“Lý thiếu gia, chúng ta không ăn cơm nữa sao?”
“Ăn cái rắm ấy mà ăn, tức cũng đủ no rồi.”
...
Sau khi Lý Vinh Thành bỏ đi.
Bạch Vi lo lắng hỏi: “Vương Đằng ca, ngươi muốn đánh nhau với hắn thật à?”
Vương Đằng còn chưa nói gì, Dư Hạo đã nói trước: “Võ đạo tranh chấp, nếu đã đáp ứng thì nhất định phải đánh, đây là quy tắc.”
“Tiểu Hao Tử, ngươi nói vậy là sai rồi!” Vương Đằng đột nhiên cười nói.
Dư Hạo nghi hoặc nhìn hắn.
Vương Đằng mới nói: “Quy tắc là do con người đặt ra, muốn tuân thủ quy tắc này hay không thì còn tùy thuộc vào bản thân, chỉ cần không trái với lòng là được.”
Dư Hạo nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn không hiểu nổi ý hắn là sao.
“Vương Đằng ca, vậy ngươi có chắc là mình đánh thắng được Lý Vinh Thành không?” Hứa Kiệt hỏi.
“Không chắc chắn, ta sẽ đáp ứng sao?” Vương Đằng cười hỏi ngược lại.
“Được rồi, đừng lo lắng, ngồi xuống ăn cơm xong đã, sau đó trở về nghỉ ngơi, chuyện sau khi tan học thì tan học xong hãy nói.”
“Sau khi tan học các ngươi đánh nhau, chúng ta cũng muốn đi cùng.” Bạch Vi nói.
“Ok!”
Ba tiết buổi chiều lần lượt là Vật Lý, Số Học, Sinh Học.
Mỗi một tiết học, giáo viên và bạn học đều rớt ra không ít bong bóng thuộc tính, khiến thuộc tính môn văn hóa của Vương Đằng lại tăng lên.
Hắn hoàn toàn chẳng bận tâm tới việc giao đấu với Lý Vinh Thành, nên làm gì thì làm đó.
Cả ngày, Vương Đằng dạo chơi trong đại dương kiến thức, đến tận năm rưỡi tan học vẫn có chút chưa thỏa mãn.
Hắn cảm giác kiếp trước nhất định là mình bị cái danh cậu ấm cô chiêu kéo chân.
Nếu không nhất định hắn sẽ là một học sinh giỏi cuồng học tập.
May là mặc dù kiếp trước đã bỏ lỡ, nhưng kiếp này vẫn còn cơ hội.
Bắt đầu từ hôm nay, nhất định phải làm một học sinh giỏi ba tốt phát triển toàn diện cả về đạo đức, trí tuệ lẫn thể chất.
Nghĩ vậy, nhất thời Vương Đằng cảm giác khăn quàng đỏ trước ngực mình càng thêm rực rỡ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, học sinh toàn trường từ trong lớp ùa ra, Vương Đằng chẳng có gì để thu dọn, ném sách vở vào ngăn kéo là xong việc.
Sau khi hội họp với đám người Hứa Kiệt, Bạch Vi.
Bốn người kết bạn đi về hướng sân vận động.
Không giống Vương Đằng vẻ mặt ung dung, chẳng chút lo lắng, ba người Hứa Kiệt Bạch Vi không ngừng trao đổi ánh mắt, muốn nói lại thôi.
Bạch Vi lấy dũng khí, cười cười với Vương Đằng, nói: “Vương Đằng đại ca, hay là chúng ta đi ăn trước đi, ăn no rồi mới có sức đánh.”
“Phải đó, phải đó, không bằng đi ăn cơm trước đi.”
“Tên Lý Vinh Thành kia rảnh rỗi như vậy, để hắn đợi thêm lúc nữa cũng chẳng sao đâu.”
“Biết đâu hắn cũng đi ăn cơm rồi.”
Hứa Kiệt và Dư Hạo cũng gật đầu phụ họa theo, ba người ngươi một lời ta một câu.
“??”
Vương Đằng cạn lời nói: “Mới ăn cơm xong không nên vận động, sẽ sa dạ dày.”
“Hả!”
Ba người lập tức kịp phản ứng lại, dường như đã đưa ra một đề nghị rất ngu.
“Được rồi, các ngươi không cần lo lắng, mặc dù Lý Vinh Thành là Võ Đồ cao cấp nhưng hắn không phải đối thủ của ta đâu.” Vương Đằng đương nhiên nhìn ra được lo lắng của họ bèn an ủi.
“Vương Đằng ca, chẳng nhẽ ngươi không phải Võ Đồ trung cấp mà là Võ Đồ cao cấp?” Dư Hạo khiếp sợ nói.
Vương Đằng gật đầu.
Trong lòng ba người không khỏi sốc nặng.
Võ Đồ cao cấp!!
Vương Đằng là Võ Đồ cao cấp thật!!
Mặc dù sớm biết Vương Đằng là Võ Đồ, nhưng Võ Đồ cao cấp và Võ Đồ trung cấp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Võ Đồ cao cấp có thể dự thi võ đạo chuyên nghiệp, trở thành võ giả trong tương lai gần như là điều chắc chắn, đến lúc đó chênh lệch giữa bọn họ và Vương Đằng sẽ càng ngày càng lớn.
Thật là khó tin!
Một người bạn bằng tuổi với mình, hơn nữa còn là một người bạn bằng tuổi bình thường vô cùng quen thuộc với mình, vốn tưởng ai cũng giống ai, kết quả đối phương lại một bước lên mây.
Đã hứa sẽ ăn chơi phè phỡn cùng nhau, vậy mà ngươi lại lén lút phấn đấu một mình!
Nhất thời, những cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng mấy người.
Không lâu sau, bốn người đã đến sân vận động.
Trường nào cũng rất coi trọng những học sinh luyện võ, mỗi trường đều sẽ dành riêng ra một tầng trong sân vận động để làm sân huấn luyện cho bọn họ.
Sân vận động, tầng hai.
Lý Vinh Thành khoanh tay đứng dựa vào tường, dáng vẻ chờ đến sốt ruột.
Viên Chính Hoa đứng cạnh hắn lại cầm hết nước rồi khăn, trông cực kỳ chân chó.
Hứa Kiệt nhìn thấy bộ dạng này của hắn bèn nổi giận.
Tiểu tử này không thích làm người mà lại cứ thích đi làm chó cho người ta.
“Cuối cùng ngươi cũng tới rồi.” Lý Vinh Thành quay đầu, hai mắt hơi híp lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Lý thiếu gia tới sớm thế, không phải là trốn học đấy chứ?” Vương Đằng trêu chọc.
“Bớt xàm đi, ta dùng đao, ngươi dùng vũ khí gì, tự chọn đi.” Lý Vinh Thành sốt ruột nói.
“Giống ngươi thôi, dùng đao là được rồi!”
Vương Đằng đi tới một bên, lấy xuống một thanh trường đao tiêu chuẩn từ trên giá vũ khí.
Lưỡi đao không tính là dày rộng, thân đao hơi dài, hơi giống với “Đường đao” kiếp trước.
Ước lượng thì thấy hơi nhẹ.
Hắn âm thầm lắc đầu, xem ra phải tìm thời gian đi làm một thanh vũ khí rồi.
Dùng tạm vậy!
Vương Đằng lấy đao, đi tới đối diện Lý Vinh Thành.
Hứa Kiệt và Bạch Vi thấy bọn họ đều sử dụng vũ khí, sắc mặt lập tức trắng nhợt: “Sao lại sử dụng vũ khí rồi, nhỡ bị thương thì làm sao?”
“Các ngươi nghĩ gì vậy, đây là võ đấu chứ không phải trò chơi gia đình đâu.” Dư Hạo hít một hơi thật sâu, nói.
Dù nói vậy nhưng suy cho cùng hắn mới vừa trở thành Võ Đồ sơ cấp không lâu, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy trận chiến kiểu này.
“Vương Đằng, thực lực của ngươi quả thực không yếu, chắc cũng đạt tới trình độ Võ Đồ cao cấp rồi nhỉ.”
“Nói thật ta rất ngạc nhiên, mọi người đều nhìn nhầm rồi, ngươi giấu kỹ đấy.”
“Nhưng so đao với ta, không biết là ai cho ngươi tự tin vậy?” Lý Vinh Thành có phần khinh thường.
Mười lăm tuổi hắn bắt đầu luyện võ, chỉ mất ba năm hắn đã trở thành Võ Đồ cao cấp, hơn nữa ba năm này hắn chỉ luyện đao, đao pháp cơ sở sớm đã đạt đến đại thành.
Thế nên, hắn có tư cách để tự kiêu!
Đồng thời hắn cảm thấy buồn cười khi Vương Đằng dám động đao trước mặt hắn.