• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bồng Bềnh

Từ nhỏ đến lớn, nhờ vào khuôn mặt đẹp trai của mình mà Hạ Du Nguyên luôn nổi bật ngời ngời.

Nếu vứt bỏ khuôn mặt đó, cậu cũng không khác gì so với hầu hết các nam sinh cùng tuổi. Ví dụ như hơi nghịch ngợm, nhưng không đến mức làm người khác đau đầu; không thích học, nhưng lại thích đọc đủ thứ linh tinh, thành tích không cao không thấp; thích chơi game, thích chơi bóng rổ, thích cá cược với anh em, thích ngồi ở hàng cuối trong lớp cười nói vui vẻ; đôi khi còn giả vờ, cố ý tỏ ra ngầu trước mặt các cô gái…

Nhưng hết cách, thế giới này vẫn có quá nhiều người coi trọng ngoại hình, cậu chẳng cần làm gì, chỉ ngồi đó cũng có người thích cậu.

Hạ Du Nguyên cũng biết mình đẹp trai, được nhiều người theo đuổi tâng bốc, lòng cậu không tránh khỏi cảm giác tự mãn. Dù có người thích khiến cậu thấy phiền, nhưng nhìn chung, cậu rất hưởng thụ cảm giác “được thích” này. Cậu luôn nghĩ rằng, khi trong một mối quan hệ tình cảm, cậu là người có quyền chủ động.

Dù sao, nhiều lúc chỉ cần một câu “Xin lỗi nhé, mình không thích cậu” của cậu, cũng có thể trực tiếp phán án tử cho một mối quan hệ.

Hạ Du Nguyên đã thấy quá nhiều cô gái ở trước mặt mình trở nên ngượng ngùng, lúng túng, thậm chí trở nên hơi hèn mọn. Điều này cũng khiến cậu sớm hiểu ra một điều, đó là: chỉ cần không chủ động thích ai, thì sẽ không bị tổn thương.

Nhưng cậu đâu có thích dứa mặt xụ, tại sao lời cô nói vẫn khiến cậu khó chịu như vậy?

Cô nói, cậu đang quấy rối cô.

Cô nói, cậu hiện tại không còn tốt đẹp nữa.

Điều này giống như một cú đả kích vào nhân cách của Hạ Du Nguyên, khiến cậu cảm thấy bị phủ nhận từ trong ra ngoài.

Và người phủ nhận cậu lại chính là cô.

Các toà nhà chung cư xung quanh quảng trường nhỏ rất yên tĩnh, giây lát lại có vài ngọn đèn lần lượt tắt. Hạ Du Nguyên ôm túi đồ ăn vặt trong lồng ngực, cô độc đứng một mình trong bóng đêm tối mịt mù, khóe mắt đỏ rực. Đôi khi không kìm được nước mắt, một giọt rơi xuống, nhưng lại bị cậu nâng tay lau lung tung đi.

Hạ Du Nguyên không biết cuối cùng mình đã lê bước như bông về nhà như thế nào. Đêm đó, cậu trằn trọc không ngủ được, tâm trạng rối bời.

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, vùng da quanh khoé mắt và dưới mắt của Hạ Du Nguyên vẫn đỏ hồng, đeo kính cũng không che được, nhìn cái là biết ngay cậu đã khóc. Hạ Du Nguyên không muốn bị mất mặt, cậu đứng trước bồn rửa mặt nhìn vào gương suy nghĩ một lúc, sau đó lục lọi tủ đồ trang điểm của dì nhỏ.

Hạ Du Nguyên không biết dùng loại mỹ phẩm nào có thể che dấu những vết đỏ này, cậu cầm mấy chai mấy lọ lên xem đi xem lại, cuối cùng nhìn thấy chữ “EYE CREAM” trên một chiếc lọ nhỏ màu vàng… kem mắt, nhìn vỏ ngoài là biết dùng cho gì rồi, chắc là dùng cho vùng mắt.

Cậu lấy một lượng lớn kem trắng rồi bôi lên quanh mắt… Quả thật là che được một chút, nhưng cái này dính dính, không tán đều được.

Thôi, đành vậy, nếu ai phát hiện thì cậu sẽ nói mình bị dị ứng, đang bôi thuốc.

Dọn dẹp xong, Hạ Du Nguyên cầm một hộp quà bỏ vào balo rồi đi học.

Sáng nay thi toán, chiều thi chính trị và lịch sử, thi tới mức cậu ngáp mấy cái liền, suýt ngủ gật trong phòng thi.

Nộp bài xong, Hạ Du Nguyên lấy tinh thần, đi tìm Kỳ Ngọc ở phòng thi số 1.

Cách dòng người đổ ra, cậu thấy Kỳ Ngọc và Lý Quỳ Nhất cùng nhau bước ra khỏi phòng thi, vừa đi vừa thảo luận gì đó. Ánh mắt cậu vô thức dừng lại trên người cô gái, nhưng chỉ một giây, sau đó lại chột dạ rời đi. Cuối cùng Hạ Du Nguyên quay người sang hướng khác, tay chống lên lan can hành lang toà nhà dạy học, hệt như đang ngắm hoàng hôn phía chân trời, dáng vẻ bình thản nhẹ nhàng.

Trái lại, Kỳ Ngọc thấy cậu thì gọi một tiếng trước.

“Mày làm gì ở đây?”

Lúc này Hạ Du Nguyên mới quay lại, cậu cố gắng không nhìn sang Lý Quỳ Nhất, giả vờ bâng quơ nói: “Đợi mày thôi.”

Cậu lấy một hộp quà từ trong cặp ra, sau đó đưa cho Kỳ Ngọc: “Tối mai tao không đến được, đây là quà sinh nhật cho mày.”

Kỳ Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lý Quỳ Nhất cũng ngước nhìn cậu.

“Nhà tao có chút việc.” Hạ Du Nguyên úp úp mở mở.

Đây chỉ là một cái cớ… Kỳ Ngọc hiểu, Lý Quỳ Nhất cũng hiểu. Chỉ là Kỳ Ngọc không biết tại sao Hạ Du Nguyên đột nhiên thay đổi quyết định, còn Lý Quỳ Nhất thì đoán được phần nào.

Chắc hẳn là vì chuyện tối qua.

Cô nắm chặt quai cặp, âm thầm cắn môi.

Kỳ Ngọc không truy hỏi xem là chuyện gì, vì nếu Hạ Du Nguyên đã tìm cớ từ chối thì hỏi tới cùng cũng chỉ tự chuốc lấy khó coi, cậu chỉ nói: “Bọn tao đều mong mày có thể tới.”

Cậu ấy cũng mong vậy sao, Hạ Du Nguyên nghĩ.

Cậu lén nhìn Lý Quỳ Nhất, nhưng chỉ thấy cô cụp mắt đứng đó, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, giống hệt như lúc cô nói những lời ấy với cậu tối qua, khiến người khác không thể đoán được cô đang nghĩ gì.

Tim cậu thắt lại.

Thực ra Hạ Du Nguyên rất muốn tham gia sinh nhật, nhưng cậu không biết Lý Quỳ Nhất có còn giận mình không, nhỡ đâu cô cảm thấy không vui vì sự xuất hiện của cậu thì không tốt.

Cậu hy vọng sau khi cô nghe thấy tin cậu không đi sinh nhật sẽ khuyên cậu đến.

Lúc này, Hạ Lạc Di và Châu Sách cũng bước từ phòng thi ra, thấy ba người đứng ở hành lang thì liền tiến lại gần. Châu Sách vòng tay qua cổ Hà Du Nguyên, cười đùa: “Tên chó này, có phải hôm nay mày thi tốt lắm đúng không, định mời bố ăn cơm à?”

Hạ Du Nguyên không có tâm trạng đùa giỡn, cậu dùng cùi chỏ thúc vào bụng cậu ta, gọn lỏn dứt khoát: “Cút.”

Kỳ Ngọc đứng bên giải thích: “Nó nói tối mai có việc nên không thể đi chơi với chúng ta.”

“Hả? Việc gì thế?” Hạ Lạc Di ngạc nhiên, nhìn Hạ Du Nguyên rồi hỏi thẳng.

“Việc nhà.” Cậu lại trả lời qua loa.

Châu Sách rõ ràng không tin: “Nhà mày có việc gì chứ? Không lẽ mày muốn bỏ bọn tao để lén lút hẹn hò với em gái nào đấy à? Đừng có trọng sắc khinh bạn như thế, sinh nhật Kỳ Ngọc một năm chỉ có một lần, khó có biết bao. Mày đi nói với em gái đấy một tiếng, bảo là mày chọn anh em tốt, đợi xong sinh nhật Kỳ Ngọc rồi mày đi xin lỗi em gái sau.”

Hạ Lạc Di nghe Châu Sách nói linh tinh thì bĩu môi, nhưng cũng nói với Hạ Du Nguyên: “Đúng đấy, khó lắm mới tụ tập, cậu không đến thì mất vui.”

Kỳ Ngọc lặng lẽ cụp mắt, nhẹ nhàng phụ họa: “Đúng đấy, đến đi.”

Được một đám người nịnh nọt, Hạ Du Nguyên cũng thấy rất dễ chịu. Cậu chần chừ một chút, ánh mắt lơ đãng như đang phân vân, nhưng khóe mắt vẫn lén dừng trên khuôn mặt Lý Quỳ Nhất.

Cậu cũng, dỗ mình đi chứ.

Cuối cùng, Lý Quỳ Nhất cũng mấp máy môi, giọng nói rất nhỏ như tiếng thở dài: “Đến đi.”

Đôi mắt Hạ Du Nguyên lập tức sáng lên. Cậu sờ mũi như muốn che giấu điều gì đó, nhưng vẫn cố tỏ ra như không có gì, suy nghĩ kỹ lưỡng một lúc rồi nói: “Ồ, vậy được, để mình về xem có thể dời việc kia lại không.”

Châu Sách hiểu rất rõ tính tình của tên này, rất già mồm. Vì vậy cậu ta lập tức ghì cổ Hạ Du Nguyên xuống: “Mày khai báo thật đi, có phải là muốn bọn tao dỗ mày không? Tao nói thật, đừng có mà chó quá…”

Chiều thứ Bảy, sau khi thi xong Địa lý và Sinh học, cuối cùng học sinh cũng được giải phóng. Chuông tan học vừa vang lên, tất cả đều loa ra như những con ngựa thoát cương, như thể không thể chịu nổi thêm giây nào ở trường nữa.

Kỳ Ngọc và mọi người hẹn nhau dưới tòa nhà học, chuẩn bị cùng nhau đi taxi đến nhà hàng.

Tổng cộng sáu người, ba nam ba nữ, không có Hạ Du Nguyên. Cậu nói thực sự có việc, sẽ đến muộn một chút.

Họ gọi hai chiếc taxi, chỉ mất khoảng hai mươi phút là đến nơi. Trước cửa nhà hàng đã có một nhóm người chờ sẵn, thấy họ đến thì niềm nở chào đón.

Một chàng trai mắt nhỏ, đeo kính, dáng người không cao lắm “chẹp” một tiếng: “Trường Liễu Nguyên số 1 bọn mày làm sao thế, chậm quá, bọn tao chờ lâu rồi đấy.”

Châu Sách liền la lên: “Cái gì mà trường Liễu Nguyên số 1 bọn tao, nghe cứ như lúc trước mày không phải là học sinh trường Liễu Nguyên số 1 vậy.”

Người đó tiếc nuối: “Đừng nhắc đến chuyện buồn đó nữa. Trường cũ của tao không cần tao, tao rất đáng thương.”

Chắc là thi trượt trường Liễu Nguyên số 1, Lý Quỳ Nhất nghĩ. Nhưng rồi người đó nheo mắt lại, con ngươi đảo qua đảo lại giữa cô và Chu Phương Hoa, sau đó hỏi: “Cho hỏi ai là tráng sĩ Lý Quỳ?”

Lý Quỳ Nhất duỗi tay vẫy vẫy: “Chào cậu, mình là Lý Quỳ Nhất.”

“Cái tên hay thật! Lý Quỳ Nhất, Lý Quỳ Nhất, Lý Quỳ thi đứng thứ nhất!” Cậu ta đùa cợt, rồi cũng tự giới thiệu: “Chào cậu, mình là Cao Quang.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Cao Quang, đúng là “Highlight” thật.

Sau khi giới thiệu Chu Phương Hoa và những người khác, mọi người cũng coi như quen biết nhau, nói cười hàn huyên đi vào phòng riêng trong nhà hàng.

Đẩy cửa phòng riêng ra, mọi người đều khựng lại. 

Bên trong có một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, rất có khí chất, dáng người hơi gầy, mặc chiếc váy màu tím, nhưng khóe mắt hơi xếch, tạo cảm giác hơi sắc sảo.

Hạ Lạc Di phản ứng đầu tiên, cô nàng mỉm cười bước tới trước: “Cô Trần, cô cũng ở đây à, lâu rồi không gặp cô ở trường.”

Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa liếc nhìn nhau: Có lẽ đây là mẹ của Kỳ Ngọc.

Cô Trần đứng lên, kiềm chế mà nở nụ cười: “Đúng là lâu rồi không gặp.”

Nói xong, bà quay sang nói với những người khác: “Mọi người đừng khách sáo, mau vào ngồi đi.”

Chẳng ai ngờ sẽ có người lớn ở đây nên không tránh khỏi hơi gò bó, mọi người lề mề đi tới bàn tròn lớn rồi nhìn nhau. Mãi đến khi Kỳ Ngọc chọn một chỗ ngồi trước, tất cả mới lần lượt ngồi xuống.

Nào ngờ, cô Trần đột nhiên nói: “Kỳ Ngọc, con ngồi cạnh mẹ đi.”

Mọi người vừa đặt mông ngồi xuống lại bất an đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía Kỳ Ngọc.

Bàn tay buông thõng bên người của Kỳ Ngọc nắm chặt lại, cậu ngừng vài giây rồi chậm rãi đứng dậy, đi đến ngồi cạnh mẹ.

Sau khi ngồi xuống, Kỳ Ngọc nhìn thẳng phía trước, đôi mắt dường như không tập trung, sau đó cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Không khí trong phòng có phần nặng nề, ngay cả Cao Quang thường ngày hay đùa cũng không dám nói gì. Sự hiện diện của phụ huynh đã tạo ra cảm giác áp bách rất lớn, huống chi đây lại là một phụ huynh làm giáo viên, ngồi vào bàn ăn như ngồi vào bàn học, mắt cũng không dám nhìn lung tung.

Cô Trần nói: “Cô đã gọi món rồi, vừa nãy đoán các cháu sắp đến nên đã gọi họ bắt đầu làm, chắc một lát nữa sẽ có đồ ăn. Các cháu đều là bạn của Kỳ Ngọc, đừng khách sáo, cứ ăn uống thoải mái nhé.”

Mọi người cười theo, đáp lại vài tiếng lộn xộn, nói gì mà “Cảm ơn cô, chúng cháu sẽ không khách sáo đâu.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Không lẽ sẽ phải ăn hết bữa cơm trong sự căng thẳng thế này sao?

Lúc này, cô Trần lại quét mắt qua bàn ăn một lượt, cuối cùng dừng lại ở Lý Quỳ Nhất, hỏi: “Cháu là Lý Quỳ Nhất đúng không?”

Lý Quỳ Nhất bất ngờ bị gọi tên, vội gật đầu: “Vâng, thưa cô, cháu là Lý Quỳ Nhất.”

Cô Trần cũng gật đầu: “Nhìn là biết ngay cháu là đứa trẻ thông minh.”

Lý Quỳ Nhất ngượng ngùng nuốt nước bọt: “Cảm ơn cô.”

“Hôm kia…” Cô Trần như đang hồi tưởng điều gì, chậm rãi nói: “Người mời Kỳ Ngọc nhà cô ăn cơm, là cháu đúng không?”

*******

Lời của tác giả:

Mọi người ơi, ai hiểu được cảm giác này không, ai đó đã làm sai nhưng lại cần người khác dỗ dành trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK