Bạn có từng bao giờ ngưỡng mộ với một người nào đó trong thời học sinh của mình chưa?
Đó là một sự ngưỡng mộ âm thầm, xen lẫn với những ảo tưởng không bao giờ thấy được ánh sáng.
Có lẽ vì cậu ấy giải bài tập một cách dễ dàng; có lẽ vì cậu ấy đẹp một cách tự nhiên; có lẽ vì trong tính cách của cậu ấy có một loại chủ nghĩa anh hùng mà bạn chưa từng chạm tới; hoặc có lẽ chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì một nốt ruồi nhỏ trên khuôn mặt cậu ấy nằm đúng vị trí mà bạn yêu thích… Từ đó về sau, cậu ấy trở thành điểm nhìn vô tình của vô số ánh mắt, trở thành hiện thân của một utopia thời thanh xuân, bạn nhìn dáng vẻ của cậu ấy và xây dựng nên lý tưởng của bản thân trong tâm trí.
Đối với Chu Phương Hoa, Lý Quỳ Nhất chính là người đó.
Có lẽ vì bản thân luôn quá đỗi hiền lành, đôi khi lại chìm trong sự nhút nhát, nên Chu Phương Hoa cảm thấy mình chưa bao giờ chạm tới những góc cạnh của bản thân. Vì vậy cô nàng thích những người dũng cảm và nhiệt huyết.
Cái gọi là “dũng cảm và nhiệt huyết”, chính là ngay thẳng, là kiên cường, là luôn tiến về phía trước vì những điều mình tin tưởng và yêu thích.
Vì vậy, trong khoảng thời gian rảnh rỗi giữa những lần làm bài tập hay trong giờ giải lao trò chuyện cùng nhau, Chu Phương Hoa đều không thể kiềm chế được mà nhìn cô bạn bên cạnh, sau đó tìm kiếm sự sôi nổi bên trong khuôn mặt tĩnh lặng của cô bạn ấy. Cảm giác này giống như… Đối với tất cả mọi người, bạn ấy là mùa Thu lạnh lùng, nhưng đối với bản thân, bạn ấy là mùa Hè rực rỡ.
Vô thức bị cô bạn ấy thu hút, muốn làm bạn với bạn ấy, và âm thầm mong ước một ngày nào đó có thể nhìn thấy bản thân mình qua bóng dáng của bạn ấy.
Nhưng, nhưng…
Chu Phương Hoa khó có thể diễn tả được cảm xúc của mình khi Lý Quỳ Nhất chọn khối xã hội, cảm giác đó dường như còn hơn cả nỗi buồn. Có lẽ có cả sự tiếc nuối, tiếc nuối cho tình bạn, tiếc nuối cho bản thân. Vì sự tiếc nuối này, cô nảy ra một ý nghĩ ích kỷ: cô nghĩ, giá như Trần Quốc Minh có thể thuyết phục được Lý Quỳ Nhất thì tốt biết mấy.
Con người luôn luôn mâu thuẫn như vậy, rõ ràng cô nàng thích nhất là sự kiên định của Lý Quỳ Nhất, nhưng bây giờ, cô nàng lại hy vọng Lý Quỳ Nhất không kiên định như vậy.
Cho đến ngày đi học lại hôm mùng 7, họ cùng đi xem danh sách phân khối. Khoảnh khắc nhìn thấy mình là người cuối cùng trong lớp thực nghiệm khối tự nhiên, những hy vọng ồn ào và sục sôi mong Lý Quỳ Nhất chọn khối tự nhiên trong lòng Chu Phương Hoa bỗng chốc trở về sự tĩnh lặng. Cô nhận ra rằng, nếu Lý Quỳ Nhất chọn khối tự nhiên, thì cô sẽ bị loại khỏi lớp thực nghiệm khối tự nhiên với tư cách “hạng ba mươi mốt”.
Trong lòng liên tục có giọng nói vang lên, chất vấn bản thân: Chu Phương Hoa, hiện tại, mày còn cảm thấy tiếc nuối vì Lý Quỳ Nhất chọn khối tự nhiên nữa hay không?
“… Xin lỗi.” Chu Phương Hoa dựa vào vai Lý Quỳ Nhất, khóc nức nở. Cô nàng cũng không biết tại sao mình khóc, có lẽ vì bản thân mình. Từ lúc đưa ra lựa chọn, cô nàng đã biết, hóa ra cái gọi là “tiếc nuối” của mình, trước lợi ích thực tế thì cũng sẽ bị lấp đầy một cách cưỡng ép.
Mặc dù Chu Phương Hoa biểu đạt ngắt quãng, đứt đoạn, song Lý Quỳ Nhất vẫn hiểu được.
Cô lấy khăn giấy từ túi quần lau nước mắt cho Chu Phương Hoa. Sau khi im lặng một lúc, cô khẽ nói: “Cậu không cần phải xin lỗi mình, khối xã hội là do mình tự chọn, lớp thực nghiệm khối tự nhiên là do cậu tự thi vào. Còn về thứ hạng, chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.”
Chu Phương Hoa chớp chớp hàng nông mi thấm đẫm nước mặt rồi gật đầu, như thể chấp nhận lời an ủi của Lý Quỳ Nhất. Nhưng bản thân cô nàng biết rằng, dù hôm nay Lý Quỳ Nhất có nói gì đi nữa thì cũng không thể an ủi mình. Đây không phải vấn đề của Lý Quỳ Nhất, mà là vấn đề của cô nàng… Chỉ cô nàng mới hiểu được, căn nguyên của nỗi đau khổ nằm ở chỗ cô nàng đã phản bội sự ngưỡng mộ sâu kín dành cho Lý Quỳ Nhất, và nó cũng đồng nghĩa với việc phản bội bản thân trong lý tưởng.
Cô sẽ không thổ lộ cảm xúc ngưỡng mộ này, và Lý Quỳ Nhất cũng sẽ không bao giờ biết được.
“Ôn tập thôi.” Chu Phương Hoa hít hít mũi, cố nặn ra một nụ cười. Lý Quỳ Nhất nhẹ nhàng vỗ lưng cô nàng, nghĩ rằng vừa rồi cô nàng chắc là suy nghĩ quá nhiều, nếu không thì tại sao lại phiền lòng vì những chuyện này cơ chứ?
Hai người ngồi xuống, lấy sách từ trong balo ra của mình ra để học bài. Lý Quỳ Nhất nhanh chóng tập trung vào bài vở, còn Chu Phương Hoa lén nhìn cô một lúc, rồi mới cúi xuống làm bài tập vật lý.
Hai người họ đều là những người có thể ngồi yên một chỗ học tập chăm chỉ suốt cả buổi chiều. Đến khoảng 6 giờ tối, các học sinh lục đục tới lớp để tự học buổi tối. Người đầu tiên đến là một nam sinh mà Lý Quỳ Nhất không quen biết, có lẽ là học sinh mới vào lớp thực nghiệm; khi thấy Lý Quỳ Nhất trong lớp, cậu ta tò mò liếc nhìn vài lần. Lý Quỳ Nhất cảm thấy ngượng ngùng khi tiếp tục ở lại lớp A1, thế là cô bèn nói với Chu Phương Hoa: “Mình về lớp mình để balo đã, rồi mình sẽ xuống cùng cậu đi ăn tối.”
“Ừm, được rồi.”
Lý Quỳ Nhất mang cặp ra khỏi lớp A1, nhưng khi chuẩn bị lên cầu thang, cô gặp Nghiêm Du. Cô nàng đứng đó một mình, chống nạng, dựa vào tay vịn cầu thang. Lý Quỳ Nhất thấy thế thì tưởng Nghiêm Du không thể lên cầu thang, nên tiến lên nói: “Để mình dìu cậu nhé.”
“Không cần đâu.” Nghiêm Du thấy cô, vội vàng xua tay nói: “Mẹ đưa mình tới đây, mẹ đi vệ sinh, mình đang chờ bà ấy.”
Cô nàng dừng một chút rồi ngượng ngùng bổ sung thêm: “Cảm ơn cậu.”
Đúng lúc đó, mẹ của Nghiêm Du đi ra từ phòng vệ sinh, thấy Lý Quỳ Nhất, bà cười hiền hậu và hỏi: “Cháu là bạn học của Nghiêm Du phải không?”
Lý Quỳ Nhất gật đầu, Nghiêm Du cũng giới thiệu: “Cậu ấy là lớp trưởng lớp cháu.”
“Ồ, cháu chính là cô bạn lớp trưởng đó à.” Dường như mẹ của Nghiêm Du nhận ra cô, vẻ mặt khá ngạc nhiên: “Cô nghe Nghiêm Du nói lớp trưởng lớp con bé rất giỏi, lần nào cũng đứng đầu, còn là thủ khoa thành phố kì thi vào 10…”
“Mẹ này…” Nghiêm Du ngượng ngùng ngắt lời.
Lý Quỳ Nhất cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nói: “Cô ơi, để cháu đưa Nghiêm Du lên lớp cùng cô nhé.”
Mẹ Nghiêm Du không từ chối, chỉ tiếp tục khen ngợi Lý Quỳ Nhất, bà khen đến nỗi khiến cô đỏ bừng cả hai tai.
Lý Quỳ Nhất giúp Nghiêm Du cầm gậy, phần lớn trọng lượng vẫn dồn vào mẹ Nghiêm Du. Dù là vậy, Lý Quỳ Nhất vẫn cảm thấy thật khó khăn, huống chi là hai mẹ con Nghiêm Du. Việc leo lên leo xuống như vậy thực sự không tiện chút nào, và ý tưởng về việc chuyển lớp A17 xuống tầng một lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô.
Giá như lớp A17 có thể được chuyển xuống tầng một thì tốt biết bao.
Vất vả leo bốn tầng cầu thang, khi đến lớp học, Nghiêm Du và mẹ cảm ơn Lý Quỳ Nhất một lần nữa. Lý Quỳ Nhất nói “không có gì”, rồi quay lại chỗ ngồi, cho cặp vào ngăn bàn. Mẹ Nghiêm Du sắp xếp chỗ ngồi cho Nghiêm Du xong, sau đó ra về, trước khi đi còn đặc biệt chào tạm biệt Lý Quỳ Nhất.
Lý Quỳ Nhất ngồi trên ghế nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy, cười với Nghiêm Du: “Mình xuống ăn tối đây.”
Sau khi ra khỏi lớp, cô tăng tốc chạy xuống cầu thang. Cho đến khi đuổi theo tới tầng một, cô mới thấy bóng dáng mẹ Nghiêm Du. Lý Quỳ Nhất lập tức gọi một tiếng: “Cô ơi.”
Mẹ Nghiêm Du quay đầu lại, thấy là cô thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cháu muốn bàn với cô một việc.” Lý Quỳ Nhất nuốt nước bọt, nhìn mẹ Nghiêm Du, sau đó nghiêm túc nói: “Lớp bọn cháu ở tầng bốn, việc đi lại không tiện cho Nghiêm Du, vì vậy cháu có một ý tưởng, là đề xuất với trường việc chuyển lớp cháu xuống tầng một. Nhưng trước khi làm đơn, cháu muốn biết ý kiến của Nghiêm Du thế nào. Nếu cậu ấy đồng ý, cháu có thể kêu gọi cả lớp cùng viết đơn đề nghị với trường. Dù không thể đảm bảo 100% sẽ thành công, nhưng cháu sẽ thử hết sức mình.”
Sở dĩ muốn hỏi qua ý kiến của Nghiêm Du, là bởi vì cô không muốn lặp lại tình huống “làm ơn mắc oán” như lần thi diễn thuyết tiếng Anh trước đây.
Dường như mẹ Nghiêm Du không ngờ cô lại chủ động đề nghị giúp đỡ, bà hơi sững sờ, rồi bất ngờ nắm tay Lý Quỳ Nhất, cảm kích nói: “Cháu đúng là một người bạn tốt, Du Du nhà cô may mắn quá. Cháu không biết đâu, vì chân không tiện nên ở trường Du Du còn không dám uống nước, sợ phải đi vệ sinh…”
Tóm lại là cảm thấy đau lòng, mẹ Nghiêm Du nói đến đây thì mắt đã ngân ngấn nước, thở dài rồi nói tiếp: “Nếu lớp học có thể chuyển xuống tầng một thì tốt biết bao, cô thay mặt cả nhà cô cảm ơn cháu.”
“Vâng. Vậy khi về nhà cô hỏi ý kiến của Nghiêm Du nhé, nếu cậu ấy đồng ý, thì cô bảo cậu ấy kết bạn QQ với cháu từ nhóm lớp, rồi nhắn tin nói với cháu một tiếng là được ạ.”
“Được, được.” Mẹ Nghiêm Du liên tục đồng ý, sau đó lại nói nhiều câu cảm ơn nữa rồi mới chào tạm biệt Lý Quỳ Nhất.
Lý Quỳ Nhất nhìn bóng dáng mẹ Nghiêm Du rời đi, rồi lặng lẽ thở phào, khi đang định đi tìm Chu Phương Hoa thì cô bỗng thấy cô nàng đang đứng cách đó không xa nhìn về phía mình. Ánh mắt giao nhau, Chu Phương Hoa bước tới giải thích: “Mình thấy cậu xuống lầu qua cửa sổ, nên ra ngoài đợi.”
Do trao đổi với mẹ Nghiêm Du nên chậm trễ chút thời gian, Lý Quỳ Nhất áy náy: “Xin lỗi, đã để cậu đợi lâu rồi, Có lẽ không kịp đi ăn ở căn tin, bọn mình đi ra tiệm tạp hóa nhé.”
“Được.” Chu Phương Hoa cũng quay đầu nhìn bóng dáng mẹ Nghiêm Du, sau đó nói về chủ đề vừa rồi: “Việc viết đơn cho trường thật sự khả thi sao? Trước đây lớp chúng ta đã viết đơn xin hủy việc chạy thể dục, hình như cũng đá chìm biển lớn rồi.
Lý Quỳ Nhất khoác tay lên cánh tay Chu Phương Hoa, đi về tiệm tạp hóa: “Mình nghĩ rồi, không nên gửi đơn cho hiệu trưởng, mà nên gửi cho Trần Quốc Minh, vừa trực tiếp vừa hiệu quả hơn. Đơn xin hủy việc chạy thể dục bị từ chối cũng có thể hiểu được, vì trường có thể nghĩ chúng ta chỉ muốn lười biếng, nhưng việc xin chuyển lớp không giống vậy, đây là quan tâm thực sự đến học sinh, hơn nữa các thầy cô không phải nói rằng sau kỳ thi tháng có lãnh đạo Sở Giáo dục đến kiểm tra sao? Mình muốn nhân dịp này thuyết phục Trần Quốc Minh, nếu một trường học có thể cung cấp sự quan tâm nhân văn tốt cho học sinh ngoài việc giảng dạy, thì đó cũng là một điểm quảng bá không tồi…”
Khi cô nói, Chu Phương Hoa hơi nghiêng đầu, vừa lắng nghe vừa lén quan sát cô.
Nhìn đi, đây chính là Lý Quỳ Nhất.
Cô ấy có ý tưởng, có chiến lược, và quan trọng hơn cả là cô có một trái tim chân thành như vàng.
Cô nàng thật sự rất quý mến Lý Quỳ Nhất.
“Lý Quỳ Nhất.” Chu Phương Hoa gọi cô.
“Ừm?”
Chu Phương Hoa lấy hết can đảm: “Cậu thực sự là một người rất tốt.”
Lý Quỳ Nhất đột nhiên được khen như vậy thì lập tức lúng túng, không biết phải nhìn đi đâu, cũng không biết phải nói gì, cô chỉ biết cười ngây ngô một tiếng.
Sau khi rẽ vào đường chính, số lượng học sinh đến tự học buổi tối đột nhiên tăng lên, Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa như đi ngược dòng, len lỏi xuyên qua giữa dòng người. Đi vốn dĩ đã rất khó rồi, đột nhiên có một cậu nam sinh cao lớn không biết từ đâu ra xuất hiện chắn đường, họ đi sang trái cậu cũng đi sang trái, họ đi sang phải cậu cũng đi sang phải.
“Đi đâu vậy?” Rõ ràng là người đó cố ý, lười biếng hỏi.
Lý Quỳ Nhất không cần nhìn cũng biết đó là ai, bực bội nói: “Tiệm tạp hóa, sao, có gì à?”
“Ồ, vậy thì tiện thể mua giúp mình một lon Coca.”
“Không giúp.” Lý Quỳ Nhất kéo Chu Phương Hoa đi tiếp.
Hạ Du Nguyên một tờ mười tệ từ trong túi lấy ra, sau đó trực tiếp nhét vào tay cô: “Lon lạnh nhé.” Nói xong thì đút tay vào túi rồi đi mất.
Lý Quỳ Nhất nhìn tờ tiền trong tay, cô còn chưa kịp tức giận thì Chu Phương Hoa vốn tính tình hiền lành đã hung hăng liếc cậu một cái như tróc ra tróc thịt: “Cái đồ xấu xa!”