Đột nhiên Vương Đằng cảm thấy sự việc có vẻ không ổn lắm, dường như hắn đã bị cuốn vào một việc cực kỳ rắc rối.
“Như vậy, bọn họ chỉ là đi ngang qua, còn ta thì bất cẩn rồi trở thành con tin?”
Vương Đằng hơi cạn lời.
Hắn cảm thấy bản thân mình thật vô tội, lại còn xui xẻo quá trời!
Trở về nhà thôi mà cũng đụng phải bọn cướp!
Đụng phải thì cũng thôi đi, nhưng tại sao bao nhiêu người không bắt lại cứ bắt hắn làm con tin?
Bắt nạt người ta hay gì?
Thật tình hắn không ngờ rằng do tên mặt thẹo nhìn thấy hắn lái siêu xe, con nhà giàu kiểu gì cũng có giá trị hơn người bình thường, thế nên mới bắt hắn làm con tin.
Vương Đằng dưới kèm cặp của bọn cướp rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau đó lại tám ngoành bảy rẽ chạy không biết bao lâu trong đó.
Hắn làm bộ bị thận hư, chạy chưa được hai bước đã thở hồng hộc.
“Mẹ nó, chắc cái thằng công tử bột này ngủ với gái nhiều quá nên mới thành cái dạng thận hư như này.”
Một tên trong bọn cướp không biết là do hâm mộ hay ghen ghét, ngứa mắt với Vương Đằng, khinh thường chửi một câu.
“Hay là cứ giết quách nó đi, mang đi chỉ tổ vướng víu.” Một tên cướp đội mũ khác tàn nhẫn đề nghị.
Định mệnh!
Vương Đằng nghe thấy vậy, trong lòng nhất thời giật nảy.
Kẻ này hung ác quá, không phải chỉ là chạy chậm có tí thôi sao? Động một chút là đòi giết người, có cần phải tàn nhẫn như vậy không?
“Đừng, đừng giết ta, ta chạy được, ta chắc chắn có thể theo kịp các ngươi.” Vương Đằng hoảng hốt cầu xin.
“Thôi, đã mang đến tận đây rồi, cũng chả còn mấy bước, đợi lên xe là ổn thôi.” Tên cướp cầm đầu lên tiếng.
Cả đám lại chạy gần mười phút đồng hồ, mặc dù Vương Đằng ra vẻ mệt đến sống dở chết dở, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn theo kịp tốc độ của bọn họ.
Bên lề đường một con phố cũ, một chiếc xe Van màu trắng đang đỗ ở đó.
Một tên cướp mở cửa xe ra, nhét Vương Đằng vào trong, chiếc xe nổ máy khởi động.
Xe Van phóng nhanh như bay trong thành phố.
Bỗng nhiên, sau xe truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
“Mẹ kiếp, lũ cớm đuổi tới nơi rồi!” Tên cướp lái xe vỗ vô lăng, đập mạnh chân ga, chiếc xe Van thình lình lao vút đi.
“Xe Van phía trước nghe đây, lập tức dừng xe vào lề đường, lập tức dừng xe vào lề đường…”
“Ngu ngốc!”
Tên cướp lái xe vươn bàn tay ra ngoài, dựng thẳng ngón giữa với phía sau.
“Rẽ phải, đi lên cầu vượt!” Tên cướp cầm đầu bình tĩnh ra lệnh.
Tên lái xe lập tức xoay vô lăng.
Đầu xe quay ngoắt, đuôi xe vung ngang một đoạn, kéo lê một vạch thật dài trên mặt đất, sau đó phóng như bay về phía bên phải.
Xe cảnh sát đằng sau xông hớ về trước một đoạn rất xa mới vội vã phanh lại, quay đầu xe lại đuổi theo chiếc xe Van.
Xe cảnh sát và xe Van rượt đuổi nhau trên đường lớn.
Rất nhiều xe đụng vào nhau, gây nên ùn tắc giao thông, tài xế tức giận thò đầu ra ngoài mắng chửi.
“Xe Van phía trước nghe đây, nếu các ngươi không dừng xe, chúng ta sẽ nổ súng!”
Cả lũ cướp mặc kệ bỏ ngoài tai.
Pằng!
Tiếp đó chính là một tiếng súng vang lên, nhưng mà là nổ súng hướng lên trời, trong nội thành dòng người đông đúc tấp nập, cảnh sát cũng không dám nổ súng lung tung.
Phát súng này mục đích là để đe doạ!
Nhưng bọn cướp nào có phải hạng lương thiện, càng đe doạ, bọn chúng càng hung hăng.
Tên mặt thẹo trực tiếp dí súng vào Vương Đằng, nhoài người ra khỏi xe, quát to: “Thằng nào dám nổ súng, ông đây bèn bắn chết hắn trước!”
Vương Đằng cảm thấy bản thân như một con búp bê bằng vải.
Nhỏ yếu, bất lực!
Xe Van phi như điên trên cầu vượt, gió thổi tung tóc hắn, khiến hắn cảm thấy ngổn ngang từng cơn.
“Ta trêu ai chọc ai cơ chứ?”
Vương Đằng im lặng hỏi ông trời.
Quả nhiên xe cảnh sát phía sau sợ ném chuột vỡ bình, không còn dám nổ súng nữa, tên mặt thẹo lại lôi Vương Đằng trở lại trong xe.
Chỉ thấy hắn đắc ý nói với những tên cướp khác: “Thấy chưa, lợi ích của việc bắt con tin đấy.”
“Làm tốt lắm!”
Tên cướp cầm đầu không tiếc lời khen ngợi.
Vương Đằng trợn trắng mắt, trong lòng phỉ nhổ: “Ngươi thật đúng là tên ranh ma!”
Đắng tiếc bọn chúng vui mừng quá sớm rồi!
Lũ cướp đã đánh giá thấp quyết tâm của cảnh sát, cả dọc đường mười mấy chiếc xe cảnh sát bao vây chặn đánh, dù đám cướp này hết sức xảo quyệt nhưng cuối cùng vẫn bị chặn trước một toà nhà văn phòng.
“Vãi thật, không phải chỉ là lấy chút tiền tiêu thôi sao? Có cần phải truy đuổi gắt gao không buông như này không?”
“Câm miệng cho tao!” Tên cướp cầm đầu lạnh mặt quát.
Bọn chúng không thể không xuống xe, mang theo Vương Đằng, lùi vào bên trong toà nhà văn phòng.
“Các ngươi đã bị bao vây, các ngươi đã bị bao vây, mau chóng tước vũ khí đầu hàng…” Tiếng của cảnh sát không ngừng truyền ra từ loa.
Bọn cướp không thèm để ý, vọt thẳng vào văn phòng.
Giờ là khoảng thời gian tan tầm, đa số mọi người đều đã tan làm, trong đại sảnh không một bóng người.
Mấy tên cướp lên tầng ba, khả năng là muốn chiếm cứ chỗ cao.
Ngụ ở tầng ba là một công ty thiết kế thời trang, bên trong có vài người đang tăng ca, trong đó có khá nhiều nữ giới.
Mấy tên cướp đá tung cửa, xông vào.
Pằng!
Một tên cướp bắn một phát súng.
Lời quở trách sắp ra khỏi miệng của mấy người phụ nữ viên trí thức biến thành tiếng hét kinh hoàng.
Tên cướp cầm đầu nhắm vào một người phụ nữ trung niên mà bóp cò, lập tức đùi người này trúng một phát đạn, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Xem ra người phụ nữ trung niên này có chức vị rất cao trong công ty.
Trước khi bọn cướp xông vào, nàng ta đang la mắng cấp dưới, vậy mà trong chớp mắt bèn trở nên thê thảm như này.
Các người phụ nữ viên khác trông thấy máu lại la hét ầm ĩ.
“Câm miệng, ai kêu một tiếng nữa, ông đây bắn chết tươi luôn!” Tên cướp cầm đầu lạnh lùng quát lên.
Nhóm trí thức nhao nhao che miệng lại, sợ phát ra một chút âm thanh thôi là sẽ bị bọn cướp giết làm gương.
Người phụ nữ trung niên trúng đạn cũng cố gắng hết sức kiềm nén tiếng rên hừ hừ trong cổ họng vì đau đớn.
Trán nàng toát đầy mồ hôi lạnh.
Vương Đằng thấy vậy thì nhíu mày, đám cướp đúng là cùng hung cực ác, hoàn toàn không coi mạng người ra gì, quả thực là phát rồ mà.
“Đến góc tường ôm đầu ngồi xổm xuống cho ta, ai dám manh động, thì cẩn thận súng của ta không có mắt.”