• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bồng Bềnh

Kỳ Ngọc chưa bao giờ nói một cách quả quyết như vậy.

Nếu Lý Quỳ Nhất hỏi cậu ta rằng: “Cậu đã chuẩn bị kỹ chưa?” thì nhiều nhất cậu ta chỉ đáp: “Cũng tạm thôi.”

“Cũng tạm thôi” là ba từ thể hiện sự tự tin lớn nhất mà cậu có thể nói về bản thân.

Kỳ Ngọc cho rằng đó là một cách “người khôn giữ mình”. Theo kinh nghiệm mười mấy năm làm học sinh của cậu, dường như mọi người không quá thích những người kiêu ngạo, giống như câu trả lời của Lý Quỳ Nhất vậy, vô hình trung sẽ mang lại cảm giác áp lực… Mặc dù Kỳ Ngọc luôn tự nhủ với bản thân rằng việc người khác ôn tập thế nào không liên quan gì đến mình, nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu vẫn khá căng thẳng.

“Cậu ôn tập thế nào rồi?”

Khi câu này được thốt ra, thật ra chỉ là đang tìm kiếm sự an ủi và đồng cảm. Câu trả lời mà mọi người muốn nghe nhất chính là “Mình ôn không tốt” để xoa dịu trái tim lo lắng bất an của bản thân. Dù là lời nói dối, nhưng ai ai cũng thích nghe.

“Lời nói thật ” trong lúc này lại có vẻ quá thẳng thắn và sắc bén.

Hơn nữa, chuyện thi cử này nọ còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, không ai có thể đảm bảo mình nhất định thi tốt, nếu nói quá chắc chắn, đến lúc đó người khó xử chính là bản thân.

Song Lý Quỳ Nhất dường như không lo lắng về điều này.

Cây bút mực đen xoay mấy vòng trong tay Kỳ Ngọc, cậu nghĩ, lẽ ra cậu nên nhận ra cô là người rất thẳng thắn từ lâu mới đúng, nếu không thì cô cũng sẽ không viết thư cho hiệu trưởng vào ngày thứ hai sau khi trường thực hiện việc chạy bộ, mà cô cũng sẽ không mạnh mẽ đứng ra chất vấn hành vi của giáo viên thể dục khi phát hiện có điều gì đó không ổn.

Lý Quỳ Nhất rất dũng cảm.

Còn cậu, ngay cả dũng khí để đứng cùng một chiến tuyến với cô cũng không có.

“Lạch cạch”, cây bút mực đen trượt khỏi tay, lăn đến dưới ghế của Lý Quỳ Nhất. Lý Quỳ Nhất cúi xuống nhặt bút lên, quay người đưa cho Kỳ Ngọc. Cô không nhịn được mà nghiêng đầu, nói đùa: “Không phải cậu đang căng thẳng đấy chứ?”

Kỳ Ngọc mỉm cười nhận bút, nhưng không trả lời. Một lát sau, cậu ta chọc vào lưng cô, nói: “Cho mình mượn cây bút nhé, bút của mình bị rơi xuống hết mực rồi.”

Lý Quỳ Nhất cảm thấy rất kỳ lạ, một người như Kỳ Ngọc sao có thể chỉ mang một cây bút khi đi thi? Nhưng nhìn lên bàn của cậu ta thì đúng là trên đó chỉ có một cây bút chì tô đáp án, một cục tẩy, và một cái thước tam giác.

Cô thoải mái đưa cả túi bút cho cậu ta: “Cậu tự chọn lấy một cây mà dùng.”

Kỳ Ngọc thấy trên túi bút của cô cũng treo một con nhện lông xù mắt to. Con này giống hệt con treo trên khóa kéo ba lô, chỉ là hơi nhỏ hơn thôi.

Cậu không nhịn được mà vươn tay sờ con nhện.

Xúc cảm cực kỳ mịn màng và mềm mại.

Không hiểu sao, trong lúc thi, Kỳ Ngọc cảm thấy lòng bàn tay ấm ấm, như thể con nhện nhỏ đó để lại nhiệt độ trong tay cậu vậy.

Chín môn thi, kéo dài ba ngày. Sáng ngày thứ hai sau khi kỳ thi kết thúc, Lý Quỳ Nhất hẹn gặp Hạ Du Nguyên ở cổng khu chung cư nhà cậu để chuẩn bị trả lại cái xô rửa bút và tiền đồ nướng.

Cô không chọn cách trả lại ngay tại trường. Sau khi mang xô rửa bút của Hạ Du Nguyên về nhà, Lý Quỳ Nhất sợ bút của cậu ngâm nước lâu sẽ hỏng nên đã rửa sạch hộ, rồi cô phát hiện trên thùng rửa bút có dòng chữ nhỏ: “Của Hạ Du Nguyên, ai động vào là chó.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Ba năm rồi, cậu vẫn ấu trĩ như trước.

Chính vì Hạ Du Nguyên dán nhãn tên lên tất cả đồ của mình nên Lý Quỳ Nhất mới không dám tùy tiện mang nó vào trường, cô sợ bị người khác phát hiện rồi đồn thổi những điều không hay. Gần đây cô cần đặc biệt bảo vệ “danh tiếng” của mình, nhất là trước mặt Trần Quốc Minh, cô nhất định phải làm một học sinh đơn thuần không giả dối.

Hạ Du Nguyên rất đúng giờ, hẹn gặp lúc 6 giờ 10, cậu không lệch một giây.

Cậu ngậm ống hút uống sữa, từ từ thong thả đi tới. Không biết có phải vì cậu quá cao hay không, mà Lý Quỳ Nhất thấy hộp sữa trong tay cậu trông rất nhỏ. “Sột soạt” một tiếng, hộp sữa cạn tới đáy, cậu nhẹ nhàng ném đi, hộp sữa vẽ lên một đường cong hoàn hảo rồi rơi vào thùng rác.

Hạ Du Nguyên đắc ý nhìn cô, nhướng mày như muốn nói: Đẹp chứ?

Lý Quỳ Nhất yên lặng thở dài, giả vờ như không thấy, trực tiếp đưa xô rửa bút cho cậu.

Hạ Du Nguyên nhận lấy, nhưng lại bất ngờ phát hiện tất cả các cây cọ, bảng màu nước, và cả cái xô đều được Lý Quỳ Nhất rửa sạch sẽ. Thật lòng mà nói, cái xô này đã “có tuổi” rồi, cậu tiện tay mang nó đến lớp giúp thôi. Trên bề mặt chiếc xô còn dính nhiều lớp màu, rửa sạch hoàn toàn không phải dễ dàng, chứng tỏ cô đã bỏ công sức để làm sạch nó.

Nếu đây không phải là thích thì còn là gì nữa chứ?

Khóe miệng Hạ Du Nguyên không tự chủ được mà nhếch lên, thậm chí còn mang theo chút ngượng ngùng. Cậu sờ mũi rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lý Quỳ Nhất gật đầu, cảm thấy đúng là trẻ con dễ dạy, lần trước cậu còn không biết nói lời cảm ơn.

Đột nhiên Lý Quỳ Nhất nhớ ra gì đó, cô lấy mấy tờ tiền có mệnh giá khác nhau ở trong cặp ra rồi đưa cho cậu: “Đây là tiền đồ nướng lần trước.”

Vẻ mặt Hạ Du Nguyên lạnh đi, trực tiếp đút tay vào túi: “Không cần.”

“Đã nói là mình mời cậu ăn cơm coi như tạ lỗi còn gì.” Lý Quỳ Nhất vẫn giơ tay đưa tiền: “Nếu cậu trả tiền, chẳng phải mình nợ cậu nhiều hơn sao?”

Thì cứ nợ đó đi, Hạ Du Nguyên nghĩ.

“Có phải cậu cảm thấy để con gái trả tiền là rất mất mặt không?” Lý Quỳ Nhất phỏng đoán nguyên nhân: “Cậu đừng áp lực như thế, mình mời cậu ăn thì mình trả tiền là điều đương nhiên, chuyện này không liên quan gì đến giới tính cả.”

Là nguyên nhân này à? Hạ Du Nguyên nhìn vào đôi mắt trong sáng mà ân cần đó, cậu cũng bắt đầu cảm thấy bối rối hoang mang.

Nhưng Hạ Du Nguyên có thể khẳng định rằng, Lý Quỳ Nhất chắc chắn là đồ ngốc. Đã thích cậu rồi thì đừng có lạnh lùng mà nói chuyện tiền bạc như vậy, cô hoàn toàn có thể nói “Vậy lần sau mình sẽ mời cậu nhé”, chẳng phải thế là có thể tiếp tục hẹn với cậu sao?

Không có kinh nghiệm như này, chẳng lẽ là mối tình đầu?

Mối tình đầu, của dứa mặt xụ.

Ôi, xui xẻo quá, dứa toàn là gai nhọn, ngay cả thịt quả bên trong cũng chua lè chua lét, ai mà chịu nổi chứ? Chỉ có cậu là chí công vô tư, tình yêu vô hạn, sẵn lòng chỉ bảo cô. Giống như nước muối ngâm dứa một cách lặng lẽ vậy, có thể biến thứ mục nát tầm thường thành điều kỳ diệu, khiến cô trở nên thanh ngọt.

Khoan đã, nước muối ngâm dứa?

Ngâm dứa…

Hạ Du Nguyên vội vàng dừng lại dòng suy nghĩ trong đầu, âm thầm xin lỗi: Xin lỗi nhé, mình không cố ý nghĩ đến việc muốn “ngâm” cậu… Chỉ là suy nghĩ lan man quá nhanh thôi.

Lý Quỳ Nhất nhìn vẻ mặt nam sinh trước mặt chuyển từ khó chịu sang ngơ ngác, rồi từ ngơ ngác sang vui sướng, cuối cùng trên mặt và tai cậu lại nhuộm lên màu đỏ nhạt…

Cái quái gì đây? Mình đến để xem cậu đổi sắc mặt hả? 

Thời gian quý báu lắm đấy, đại ca à.

“Cậu lấy hay không lấy đây!” Lý Quỳ Nhất sốt ruột.

Hạ Du Nguyên hồi thần, cậu phát hiện cô lại đang quát mắng như một con sư tử nhỏ cáu kỉnh. Ha, cô mắng cậu, cậu vừa nói gì nhỉ, người này đúng là vừa chua vừa nhiều gai.

Hạ Du Nguyên hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Người thông minh tuyệt đối không thể hành động vì sự hài lòng nhất thời, cậu phải thả câu dài để câu cá lớn, cậu phải bao dung cô, như vậy cô sẽ ngày càng thích cậu, cô càng thích cậu, cậu càng có lợi thế trước cô.

Dứa mặt xụ, cậu xong đời rồi, cậu sẽ càng ngày càng lún sâu  trong vũng lầy thích mình cho mà xem.

“Không cần trả lại đâu.” Hạ Du Nguyên thản nhiên kéo quai cặp, nhìn thoáng Lý Quỳ Nhất, rồi lại nhìn ra xa: “Lần sau cậu mời mình nhé, mình sẽ không giành trả tiền nữa.”

Không ngờ Lý Quỳ Nhất lập tức lắc đầu: “Không được, đó không phải là cách giải quyết tốt. Lẽ ra mình trả lại tiền cho cậu thì không còn nợ cậu gì nữa. Nếu theo cách của cậu, mình phải mời cậu thêm hai bữa nữa mới hết nợ, dù cậu cũng đã mời mình một bữa, sau khi bù trừ thì về tổng thể không có gì khác biệt, nhưng thật ra một bữa nữa đối với mình là chi phí hoàn toàn không cần thiết, cậu hiểu không?”

Lý Quỳ Nhất nói rất nhanh, Hạ Du Nguyên chỉ nghe thấy cô liên tục nói gì đó về “một bữa”, “hai bữa”, rồi mới từ từ hiểu ra cô đang nói gì. Nhưng cậu vẫn không hiểu cái gọi là “chi phí hoàn toàn không cần thiết” là gì.

Có phải ý cô là việc ăn cùng cậu hoàn toàn không cần thiết?

Lý Quỳ Nhất thấy cậu hơi ngớ người thì biết cậu chưa hiểu hoàn toàn, cũng đúng thôi, vừa rồi cô nói quá nhanh. Cô hơi ngượng ngùng, mím môi, lấy ra sự kiên nhẫn như đang giảng bài cho Phương Tri Hiểu: “Mình nói chưa rõ chỗ nào?”

Hạ Du Nguyên không trả lời, kéo tay áo đồng phục nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi, 6 giờ 20 rồi.”

Cậu bước xuống bậc thang vài bước, dáng vẻ chợt mỏng manh trong làn không khí se lạnh của buổi sáng đầu Thu, chiếc cặp sau lưng trông rỗng tuếch, không biết bên trong có đựng gì không. Mặt trời đỏ mọc lên từ cánh đồng bát ngát phía Đông, vừa tròn vừa to, ánh sáng rực rỡ lấp ló trong tầng mây tạo nên cảm giác tịch mịch không tả được.

Cây bạch dương ở xa cũng bắt đầu rụng lá, những cành nhỏ cuối cùng trơ trọi hiện rõ lên trên nền trời.

Người này, lại giận rồi sao?

Đúng là không biết lý lẽ.

Cô có nói sai đâu. Lý Quỳ Nhất nhớ hồi cấp hai, cô và Phương Tri Hiểu cùng nhau đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết nam chính theo đuổi nữ chính nên anh ta đã tặng cô ấy rất nhiều quà, mà nữ chính để không nợ nam chính nên chỉ đành tặng lại những món quà có giá trị tương đương. Phương Tri Hiểu ôm mặt nói ngọt quá ngọt chết mất, còn Lý Quỳ Nhất lại cảm thấy ấm ức thay nữ chính. Mặc dù đứng trên góc độ giá trị mà nói, nữ chính dường như không mất gì, nhưng số tiền mua quà đó vốn dĩ cô ấy không cần phải chi tiêu, cô ấy có thể dùng số tiền đó để mua những thứ mình thích, chứ không phải để đổi lấy quà của nam chính.

Nam chính vì thích nữ chính nên tặng quà cho cô ấy, anh ta cũng thu được giá trị tình cảm; nhưng nữ chính nhận được gì chứ? Lúc đó cô ấy không thích nam chính, mọi thứ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Khi đó Lý Quỳ Nhất nói quan điểm này cho Phương Tri Hiểu  nghe, Phương Tri Hiểu thấy rất có lý, nhưng lại tiếc nuối nhìn cô rồi nói: “Người như cậu, cả đời này chắc phải cô độc đến cuối đời thôi.”

Lý Quỳ Nhất nghĩ, cô độc đến cuối đời thì cô độc đến cuối đời, cô thà chết già còn hơn phải chịu ấm ức… Những thứ cô muốn có thì cô sẽ cố gắng đạt được, những thứ cô không muốn có bị nhét vào tay thì cô cũng sẽ vứt bỏ.

Vì thế, cô nhanh chóng bước tới, theo kịp bước chân của Hạ Du Nguyên rồi đứng ngay trước mặt cậu, sau đó nắm lấy cánh tay cậu, ra lệnh: “Vươn tay ra!”

Hạ Du Nguyên trố mắt nhìn cô, vươn tay ra theo phản xạ.

Một cuộn tiền giấy còn vương hơi ấm rơi vào lòng bàn tay cậu, nhè nhẹ mà đủ màu sắc.

Lý Quỳ Nhất ép Hạ Du Nguyên nắm chặt tay lại, sau đó ngước lên lạnh lùng nhìn cậu, cuối cùng quay người rời đi.

Con nhện nhỏ trên khóa kéo balo của cô đung đưa, đôi mắt to tròn ngây ngô vô tội nhìn cậu. Hạ Du Nguyên biết, cô đã giận rồi.

Gì chứ, cô làm cậu buồn mà không dỗ dành cậu, ngược lại còn tự mình giận dỗi.

Tốc độ chấm bài của giáo viên của Trường Liễu Nguyên số 1 rất nhanh, hai ngày sau, kết quả toàn bộ các môn đã có.

Lý Quỳ Nhất đạt hạng nhất toàn khối ở bảy môn, duy chỉ lọt lưới hai môn là toán và lịch sử.

Bài thi toán lần này không tính là quá khó, nhưng cũng không hề đơn giản, trong khối chỉ có hai học sinh đạt điểm tuyệt đối, đó là Kỳ Ngọc và Hạ Lạc Di. Còn Lý Quỳ Nhất được 149 điểm, cô đang chịu những lời phê bình cực kỳ đau lòng của giáo viên toán trong văn phòng: “Đừng bỏ bước làm bài nữa! Thầy đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy bài này đều được chấm theo từng bước, giáo viên chấm bài nhanh như thế, mỗi câu chỉ lướt trong hai giây, nhìn thấy cái gì, chính là bước làm bài quan trọng đấy! Ba bọn em là top ba của khối, vốn dĩ nên thi đạt điểm tối đa cả, trong ba người này thầy yên tâm về em nhất, nhưng cuối cùng lại là em làm thầy thất vọng…”

Lý Quỳ Nhất nghe tai này lọt tai kia, đầu gật rất đúng mực nhưng trong lòng lại không để ý lắm. Đây không phải chuyện lớn gì, lần sau sửa là được.

Về môn Lịch sử, điểm số của cô đứng thứ năm trong toàn khối.

Thầy dạy Lịch sử của lớp 10A1 là một thầy giáo hơn ba mươi tuổi, đeo kính, trông như trí thức thời dân quốc. Mấy ngày nay ở văn phòng thầy nhận được không ít lời trêu đùa thiện ý, đại khái là bảo thầy tự ngẫm lại mình.

Có lẽ thầy giáo Lịch sử cũng cảm thấy rất buồn, có lần trên đường đi học Lý Quỳ Nhất gặp thầy, cô chào thầy, thầy cười nhưng lại có vẻ không tự nhiên lắm.

Nhưng vị trí đứng đầu khối, cô vẫn giữ vững.

Vị trí thứ hai vẫn là Kỳ Ngọc, vị trí thứ ba là một nữ sinh tên Tần Vi Vi, còn Hạ Lạc Di rớt xuống vị trí thứ tư.

Những điều này đều thuộc về sự biến động bình thường của điểm số, không ai quá để ý, ngay cả Hạ Lạc Di trông cũng không quá bận tâm. Dù sao khi bảng xếp hạng điểm được dán bên cạnh bảng đen, cô nàng vẫn còn đang xem bản đồ sau cho mấy bữ sinh, phân tích vận mệnh các kiểu.

Điều làm Lý Quỳ Nhất cực kỳ ngạc nhiên là, thành tích môn Lịch sử của Chu Phương Hoa đứng nhất khối, còn thành tích môn Chính trị đứng thứ bảy trong toàn khối.

Cô ngạc nhiên là vì hai lần thi thử trước đó, hai môn Chính trị và Lịch sử của Chu Phương Hoa đều thi không tốt, ngày nào cô nàng cũng lo lắng về ba môn Vật lý, Chính trị, Lịch sử.

Đối diện với điểm số này, Chu Phương Hoa cũng hơi lo sợ: “Mình còn không biết mình làm bài thế nào nữa, rất nhiều câu mình không chắc chắn đáp án, kết quả lại đúng hết.”

Phan Quân Manh nói: “Môn xã hội mà, dính chút huyền học cũng bình thường thôi.”

Xếp hạng toàn khối của Chu Phương Hoa đứng thứ ba mươi lăm, tiến được hai bậc, cô nàng vui lên thấy rõ. Nhưng sau khi có kết quả là đến việc đổi chỗ ngồi, theo thứ hạng của cô nàng, muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với Lý Quỳ Nhất e là hơi khó.

Hạng nhất khối, chắc chắn rất được săn đón nhỉ?

Đối với Chu Phương Hoa mà nói, việc kết bạn không phải là chuyện quá dễ dàng, hầu như cô nàng chỉ tiếp xúc với những người xung quanh chỗ ngồi. Bây giờ đã hơn một tháng nhập học, cô nàng còn chưa nói chuyện với nhiều bạn trong lớp.

Chu Phương Hoa rất hy vọng có thể tiếp tục ngồi cùng bàn với Lý Quỳ Nhất, Lý Quỳ Nhất yên lặng, sạch sẽ, tập trung học bài, ngồi bên cạnh cô rất dễ bị cuốn theo, hơn nữa cô có nhiều dũng khí mà Chu Phương Hoa không có.

Nhưng cô nàng không dám nói với Lý Quỳ Nhất, nhờ Lý Quỳ Nhất giữ chỗ ngồi cho mình.

Họ có vẻ khá thân thiết, nhưng lại không hoàn toàn thân thiết, nên lời đề nghị này không dễ nói ra, nhỡ Lý Quỳ Nhất muốn ngồi cùng người khác thì sao?

Mọi người đều đứng ngoài lớp học, Lưu Tâm Chiếu sẽ gọi tên theo thứ tự thành tích, ai được gọi tên thì có thể vào lớp chọn chỗ ngồi mình muốn. Các lớp khác hình như cũng tranh thủ giờ tự học buổi tối để làm việc này, nhất thời tiếng di chuyển bàn ghế vang khắp tòa nhà.

Lý Quỳ Nhất lặng lẽ đứng dựa vào tường, Chu Phương Hoa đứng bên cạnh.

Cô bất ngờ nắm lấy tay Chu Phương Hoa, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với mình không?”

Trong việc kết bạn mới, Lý Quỳ Nhất cũng không nhiệt tình lắm,. Phạm vi giao tiếp của cô nhiều khi chỉ dừng lại ở xung quanh chỗ ngồi. Thay vì phải thích nghi với bạn cùng bàn mới, không bằng tranh thủ giữ bạn cùng bàn cũ, khỏi phải mất công làm quen lại.

Hơn nữa cô cảm thấy Chu Phương Hoa rất tốt, yên lặng, sạch sẽ, luôn cố gắng một cách thầm lặng, sự nhút nhát và rụt rè trong mắt cô nàng không phải là vấn đề đáng nói, đó chỉ là do tính cách mà thôi.

Mắt Chu Phương Hoa sáng lên, mỉm cười gật đầu thật mạnh.

Vẫn là chỗ ngồi bên cửa sổ, bạn cùng bàn cũng vẫn là Chu Phương Hoa, như thế là đủ. Lý Quỳ Nhất không cảm thấy có thay đổi gì quá lớn xung quanh.

Nhưng nào ngờ, Kỳ Ngọc lại ôm một chồng sách ngồi xuống ngay sau lưng cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK