• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: yin

Hạ Du Nguyên quay đầu nhìn Lý Quỳ Nhất, thấy cô hơi ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt cô trong trẻo rạng rỡ, chứa đựng sự mong chờ và lo lắng, hệt như vừa hy vọng cậu hiểu ý mình, lại vừa sợ cậu không thể hiểu được suy nghĩ của mình.

Hạ Du Nguyên dừng bước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc, sau đó cậu hơi nhướng mày, có lẽ là thấy hơi ngạc nhiên, rồi lại thấy thú vị, giọng điệu mang chút thăm dò: “Lý Quỳ Nhất, mỗi lần cậu ra quyết định… Đều phải suy nghĩ nhiều như vậy sao?”

“Ý cậu là sao?” Lý Quỳ Nhất lập tức thay đổi nét mặt, như hơi thất vọng.

Hạ Du Nguyên không trả lời ngay, chỉ nói: “Cậu biết tại sao mình lại tặng hoa cho cậu không?”

Vì cậu thích mình mà, Lý Quỳ Nhất nghĩ.

Nhưng những lời này cô không thể nói ra, cô chỉ lắc đầu, dựa theo câu hỏi của cậu: “Tại sao?”

“Mình cũng không biết tại sao, chỉ là mình muốn tặng thôi. Đặc biệt là ngày cuối năm hôm ấy, khi cậu nói cậu đang nghĩ đến mình, mình không thể kiềm chế được, lúc đó mình đã nghĩ, khi cậu trở về thì mình nhất định sẽ tặng hoa cho cậu.”

Cậu thoáng dừng lại rồi nói: “Nghe có vẻ rất vô lý đúng không? Nhưng mình chính là như vậy, nhiều lúc mình cũng không biết tại sao mình lại làm một việc nào đó, dù sao mình muốn làm thì mình làm thôi.”

Đúng vậy, cậu là người quen cảm nhận thế giới một cách trực tiếp. Lý Quỳ Nhất lặng lẽ đồng tình trong lòng, cô thấy những lời cậu nói rất phù hợp với phong cách của cậu.

Có sự so sánh thì mới thấy được sự khác biệt. Lúc này Lý Quỳ Nhất mới nhận ra, so với sự cảm nhận trực tiếp của Hạ Du Nguyên, thật ra cô có khuynh hướng đưa ra phán đoán cho một việc nào đó, sau khi hình thành một chuỗi logic hoàn chỉnh, cô mới bắt tay vào hành động.

Giống như việc “đáp lại tình cảm của Hạ Du Nguyên” này, bề ngoài trông có vẻ như là lần bốc đồng của cô, nhưng thực ra cô đã cẩn thận thuyết phục mình. Cô cho rằng, trải nghiệm những hỉ nộ ái ố chân thật nhất của hiện tại chính là ý nghĩa lớn nhất của cuộc sống.

Để đưa ra kết luận này, Lý Quỳ Nhất đã tốn rất nhiều sức lực. Cô nỗ lực cảm nhận những khoảnh khắc khiến cô cảm thấy hạnh phúc, chạm vào cơ thể trẻ trung của mình, rồi cô phát hiện ra, hiện tại chính là điều tốt nhất, là thứ duy nhất cô đang có, đồng thời cũng là điều có thể khiến cô nhận thấy mình đang tồn tại một cách phong phú và sống động.

Chính vì vậy, cô đã tặng Hạ Du Nguyên một bó hoa.

Hiểu rõ điều này, Lý Quỳ Nhất không kìm được mà mỉm cười. Cô thấy Hạ Du Nguyên thật kỳ diệu, cậu vô tư, không suy nghĩ gì, nhưng những gì cậu đang làm, chẳng phải cũng là tận hưởng hiện tại sao?

Cậu thậm chí còn không nhận ra bản thân đang tận hưởng hiện tại, bản tính đã thúc đẩy cậu làm vậy.

Hai người họ đúng là những người hoàn toàn khác biệt, nhưng may thay, họ khác đường cùng đích, điều đạt được là như nhau.

“Cậu cười gì vậy?” Hạ Du Nguyên thấy cô yên lặng cười thì cũng cười theo, giọng điệu vui vẻ: “Có phải cậu đang nghĩ mình rất tuỳ hứng không? Cậu không có tư cách nói mình đâu, thực ra cậu cũng tuỳ hứng lắm. Cậu là người hay suy nghĩ rất nhiều, tự thuyết phục bản thân đủ thứ, kết quả là gì? Cuối cùng cậu vẫn làm những gì mình muốn làm. Như vậy xem ra, mình vẫn là người thoải mái hơn.”

Lý Quỳ Nhất giả vờ trừng mắt nhìn cậu: “Mình nghĩ nhiều vẫn tốt hơn cậu chẳng nghĩ gì cả, đó không phải là phóng khoáng, cậu chỉ là… Đầu rỗng thôi.”

“Ê… Sao cậu lại công kích cá nhân thế?” Cậu nhìn cô, cười trêu ghẹo.

“Hứ.”

Lý Quỳ Nhất quay đầu lại, kéo dây đeo cặp, giận dỗi bước đi.

Hạ Du Nguyên leo lên chiếc xe địa hình rồi nhanh chóng đuổi kịp cô, sau đó cậu vươn ngón tay ra chọc vào cánh tay cô: “Lên đi, để mình cho cậu trải nghiệm cảm giác đua xe.”

Chỉ là xe đạp thôi, đua xe cái gì chứ?

Lý Quỳ Nhất khẽ nhếch mép, nhưng vẫn ngồi lên yên sau, nắm chặt áo sườn eo cậu.

Cậu quả thật đạp xe rất nhanh, mang theo cơn gió đêm vô tận, chiếc xe lướt qua những hàng cây bên đường thẳng tắp, ánh đèn neon của thành phố trở thành những đốm sáng nhảy múa trong mắt. Khi đi qua một đèn giao thông, cậu đột ngột phanh gấp, mặt cô bất ngờ va vào lưng cậu, cảm giác cứng rắn, hơi thở của cậu mãnh liệt ập tới, nhịp tim mạnh mẽ rung lên từng đợt trong màng tai cô.

Như thể đột ngột bước vào lãnh địa riêng tư của cậu, cô rõ ràng cảm nhận được cậu đang tồn tại sống động bên cạnh cô.

Lý Quỳ Nhất bỗng dưng sững lại.

Ngay lúc này, cô đã nhận ra sự khác biệt về cách suy nghĩ giữa cô và Hạ Du Nguyên. Không có tốt hay xấu, chỉ đơn giản là khác biệt. Nhưng đó chỉ là cách suy nghĩ thôi sao? Không, có lẽ còn nhiều khía cạnh khác mà họ không giống nhau. Thực tế, trên thế giới này sẽ không có ai hoàn toàn giống cô, dù diện mạo hay giọng nói tương tự thì những suy nghĩ, trải nghiệm và những bước đi đã khiến cô trở thành một “cô” độc nhất vô nhị.

Những thứ khiến cô khác biệt, nhìn không thấy mà sờ chẳng được chính là lãnh địa riêng tư thuộc về cô.

Lãnh địa riêng của cô, so với “thế giới lớn” thì quá nhỏ bé, tất cả những gì thuộc về cô đều không đáng kể. Nhưng đối với chính cô, lãnh địa đó lại đầy cây cối tươi tốt, núi non sông nước trong lành, cỏ cây rậm rạp, tràn đầy sức sống.

Như một công viên nhỏ…

Đại diện cho một mảnh đất xanh trong sinh mệnh, một ô cửa sổ, một phiên bản thu nhỏ, một sự tồn tại chân thực và rõ ràng nhất của một con người.

Mỗi người đều có một công viên nhỏ như thế.

Việc xây dựng mối quan hệ thân mật chính là trao tặng một tấm vé vào cửa công viên nhỏ này. Khi nhận được tấm vé, người khác có thể bước vào lãnh thổ riêng tư này, dạo quanh những con đường lát gạch xanh quanh co, thưởng thức những quả ngọt hoặc chua trên cây, khám phá kho báu chưa được biết đến, hoặc chỉ đơn giản ngồi trên đỉnh đồi nhỏ, yên tĩnh một lúc để cơ thể nghỉ ngơi và tâm hồn thư thái.

Dĩ nhiên, mời người khác vào công viên nhỏ của mình là một việc đầy rủi ro, không phải ai cũng có thể thưởng thức được vẻ đẹp bí ẩn và sâu sắc của cảnh quan này, họ có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Vậy tại sao mọi người vẫn vui vẻ liên tục mời người khác vào công viên nhỏ của mình?

Khi Lý Quỳ Nhất đang suy nghĩ về điều này, đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh, xe cộ xung quanh bắt đầu di chuyển, nhưng Hạ Du Nguyên không động đậy, cậu quay đầu nhìn cô, giọng điệu nhàn hạ nhưng ẩn ý: “Bây giờ cậu càng ngày càng mạnh dạn rồi đấy.”

Lý Quỳ Nhất bừng tỉnh từ khỏi những dòng suy tư, cô nhận ra mình vẫn đang tựa vào lưng cậu.

Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Xin lỗi, mình quên mất.”

Có lẽ lý do này không đủ thuyết phục, Lý Quỳ Nhất nghe thấy Hạ Du Nguyên khoan thai cười ra tiếng, nhưng may mắn là, cậu không lựa chọn trêu chọc cô mà chậm rãi đạp xe đi.

Cậu không đạp nhanh như trước, thay vào đó lười biếng ngâm nga một bài hát. Lý Quỳ Nhất nhận ra đó là bài “Muốn Tự Do”.

Cậu vẫn như trước, biến một bài hát cô đơn thành tươi sáng và rực rỡ.

Tôi không muốn như vậy.

Vì tương lai mờ mịt, mà bỏ cuộc từ khoảnh khắc này.

Hát đến đây, có lẽ Hạ Du Nguyên cũng nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cậu hát rõ lời hơn, giọng trầm bổng như lời thề kiên định.

Nếu không thể giữ lại được điều gì, thì khoảnh khắc này trở nên vô cùng quan trọng.

Khi đến trước cửa toà chung cư nhà mình, Lý Quỳ Nhất xuống xe, đứng đối diện cậu, sau đó hít một hơi sâu, cuối cùng ngước mắt nhìn cậu và nói: “Mình không biết quyết định này là đúng hay sai, nhưng một khi đã quyết định rồi, mình không muốn hối hận, vì vậy mình sẽ cố gắng để quyết định này trở thành quyết định đúng đắn.”

Nói xong, cô lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra, sau đó nhét vào tay Hạ Du Nguyên rồi quay người chạy lên lầu.

Ồ, thư tình đây mà!

Hạ Du Nguyên vui mừng không thôi, cậu lập tức mở tờ giấy ra, cầm điện thoại rồi bật đèn chiếu vào.

Nụ cười dần tan biến, cậu gãi đầu.

Vẫn không hiểu nổi…

Sao lại có người viết “Ước pháp ba chươn1g” cho người mình thích chứ!

Và viết hẳn hai mươi mốt điều.

Lý Quỳ Nhất, cậu thật sự giỏi đấy, ở một khía cạnh nào đó, cậu có thể địch nổi bảy người như Lưu Bang đấy.

Hạ Du Nguyên đọc từng điều một trong hai mươi mốt điều ước, sau đó cười nhẹ một tiếng rồi gấp tờ giấy lại, cuối cùng để vào túi của mình. Cuối tuần, Trương Sấm đến nhà cậu chơi game, cậu ta thấy trên bàn cậu có một khung ảnh chứa tờ giấy, hơn nữa còn được đóng rất cẩn thận.

Trương Sấm cầm lên xem, xem xong thì đầu toàn là dấu hỏi chấm.

Cậu ta ngây ra một lúc, cuối cùng mới nắm bắt được một câu hỏi trong dòng suy nghĩ hỗn loạn: “Mày và cậu ấy bây giờ là mối quan hệ gì?”

“Không biết.” Hạ Du Nguyên đang làm bài, không ngẩng đầu lên.

“Gì mà không biết?” Trương Sấm lập tức nổi giận: “Thậm chí cậu ấy còn không cho mày một danh phận, mày còn đóng khung tờ giấy rác này làm gì?”

Hạ Du Nguyên cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, cậu giật khung ảnh từ tay cậu ta: “Gì mà giấy rác? Đây gọi là thư tay, có lãng mạn không?”

“Mày gọi đây là lãng mạn?” Trương Sấm lộ vẻ mặt một lời khó nói hết.

“Mày biết gì chứ? Nếu muốn chơi PS4 thì đi chơi đi, đừng làm phiền tao, tao phải làm xong mấy trang đề này.”

Trương Sấm nhìn cậu cúi đầu xuống rồi vùi vào biển câu hỏi, cậu ta sợ hãi hít một hơi thật sâu, thử hỏi: “Thánh học bắt mày làm đấy à?”

“Ừm.”

“Mày nghe lời cậu ấy thế?”

Hạ Du Nguyên dùng bút gõ vào khung ảnh, chỉ vào điều đầu tiên trong “Ba chương ước pháp”.

“Chăm chỉ học hành là nhiệm vụ hàng đầu. Nếu thành tích của mình bị tụt lùi, hoặc của cậu tụt hơn năm bậc thì chúng ta sẽ lập tức chấm dứt mối quan hệ hiện tại. Cố lên, sau kỳ thi đại học, cùng nhau đi Bắc Kinh nhé!”

Trương Sấm tán thưởng từ tận đáy lòng: “Vừa ép buộc vừa dụ dỗ, đỉnh nóc!”

Trong mắt mày chính là vừa ép buộc vừa dụ dỗ hả? Hạ Du Nguyên thầm cười khẩy, mày yêu đương bao nhiêu năm mà chẳng hiểu chút gì về tình yêu cả, rõ ràng đây là một lời hứa về tương lai, hiểu không?

Trương Sấm cũng không còn hứng thú chơi game nữa. Ai mà chơi nổi chứ? Đã hứa cùng nhau làm học sinh dốt, vậy mà tên chó này lại âm thầm tiến bộ, người phản bội đồng đội thì đúng là đáng nuốt ngàn cây kim. 

“Đi đây.” Trương Sấm vẫy tay, nghiến răng rời khỏi nhà Hạ Du Nguyên. Nào ngờ, khi xuống lầu, cậu ta lại phát hiện chiếc xe đạp địa hình quen thuộc được khóa bằng khóa chữ U, trông rất giống xe của Hạ Du Nguyên.

Chiếc xe đạp địa hình của Hạ Du Nguyên là món quà tốt nghiệp mà gia đình tặng cậu vào ngày kết thúc kỳ thi vào cấp ba, giá hơn ba mươi nghìn tệ, kiểu dáng cực ngầu. Trương Sấm dám chắc, không có đứa con trai nào ở tuổi này có thể từ chối một chiếc xe đạp địa hình như vậy.

Nhưng tại sao chiếc xe đạp ngầu như vậy lại có thêm một cái yên sau xấu xí thế này?

Dù chiếc xe không phải của mình, nhưng Trương Sấm vẫn thấy đau lòng: Hạ Du Nguyên chết tiệt, mày muốn yêu đương thì cứ yêu đi, sao lại phá hỏng chiếc xe đạp của mình như thế?! 

Trong mắt Trương Sấm, Hạ Du Nguyên rõ ràng là đã hết thuốc chữa, nhưng trong mắt các thầy cô, đứa trẻ này càng ngày càng khiến người khác yêu thích hơn. Dù vẫn còn nhiều tật xấu, nhưng cậu có ngoại hình ưa nhìn, lại biết nỗ lực, thành tích ngày càng nổi bật trong lớp, khiến các thầy cô động tí lại lôi ra khen ngợi. Cô giáo dạy lịch sử đã có tuổi, không biết cô học được một câu nói thịnh hành trên mạng ở đâu, khen cậu rằng cậu rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm sống nhưng lại muốn dựa vào tài hoa. 

Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ hai lớp 11, thứ hạng của Hạ Du Nguyên lại tăng, nhưng chỉ thêm một bậc. Mọi người cũng hiểu, khi đã vào nhóm dẫn đầu, muốn tiến bộ thêm cũng không dễ dàng.

Sau kỳ thi, các học sinh nóng lòng muốn xả thả lỏng nên đã dồn hết năng lượng vào tiết thể dục. Học kỳ này, mỗi tuần chỉ có một tiết thể dục, nhưng đôi khi tiết này còn bị giáo viên khác chiếm mất, khiến mọi người không hài lòng. Khi gặp giáo viên thể dục, cả lớp không nhịn được nũng nịu phàn nàn: “Anh Lâm, anh phải cứng rắn lên chứ, thầy chủ nhiệm đòi tiết của anh thì đừng cho.”

Cô Lâm rất dễ tính, liền nói: “Lần sau nhất định sẽ vậy.”

Nửa cuối tiết học, mọi người tự do hoạt động.

Hạ Du Nguyên ôm quả bóng rổ tìm kiếm bóng dáng của Lý Quỳ Nhất trên sân, cậu thấy cô đang ngồi dưới bóng cây với vài nữ sinh. Thực ra, ánh nắng đầu tháng Tư không quá gay gắt, thậm chí còn hơi mát mẻ, không biết các cô đang tránh gì.

Cậu muốn mời cô đến xem cậu chơi bóng, nhưng lại không thể mời trực tiếp trước mặt mọi người, vì điều thứ hai trong “Ba chương ước pháp” mà cô ghi là: trong trường không được có bất kỳ hành động thân mật gì, có thể tránh tiếp xúc cơ thể thì cứ tránh, trừ khi là giờ học thêm.

Hạ Du Nguyên đang băn khoăn, thì cô Lâm đi tới, mạnh mẽ hất cằm về phía cậu: “Chơi bóng à? Tính thêm cô một chân.”

“Được ạ.” Hạ Du Nguyên ném quả bóng lên rồi bắt lấy, đồng ý.

Trước khi ra sân, cậu lại quay đầu nhìn về phía nữ sinh bên kia.

Lý Quỳ Nhất, cậu có thể tự giác hiểu chút không?

Khi Lý Quỳ Nhất nghe tin Hạ Du Nguyên đang chơi bóng rổ với cô Lâm, trận đấu trên sân đã vào giai đoạn cao trào. Các nữ sinh đổ xô chạy tới xem, Lý Quỳ Nhất cũng đi theo. Triệu Giai Vĩ huých vào tay lớp trưởng Mạnh Nhiên, hỏi: “Đang thi đấu thế nào?”

Mạnh Nhiên nói: “Nói đơn giản là, Hạ Du Nguyên ném bóng, anh Lâm cản. Anh Lâm nói, cậu ta có ba cơ hội, nếu ném trúng một lần thì cậu ta thắng. Hạ Du Nguyên vừa rồi ném một quả, bị anh Lâm chặn rồi.”

“Ồ ồ ồ, vậy là còn hai cơ hội nữa.” Các nữ sinh gật đầu, lập tức chăm chú theo dõi hai người trên sân.

Hạ Du Nguyên ôm bóng lao sang trái rồi lao sang phải, cô Lâm hết chặn bên này lại chặn bên kia, trán hai người đều đẫm mồ hôi, giằng co không ngừng. Tuy cô Lâm tuy không cao bằng Hạ Du Nguyên nhưng cô lại nhanh nhẹn, linh hoạt, sức bật rất tốt. Hạ Du Nguyên tìm được một khoảng trống, nhảy lên ném bóng, nhưng không ngờ cô Lâm nhanh tay nhanh mắt chặn lại.

“Ồ…” Các nam sinh bắt đầu thở dài, các nữ sinh thì nhảy lên phấn khích, hò reo: “Anh Lâm đẹp trai quá!”

Dù có nữ sinh nào mong Hạ Du Nguyên thắng thì cũng ngại không dám cổ vũ cho cậu, tiếng cổ vũ trên sân rõ ràng nghiêng về một phía.

Lý Quỳ Nhất cũng hô một tiếng “Cố lên”, nhưng không gọi tên.

Hạ Du Nguyên luồn tay vào tóc, vuốt ngược ra sau, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đột nhiên, cậu cầm bóng lao sang trái, thực hiện một động tác xoay người đẹp mắt, rồi ném bóng về phía rổ, “bốp” một tiếng, bóng đập vào bảng rổ, ánh nắng lấp lánh như rung lên theo. Mọi người không hiểu sao cú ném này của cậu lại có vẻ tùy tiện như vậy, ai cũng nghĩ rằng chắc chắn cậu sẽ thua, ngay cả cô Lâm cũng buông lỏng cảnh giác. Không ngờ, quả bóng bật lại từ bảng rổ, Hạ Du Nguyên nhảy lên, bắt lấy bóng và ném mạnh vào rổ.

Vào rồi!

Một loạt động tác mượt mà như nước chảy, ngay cả Lý Quỳ Nhất, người không biết gì về bóng rổ, cũng cảm nhận được sự nhiệt huyết và sôi nổi. Đám đông vây quanh đột nhiên lên reo hò, tiếng khen ngợi như “Đẹp trai quá” và “Giỏi quái” liên tiếp vang lên.

Hạ Du Nguyên biết cú ném này của mình rất đẹp, môi cậu khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Sau đó cậu đụng tay với cô Lâm rồi xuống sân, tiến thẳng về phía Lý Quỳ Nhất.

Lý Quỳ Nhất sững lại.

Mái tóc đen của cậu ướt đẫm, ngực phập phồng nhẹ. Cậu bước từng bước tiến về phía cô, ánh mắt không rời, trong trẻo mà đầy tự hào.

Khi Lý Quỳ Nhất không biết phải làm sao, cậu đột nhiên lướt qua cô rồi cúi xuống, cầm chai nước khoáng dưới đất lên, sau đó mở nắp uống ừng ực.

Cố tình đúng không?

Lý Quỳ Nhất khẽ cau mày, trừng mắt nhìn cậu.

Hạ Du Nguyên nhận ánh mắt đó, cậu cho rằng vì cậu vừa chơi bóng xong, người có mùi, nên cô mới nhăn mày. Thế là cậu đưa tay lên ngửi thử: Đúng là có mùi mồ hôi, nhưng rất nhạt, cô mũi thính thật đấy?

Sau giờ thể dục là giờ ăn trưa, Hạ Du Nguyên không đi ăn mà về nhà tắm rửa.

Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa đang ăn trưa ở căn tin.

Chu Phương Hoa thấy Lý Quỳ Nhất chỉ mặc đồng phục cộc tay, mặt hơi ửng đỏ thì cười hỏi: “Cậu nóng lắm hả? Không mặc áo khoác này.”

“Ban đầu mình có mặc, nhưng lớp mình mới có tiết thể dục, chạy hai vòng xong cảm thấy quá nóng nên đã cởi ra rồi.”

Chu Phương Hoa ngạc nhiên: “Lớp cậu vẫn có tiết thể dục à? Lớp mình thì tiết thể dục bị các thầy cô môn Vật lý, Toán và Anh văn chiếm hết rồi.”

“Có, nhưng cũng ít thôi.” Lý Quỳ Nhất mỉm cười: “Nên hôm nay khi có tiết thể dục, một số bạn đã nũng nịu với giáo thể dục, nói là: ‘Anh Lâm, anh phải mạnh mẽ lên, đừng để các thầy cô khác lấy mất tiết.’”

Chu Phương Hoa càng ngạc nhiên, như không tin nổi: “Hả? Nũng nịu với thầy giáo á?”

“Không, không phải vậy đâu.” Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “ Giáo viên thể dục của bọn mình là nữ, nhưng cô ấy rất đẹp trai, tính cách cũng rất… thẳng thắn…”

Nói đến đây, Lý Quỳ Nhất cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không ổn ở đâu thì cô lại không thể hình dung chính xác.

“Bọn mình đều rất thích cô ấy… Nên gọi là ‘Anh Lâm’ vậy.” Lý Quỳ Nhất cố gắng nói nốt câu còn lại.

Chu Phương Hoa gật đầu, hiểu ý: “À, ra vậy.”

Thực ra chẳng có vấn đề gì cả, đúng không? Lý Quỳ Nhất nghĩ.

Mọi người trong lớp đã gọi “Anh Lâm” suốt hơn một năm, cô Lâm cũng không thấy có vấn đề gì, kể cho Chu Phương Hoa nghe thì cô nàng cũng không thấy có vấn đề gì, vậy sao cô lại cảm thấy có vấn đề nhỉ?

********

Chú thích:
  1. 约法三章: đề cập đến hành động của Lưu Bang trong việc đơn giản hóa luật lệ hà khắc của nhà Tần sau khi ông chiếm được kinh đô Hàm Dương vào năm 207 TCN.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK