lớn đều khen “cao thật đẹp”. Cơ mặt cậu hơi co giật, nghiến răng hỏi: “Mình cao thêm vài centimet thì có gì mà cậu phải khó chịu thế?”

“Sao lại không khó chịu?” Lý Quỳ Nhất nói, giọng không mạnh mẽ nhưng đầy thuyết phục: “Mỗi lần nhìn cậu mình phải ngẩng đầu lên, cổ mỏi lắm.”

Hạ Du Nguyên im lặng, ánh mắt nặng nề nhìn cô, dường như trong mắt có những cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Khi Lý Quỳ Nhất bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng vì cái nhìn của cậu, cậu đột nhiên cười nhẹ, mang theo chút tự giễu: “Cậu cố ý chứ gì.”

Có rõ ràng thế không? Lý Quỳ Nhất hơi chột dạ thầm nghĩ.

Miếng gà rán trên tay đã nguội, cô bèn đứng dậy, nói: “Dù sao thì những gì mình nói hôm nay đều là thật, sau này cậu đừng đưa mình về nữa, tốt nhất cũng đừng thích mình nữa… Mình nói xong rồi, phải về đây.”

Lý Quỳ Nhất đi ngang qua cậu, cô liếc nhìn cậu, thấy cậu vẫn ngồi đó ngây ngốc, lưng hơi còng, hàng mi dài rũ xuống. Cô không kìm được mà dừng lại hỏi: “Cậu không về sao?”

Hạ Du Nguyên không trả lời, chỉ ngước đôi mắt ướt át lên nhìn cô, ánh sáng phản chiếu trong mắt vỡ vụ, vẻ mặt hơi mơ màng.

Khoảnh khắc đó, Lý Quỳ Nhất cảm thấy mình tội lỗi vô cùng, như thể vừa bỏ rơi một chú chó con.

Cô nắm chặt tay để kiềm chế ý muốn an ủi cậu, sau đó máy móc bước đi vài bước, cuối cùng chạy nhanh đi, không quay đầu lại.

Về đến nhà, cô chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hệt như vừa trải qua một trận chiến bết bát ngoài kia. Cố gắng vực dậy tinh thần hoàn thành nốt bài tập, ôn lại một lượt những gì đã học hôm nay xong, cô mới thả lỏng người, nửa nằm trên ghế, đờ đẫn nhìn lên trần nhà trắng toát.

Hình ảnh cậu nhìn cô khi cô rời đi cứ mãi luẩn quẩn trong đầu cô.

Thật à, cậu đúng là giỏi bày ra vẻ đáng thương.

Thôi, đau ngắn còn hơn đau dài, điều này kết thúc tốt cho cả hai người họ.

Vậy là xong rồi.

Lý Quỳ Nhất thở dài, quyết định không nghĩ ngợi nữa, cô đứng dậy đi tắm, sau đó chui vào chăn ngủ, mà cô cũng không mơ về chuyện này. Sáng hôm sau đến trường, cô phát hiện chỗ ngồi phía sau mình trống một khoảng lớn, Hạ Du Nguyên đã dọn cả bàn ghế ra cuối lớp. Cậu yên lặng ngồi đó, nhìn mà cảm giác như Độc Cô Cầu Bại, ai không biết còn tưởng cậu là học sinh giỏi nhất lớp.

Các bạn học sinh vào lớp, ai cũng tò mò nhìn Hạ Du Nguyên một cái, nhưng mọi người đều nghĩ đây là sự sắp xếp của giáo viên chủ nhiệm nên cũng không thắc mắc nhiều, tiếng đọc bài buổi sáng bắt đầu vang lên trong lớp.

Cậu thích ngồi đâu thì ngồi, cô cũng không quản được. Lý Quỳ Nhất nghĩ, cậu muốn tránh xa cô một chút, thực ra cũng là điều tốt.

Chẳng bao lâu, Tưởng Kiến Tân cũng vào lớp. Thầy nheo mắt, ánh mắt nghi ngờ lướt qua lại giữa Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên mấy lần, sau đó đi đến trước bàn của Hạ Du Nguyên, nhíu mày: “Ai cho phép em tự ý đổi chỗ?”

Hạ Du Nguyên đáp: “Ngồi bên cửa sổ lâu quá, em bị lé rồi.”

Tưởng Kiến Tân nghĩ lại, hình như từ trước đến giờ thầy không đổi chỗ cho học sinh, các lớp khác thì thi xong là đổi chỗ một lần, mỗi lần đổi chỗ làm cả tòa nhà giảng dạy ầm ầm lên, chỉ có lớp họ là bất động, yên ổn, vững như núi Thái Sơn.

Thầy ấy lập tức quyết định lần tới sau kỳ thi tháng sẽ điều chỉnh chỗ ngồi trong lớp, giờ cũng gần cuối tháng Chín, kỳ thi tháng đang đến gần.

“Em cứ ngồi tạm đó đi.” Tưởng Kiến Tân lại quay người đi, dù sao thì vấn đề này cũng liên quan đến thị lực của học sinh, thầy cũng không muốn làm khó thêm, chỉ bảo học sinh ngồi phía sau Hạ Du Nguyên kéo bàn lên phía trước một chút, nếu không cứ để khoảng trống thế thì nhìn không đẹp.

Mọi người nhanh chóng quen với sự thay đổi nhỏ trong lớp, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là từ khi đổi chỗ, Hạ Du Nguyên như trở thành một người khác, bắt đầu chăm chỉ học hành.

Vì Hạ Du Nguyên đẹp trai nên bình thường trong lớp cũng nhận được khá nhiều sự chú ý, mọi người đều biết tan tiết cái là cậu thích chạy ra ngoài, đi nhà vệ sinh, đi cửa hàng tạp hoá, hoặc chẳng làm gì cả, chỉ đứng tựa vào lan can hành lang, đón gió, thư giãn, nói đùa với các bạn nam trong lớp. Bây giờ thì hay rồi, cả giờ giải lao cậu đều vùi đầu vào đống bài tập, hầu như không ngẩng đầu lên, ai cũng nghĩ rằng với mức độ chăm chỉ này, cậu mới là học sinh giỏi nhất lớp.

Có người táo bạo đoán: “Cậu ấy có phải chuyển từ học sinh nghệ thuật sang học sinh văn hóa không?”

“Hả? Không nghe nói gì cả, hơn nữa cậu nhìn xem, giờ tự học buổi tối cậu ấy vẫn không có mặt.”

Lý Quỳ Nhất nghe thấy những lời này thì không kìm được quay đầu nhìn cậu, nhưng cô chỉ có thể thấy một chút tóc qua đống sách vở chất cao. Lý Quỳ Nhất cũng không chắc Hạ Du Nguyên chăm chỉ học tập lần này có phải vì liên quan đến cô hay không, nhưng cô cảm thấy, người này nói vùi đầu vào học là có thể vùi đầu vào học, vẫn rất có ý chí, học tập không phải chuyện dễ dàng có thể bắt đầu lại, nhiều người vì không thể chuyên tâm mà học, cũng không thể ngồi yên một chỗ nên mới thất bại.

Có lẽ liên quan đến việc học vẽ, không phải vẽ tranh cần tĩnh tâm sao?

Hạ Du Nguyên không còn đưa cô về nhà nữa, ngày thường cũng không nói chuyện với cô, nếu tình cờ gặp nhau, cậu cũng coi như không thấy, như thể muốn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.

Hy vọng cậu có thể kiên trì lâu dài chút, Lý Quỳ Nhất nghĩ, đừng như trước đây, cùng lắm kiên trì được hơn một tháng rồi lại bám lấy cô. Dù cho động lực học tập của cậu ấy lần này có phải là vì cô hay không thì cô vẫn mong cậu giữ được sự cố gắng này mãi, đối với cậu mà nói, đây là điều sẽ có lợi cho cả cuộc đời cậu.

Lý Quỳ Nhất cũng không có thời gian để chú ý nhiều đến Hạ Du Nguyên, mỗi ngày ngoài ăn, ngủ, lên lớp, thời gian còn lại cô đều dành cho việc làm bài tập hoặc tự suy ngẫm và tổng kết. Nhưng cô vẫn duy trì hai thói quen cố định: một là sau khi ăn tối, cô luôn đi dạo hai vòng quanh sân thể dục, tiện thể ngắm hoàng hôn; hai là mỗi ngày cô đều ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài để đầu óc thư giãn một lúc.

Sau kỳ thi tháng, Hạ Du Nguyên đứng thứ 19 trong lớp và cũng đứng thứ 19 trong toàn khối. Đạt được tiến bộ rõ rệt về thứ hạng trong lớp thực nghiệm là rất khó, trong buổi họp lớp, Tưởng Kiến Tân còn đặc biệt khen ngợi cậu.

Sau kỳ thi, mọi người đều thả lỏng tinh thần căng thẳng. Phương Tri Hiểu lần này cũng tiến bộ, đặc biệt là môn Toán, đạt 116 điểm. Cô nàng vui mừng mời Lý Quỳ Nhất ăn một suất mì lạnh nướng lớn, rồi bí mật nói muốn đến nhà Lý Quỳ Nhất ngủ cùng.

Trên chiếc giường nhỏ của Lý Quỳ Nhất, Phương Tri Hiểu trở mình qua lại làm nhăn cả ga trải giường. Lý Quỳ Nhất bị cô nàng chen chúc đến mức cả người nóng lên, nên cô bèn kéo chăn ra, nằm dang tay chân thành hình chữ “Đại”1, tay chân đè lên người Phương Tri Hiểu. Không hiểu sao năm nay tháng 10 rồi mà trời vẫn nóng nực, mọi năm sau Quốc khánh là nhiệt độ sẽ giảm hơn.

Nào ngờ, Phương Tri Hiểu lại kéo chăn lên trùm kín đầu cả hai. Cô nàng ôm cổ Lý Quỳ Nhất như con gấu túi, nhỏ nhẹ thì thầm: “Lý Quỳ, có lẽ mình sắp yêu rồi!”

Lý Quỳ Nhất bị ngạt đến chóng mặt: “Yêu gì cơ?” Cô ngừng lại, rồi mới giật mình hỏi: “Cậu định yêu ai?”

Phương Tri Hiểu vùi mặt vào cổ cô, cười khúc khích: “Cậu đoán xem.”

“Có phải Tô Kiến Lâm cuối cùng cũng thay đổi ý định và quay lại với cậu không?” Giọng Lý Quỳ Nhất còn mang theo sự kinh ngạc, ngoài Tô Kiến Lâm, còn ai có thể khiến Phương Tri Hiểu muốn yêu chứ?

“Sao có thể chứ, đã nửa năm mình không nói chuyện với chú ấy rồi, đoán lại đi.”

Rõ ràng là Phương Tri Hiểu sắp yêu, nhưng tim Lý Quỳ Nhất lại đập thình thịch, vất vả lắm cô mới giữ nhịp thở ổn lại, sau đó suy nghĩ một chút: “Nếu cậu bảo mình đoán, chứng tỏ là người mình cũng biết. Chúng ta đều quen biết và có cơ hội phát triển với cậu, chắc là người trong trường…”

Đột nhiên, một cái tên loé lên trong đầu cô, cô lắp bắp: “Không phải là… Châu… Châu Sách đấy chứ?”

Lý Quỳ Nhất nhớ lần đó cô và Chu Phương Hoa song ca bài “Một người như mùa Hạ, một người như mùa Thu”, chính Châu Sách đã mật báo với Phương Tri Hiểu. Việc đi mật báo chứng tỏ hai người thường trò chuyện với nhau, thậm chí còn khá thân thiết.

“Hehe.” Phương Tri Hiểu hôn nhẹ lên má Lý Quỳ Nhất: “Không hổ danh là người đứng đầu khối của chúng ta, thật thông minh.”

Mặc dù câu trả lời là do chính Lý Quỳ Nhất đoán ra, nhưng cô vẫn không thể tin được. Cô ngơ ngác mười giây, rồi mới chất vấn: “Cậu và cậu ta phát triển tình cảm từ khi nào vậy? Sao mình không biết gì cả?”

“Khi cậu và Hà Du Nguyên phát triển tình cảm, mình cũng đâu có biết.” Phương Tri Hiểu vừa nói như điều đương nhiên vừa mò điện thoại ở đầu giường, lướt mở màn hình, cô lập tức thấy ngượng ngùng: “Thực ra… Hầu như ngày nào mình và cậu ấy cũng nói chuyện…”

Lý Quỳ Nhất nhận lấy điện thoại từ tay Phương Tri Hiểu, thấy giao diện trò chuyện QQ của cô ấy với Châu Sách có biểu tượng “siêu bánh xe”2 ở trên cùng. Trong khi cô và Phương Tri Hiểu là bạn thân nhất, nhưng thậm chí còn không trò chuyện được đến mức có “tia lửa”3.

Nhìn lướt qua ngày tháng, đúng là ngày nào họ cũng nói chuyện với nhau.

Phương Tri Hiểu dựa sát lại, hơi thở phả lên cổ cô: “Sau kỳ thi tháng, cậu ấy hỏi mình có muốn thử yêu không, mình nói mình sẽ suy nghĩ. Mình muốn đồng ý với cậu ấy, cậu thấy được không?”

Lý Quỳ Nhất tắt điện thoại, cô vẫn cảm thấy không thực tế: Phương Tri Hiểu sao lại có thể yêu Châu Sách được chứ?

“Có phải vì các cậu ngày nào cũng trò chuyện nên cậu mới có ảo giác bản thân thích cậu ta không?” Lý Quỳ Nhất phân tích: “Chẳng phải cậu thích kiểu lạnh lùng không thể với tới sao, Châu Sách đâu phải là người kiểu đấy chứ.”

Phương Tri Hiểu bĩu môi: “Mình thích người vừa đẹp trai vừa lạnh lùng thì có ích gì, kiểu người đó đâu có thích mình, chẳng lẽ mình cả đời không yêu ai à?”

“Nhưng mới đây… Cuối tháng tám, cậu còn nói nếu Tô Kiến Lâm thay đổi thái độ, cậu sẽ tiếp tục thích chú ấy mà?”

“Vấn đề là, Tô Kiến Lâm không thay đổi thái độ, chẳng lẽ mình cứ treo cổ trên cái cây đó suốt đời à?”

Lý Quỳ Nhất gãi đầu, cảm thấy Phương Tri Hiểu nói cũng có lý, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Suy nghĩ một lúc lâu, cô lại hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu có thích Châu Sách không?”

“Mình nghĩ là thích, không thích sao mình chịu nổi mỗi ngày nói chuyện với cậu ấy?”

“Cậu không sợ ảnh hưởng đến việc học sao?”

“Ôi dào, Châu Sách đứng trong top 30 toàn khối mà còn chẳng sợ, vậy mình đứng hạng hơn 600 sợ gì?”

Lý Quỳ Nhất vẫn hy vọng Phương Tri Hiểu cân nhắc kỹ lần nữa, thế nên cô nhắc lại những lời Lưu Tâm Chiếu đã nói với cô hôm trước: “Mình nghĩ trước khi yêu, nhất định phải hiểu rõ đối phương. Như Châu Sách, cậu ấy có ổn định cảm xúc không? Cậu ấy có nhân hậu không? Cậu ấy có thái độ học tập tích cực không? Cậu ấy đối xử với bạn bè như thế nào? Gia đình cậu ấy ra sao…”

“Cậu trở thành chuyên gia lý luận tình yêu từ khi nào vậy?” Phương Tri Hiểu buồn cười nhìn cô.

Nói xong, cô nàng lại ôm Lý Quỳ Nhất làm nũng: “Ôi, mình muốn yêu mà, cậu biết đấy, mình luôn muốn biết mùi vị yêu đương là như thế nào. Cậu hãy ủng hộ mình đi mà, mình đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc học. Mình sẽ nhờ cậu ấy dạy mình bài tập nữa, được chứ? Với lại, mình nói cho cậu biết, mình là Bạch Dương, cậu ấy là Song Tử, tuyệt phối luôn đó!”

Mình có thể nói là không được không? Lý Quỳ Nhất oán thầm.

“Được rồi, nhưng cậu phải cẩn thận, đừng quá đắm chìm, vẫn phải lấy việc học làm chính, bảo vệ bản thân, những việc không nên làm thì đừng làm…”

Phương Tri Hiểu cố ý chớp mắt, trêu cô: “Việc gì là việc không nên làm?”

“Thì là…” Lý Quỳ Nhất đỏ mặt: “Cái đó ấy.”

Phương Tri Hiểu cười to: “Cần gì cậu phải lo chứ, mình tất nhiên biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.” Đột nhiên cô nàng hạ giọng: “Với lại, mọi người đều nói lần đầu sẽ rất đau đúng không? Mình rất sợ, tạm thời chưa có ý định thử. Còn cậu, cậu có sợ không?”

Mặt Lý Quỳ Nhất nóng bừng, khẽ nhéo cô nàng: “Đừng nói nữa.”

“Cậu đúng là cổ hủ.” Phương Tri Hiểu mắng cô: “Cậu có biết không, ở tuổi chúng ta, các cậu con trai đã biết tự giải quyết nhu cầu của mình, còn con gái thì vẫn né tránh không nhắc đến.”

Đúng vậy thật.

Lý Quỳ Nhất cảm thấy mình đúng là rất cổ hủ.

“Mình cũng tạm thời chưa có ý định thử, cũng khá sợ.”

Hai người lại chui vào chăn, sau đó thì thầm với nhau một lúc lâu, nói cho thỏa tò mò. Cuối cùng, càng nói càng hưng phấn, nửa đêm rồi mà hai người vẫn nằm nhìn bóng tối, mắt sáng rực. Yên lặng một lúc, Phương Tri Hiểu đột nhiên hạnh phúc thở dài: “Mình sắp có người yêu rồi.”

Lý Quỳ Nhất cũng cười theo.

Bắt đầu tuần mới, Phương Tri Hiểu và Châu Sách chính thức yêu nhau. Để ăn mừng, Phương Tri Hiểu đãi tiệc bạn bè khắp nơi… Trong căng tin, cô nàng mời Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa ăn một bữa trưa toàn thịt, gồm thịt kho tàu, sườn xào hành và đùi gà lớn.

Bên phía nam sinh tất nhiên cũng không bỏ qua cho Châu Sách. Khi biết anh em mình thoát độc thân, Trương Sấm liền la lớn rêu rao, đòi Châu Sách đãi ăn. Châu Sách lấy thẻ cơm của mình ra, hào phóng bảo họ cứ dùng thoải mái. Nhưng Trương Sấm không hài lòng, nói muốn ăn đồ nướng, đồng thời nói ba năm trước khi mình thoát kiếp độc thân thì cũng đã mời các anh em ra quán nướng một bữa. Cậu ta dùng khuỷu tay thúc vào người bên cạnh là Hạ Du Nguyên, xúi giục: “Này, mày nói xem có đúng không? Chúng ta phải đi quán nướng ăn thả ga mới được.”

Không biết tại sao, Hạ Du Nguyên trông có vẻ không mấy hứng thú, cậu chỉ hờ hững nhếch miệng: “Được, bọn mày tự sắp xếp đi.”

Kỳ Ngọc bên cạnh cũng chẳng có tinh thần gì, nghe tin này cũng chỉ miễn cưỡng cười: “Bọn mày đi đi, tao còn chút việc.”

“Không phải chứ, không nể mặt thế à?” Châu Sách giả vờ không hài lòng nói.

Thực ra họ đều hiểu, từ khi thất bại trong cuộc thi, Kỳ Ngọc đã như vậy. Ngay cả kỳ thi tháng này, cậu ta cũng không vượt qua Hạ Lạc Di, chỉ đứng thứ hai. Họ đều biết Kỳ Ngọc đang buồn bực trong lòng, vì không muốn nhìn cậu ta suy sụp nên mới định nhân cơ hội này để đưa cậu ta đi chơi, thư giãn một chút.

Nhưng còn Hạ Du Nguyên, con chó này dạo gần đây lại ra vẻ trầm lắng gì đây?

Trương Sấm vốn nghĩ rằng cậu không vui vì chuyện Lý Quỳ Nhất và Kỳ Ngọc cùng nhau trốn học, nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, không đến mức vậy chứ.

Còn biết làm gì khác được? Phải dỗ dành thôi!

Trương Sấm chửi thầm một câu trong lòng, toàn chuyện gì đâu, đồ chó kia bị người khác chọc tức vậy mà cuối cùng lại phải cậu ta đi dỗ, dựa vào đâu chứ?

Thôi, cứ coi như Hạ Du Nguyên là con của mình vậy, dỗ thì dỗ.

Trương Sấm nài ép, nhẹ nhàng dỗ dành, cuối cùng cũng lôi được hai phần tử mệt mỏi lười biếng kia ra quán nướng, dùng nước ngọt thay rượu, chúc mừng Châu Sách.

“Nói đi, làm sao mày tán đổ vậy? Nói đi để hai tên ế này còn học hỏi.” Trương Sấm cầm một xiên thịt, giả vờ như tay lão luyện mà hỏi.

Châu Sách cười ngốc: “Chỉ là nhắn tin, nhắn mỗi ngày, rồi có tình cảm thôi.”

“Tên nhóc nhà mày, nhìn thì âm thầm lặng lẽ vậy mà hóa ra lại có mưu đồ kỹ lưỡng thâm sâu.” Trương Sấm giơ ngón cái lên, thấy Hạ Du Nguyên và Kỳ Ngọc không nói gì thì gõ gõ vào bàn trước mặt hai người họ: “Bọn mày nghe thấy chưa, học hỏi đi.”

Châu Sách muốn kéo Kỳ Ngọc vào câu chuyện, liền làm ra vẻ hóng hớt: “Này, mày với Lý Quỳ Nhất hôm đó là sao vậy? Khà khà, tao vẫn luôn tò mò.”

Kỳ Ngọc cụp mắt: “Không có gì.”

“Gì mà không có gì, còn đi sở thú cùng nhau mà.”

Trương Sấm cũng rất muốn hiểu rõ cảm giác của hai người anh em mình đối với Lý Quỳ Nhất, nên phụ họa: “Đúng đấy, đúng đấy, bọn mày đã cùng nhau đi sở thú rồi cơ mà! Nói thật đi, có phải mày thích ai kia không?”

Bàn tay đang cầm nước ngọt uống của Hạ Du Nguyên bỗng nhiên run lên.

Kỳ Ngọc im lặng một lúc lâu, đúng lúc mọi người tưởng rằng cậu ta đã ngầm thừa nhận thì cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có.”

Châu Sách nói: “Đều là anh em cả, đừng lừa bọn tao chứ.”

“Thật sự không có.” Lần này, Kỳ Ngọc trả lời dứt khoát hơn.

“Thôi được.” Châu Sách cắn miếng một thịt nướng lớn, tiếc rẻ nói: “Tao còn tưởng hai người là nhất trong khối sẽ cùng nhau làm sóng gió chứ, như thế chắc chắn sắc mặt của Trần Quốc Minh sẽ rất đẹp.”

Nhất khối…

Kỳ Ngọc khẽ cười, như thể chế giễu bản thân.

Cậu đã không còn là nhất khối nữa rồi.

Từ đầu đến cuối Hạ Du Nguyên đều không nói gì, nhưng không biết tại sao, tự nhiên cậu cảm thấy đói hơn, từ ăn từng miếng nhỏ chuyển thành ăn từng miếng lớn.

Vì sáng hôm sau vẫn phải dậy sớm đi học, bữa ăn này không kéo dài quá lâu, chưa đến 11 giờ rưỡi đã tan. Trương Sấm nhà ở xa nên quyết định đến nhà Hạ Du Nguyên ngủ, cùng Phủ Trạng Nguyên có cả Châu Sách, còn Kỳ Ngọc thì về nhà một mình.

Rõ ràng không uống rượu, nhưng suốt đường đi Châu Sách mơ mơ hồ hồ, như thể bị tình yêu làm cho ngất ngây, lẩm bẩm nói mấy câu linh tinh. Trương Sấm và Hạ Du Nguyên thấy cậu ta như vậy thì rất có trách nhiệm đưa cậu ta về đến tận khu nhà rồi mới quay về.

Sau khi tiễn Châu Sách đi, Trương Sấm lập tức khóa cổ Hạ Du Nguyên: “Lúc nãy không hỏi mày trên bàn ăn là nể mặt mày, giờ nói thật đi, mày có thích Lý Quỳ Nhất không?”

Hạ Du Nguyên không phản kháng, mắt khẽ cụp xuống, nói nhỏ: “Cậu ấy không cho tao thích cậu ấy.”

Trương Sấm không ngờ một câu của cậu lại chứa đựng nhiều thông tin đến vậy, cậu ta trợn tròn mắt: “Cái gì gọi là cậu ấy không cho mày thích cậu ấy? Ý mày là, mày đã tỏ tình rồi, và bị cậu ấy từ chối?”

Hạ Du Nguyên khẽ “ừm” một tiếng.

“Chuyện xảy ra khi nào? Giỏi thật đấy, mày không nói một lời nào với anh em à!” Trương Sấm vừa ngạc nhiên vừa giận.

Hạ Du Nguyên không nói gì thêm, trực tiếp tìm một cái chòi nghỉ trong khu chung dân cư rồi ngồi xuống, tháo kính ra, dùng một tay xoa mặt.

Trương Sấm thấy cậu như vậy thì cũng không nỡ trách móc nữa, ngồi phịch xuống bên cạnh: “Vậy là bây giờ mày dùng việc học để làm tê liệt bản thân à?”

“Cậu ấy nói cậu ấy thích người học giỏi.”

Trương Sấm: “…”

Hóa ra mày vẫn chưa từ bỏ.

Trương Sấm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không phải chứ, để tao nói cho mày nghe này, mày đang đi sai hướng rồi. Mày giỏi học hành sao? Không giỏi lắm đúng không? Lúc này mày phải biết phát huy sở trường và tránh sở đoản. Điểm mạnh nhất của mày là gì? Chính là khuôn mặt này của mày! Mày không nên chỉ cắm đầu vào học, mà phải mang khuôn mặt này đi lượn lờ trước mặt cậu ấy, quyến rũ cậu ấy, hiểu không?”

Quyến rũ cậu ấy?

Hạ Du Nguyên bực bội, sao lại nói cậu như hồ ly tinh vậy?

“Mày nghe tao đi, không sai đâu, tao đã trải qua hai mối tình rồi, mà mối tình hiện tại đã kéo dài ba năm, tao hiểu con gái hơn mày. Lý Quỳ Nhất thường ngày rất có chủ kiến đúng không? Với kiểu con gái này, đừng nghĩ đến việc cảm động cô ấy, mà phải thu hút cô ấy, phát huy sức quyến rũ trước mặt cô ấy, cô ấy mới thích mày.”

Làm sao để tỏa ra sức quyến rũ?

Ra vẻ ngầu sao?

Trương Sấm lại nói: “Đúng lúc Châu Sách và bạn thân của cậu ấy đang yêu nhau, mày hãy nhờ Châu Sách nói vài lời tốt đẹp giúp mày. Trong mắt con gái, ý kiến của bạn thân rất quan trọng, có chút gió thổi bên gối như vậy, mày còn sợ không thành sao? Chậc chậc, mày đúng là có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nhưng lại ngốc nghếch chỉ lo học, mày có ngu không chứ! Nghe tao nói này, ba bước: Thứ nhất, nhờ Châu Sách làm cầu nối; thứ hai, mang khuôn mặt của mày ra lượn lờ trước mặt Lý Quỳ Nhất, tỏa ra sức quyến rũ; thứ ba, chú ý đến các chi tiết nhỏ, càng chi tiết càng tốt, con gái rất thích điều này.”

Liệu có được không?

Hạ Du Nguyên hới đăm chiêu.

Ngày hôm sau, ăn bữa trưa trong căn tin xong, Hạ Du Nguyên và Trương Sấm cùng đến cửa hàng tạp hoá, Hạ Du Nguyên mua một hộp kẹo bạc hà, còn Trương Sấm thì mua một gói que cay.

Trương Sấm vừa đi vừa xé gói que cay, Hạ Du Nguyên liền tự nhiên tiến tới định lấy một cái. Tay vừa thò ra, Trương Sấm đã dùng cánh tay huých nhẹ cậu, ra hiệu cậu ngẩng đầu lên nhìn.

Hạ Du Nguyên vừa ngẩng lên, liền thấy ba người Lý Quỳ Nhất, Phương Tri Hiểu và Chu Phương Hoa đang đi về phía tiệm tạp hoá.

Trước mặt người mình thích ăn que cay thì hơi mất hình tượng, cậu vội vàng làm như không có gì mà rụt tay lại, đút vào túi.

Trương Sấm ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc: “Tỏa ra sức quyến rũ, tỏa ra sức quyến rũ.”

Tỏa ra sức quyến rũ như thế nào đây? Hạ Du Nguyên bỗng chốc luống cuống tay chân. Bình thường cậu hát hò, chơi bóng rổ rất dễ dàng thu hút một đám con gái, nhưng bây giờ lại bất ngờ gặp “oan gia ngõ hẹp” Lý Quỳ Nhất mà không chuẩn bị gì, cậu biết làm gì đây?

Khi Lý Quỳ Nhất ngày càng đến gần, ánh mắt cô lại rơi vào cậu, cậu càng thêm căng thẳng. Khi Lý Quỳ Nhất còn cách vài bước là đến, Hạ Du Nguyên đột nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, biểu diễn động tác ném bóng vào không khí.

Trương Sấm: “…”

Anh giai à, ai dạy anh tỏa ra sức quyến rũ như vậy hả?

*********

Chú thích:
  1. 巨轮: mô tả mức độ thân thiết trong mối quan hệ giữa hai người dùng QQ. Khi hai người liên lạc với nhau rất thường xuyên và có nhiều tương tác trong một thời gian dài, mối quan hệ của họ sẽ được hệ thống đánh giá là “巨轮”, tức là mối quan hệ rất bền chặt và khăng khít, giống như một bánh xe lớn không dễ dàng bị phá vỡ.
  2. 火花: tương tác sôi nổi hoặc “tia lửa” giữa hai người dùng. Khi hai người tương tác với nhau thường xuyên, như trò chuyện, gửi tin nhắn, hay chia sẻ nội dung, QQ sẽ hiển thị biểu tượng “火花” để biểu thị rằng mối quan hệ của họ đang phát triển theo hướng tích cực và có sự kết nối mạnh mẽ. Nó là dấu hiệu cho thấy có sự “tương hợp” hoặc “hợp cạ” giữa hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK