“Hí!” Vương Đằng đau răng, nói qua: “Được rồi, vậy ngươi thay ta hỏi ông ngươi một chút, có thể giúp ta đặt làm một cái theo ý thích hay không.”
“... Chỉ sợ không được.”
“Vì cái gì?” Vương Đằng hỏi.
“Ặc, ta cũng không muốn sớm vậy đã phải đi gặp ông già nhà ta đâu. (ω)”
“Xin lỗi!” Vương Đằng có chút không biết phải làm sao.
“Thế thì thôi vậy.”
Hắn chuẩn bị đăng xuất, đối phương lại vội vàng gửi một tin nhắn tới.
“Chờ một chút!”
“Nếu như có thể, nói ý nghĩ của ngươi cho ta một chút, ta xem xem có thể dựa trên nền móng ban đầu sửa chữa cái hộp Tàng Binh này một chút hay không, nếu có thể bán nó đi, ta nghĩ ông ta dưới cửu tuyền cũng sẽ rất vui mừng.”
“Được!” Vương Đằng chấn động tinh thần.
Chữa ngựa chết thành ngựa sống đi!
Thế là hắn nhanh chóng nói yêu cầu của mình cho đối phương biết.
Bên kia yên lặng nửa ngày, mới nói qua: “Ngươi đây là muốn lấy nó làm đồ cất giữ sao?”
“Ngươi cứ xem là vậy đi.” Vương Đằng nói.
“Được rồi, ta sẽ hết sức thử một lần, sửa chữa xong lại thông báo tiếp cho ngươi.” Đối phương nói.
“Giá tiền thì sao?”
Thấy đối phương rất nhanh đã vội vã offline đi nghiên cứu làm sao sửa lại hộp Tàng Binh, ngay cả giá cả cũng không báo, Vương Đằng đột nhiên có chút ấn tượng mơ hồ với tính cách của người này...
Sợ rằng cũng không phải một tên ngốc đi!
“Đúng nha, ta quên mất o(╯□╰)o “
Đối phương nghĩ nghĩ rồi trả lời lại.
“Dù sao thứ này cũng chẳng ai cần, ngươi cứ tùy tiện cho phí trả công tám mươi ngàn, trăm ngàn cũng được.”
“Được thôi, chỉ cần vật có thể làm ta hài lòng, ta sẽ mua lại với giá một trăm ngàn.”
Vương Đằng thật ra cũng không do dự, nhanh chóng đồng ý.
Những loại vũ khí phù văn kia động một chút là hơn mười vạn hơn trăm vạn, hộp Tàng Binh này lại chỉ có mười vạn, cũng không phải không thể chấp nhận.
Huống chi hắn yêu cầu tương đối nhiều, chỉ có thể đặt làm riêng, phí tổn cao hơn một chút cũng là chuyện hiểu được.
Sau khi làm xong chuyện hộp Tàng Binh, Vương Đằng lại lên mạng kiểm tra xem ấp trứng như thế nào.
Sau đó nhảy ra một loạt tin tức.
Có đủ loại câu trả lời của cư dân mạng hài hước, Vương Đằng tìm một câu trả lời đáng tin chút – dùng máy ấp trứng để ấp trứng!
Nhưng mà trước đó hắn định đi tới cửa hàng thú cưng trước để tư vấn một vài vấn đề.
Quả trứng này có khả năng không phải trứng bình thường!
Đừng cho rằng hắn giết nó, vậy thật sự mù quáng.
Vì quả trứng này còn dính dáng đến tính mạng của hai võ giả.
Sau khi hết tiết học thứ hai, thừa dịp nghỉ giữa giờ, Vương Đằng nói với Lâm Sơ Hàm: “Ta có việc đi trước, đợi lát nữa giáo viên hỏi đến, ngươi nói ta đau bụng đi bệnh viện nhé.”
Nói xong còn không chờ Lâm Sơ Hàm đáp lại đã không quay đầu chạy ra khỏi lớp học.
“Thằng cha này lại trốn học!” Lâm Sơ Hàm tức giận, trợn tròn mắt, nhưng lại không thể làm được gì, Vương Đằng đã sớm chạy mất tăm.
…
Cổng trường, vài dân xã hội trông không giống người tốt lành gì ngồi ở ven đường hút thuốc, trên đất đều là đầu mẩu thuốc lá.
Vương Đằng lái xe ra vừa vặn gặp đèn đỏ, nên chỉ đành dừng xe đợi ở đường giao.
Đám dân xã hội kia bị xe thể thao hấp dẫn ánh măt.
“Chậc chậc, học sinh của trường Đông Hải số 1 đều có tiền như vậy hả? Lại được lái siêu xe ngon như vậy.”
“Má nó chứ, đi học còn lái xe, làm màu gớm!”
Tiếng ghen tị hâm mộ của một đám người.
Một tên côn đồ trong đó nhìn thấy Vương Đằng trên ghế lái, đột nhiên nhớ ra gì đó, hét lớn lên: “Anh Báo, là thằng nhãi kia!”
Đáng tiếc Vương Đằng không nghe thấy, xe thể thao nổ vang, lập tức lái đi.
Triệu Cương Báo nhìn gương mặt chợt lóe lên trên xe, ném thuốc lá đi, mắng: “Má nó, thật sự là thằng nhãi này, cuối cùng để cho ta bắt được, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo đi.”
Vừa kêu to vừa lao lên trên xe đậu ở ven đường, cấp tốc khởi động đuổi theo Vương Đằng.
Đồng thời bấm một số điện thoại.
“Tu tu tu!”
“A lô?”
“Anh, ta tìm được thằng nhãi lần trước đánh ta rồi, hiện giờ đang đi về phía đường Thông Minh, ngươi mau tới đây đi, chúng ta không làm gì được hắn.” Triệu Cương Báo nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
“Được rồi, ngươi đi theo trước đi, ta lập tức chạy tới.” Người ở đầu điện thoại bên kia giống như thở dài.
…
Cùng lúc đó, trên không cánh đồng bát ngát cách thành phố Đông Hải còn hơn mười kilomet.
Độ cao chừng ngàn mét!
Một con quạ đen vĩ đại toàn thân tối đen bay ngang qua trời.
Chiều dài cánh của nó đạt đến trên hai mươi mét, lông chim toàn thân lóe lên sáng bóng kim loại lạnh như băng, giống như một chiếc máy bay chiến đấu, toàn thân lộ ra nguy hiểm.
Đôi mắt của nó hiện lên đỏ như máu, giống như mơ hồ có một tia sát ý.
Mục tiêu nhắm thẳng vào thành phố Đông Hải!
Rầm!
Trong bay tới, tốc độ của con quạ lớn này thế mà lại đột nhiên tăng mạnh, không khí phát ra tiếng nổ đùng, giống như một đường màu đen nhằm thẳng về phía Đông Hải.
…
Trong một cửa hàng thú cưng tên là Meo Meo ở trên đường Thông Minh.
Vương Đằng hỏi thăm nhân viên trong cửa hàng thú cưng một vài kiến thức về ấp trứng, cảm thấy trong lòng cuối cùng có một chút bài bản.
Hắn cảm ơn chị gái nhỏ xinh đẹp nhưng mấu chốt là tốt bụng ở cửa hàng thú cưng, sau đó đi ra khỏi cửa hàng thú cưng.
“Đi ra rồi! Đi ra rồi!”
Triệu Cương Báo chỉ vào Vương Đằng, nói với một người đàn ông ở bên cạnh.
Đột nhiên –
“Quác!”
Một tiếng kêu vang dội xuyên thấu bầu trời vang lên.
Người đàn ông kia biến sắc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Vương Đằng cũng ngưng trọng ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa.
Trên bầu trời, một sinh vật màu đen vĩ đại đang từ đằng xa cấp tốc tới gần, đồng thời lại một tiếng kêu to chói tai đến cực điểm đột nhiên vang lên.
“Quác…!!”
Âm thanh bùng nổ trong không trung, càng thêm vang vọng chói tai, lực xuyên thấu kinh người.
Vương Đằng cảm thấy màng tai đau đớn, người đi bộ trên đường đều nhíu mày, ào ào bịt tai.
“Rắc! Rắc! Rắc…”
Từng tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.
“Hả?” Vương Đằng biến sắc.
Sóng âm đáng sợ thế mà lại sinh ra sóng xung kích không nhìn thấy, khuếch tán ra bốn phía.
Chỉ thấy cửa sổ thủy tinh, cửa chính thủy tinh các thứ của cửa hàng ở hai bên đường phố nhất thời xuất hiện từng vết rạn, cuối cùng ầm ầm nổ tung.