Tiếng hát trẻ trung mà không sợ hãi, đầy sức cuốn hút, hệt như mở một chai bia lạnh trong ngày Hè. Bọt bia cùng hương lúa mạch tràn ra, bắn khắp mọi góc, không khí tràn ngập hương vị tự do và lãng mạn.
Giống như đang tham dự một buổi hòa nhạc, các bạn học phía dưới vẫy tay theo nhịp điệu. Đến đoạn điệp khúc, nhiều người chẳng kiêng nể gì mà hát theo, khiến các giám khảo ngồi hàng đầu liên tục quay đầu lại.
“Baby you light up my world like nobody else
The way that you flip your hair gets me overwhelmed
…”
Giữa tiếng ồn ào xung quanh, Lý Quỳ Nhất lại chìm vào yên lặng.
Cô nhớ lại, tiết cuối cùng mỗi chiều thứ Sáu luôn là tiết sinh hoạt lớp, nhưng Lưu Tâm Chiếu rất hiếm khi dài dòng nói mấy đạo lý lớn. Sau khi dặn dò những việc cần thiết, Lưu Tâm Chiếu thường để thời gian đó cho các học sinh cùng xem video như “Tin tức tuần san”, “Đại hội nghe viết chữ Hán Trung Quốc”, hoặc đôi khi là các bộ phim điện ảnh như “Kiêu hãnh và định kiến”, “Dàn đồng ca”.
Lưu Tâm Chiếu nói về lý do làm điều này mà như đang nói đùa: “Đợi khi các em trưởng thành rồi nhớ lại ba năm cấp ba, các em sẽ không nhớ mình đã học được gì, mà chỉ nhớ những buổi tối mất điện, món thịt kho tàu cực ngon ở căng tin và cả những bộ phim cả lớp đã cùng xem, đó chính là thứ mà sau này được các em gọi là ‘thanh xuân’.”
Thật sự là như vậy sao? Hiện tại Lý Quỳ Nhất còn chưa biết.
Chỉ là, cô nhớ ánh mắt sâu thẳm của chàng trai trên sân khấu nhìn cô.
Không sợ hãi, nóng bỏng và chân thành.
Dù cô không biết vì sao lại có ánh mắt ấy, nhưng cô cảm thấy, một ngày của nhiều năm sau, khi cô cũng hoài niệm lại tuổi thanh xuân của mình, cô chắc chắn sẽ nhớ khoảnh khắc này, nhớ bài hát này, và nhớ đôi mắt sáng rực rỡ đó.
Cho nên, người này thật vô lý. Rõ ràng chỉ làm mấy chuyện không đâu, nhưng thế mà lại khiến bạn khắc sâu hình ảnh của cậu vào ký ức thời gian.
Lý Quỳ Nhất không nhịn được nhếch môi, hừ, đúng là kẻ vô lại.
Bài hát tới phần kết, không khí trong phòng hội trường cũng đạt đến đỉnh điểm. Có lẽ vì tạm thời thoát khỏi biển bài vở, mọi người như được giải tỏa nên lại càng lúc càng lớn tiếng hát mấy câu điệp khúc cuối cùng.
Hạ Du Nguyên lại “lập cú đúp”, cậu vừa hát vừa bước tới hàng ghế giám khảo. Khi tiếng guitar véo von sắp ngừng, cậu đưa câu hát cuối cùng cho Trần Quốc Minh.
Trần Quốc Minh: “…”
Em chỉ nhằm vào mỗi mình thầy để làm khó đấy à?
Trần Quốc Minh không biết hát bài này, thế là thầy vội vàng đứng dậy rồi đưa tay đẩy ra từ chối khiến cả khán giả phía dưới cười như nổ tung.
Hạ Du Nguyên thu lại micro, sau đó nhìn chằn chằm Trần Quốc Minh bằng ánh mắt đầy tình cảm. Cậu hát câu cuối cùng bằng giọng trong trẻo, mang theo sự kiên định dũng cảm tiến lên, hệt như có thể vượt qua mọi trở ngại.
Tiếng hét vang lên khắp khán phòng.
Hạ Du Nguyên trở lại giữa sân khấu, đặt micro vào giá rồi cúi chào cùng Trương Sấm. Trần Quốc Minh ngồi xuống ghế, mặt mày như nhân sinh này không còn gì nuối tiếc. Thầy chỉ mong sau này khi dạy dỗ học sinh, sẽ không có ai đột nhiên nhớ đến cảnh này mà cười phá lên.
Tên tuổi lừng lẫy một đời của chủ nhiệm khối là thầy thế là tiêu tan, ôi!
Tiếp theo là phần hỏi đáp tự do. Các giám khảo thường không làm khó học sinh, chỉ hỏi những câu rất đơn giản, như môn học yêu thích, môn thể thao yêu thích, thần tượng trong lòng,… Giám khảo hỏi Hạ Du Nguyên là một cô giáo lớn tuổi trông rất hiền từ, khuôn mặt cô đã mỏi nhừ vì cười, cô híp mắt hỏi hai câu: một là lý do cậu chọn bài hát này, hai là chia sẻ về món ăn yêu thích của cậu.
Câu hỏi đầu tiên, Hạ Du Nguyên trả lời rất nghiêm túc, nói muốn thông qua bài hát này khuyến khích mọi người tự tin hơn, sống thật với bản thân. Cô giáo nghe xong thì không ngừng gật đầu tán thưởng.
Nhưng câu trả lời cho câu hỏi thứ hai của cậu lại khiến mọi người được mở rộng tầm mắt…
Hạ Du Nguyên nói món ăn yêu thích nhất là McDonald’s.
Cô giáo thắc mắc hỏi tại sao.
Cậu nói, ở nhà mọi người nấu ăn rất tệ nên hồi nhỏ cậu gầy như giá đỗ. Bây giờ cậu cao lớn, đẹp trai thế này là nhờ ăn McDonald’s.
Cô giáo đẩy gọng kính: “…”
Nghe như không thật nhưng cậu lại nói hết sức nghiêm túc.
Lý Quỳ Nhất mỉm cười nhẹ, thấy không, người này đúng là kẻ cà lơ phất phơ, bày hết trò này đến trò khác.
Phương Tri Hiểu đột nhiên quay đầu lại, kiên định nhìn cô rồi đề nghị: “Trưa nay cùng đi ăn McDonald’s nhé?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Người tiếp theo diễn thuyết sau Hạ Du Nguyên là Hạ Lạc Di.
Cô nàng khác biệt hoàn toàn so với những người khác, không chọn hát hay đọc thơ mà mang đến một màn trình diễn lồng tiếng xuất sắc cho đoạn phim “Nàng tiên cá” của Disney. Đến lúc này mọi người mới hiểu vì sao cô nàng lại mặc chiếc váy xanh lục lam, chiếc váy này rất giống chiếc đuôi cá đẹp đẽ của Ariel.
Thiếu nữ tươi tắn mà xinh đẹp, khiến nàng tiên cá trở nên sống động, tiếp nối tốt bầu không khí được Hạ Du Nguyên đã khơi dậy.
Nhưng, khi Nghiêm Du là thí sinh cuối cùng được dìu lên sân khấu, bầu không khí trong hội trường lập tức trở nên lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo mang theo cảm xúc này thật sự khiến người khác khó xử, chắc chắn đã tạo ra áp lực cực lớn cho Nghiêm Du. Cô bạn mang đến một bài thơ tiếng Anh, có thể nghe ra được dây thanh âm của Nghiêm Du đang căng cứng, giọng nói không còn tự tin, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào khán giả phía dưới.
“Phục luôn, đây gọi là gì nhỉ, bạo lực lạnh à?” Phương Tri Hiểu cực kỳ tức giận.
Lý Quỳ Nhất nhìn cô gái trên sân khấu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót, vì cô đã đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà cảm nhận được sự bất lực hoàn toàn bị chi phối và kiểm soát. Vì cơ thể Nghiêm Du đặc biệt nên được mọi người mặc nhiên thương hại, nhưng cũng vì được thương hại quá mức mà phải chịu đựng sự nghi ngờ vô căn cứ. Trong suốt quá trình này, dường như Nghiêm Du không có quyền nói “không”, cô nàng trở thành đối tượng bị xem xét trong cuộc chiến tâm lý đầy biến động của mọi người. Không ai chú ý rằng khi Nghiêm Du tham gia cuộc thi này thì điều cô ấy muốn có được liệu có phải là lòng thương hại ban đầu hay không.
Bài thơ tiếng Anh rất dài, dưới áp lực lớn như vậy mà Nghiêm Du vẫn đọc rất trôi chảy, không bị vấp, chắc chắn là đã luyện tập rất nhiều lần.
Cho nên, điều cô ấy muốn có lẽ không phải là lòng thương hại, phải không?
Kết thúc tất cả các tiết mục biểu diễn, mười thí sinh lọt vào vòng chung kết lại một lần nữa lên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu công bố kết quả. Không chỉ thí sinh hồi hộp mà các bạn học phía dưới cũng đồng loạt ngồi thẳng lên, dỏng tai nghe, dường như rất muốn biết liệu cuộc thi này là sự đồng cảm chiến thắng thực lực hay là thực lực chiến thắng sự đồng cảm.
“Giải ba của cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh lần này thuộc về… bạn Hạ Du Nguyên lớp 10A12!”
“Hả…?” Phía dưới lại vang lên một loạt tiếng nghi ngờ chất vấn.
“Cuộc thi là cuộc thi, tại sao phải chú ý đến các yếu tố khác, không nên tập trung vào thực lực của thí sinh sao?”
“Đúng vậy, nếu thế thì tất cả mọi người đều không thi nữa, cùng nhau thể hiện cái thảm thương của mình đi.”
Người dẫn chương trình tất nhiên nghe thấy những tiếng bất mãn này, nhưng chỉ có thể kiên trì tiếp tục công bố kết quả: “Giải nhì của cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh lần này thuộc về… bạn Nghiêm Du lớp 10A17!”
Phía dưới lập tức vang lên những tiếng huýt sáo, xen lẫn vài tiếng vỗ tay lác đác. Nghiêm Du nắm chặt tay, im lặng cụp mắt.
Hạ Lạc Di không phụ lòng mong đợi của mọi người mà giành giải nhất.
Khi người dẫn chương trình công bố kết quả của cô nàng, các bạn học như cố tình vỗ tay thật to để thể hiện rằng đây mới là kết quả danh xứng với thực lực trong lòng họ.
“Thật là đáng thương.” Phương Tri Hiểu nhăn mặt nói: “Có lẽ người ta cũng phải dồn hết dũng khí mới tham gia cuộc thi này, giờ kết quả lại là trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Không biết các giám khảo nghĩ gì nữa, họ sẽ không cảm thấy cho điểm cao là một sự khích lệ đối với Nghiêm Du chứ?”
“Có lẽ vậy.” Lý Quỳ Nhất lặng lẽ thở dài. Thật ra, điểm số của Nghiêm Du trong vòng thứ hai thấp hơn Hạ Du Nguyên một chút, có thể thấy các giám khảo cũng nhận ra rằng cho điểm quá cao sẽ gây ra sự phẫn nộ. Nhưng các thầy cô vẫn không nỡ hạ điểm của Nghiêm Du xuống, dẫn đến tổng điểm cuối cùng của Nghiêm Du vẫn cao hơn Hạ Du Nguyên.
Chu Phương Hoa nhỏ giọng nói: “Nếu là mình, có lẽ cả đời này không dám lên sân khấu nữa.”
Trên sân khấu, ba học sinh đoạt giải đang nhận giấy chứng nhận và chụp ảnh, song bầu không khí rất kỳ lạ. Hạ Lạc Di dù giành giải nhất nhưng không dám cười, cô nàng sợ một biểu cảm bất cẩn của bản thân sẽ làm tổn thương người bên cạnh, biểu cảm trên mặt cô nàng vừa lạnh nhạt vừa khiêm tốn; Nghiêm Du càng không thể cười nổi, thậm chí cô bạn còn không muốn giải thưởng này, nhưng cũng không đủ can đảm để lên tiếng từ chối; chỉ có người giải ba là Hạ Du Nguyên lại trông có vẻ vui vẻ, dù cậu không cười nhưng vẻ mặt lại thản nhiên phô trương, như thể rất hài lòng với vị trí này.
Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố có thể rời khỏi hội trường, các học sinh như nước thủy triều, ùn ùn đổ ra cửa chính của hội trường.
Hạ Lạc Di và Hạ Du Nguyên xuống sân khấu, ra ngoài bằng cửa sau không có nhiều người. Bên ngoài không như bên trong, không khí lạnh buốt, Hạ Lạc Di chỉ mặc mỗi chiếc váy, vừa ra cửa đã hít một hơi lạnh, ôm lấy đôi tay trần rồi khẽ run lên.
“Cậu không mang áo khoác à?” Hạ Du Nguyên liếc nhìn cô nàng.
Hạ Lạc Di ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Không mang, mình mà tự mang thì làm sao mượn của cậu được?”
Mí mắt Hạ Du Nguyên giật giật: “…”
Cậu cảm thấy mình bị trêu chọc một cách công khai.
Yết hầu không tự chủ được mà khẽ lăn lên lăn xuống, Hạ Du Nguyên quay đầu che đi. Cậu cởi áo khoác đồng phụ rồi ném vào lòng cô gái: “Lần sau đừng có mà tính kế với mình.”
Hạ Lạc Di cười khẽ, cô không mặc áo khoác đồng phục mà chỉ thò tay vào hai ống tay áo. Áo khoác vương vấn hơi thở của cậu, trong trẻo mà sạch sẽ, rất rộng mà cũng rất ấm áp, vải áo cọ xát vào da thịt, gây ra cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Nhưng người cho mượn áo khoác thì đã bước đi mấy bước xa, sau đó rẽ vào con đường dẫn ra cổng trường.
Hạ Lạc Di nhìn theo bóng dáng cao gầy đó rồi nhất quyết gọi cậu lại: “Để chúc mừng cậu đạt giải, mình mời cậu ăn McDonald’s nhé.”
Nam sinh dừng bước, quay lại, sau đó nhíu mày, thấy vô lý: “Không phải cậu cũng đạt giải sao?”
Hạ Lạc Di bước đến trước Hạ Du Nguyên rồi ngước nhìn thẳng vào cậu: “Ừ nhỉ, vậy thì cậu mời mình ăn McDonald’s đi.”
“…”
Hạ Du Nguyên quay mặt đi, lơ đãng nói: “Để lần sau đi, hôm nay Trương Sấm bận rồi.”
Chẳng dễ gì mới có ngày cuối tuần, vốn dĩ Trương Sấm phải ở bên cạnh bạn gái, kết quả lại bị ép kéo vào hỗ trợ diễn, cậu ta tức giận mắng đồ chó Hạ Du Nguyên không phải người. Cuộc thi còn chưa kết thúc, Trương Sấm đã lén chuồn ra khỏi phòng hội nghị để đi hẹn hò với bạn gái.
“Mình mời cậu ăn, cậu quan tâm Trương Sấm có bận hay không làm gì?” Hạ Lạc Di rõ ràng không muốn bỏ qua, lời nói cũng thẳng thắn hơn: “Chúng ta không thể đi ăn riêng sao?”
Hạ Du Nguyên ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, hít nhẹ mũi: “Không hay đâu, hai người đi ăn McDonald’s cùng nhau thì mờ ám lắm.”
Hạ Lạc Di: “…”
Mượn áo khoác đồng phục thì cậu không thấy mờ ám, mà đi ăn McDonald’s lại mờ ám sao?
Nhưng trong suy nghĩ của Hạ Du Nguyên, áo khoác đồng phục là thứ cậu có thể cho ai mặc cũng được, kể cả nếu thầy Trần Quốc Minh thấy lạnh thì cậu cũng sẽ cho mượn. Nhưng đi ăn McDonald’s thì khác, thực sự là rất mờ ám.
Trước đây, dì nhỏ của cậu, tức là Hạ Thu Minh, đi gặp đối tượng xem mắt. Người đó mời dì đi ăn nhưng lại keo kiệt chỉ mời ăn McDonald’s, hơn nữa còn chọn phần ăn rẻ nhất. Hạ Thu Minh cố nhịn không giận tại chỗ, nhưng sau khi về đến nhà thì không nhịn được mà chửi rủa một trận. Hạ Du Nguyên nghe xong thì nói: “Thế thì tốt mà, mời dì ăn McDonald’s. Ấy, rất có phong cách đấy.”
Hạ Thu Minh cạn lời, gõ vào đầu cậu rồi hung dữ nói: “Sau này con dám mời bạn gái đi ăn McDonald’s thử xem!”
Hạ Du Nguyên không phục, lập tức quyết định sau này sẽ mời bạn gái đi ăn McDonald’s, hơn nữa phải ăn hết tất cả các món trong thực đơn.
Vậy nên… đúng là khá mờ ám nhỉ?
“Thôi, nếu cậu thấy mờ ám thì cậu tự đi ăn McDonald’s của cậu đi.” Hạ Lạc Di cảm thấy Hạ Du Nguyên chỉ đang kiếm cớ, mà cớ lại còn rất tệ. Cô kiềm chế cảm xúc, giọng điệu trở nên lạnh nhạt: “Áo khoác mình sẽ trả cậu vào buổi tự học tối, giờ mình thực sự khá lạnh.”
Nói xong, cô nhón chân nhìn về phía đám đông học sinh đang ùa ra từ phòng hội trường.
Hạ Du Nguyên chân dài, cậu nhìn theo ánh mắt của Hạ Lạc Di. Chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu đã thấy Lý Quỳ Nhất và hai người bạn của cô đang đi trong đám đông, vừa đi vừa nói chuyện, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
Mặt lại xụ hơn rồi kìa. Cô chủ Dứa à, cẩn thận kẻo bị bắt tới McDonald’s làm món Dứa Angus bò dày đó!
Cậu âm thầm cong khoé môi.
Khi nhóm Lý Quỳ Nhất đến gần hơn, Hạ Lạc Di vẫy tay: “Lý Quỳ Nhất, bên này!”
Ba người Lý Quỳ Nhất cùng ngẩng đầu lên, sau khi thấy Hạ Lạc Di và Hạ Du Nguyên, cả đám ngạc nhiên nhìn nhau rồi băng qua đám đông đi đến chỗ hai người họ.
“Đang chờ bọn mình sao?” Lý Quỳ Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.” Hạ Lạc Di cười mỉm: “Các cậu định đi ăn trưa phải không? Đi cùng nhé.”
Lý Quỳ Nhất gật đầu, nói: “Được thôi, bọn mình định đi ăn McDonald’s, được chứ?”
Hạ Lạc Di: “…”
“Phụt…” Hạ Du Nguyên không nhịn nổi mà thoáng bật cười, sau đó nhìn Lý Quỳ Nhất, trong đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra vẻ giễu cợt đầy đắc ý. Cậu có đủ lý do để tin rằng, dứa mặt xụ chọn đi ăn McDonald’s là vì cậu.
Nhìn xem, cô thực sự thích cậu.
Dù ngoài miệng cô đối xử với cậu không tốt, nhưng hành động thì rất chân thành đấy.
Cửa hàng McDonald’s gần trường nhất nằm trong một trung tâm thương mại, chỉ mất mười lăm phút đi bộ. Trên đường đi, Hạ Du Nguyên nói hôm nay cậu đạt giải, tâm trạng tốt nên sẽ mời mọi người. Hạ Lạc Di nói sẽ cùng cậu mời, nhưng Hạ Du Nguyên từ chối, nói McDonald’s là địa bàn của cậu, người khác không được xen vào.
Lý Quỳ Nhất không nhịn được hỏi: “Cậu thực sự thích ăn McDonald’s à?”
“Đúng vậy.” Hạ Du Nguyên nhướn mày, bộ dạng đương nhiên.
Được thôi.
Lý Quỳ Nhất còn tưởng rằng cậu nói thích ăn McDonald’s trên sân khấu là vì không biết cách nói các món ăn khác bằng tiếng Anh, nên đành bịa ra một món đơn giản.
Không ngờ lúc này, Phương Tri Hiểu nãy giờ không nói gì lại lạnh lùng liếc nhìn áo khoác đồng phục trên người Hạ Lạc Di, giọng điệu bình thản: “Mình cứ tưởng món cậu thích nhất là Dứa chứ.”
********
Lời của tác giả:
@McDonald’s: Trả tiền đi!