Dư Hạo trợn trắng mắt, không thể không nói, Hứa Kiệt đúng là đã ngốc nghếch lại còn ngáo ngơ.
Pằng!
Cả bọn đang luyên thuyên thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng súng ầm ầm, doạ bọn hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Đậu má, anh nổ súng làm gì hả anh Vương Đằng?” Hứa Kiệt vỗ ngực kêu.
Vương Đằng hếch cái cằm, ba người Hứa Kiệt theo đó nhìn sang.
Một con thỏ xám bự!
Nằm ngang trong bụi cỏ, đã chết.
“Khởi đầu quá tốt đẹp!” Hứa Kiệt tức khắc cười ha ha.
Hai người Dư Hạo, Tôn Cao Ngôn liếc nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt kinh dị, con thỏ này xuất hiện lúc nào, thế mà bọn hắn không hề phát giác ra.
Hơn nữa độ chính xác thật sự không còn lời nào để nói, một phát chết tươi!
Hứa Kiệt đi nhặt con thỏ về.
Cả bọn tiếp tục đi sâu vào khu săn bắn, trong đấy mới là thiên đường của các loài động vật hoang dã.
Một giờ trôi qua trong nháy mắt.
Trên tay đám Hứa Kiệt đều xách con mồi, trông có vẻ thu hoạch tương đối khá.
“Phía trước có động tĩnh.”
Vương Đằng vừa dứt miệng, ba người liền dừng bước, lập tức giơ súng lên.
Tập trung lắng nghe, quả thật cách phía trước không xa truyền đến tiếng vang rất nhỏ, bọn họ sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc với độ nhạy bén của Vương Đằng nữa, lúc này đều có dáng vẻ vô cùng đương nhiên.
Mỗi người bọn họ tìm một cái cây nấp kỹ càng.
“Mau đuổi theo, chớ để nó chạy!” Có người ở phía trước hét lớn.
Bọn Hứa Kiệt liếc nhìn nhau, xem ra là đụng phải người cũng tới đây săn.
Cả bọn đang chuẩn bị từ bỏ.
Bên trong lùm cây trước mặt lắc lư, khiến cho bọn hắn không khỏi dừng lại, sau đó liền trông thấy một bóng đen nhanh nhẹn đột ngột lao ra ngoài.
Người vừa mới hét lớn cũng đuổi tới đây.
“Là bọn hắn!”
Bọn Hứa Kiệt nhìn thấy chính là mấy người Châu Bạch Quân, Lý Vinh Thành.
Lý Vinh Thành nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Châu Bạch Quân, vừa chạy vừa giơ súng bắn.
Pằng Pằng Pằng!
Cả ba phát đều trượt, bóng đen kia tả xung hữu đột, linh hoạt không tưởng.
“Lý Vinh Thành, bắn không trúng thì đừng nổ súng lung tung, lãng phí đạn là thứ yếu, nhưng bắn trúng bọn ta thì phải làm sao?” Hứa Kiệt hô lên một tiếng tựa như giễu cợt.
“Mẹ kiếp, sao các ngươi cũng ở đây!” Lý Vinh Thành mắng một câu xui xẻo.
“Hờ hờ, bãi săn này cũng không phải do nhà ngươi mở, ngươi vào được thì bọn ta không vào được chắc.” Hứa Kiệt cà khịa.
“Ngươi…”
“Mau ngăn nó lại, sắp chạy rồi!”
Lý Vinh Thành còn chưa mở miệng nói hết câu, Châu Bạch Quân bỗng quát lên.
“Ôi vãi, anh Vương Đằng, là một con hồ ly trắng, nó đi về phía ngươi kìa.” Hứa Kiệt liếc mắt nhìn rồi kêu lên.
Vương Đằng không muốn ra tay, con hồ ly này là con mồi của bọn Châu Bạch Quân, giữa đường nhúng tay khó tránh khỏi nảy sinh ân oán.
Nhưng Lý Vinh Thành lại bắn mấy phát vẫn không trúng.
“Ai bắn trúng con hồ ly này, ta đồng ý với hắn một điều kiện!” Thấy hồ ly trắng sắp chạy, Châu Bạch Quân hét lớn.
Vương Đằng trông thấy con hồ ly chạy về phía mình mà trong lòng câm nín.
Thiên đường có cửa ngươi không đi!
Này thì không ra tay không được nha.
Pằng!
Một phát súng!
Hắn nhắm trước quỹ đạo né tránh của con hồ ly, một phát súng trúng bụng.
Hồ ly trắng kêu một tiếng thảm thiết, rớt xuống từ trên cành cây, bịch một cái.
“Ha ha, bắn trúng rồi!”
Hứa Kiệt thấy bắn trúng còn vui hơn cả Vương Đằng, đi ra từ sau cái cây, cười ha ha với Lý Vinh Thành, cười đến nỗi khiến hắn xanh cả mặt.
“Vãi shit!” Lý Vinh Thành mắng một câu.
Dư Hạo, Tôn Cao Ngôn đi tới, vây quanh con hồ ly ngắm nghía, miệng phát ra tiếng chậc chậc.
“Da lông của con hồ ly này đẹp thật đấy!”
Châu Bạch Quân đi đến, ngồi xổm người xuống vuốt ve lông của con hồ ly, vui mừng nói: “Tốt lắm, vừa hay lấy bộ lông này làm thành khăn quàng cổ.”
Sau khi lễ tẩy nguyên lực trôi qua, động vật dị biến, da lông bạch hồ ly này đã tựa như tơ lụa, chẳng những màu sắc trắng noãn đẹp mắt, xúc cảm khi sờ tới sờ lui càng tốt không chịu nổi, hiệu quả giữ ấm cũng vô cùng tốt.
Châu Bạch Quân lập tức thích đến không muốn buông tay.
Nàng đưa hồ ly cho một nữ hài theo bên cạnh, đứng dậy nói qua với Vương Đằng: “Không ngờ thương pháp ngươi lại tốt như vậy, vừa rồi đa tạ ngươi ra tay, ta cũng không phải ăn nói suông, ngươi có thể ra cho ta một yêu cầu bất kỳ.”
Cuối cùng nàng hoạt bát cười một tiếng, bổ sung một câu.
“Nhưng, không được quá mức!”
Không thể không nói, bình thường Châu Bạch Quân tỏ vẻ kiêu ngạo, lúc lộ ra bộ dáng hoạt bát này, quả thực có một lực hấp dẫn tương phản.
Nàng nghĩ đến đã nhìn ra chút ít thực lực của Vương Đằng, thái độ với hắn cũng nhanh chóng chuyển thành một trăm tám mươi độ.
A, thật là thơm!
“Không cần, một cái nhấc tay thôi mà!”
Vương Đằng cười cười, vẻ mặt lạnh nhạt khiến Lý Vinh Thành nhịn không được muốn phát điên, gào thét trong lòng.
“Làm màu!”
“Làm màu!”
“Hắn nhất định là đang làm màu!”
“Đi!” Vương Đằng quay đầu chào hỏi một tiếng với mấy người Hứa Kiệt, đi đầu bước nhanh về phía cửa vào bãi săn.
Hắn đã chơi chán, con mồi nơi này ngay cả một phần ba uy lực xạ thuật của hắn cũng không phát huy tới.
Hứa Kiệt ngược lại không chút do dự, giơ ngón giữa về phía Lý Vinh Thành, đuổi theo bước chân của Vương Đằng.
Vẻ mặt Châu Bạch Quân lập tức càng không được tốt.
Tôn Cao Ngôn nói qua với Châu Bạch Quân: “Chu tỷ, chúng ta chơi mệt rồi, đi về trước đây, các ngươi từ từ mà chơi.”
Trong lòng Châu Bạch Quân thầm bực mình Vương Đằng không biết nể nang mặt mũi, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ tỏ ra dáng bẻ bình thản mà gật nhẹ đầu.
“Chờ ta một chút!” Dư Hạo có hơi không nỡ buông súng trong tay ra, nhưng chỉ còn mỗi mình hắn, cũng không có ý gì, vội vàng cất bước đi theo.
Bốn người về chỗ lối vào, đưa khẩu súng còn cho nhân viên công tác.
Hồ bơi ngoài trời bên cạnh đang bày không ít ghế dựa, bóng cây xanh tươi che nắng, trước mặt là con suối đầy sóng nước lấp loáng.
Mấy người Vương Đằng tìm bốn cái ghế dựa trống mà nằm lên.
Ăn chút trái cây ướp lạnh, bữa sáng, lại uống chút đồ.
Thưởng thức các mỹ nữ trong nước, ách... rất thích ý!
Hứa Kiệt và Tôn Cao Ngôn cười ra tiếng kêu vịt quang quác.
Dư Hạo nhịn không được nhìn mấy lần, sau đó đầy vẻ khinh bỉ, quay đầu vô cùng thành kính mà nhìn qua Bạch Vi.