“Bắt đầu đi.” Vương Đằng không nhiều lời, nói thẳng.
“Được!”
Lý Vinh Thành hai mắt trừng lớn, hét to một tiếng.
Dưới chân đột nhiên đạp mạnh.
“Thình” một tiếng trầm đục, như thể có sóng khí cuộn trào, dưới sức giật của kình lực, cả người hắn như mũi tên rời cung xông về phía Vương Đằng.
Khoảnh khắc đó, khí thế hung mãnh khiến mấy người Viên Chính Hoa, Hứa Kiệt đều cảm thấy kinh hãi.
Nhưng người đứng mũi chịu sào là Vương Đằng lại chẳng hề biến sắc.
Lý Vinh Thành tưởng rằng hắn bị dọa cho sợ rồi, vẻ mặt càng thêm khinh thường.
Trường đao giơ cao, đơn giản bổ xuống một đao.
Ngay khi trường đao sắp chém vào người Vương Đằng, cả người Vương Đằng đột nhiên nhoáng lên, xuất hiện ở phía bên phải Lý Vinh Thành.
Một đao chém vào không khí, Lý Vinh Thành lập tức biến sắc.
Mạnh mẽ xoay người, trường đao bổ ngang một trăm tám mươi độ về phía Vương Đằng.
“Keng!”
Hai đao va chạm, phát ra âm thanh kim loại va chạm chói tai.
“Thịch!”
Ngay sau đó lại là một tiếng trầm đục, Lý Vinh Thành còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy sau ót đau nhói bèn hoàn toàn mất đi tri giác.
“Yếu! Quá yếu!”
Vương Đằng lắc đầu.
Đao pháp cơ sở X20
Sức mạnh X12
Hắn nhặt bong bóng thuộc tính Lý Vinh Thành rớt ra, đi tới bên cạnh đặt đao về chỗ cũ.
Lúc này, bốn người Viên Chính Hoa, Hứa Kiệt mới giật mình hiểu ra, mắt chữ o mồm chữ a nhìn Vương Đằng.
Trận chiến vừa rồi nhìn như đơn giản, nhưng tốc độ của Võ Đồ khoa trương đến mức nào mà lại khiến bốn người bọn họ nhìn hoa cả mắt.
Đây chính là minh chứng cho việc người trong nghề nhìn cái là hiểu, người ngoài thì chỉ biết hóng hớt thôi.
Bốn người bọn họ hoàn toàn chỉ là người xem náo nhiệt, ngay cả Dư Hạo cũng chưa được coi là người trong nghề.
Thế nên mới có cảm giác nhìn thì chẳng hiểu mô tê gì, nhưng lại thấy rất lợi hại.
Đặc biệt là thời gian này quá ngắn!
Ba giây? Hay là năm giây?
Còn chưa đánh được bao lâu, Lý Vinh Thành đã đo ván rồi!
Bọn họ nhìn Vương Đằng cất vũ khí rồi bước tới, trong miệng hình như còn đang lẩm bẩm gì đó.
“Quá yếu, sao lại yếu thế nhỉ? Không thể nào...”
Cả bốn người đều cạn lời.
Đường đường là một Võ Đồ cao cấp, một trong số năm học sinh mạnh nhất trường Đông Hải số 1, Vương Đằng lại còn chê hắn yếu!
Đại ca, đều là người quen cũ với nhau cả, đừng có làm màu như vậy được không?
Nhưng điều này cũng gián tiếp thể hiện sức mạnh của Vương Đằng.
Trong số các học sinh của trường Đông Hải số 1, Lý Vinh Thành có lẽ không kém, nhưng Vương Đằng mạnh hơn hắn, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!
“Đi thôi, về nhà ăn cơm!”
Vương Đằng chào hỏi ba người Hứa Kiệt một tiếng rồi bước xuống lầu.
Ba người Hứa Kiệt, Bạch Vi vội vàng đi theo, bỏ lại một mình Viên Chính Hoa ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Hắn không dám chào hỏi Vương Đằng.
Một Vương Đằng như vậy khiến hắn cảm thấy xa lạ và đáng sợ!
Vương Đằng trước kia ngu dốt kém cỏi, chỉ vì gia thế tốt hơn hắn nên hắn mới không dám đắc tội Vương Đằng.
Nhưng giờ, hắn sinh ra sợ hãi chính bản thân Vương Đằng.
Mình từng phản bội Vương Đằng, liệu hắn có ghi hận trong lòng hay không? Nhỡ ngày nào đó hắn mất hứng, muốn gây phiền phức cho mình thì phải làm sao?
Nghĩ vậy, Viên Chính Hoa nhất thời luống cuống, lại nhìn về phía Lý Vinh Thành nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, dường như Lý Vinh Thành không che chở được cho mình!
Nhất thời, trong lòng hắn ngập tràn hối hận...
Rời khỏi sân vận động.
Ba người Hứa Kiệt cực kỳ kích động, đi suốt nửa đường vẫn không ngừng trò chuyện.
“Mạnh! Thật sự quá mạnh!”
“Vương Đằng ca, Võ Đồ cao cấp đều mạnh như vậy sao?”
“Đối với người thường, Võ Đồ cao cấp đúng là rất mạnh.”
Vương Đằng châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, chậm rãi nhả khói, lạnh nhạt nói.
“Ha ha, vậy quá tốt rồi, sau này có ngươi bảo vệ, sẽ không còn ai dám bắt nạt bọn ta nữa.” Hứa Kiệt cười to nói.
“Vương Đằng ca, ngươi nói xem, sau này ta có thể trở nên mạnh mẽ như ngươi được không?” Dư Hạo lặng lẽ xiết chặt nắm tay, hâm mộ hỏi.
“Luyện tập cho tốt thì trở thành Võ Đồ cao cấp cũng không phải chuyện khó gì.”
Bạch Vi đứng một bên không lên tiếng, nhưng ánh mắt nàng thỉnh thoảng sẽ rơi trên người Vương Đằng, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.
Bốn người tách ra ở cổng trường, đều về nhà tìm mẹ.
Trên đường về nhà, Vương Đằng vẫn luôn suy nghĩ, tại sao Lý Vinh Thành lại yếu như vậy?
Chuyện này không phải là giả bộ, mà hắn thật sự cảm thấy Lý Vinh Thành quá yếu!
Khi hắn đang lái xe trên đường, chợt nhìn thấy chiếc ô tô chạy quá tốc độ ở bên cạnh, hắn đột nhiên ngộ ra.
Tốc độ!
Đúng vậy, chính là tốc độ!
Võ công trong thiên hạ, chỉ duy nhất tốc độ là không thể phá giải!
Tốc độ của hắn vượt qua Lý Vinh Thành quá nhiều, vậy nên công kích của Lý Vinh Thành ở trong mắt hắn vô cùng chậm.
Chậm đến mức hắn chỉ cần dùng hai chiêu, đã có thể đánh Lý Vinh Thành ngất xỉu trên mặt đất.
Thuộc tính tốc độ trên bảng thuộc tính cũng không quá mạnh, Vương Đằng vẫn luôn nhặt thuộc tính để nâng cấp, lại chưa từng thử xem rốt cuộc đã nhanh lên bao nhiêu.
Hôm nay đột nhiên bộc phát, kết quả khiến Lý Vinh Thành hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
Buổi tối, Vương Đằng về nhà, ăn cơm xong bèn chạy đến võ quán Cực Tinh luyện tập, nhặt thuộc tính để tăng sức mạnh của bản thân.
Những ngày sau đó, cuộc sống của hắn không hề có một gợn sóng.
Ban ngày nghe giảng, nhặt thuộc tính để nâng cao tri thức văn hóa, thi thoảng còn có thể đùa giỡn mỹ nhân lạnh như băng ngồi cùng bàn, cuộc sống cực kỳ thoải mái.
Hơn nữa sau vài ngày, văn hóa của hắn tăng lên rất nhanh, dù hiện giờ đối mặt với cuộc thi, hắn cũng nắm chắc hơn chín mươi phần trăm.
Chỉ cần trình độ này là đủ rồi, hắn cũng không định đậu Trạng Nguyên môn văn hóa.
Hơn nữa, so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối hắn kiên trì đến võ quán Cực Tinh điểm danh huấn luyện, cũng nhặt được thuộc tính để nâng cao tu vi võ đạo.
Hiện giờ, các loại thuộc tính võ đạo của hắn đã sớm đột phá cực hạn của Võ Đồ cao cấp.
‘Ngộ tính’ : 51
‘Thể chất’ : 121
‘Sức mạnh’ : 1356
‘Tốc độ’ : 632
‘Chiến kỹ’ : Quyền pháp cơ sở (nhập vi), thân pháp cơ sở (nhập vi), kiếm pháp cơ sở (nhập vi), đao pháp cơ sở (nhập vi).
‘Tri thức’ : Ngành học cơ sở (Max)
Cực hạn của Võ Đồ cao cấp là thể chất 100, sức mạnh 1000 kg, tốc độ 100m / 4 giây.