Chàng trai nở một nụ cười trên môi: “Yên tâm đi, ta nói được làm được, một võ giả như ta dù sao cũng không đến nỗi phải lừa gạt một Võ Đồ hèn mọn như ngươi đâu.”
“Món đồ kia ta đang để ở…”
Vương Đằng bước đến cách chàng trai khoảng ba thước, ánh mắt sắc lại, chân giẫm một cái thật mạnh, đột ngột xông tới một cách hung hãn.
Nụ cười trên mặt chàng trai kia bỗng nhiên trở nên dữ tợn!
“Ranh con chết tiệt, biết chắc ngươi sẽ không thành thật, ta đã sớm có phòng bị với ngươi, chút tâm tư quỷ quyệt này làm sao có thể qua mắt được ta chứ.”
“Chỉ là một tên Võ Đồ kém cỏi!”
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến khoảng cách chênh lệch giữa võ giả và Võ Đồ!”
Chàng trai tung một cú đấm về phía của Vương Đằng, nắm tay được bao trùm bởi một tầng nguyên lực màu vàng, cảm giác có luồng sức mạnh dày đặc và nặng nề đang xuyên qua.
Vương Đằng vung trường kiếm lên.
Kiếm pháp cơ sở cấp nhập vi!
Lúc xuất kiếm lại không hề vận dụng bất kỳ nguyên lực nào.
Vậy mà ngay lúc trường kiếm và cú đấm của đối phương va vào nhau, một luồng nguyên lực nóng rực tràn đầy như nổ tung bộc phát ra.
Ầm!
Hai người chạm vào nhau, phát ra một tiếng ầm lớn.
Vương Đằng dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, còn đối phương thì xem hắn ta là một Võ Đồ, nên chỉ tùy ý xuất ra một chiêu tấn công.
Cao Hạ Lập Phán!
Xèo!
Cơ bắp bị cắt đứt, xương cốt bị chém đứt, máu phun trào văng tung tóe khắp nơi.
Tiếng kêu thảm thiết của chàng trai cũng vang lên theo.
“Á!”
Một cánh tay bị Vương Đằng chém đứt.
Chàng trai mới vừa phút chốc trước còn rất tự tin, giống như nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, lúc này sắc mặt lại trở nên trắng bệch, gương mặt bởi vì đau đớn mà nhăn nhó, nét mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc sợ hãi và không thể tin nổi.
“Võ Giả!”
“Ngươi vậy mà lại là võ giả!”
Chàng trai vô cùng sợ hãi kêu lên, bất luận thế nào hắn cũng không thể ngờ tới, tên nhóc thoạt nhìn chẳng khác gì một học sinh cấp ba trước mặt lại là một võ giả thực thụ.
Trốn!
Phải trốn!
Nếu không sẽ chết!!
Chàng trai bị đứt một cánh tay, thực lực hao tổn nghiêm trọng, tự biết không phải là đối thủ của Vương Đằng, trong lòng mang đầy oán hận, nhưng lại xoay người bỏ chạy.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sát khí của Vương Đằng.
Còn có đôi mắt hờ hững kia.
Sớm đã nhận ra dáng vẻ không chút thấp thỏm và lo sợ kia đều là giả, đều là diễn kịch.
Thật đúng là… diễn sâu!
“Muốn chạy à!”
Vương Đằng dùng một chiêu chém đứt cánh tay của chàng trai, không chần chờ chút nào, liền thi triển thân pháp cấp nhập vi, tốc độ cực nhanh, một ngọn lửa bao quanh chiến kiếm, chém về phía đối phương.
“Nhóc con, đừng hiếp người quá đáng!” Chàng trai sợ hãi kêu to, liên tục tránh né.
Vương Đằng chuyển động như không, thân pháp như đuổi hình bắt bóng, từng bước ép sát.
Nhưng đối phương rõ ràng là loại võ giả lão làng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, dù đã bị thương nặng cũng vẫn cố hết sức chống đỡ.
“Không thể kéo dài quá lâu!”
“Tốc chiến tốc thắng!”
Trong lòng Vương Đằng cảm thấy gấp gáp, trong thoáng chống, một luồng linh quang xẹt qua, chiến kiếm thoát khỏi tay, mãnh liệt chém về phía đối phương.
Chíu!
Chiến kiếm mang theo uy lực của ngọn lửa, giống như mũi tên rời khỏi dây cung, xông về phía trước.
Con ngươi của chàng trai kia lập tức co lại một chỗ, toàn thân tóc gáy dựng lên, dùng hết toàn lực nghiêng người né tránh.
Xoẹt!
Chiến kiếm chém rách lồng ngực của hắn, để lại một vệt máu, xung quanh bốn bề đều là dấu vết của sự thiêu đốt.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn tránh khỏi nhát kiếm này.
“Vù vù vù! “ Chàng trai thở dốc hổn hển từng hơi, cảm giác như vừa sống sót sau kiếp nạn.
“Ha ha ha, ranh con kia, ngươi giết không được ta, hôm nay...”
Hắn cười ha ha, kết quả còn chưa nói xong, một trận gió mạnh mang theo hơi lạnh từ phía bên phải hung hăng tạt qua.
Quay đầu lại.
Một quả đấm giống như tảng băng lớn lao về phía trước và phóng đại với tốc độ chóng mặt!
“Nguyên lực hệ Băng!”
“Không!!!”
Đầu hơi đau một chút, đã cố hết sức rồi!
“Không!!”
Người đàn ông kia sợ hãi hét toáng lên, điên cuồng vận chuyện nguyên lực trong cơ thể, ngưng tụ ra một tấm chắn màu đất.
“Thổ Nguyên thuẫn!”
Nhưng mà tấm chắn còn chưa ngưng tụ hoàn toàn thì Toàn Thạch Tinh Trần tiểu quyền quyền của Vương Đằng… Ặc không đúng ~ Là Huyễn Băng quyền của hắn đã vung qua.
Ầm!
Răng rắc!
Chiến thuẫn nứt vỡ luôn, nắm đấm của Vương Đằng đấm luôn lên khuôn mặt chữ điền của hắn ——
Kỹ năng bị động phát động… Tàn phá dung nhan!
Người đàn ông bị một quyền đánh bay.
Không có tí đặc hiệu lòe loẹt nào, chỉ có cực hạn lạnh lẽo xâm nhập vào đầu của đối phương, đóng băng đầu của hắn lại.
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vừa vang lên thì đã im bặt luôn!
Sự sợ hãi đọng lại trên khuôn mặt, người hắn bay ra ngoài và đập xuống đất.
KO!!
Đây là một kích trí mạng, Vương Đằng vận dụng tất cả nguyên lực hệ Băng bên trong nguyên hạch.
Dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ để giết người!
Đối phương bại rồi!
Từ vừa mới bắt đầu, tin tức mà hắn thu được đã không đúng rồi.
Vương Đằng là võ giả, chứ không phải Võ Đồ.
Vương Đằng đã có lòng tính kế sẵn rồi, hắn sẽ tập kích đối phương bằng thực lực Võ Đồ cao cấp trước, làm cho đối phương tưởng mình có thể đối phó được hắn.
Và rồi khi đối phương tỏ ra khinh thường, Vương Đằng sẽ bộc phát ra thực lực võ giả, hắn không kịp phản ứng và bị chém đứt cánh tay, sau đó chiến ý sẽ mất hết, chỉ muốn chạy lấy mạng.
Trong tình huống như vậy, chiến lực của hắn còn chẳng phát huy ra được một nửa nữa thì đã bị một quyền của Vương Đằng đưa đi gặp Diêm vương rồi.
Chiến đấu kết thúc!
Vương Đằng trái tim nhanh chóng nhảy lên, trong miệng khẽ thở dốc.
“Ta giết một võ giả!”
Hắn hơi sửng sốt.
Lần này giết võ giả khác với lần trước ở núi Bảo An.
Lúc ấy đối phương đã bị trọng thương, Vương Đằng cũng không phải đánh chết đối phương trực diện, mà là dùng súng phù văn.
Tên võ giả kia chẳng thể ngờ được tốc độ của Vương Đằng lại nhanh hơn Võ Đồ cao cấp bình thường rất nhiều, thế nên thành thử ra không đánh lén được.
Hắn cũng chẳng thể ngờ được một học sinh trung học như Vương Đằng lại giấu một khẩu súng phù văn trên người.
Đủ loại nguyên nhân kết hợp lại Vương Đằng mới có thể bắn chết một gã võ giả một cách dễ dàng chỉ trong mấy phát súng như vậy.