“Thì ra là ngũ thiếu gia của Vương gia!” Châu Bạch Quân cười nói.
Cảm xúc vừa rồi bỗng dưng biến mất trong nháy mắt.
Trước khi đến nàng đã sớm tìm hiểu tường tận tất cả gia tộc lớn nhỏ trong thành Đông Hải, lúc này thông qua sự giới thiệu của Tôn Cao Ngôn, nàng liền biết thân phận của nhóm người Vương Đằng, Hứa Kiệt và Bạch Vi.
Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, nàng khẽ tạ lỗi, đi về phía những người khác.
Đợi nàng đi xa, Hứa Kiệt thấp giọng nói: “Châu Bạch Quân này e là đang xem thường mấy người chúng ta.”
Châu Bạch Quân mặc dù không có biểu hiện ra, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được thái độ của nàng đối với nhóm người Vương Đằng không nhiệt tình như đối với những người khác.
Sắc mặt của Tôn Cao Ngôn hơi khó coi, nhóm người Hứa Kiệt là do hắn gọi tới, Châu Bạch Quân lại tỏ thái độ như thế, khiến gương mặt hắn tối sầm lại.
Vương Đằng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Không cần để ý, hôm nay chúng tôi đơn thuần tới ăn uống miễn phí, về phần kết giao bạn thì lần sau cũng được.”
“Cao Ngôn, đừng để ý, đừng để ý, được một hôm ăn uống thoải mái cũng rất tốt rồi.” Hứa Kiệt cười hi ha nói.
Sau khi hắn dứt lời, tâm trạng của họ đột nhiên tốt lên rất nhiều.
“Mọi người nói xem, sao Lý Vinh Thành lại đi cùng Châu Bạch Quân tới đây nhỉ? Theo lý thuyết, địa vị của Lý gia còn thua xa Châu gia mà.” Bạch Vi lúc này đột nhiên hỏi.
“Nghe nói Châu Bạch Quân đang chiêu dụ Võ Đồ, nhất là những Võ Đồ cao cấp có tham vọng trở thành võ giả.” Tôn Cao Ngôn nói.
“Nói như vậy cũng không có gì lạ rồi, sau khi Lý Vinh Thành trở thành Võ Đồ cao cấp, Lý gia liền đem chuyện này tuyên bố rầm rộ khắp nơi, như thể sợ người khác không biết, tất cả mọi người đều nói Lý gia có một thiên tài, sau này nhất định sẽ có một vị võ giả rồi.” Dư Hạo cũng tham gia thảo luận.
“Hừm, võ giả lại dễ dàng luyện thành như vậy ư, Võ Đồ cao cấp không tính là hiếm có, nhưng có thể trở thành võ giả có được mấy người, trong một ngàn Võ Đồ cao cấp cũng không chắc chắn có thể có một võ giả. Chỉ dựa vào Lý Vinh Thành, Lý gia chính là đánh đổi tất cả cũng chưa chắc nâng hắn ta lên được.” Hứa Kiệt rất khó chịu, nói bằng một giọng điệu khinh thường.
“Nhưng việc này cũng không ngăn cản được sự lôi kéo của Châu Bạch Quân đối với hắn ta bây giờ.” Bạch Vi chê cười nói.
“Thả lưới dài, câu cá lớn! Lý Vinh Thành đại khái chính là một con cá trong số đó, chẳng qua nếu như Châu Bạch Quân biết thực lực của anh Vương Đằng thì... ha ha!” Hứa Kiệt nở nụ cười, trong lòng có chút hả hê.
“Chuyện này không liên quan đến ta, cho dù nàng ta đối với ta tốt hơn nữa, ta cũng sẽ không tham dự vào nhưng chuyện này.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Tôn Cao Ngôn đột nhiên giật mình, cuộc nói chuyện lúc này của hai người, cộng thêm sắc mặt ban nãy của Lý Gia Thành…
Sau một hồi động não, dường như hắn phát hiện ra chuyện gì đó, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Có điều hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, thái độ vẫn như trước kia, chỉ là không biết cố tình hay vô ý sáp nhập vào nhóm của Vương Đằng.
Đối với tính cách của Tôn Cao Ngôn, Dư Hạo và Bạch Vi cũng không bài xích, còn Vương Đằng mặc dù biết chuyện, nhưng cũng không nói gì thêm.
Hơn nữa hắn lại là em họ của Hứa Kiệt, mối quan hệ này đương nhiên càng khiến họ dễ dàng chấp nhận hơn.
Thế nên trong một thời gian ngắn, mấy người họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
...
Buổi trưa, đến giờ cơm.
Từng mâm cơm canh với thức ăn chế biến tinh xảo được bày lên bàn, mùi thơm xông lên mũi, khiến người ta ứa nước miếng.
“Đây là... nguyên liệu nấu ăn từ tinh thú!”
Dư Hạo đã từng nhìn thấy nó nhiều lần, lúc này khẽ nói.
“Châu Bạch Quân cũng chi một khoản khá lớn đấy chứ, những thứ nguyên liệu từ tinh thú này hẳn đã tốn không ít tiền.” Hứa Kiệt thở dài nói.
Mọi người lần lượt ngồi vào bàn, những người khác đều ngồi vây quanh chỗ của Châu Bạch Quân, chỉ chốc lát đã chiếm hết lối vào của bàn ăn.
Cả bàn ăn trở thành một chiếc bàn dài.
Nhóm của Vương Đằng chỉ có thể ngồi ở cuối cùng, trông có vẻ hơi lạc lõng phía xa.
Rất nhanh, mọi người bắt đầu ăn.
Vương Đằng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, khẽ thưởng thức, liền phát hiện trong đó ẩn chứa năng lượng khí huyết, dù không phải là vô cùng đậm đặc.
“Đây có lẽ chỉ là dã thú đã trải qua biến dị nhẹ trên Địa tinh.” Trong lòng hắn lập tức hiểu rõ.
Thiết nghĩ cũng đúng, những người đang ngồi đây chẳng qua cũng chỉ là những người bình thường, sao có thể chịu đựng được năng lượng ẩn chứa của nguyên liệu tinh thú thật sự chứ?
Hơn nữa, Vương Đằng nhìn lướt sơ qua, trong số những phú nhị đại quan nhị đại này, không ít người sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ suy nhược như có thể đột tử bất cứ lúc nào.
Thực tế đối với họ, ăn một chút là đồ bổ, ăn nhiều không khác gì dùng độc dược, sẽ mất mạng.
Châu Bạch Quân dường như cũng hiểu được điều này, cho nên mới chuẩn bị loại nguyên liệu này.
Đương nhiên đa số người đều không biết điều này, dã thú biến dị nhẹ thật ra giống như món ăn dân dã mà người giàu có của thế hệ trước ăn vậy, bình thường rất ít khi được ăn.
Hơn nữa những thứ nguyên liệu này trải qua tay nghề của đầu bếp cao cấp, sắc hương vị đều đủ cả, lại có tác dụng bồi bổ, bọn họ ai ai cũng đều ăn rất vui vẻ.
Phải nói Châu Bạch Quân có lòng rồi!
Sau hơn một giờ dùng cơm, mọi người ăn uống no say, Châu Bạch Quân đứng lên nói: “Núi Bảo An còn có rất nhiều thú tiêu khiển, buổi chiều mọi người nghỉ ngơi khoảng một giờ, hai giờ rưỡi chúng ta lên đường đi chơi, hôm nay nếu đã tới, vậy thì phải chơi hết mình.”
Mọi người đều lớn tiếng thể hiện sự đồng ý.
Bên trong sơn trang có không ít phòng, mọi người đều tự tìm phòng cho mình, người muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, những người không muốn nghỉ ngơi thì tiếp tục tụ lại tán gẫu với nhau.
Nhóm người Hứa Kiệt, Bạch Vi không có được tinh lực tốt như Vương Đằng, cũng có ý định nghỉ ngơi chốc lát.
Vương Đằng kể từ khi luyện võ đã có ý thức bảo toàn tinh lực cho bản thân, bất kể lúc nào cũng phải giữ được trạng thái tốt nhất, lúc này lại rảnh rỗi, nên hắn cũng chợp mắt một lúc.
Hai giờ rưỡi.
Mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng, tụ họp tại đại sảnh, dưới sự hướng dẫn của Châu Bạch Quân, mọi người đi vào trong núi.