Đây chẳng phải là quạ mẹ đến tìm con của nó hay sao!
“Phặc, bảo sao tự dưng không thù không oán gì mà lại đến giết mình, thì ra mình thành kẻ bắt cóc trẻ con!”
Vương Đằng không nói nên lời.
“Nhưng bằng thực lực của hai gã võ giả kia làm sao lại trộm được con của nó ngay trước mắt con quạ khổng lồ đáng sợ ấy thế nhỉ?”
“Chắc chả phải biện pháp đặc biệt gì đâu, mà là trộm lúc con quạ bay đi kiếm ăn cũng nên.”
“Mà thôi, nghĩ làm quái gì.”
Vương Đằng lắc đầu, đột nhiên có chút may mắn.
“May là có vị võ giả thần bí kia ra tay, chứ không với mối thâm thù đại hận này, dù quả trứng không phải ta trộm nhưng giờ đã nằm trong tay ta, con quạ khổng lồ ấy không lao vào ta thì lao vào ai?”
“... Mà khoan, một đao của võ giả kia chém ra có rơi bong bóng thuộc tính không nhỉ?”
“Đệt, đó chính là bong bóng thuộc tính của kẻ mạnh!”
Bong bóng thuộc tính của quạ khổng lồ đã cho hắn nếm được trái ngọt rồi, nếu vị cường giả bí ẩn kia cũng rơi ra thì chẳng phải càng xịn hơn hay sao.
Vương Đằng tức tốc quay đầu xe, dựa theo trí nhớ phi như bay về phía tòa cao ốc nơi phát ra ánh đao.
“Nhất định phải đuổi kịp!”
Xe phóng như bay trên đường, trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện.
Cuối cùng, chiếc xe dừng trước một tòa nhà thương mại.
“Hẳn là ở đây!”
Vương Đằng xuống xe, đóng rầm cửa lại rồi tức tốc chạy ra.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai? Có hẹn trước không ạ?”
Người đẹp ở quầy lễ tân vừa cất tiếng hỏi thì Vương Đằng đã chạy vèo qua người nàng đến trước buồng thang máy.
“Tiên sinh, đây là công ty tư nhân, người ngoài không được phép xông vào.”
“Mau, mau, mau cản hắn lại!”
Mấy nhân viên an ninh nghe thấy tiếng hô ở quầy lễ tân thì nhanh chóng bao vây về phía Vương Đằng.
“Tinh!” Thanh máy tới.
“Đứng lại!” Nhân viên an ninh hét to.
“Có ngu mới đứng lại!”
Vương Đằng vọt vào trong thang máy, ấn như điên vào nút đóng cửa.
Cửa thanh máy từ tốn đóng lại, nhân viên an ninh vẫn chậm một bước, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn biến mất trước mắt mình.
Họ chỉ có thể đuổi theo bằng một thang máy khác.
Nhưng chênh lệch chút thời gian đó là đủ.
Vương Đằng leo thẳng lên nóc của tòa cao ốc, đảo mắt khắp sân thượng trống trải, nhìn thấy một bong bóng sắp biến mất.
“Vẫn còn vẫn còn!”
Vương Đằng vội vàng chạy qua.
Tuy nhiên, ngay khi hắn định nhặt thì bong bóng biến mất...
??
Vương Đằng đứng đơ tại chỗ, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Biến mất!
Nó vẫn biến mất rồi!
Con tim ngộ đau quá!!
Vương Đằng che ngực, loại đau này ít nhất cũng ngang với mất toi một tỷ!
Quá tàn nhẫn!
Ông trời ơi, tại sao ông lại nhẫn tâm với ta như thế?
“Haiz!”
Vương Đằng thở dài, đi đến sát mép sân thượng, đốt một điếu thuốc, đứng trong trời gió lộng, u buồn và phiền muộn.
Lúc này, nhân viên an ninh mới hổn hển đuổi tới.
Vừa lên tới sân thượng đã thấy Vương Đằng đứng sát mép nóc nhà với dáng vẻ không còn thiết sống.
Lời hỏi tội sắp buột khỏi miệng phải uất nghẹn nuốt ngược vào trong.
“Chàng trai, có gì bình tĩnh nói, ngươi xuống dưới này trước được không?” Một viên an ninh trung tuổi cố giữ giọng mình dịu êm nhất có thể, nói.
“Các ngươi không hiểu đâu, ta vừa mất một tỷ!” Vương Đằng thở dài, biểu cảm trên mặt càng thêm u sầu.
Một tỷ?
Thằng nhóc này đang chém gió đấy phải không?
Đừng lên tiếng kẻo kích thích đến hắn, nhỡ hắn nhảy xuống thì ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?
Mấy nhân viên an ninh liếc nhìn nhau, hoàn thành cuộc giao lưu không lời.
Viên bảo an trung tuổi vẫn tiếp tục khuyên nhủ, “Không phải chỉ là một tỷ thôi sao, ngươi còn trẻ, sau này còn có thể kiếm lại, biết đâu đến lúc đó là hai tỷ, ba tỷ thì sao, một tỷ bây giờ đáng là gì.”
Viên bảo an trung niên mở mồm ra là tiền tỷ, ai không biết còn tưởng hắn là triệu phú họ Vương, Jack Ma cơ.
Vương Đằng cũng kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi nói nhẹ nhàng như thế làm ta suýt thì tưởng là tiền âm phủ!”
Viên bảo an trung niên cười trừ.
“Cũng đúng, được là may, mất cũng là số phận rồi!”
Vương Đằng lại thở dài.
Mấy người bảo an thấy hắn chịu buông bỏ thì cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai mà ngờ ngay sau đó, Vương Đằng lại thả người nhảy xuống.
“Tạm biệt mọi người!”
Mấy người bảo an với tay hét lên, hệt như khoảnh khắc Nhĩ Khang muốn tóm lấy Tử Vi...
“Không ~”
Thậm chí có người nhắm mắt lại không đành lòng,
Nhưng thảm kịch không hề xảy ra, viên bảo an trung niên kia đã đuổi theo ngay lúc Vương Đằng nhảy xuống.
Hắn là một Võ Đồ cao cấp, nhưng vì đã đến tuổi trung niên, không còn cơ hội tiến xa hơn nữa nên đành làm trưởng bộ phận an ninh tại công ty này để kiếm sống.
Tốc độ của hắn nhanh hơn các nhân viên an ninh khác.
Vừa tới mép sân thượng và nhìn xuống.
Thì đôi mắt hắn trợn tròn lên.
Chỉ thấy Vương Đằng nhẹ nhàng đáp lên chiếc điều hòa treo ngoài tường, sau đó nhảy xuống từng tầng từng tầng một.
Thấy viên bảo an trung niên thò đầu ra, Vương Đằng còn không quên vẫy tay chào hắn.
Lần này đến lượt viên bảo an trung niên đứng bên mép sân thượng trong cơn gió đìu hiu...
“Chàng trai này không đơn giản!”
...
Vương Đằng tiếc nuối rời khỏi tòa nhà thương mại, đi mua máy ấp trứng, sau đó về lại trường học.
Thời gian đã là giữa trưa.
Tất cả mọi người đã đến căn tin ăn cơm, vì có nhắn WeChat cho đám Hứa Kiệt trước khi trở về nên họ giữ cho hắn một phần.
Ăn trưa xong là còn khoảng hai tiếng nghỉ trưa.
Nhưng vì đang trong giai đoạn ôn cuối cấp nên rất nhiều học sinh chỉ nghỉ ngơi một tiếng, sau đó lại bắt đầu làm bài và ôn tập.
Khi Lâm Sơ Hàm đang ôn tập, Vương Đằng cũng không buồn ngủ nghiên cứu bảng thuộc tính bên cạnh.
‘Ngộ tính’: 83
‘Tinh thần’: 12.1
‘Thiên phú’: Thiên phú hệ Hỏa sơ cấp (10/300) Thiên phú hệ Băng sơ cấp (12/300) Linh Thị (sơ cấp 1/10)
‘Nguyên lực’: 41/100 Hỏa (cấp Chiến Binh nhất tinh) 4/100 Băng (cấp Chiến Binh nhất tinh)
‘Công pháp’: Xích Viêm quyết (nhập môn 1/100), Huyền Băng quyết (nhập môn 1/100)
‘Chiến kỹ’: Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, thân nhập vi), thương thuật (tiểu thành), Hỏa Lân kiếm pháp (nhập môn 10/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 8/100)
‘Tri thức’: Môn học cơ sở (max điểm)
‘Chiến lực tổng hợp’: 182
‘Thuộc tính trắng’: 60
Nguyên lực hệ Hỏa đã tăng lên 41 điểm, Vương Đằng có thể cảm giác nguyên lực hệ Hỏa trong ‘Nguyên hạch’ bên trong cơ thể đã hình thành quy mô ban đầu.
Nguyên hạch là tiếp điểm ở cuối xương sống, chứa đựng nguyên lực bên trong nên được gọi như vậy!