• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, các bạn học, thời gian mười phút thảo luận kết thúc, còn tiếp tục nói nữa, khóa này của ta cũng không cần tham gia đâu.” Phạm Vĩ Minh gõ gõ bảng đen.

Các bạn học lập tức ngồi nghiêm chỉnh, oai phong của chủ nhiệm lớp cũng không phải nói đùa.

. . .

Toàn bộ thời gian buổi chiều, tất cả mọi người đều đắm chìm trong tin tức mà chủ nhiệm lớp công bố, sau giờ học lại bắt đầu thảo luận lúc lâu.

Có người đi sang lớp bên cạnh xem một chút, phát hiện đồng loạt tất cả các học sinh đều đang thảo luận về chuyện này.

Một ít học sinh thừa dịp tan học, đã gọi điện thoại về cho người nhà, để cha mẹ giúp đỡ nghe ngóng tình hình nội bộ, hỏi thăm ý kiến của bọn họ.

Kì thi võ là quan trọng nhất!

Rất nhiều cha mẹ ngay cả lớp cũng không lên, vừa nhận được điện thoại con cái, đã vội vàng nghe ngóng tin tức ở bốn phía.

Họ hàng cô dì chú bác có thể dùng mạng lưới liên lạc được, đều sẽ điều động tất cả đi.

Trong một gia đình có con cái thi đại học, luôn luôn sẽ trở thành điểm chú ý nhất của mọi người…

Buổi chiều sau khi kết thúc ba tiết, tan học về nhà.

Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm còn đang thu thập túi sách bên cạnh, nói: “Lớp trưởng, có muốn ta đưa ngươi trở về hay không?”

“Không cần đâu!” Lâm Sơ Hàm vội vàng nói.

Lại bảo là sợ muộn, bị ép buộc mà lôi lên xe, luôn cảm thấy tên này gần đây như có mưu đồ làm loạn với mình, không luôn kiềm chế như trước kia nữa.

“Tùy ngươi!”

Vương Đằng ngược lại cũng không quan trọng, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, nghĩ nghĩ còn nói.

“Ngươi đã muốn tham gia kì thi võ, vậy hai tuần còn lại này tốt nhất đừng đi làm thuê nữa, thời gian quả thật có hơi gấp, ôn tập Năm năm thi võ ba năm mô phỏng nắm cho vững, nếu có khó khăn gì, đều là bạn cùng bàn cả, đừng quên tìm ta.”

Nói xong không cho nàng cơ hội phản bác, trực tiếp rời phòng học.

Trong chốc lát, Lâm Sơ Hàm cảm giác trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, lập tức lắc nhẹ đầu, thầm mắng.

“Cái tên này, lại trêu chọc ta!”

. . .

Ba người Vương Đằng và Hứa Kiệt, Bạch Vi chạm mặt nhau ở cửa trường học, bọn họ cũng đã biết chuyện mở rộng chiêu sinh kia, ngay cả hai học sinh lớp mười một là Bạch Vi và Dư Hạo cũng không ngoại lệ.

Hai người Bạch Vi và Dư Hạo có chút phấn chấn.

Dù sao bọn họ vẫn còn thời gian một năm, Võ Đồ trung cấp cũng dễ hơn so với Võ Đồ cao cấp rất nhiều, cơ hội của bọn họ rất lớn.

Nhất là Bạch Vi, coi như nàng chưa từng luyện võ bao giờ, Bạch gia chỉ cần cung cấp thêm chút tài nguyên cho nàng, sau một năm đạt tới Võ Đồ trung cấp cũng không phải là không thể.

Hứa Kiệt lại có chút ủ rũ, chuyện mở rộng chiêu sinh của kì thi võ đối với những người tự cho rằng không có cơ hội nên không đi luyện võ kia, quả thực là tàn khốc.

Kể cả là nếu như Hứa Kiệt đi luyện võ, Võ Đồ cao cấp thì quả thực là hơi khó, nhưng Võ Đồ trung cấp chẳng lẽ cũng không có hi vọng?

Đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận!

Cơ hội luôn luôn dành cho người có chuẩn bị, năm nay hắn nhất định phải bỏ lỡ rồi.

Vương Đằng nghĩ nghĩ: “Hứa Kiệt, ngươi có lẽ sẽ chọn học lại một năm được, trở về bàn bạc lại với cha mẹ ngươi một chút đi.”

“Đúng thế, đúng thế, chúng ta vừa nãy còn khuyên hắn đi học lại.” Dư Hạo tán thành nói.

“Vương Đằng ca, ngươi cũng cảm thấy ta hẳn là nên học lại sao?” Hứa Kiệt ngẩng đầu nói.

“Không phải ta cảm thấy, mà là bản thân ngươi có muốn hay không.” Vương Đằng nói.

“Ta. . . Vậy ta về trước đi hỏi ý cha mẹ mình.” Hứa Kiệt có hơi do dự, nói.

Vương Đằng không nói gì nữa, lựa chọn thế nào, cuối cùng chỉ có thể xem bản thân hắn.

Trải qua những chuyện vừa rồi, Vương Đằng biết rõ, con đường Võ Đạo này không dễ đi. . .

Có cần thiết phải luyện võ không?

Luyện võ là đúng hay sai?

Về sau có thể hối hận chăng?

Ai cũng không thể cho Hứa Kiệt câu trả lời được, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể xem xem cái gì đúng cái gì sai, có hối hận hay không!

Mấy người Hứa Kiệt bởi vì chuyện thi thi tốt nghiệp trung học võ đạo kia mà tâm trạng có hơi nặng nề.

Bạch Vi vội vàng chuyển đề tài nói: “Các ngươi biết không? Hôm nay Châu Bạch Quân lại phái người đi kiểm tra núi Bảo An một lần.”

“A, bọn hắn tra được gì rồi?” Vương Đằng bất động thanh sắc mà hỏi.

Loại tình huống này đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.

Người thông minh luôn dễ dàng hiếu kì, Châu Bạch Quân chính là loại người tự nhận mình thông minh kia.

Tối hôm qua không có được đáp án, nàng chắc chắn sẽ lại đi tìm ra thực giả.

“Ta nghe Ngô Viện nói, bọn hắn tra ra trong một rừng cây có vết tích chiến đấu, nhìn uy lực có thể là do võ giả đánh nhau!” Bạch Vi nói.

“Võ giả!”

Hứa Kiệt và Dư Hạo lập tức giật mình.

“Hiện trường có dấu vết cháy khét, còn có một vài thực vật bị đông cứng mà chết, hẳn là do chạm phải nguyên lực mà thành hỏng.” Bạch Vi gật đầu nói.

“Thế mà là võ giả, may là anh Vương Đằng tối hôm qua không tìm ra chỗ đó, nếu không nhất định sẽ nguy hiểm.” Hứa Kiệt nói.

Vương Đằng gật nhẹ đầu.

“Đúng rồi, Ngô Viện là ai?” Dư Hạo đột nhiên nghi ngờ mà hỏi Bạch Vi.

“Chính là một bạn nữ ta quen ở sơn trang hôm qua, nàng rất thích hóng chuyện, tin tức cực kì nhanh nhảu, miệng lại linh tinh, vừa biết chuyện này đã gửi Wechat nói cho ta.” Bạch Vi không khỏi cười nói.

“Nàng còn nói thêm cái gì không?” Vương Đằng hỏi.

“Nàng còn nói, Châu Bạch Quân vừa tới không lâu, người của Sở Hộ thành cũng tới, nhưng hình như không có phát hiện gì, hai tên võ giả kia đánh xong đoán chừng đã lập tức rời đi.” Bạch Vi nói.

Vương Đằng như có điều suy nghĩ, xem ra Bạch Vi cũng chỉ biết chút tin tức bên ngoài, nhiều suy đoán nàng cũng không rõ ràng lắm.

Trò chuyện vài câu, mấy người tách ra từ cửa trường học, mỗi người về nhà.

. . .

Lúc Vương Đằng về đến nhà, phát hiện trong nhà lại có thêm vài người lạ.

Mà Vương Thịnh Quốc cũng đã công tác trở về, đang trò chuyện với những người kia.

“Sở Hộ thành!”

“Không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm tới cửa!”

Trong lòng Vương Đằng hơi động, trên mặt lại không chút biến hóa nào mà đi tới đại sảnh biệt thự, hỏi: “Cha, ngươi về rồi, mấy vị này là?”

“Ừm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK