“Bốp!”
Mảnh thủy tinh vỡ bay ra về phía người qua đường gần đó.
Chị gái nhỏ của cửa hàng thú cưng mới vừa đưa Vương Đằng đến cửa, cửa thủy tinh đột nhiên nổ tung, một mảnh thủy tinh lớn chừng bàn tay lập tức nện xuống đỉnh đầu nàng.
Vương Đằng nhanh tay lẹ mắt tranh thủ kéo nàng ra.
Đồng thời toàn thân chấn động, khí kình bùng nổ, đánh văng tất cả mảnh thủy tinh vỡ đang bay đến ra ngoài.
Người đi bộ trên đường tránh trái tránh phải, có người bị bắn trúng, rách chút da.
Có người bị nghiêm trọng hơn, có mảnh thủy tinh vỡ bén nhọn cắm trực tiếp vào trong thân thể, ngã trên mặt đất kêu rên không thôi.
Có người may mắn tránh thoát được một kiếp, vội vàng lẩn đi rất xa, lòng còn sợ hãi.
“Chim từ đâu ra vậy?”
“Sao có thể đến trong thành thị?”
“Mau gọi 120, có người bị thương!”
…
“Loài chim thật đáng sợ, đây nhất định là tinh thú!” Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lại.
Con chim kia càng lúc càng lớn, đang từ đằng xa cấp tốc đến gần.
“Không đúng, nó bay về phía này!”
Vương Đằng kinh hãi trong lòng, sắc mặt khó coi, nói với cô bé bên canh: “Mau vào trong cửa hàng, đừng đi ra.”
Nói xong vội vàng chạy đến ven đường, lấy chiến kiếm từ trong cốp xe ra, đeo găng tay vào, sau đó đeo túi đựng trứng lên xông về phía cửa hàng bên cạnh.
“Quác!”
Con quạ lớn giống như cảm thấy gì, tốc độ lại tăng vọt, lao nhanh hơn về phía bên này, phát ra tiếng kêu to.
“Có chuyện gì vậy, con chim định công kích thành phố Đông Hải chúng ta sao?”
Đám người chạy về bốn phía, mọi người bịt lỗ tai, hoảng sợ kêu to.
Đảo mắt con quạ lớn đã đến trên không thành phố Đông Hải, hai cảnh trải dài, che khuất bầu trời, khi đập cánh gió lớn rít gào.
Nó từ trên cao lao thẳng xuống.
“Đản Đản, sao con chim này giống như đang nhằm về phía ta vậy?”
Vương Đằng cảm thấy trên đầu giống như có mây đen đè xuống, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với một đôi tròng mắt đỏ như máu vĩ đại.
Sát khí khôn cùng ập vào lòng.
Tâm thần Vương Đằng đều chấn động, toàn thân cứng ngắc, động đều không động được.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Sao chuyện rách nát gì đều nhằm vào ta chứ!
Mau động đi!
Đúng rồi…
Hắn đột nhiên cắn đầu lưỡi!
Cảm giác đau đớn truyền vào trong đầu, Vương Đằng cuối cùng tìm về được quyền khống chế thân thể, nguyên lực kích phát ra, bao trùm trên chiến kiếm.
“Thật xui xẻo!”
“Nhưng mà, cho dù chết, ông đây cũng muốn lột da mày!”
Trên chiến kiếm nồng đậm ánh sáng đỏ, nguyên lực hệ Hỏa tích tụ đến cực hạn, hai tay của Vương Đằng đều là mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con quạ lớn kia.
Chờ nó đến phạm vi công kích, một kiếm này sẽ chém ra!
“Ác thú!”
“Làm càn!!”
Lúc này một tiếng hét lớn chợt vang lên.
Chỉ thấy một ánh đao màu xanh từ trên đỉnh tòa nhà cao tầng lan tràn ra, chém về phía con quạ lớn ở giữa không trung.
“Quác!”
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Xoẹt!
Ánh đao chém qua, máu bắn ra.
Ánh đao vẫn luôn lan tràn đến tận chân trời, rạch mây trên bầu trời ra thành hai nửa.
Thi thể con chim vĩ đại từ trên trời nện xuống!
Tất cả phát sinh trong phút chốc!
Tất cả mọi người nhìn ngây người, ngây ngốc nhìn lên bầu trời, trong đầu trống rỗng.
“Thật mạnh!”
Người đàn ông bên cạnh Triệu Cương Báo hai mắt thất thần, thì thào tự nói.
Hai tay Vương Đằng nắm chặt chiến kiếm, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, một kiếm kia còn chưa kịp đánh ra…
Suy nghĩ của hắn nhất thời không xoay chuyển kịp, lúc này vẻ mặt hoang mang
“Thật trâu!”
“Một đám trâu!”
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, ổn định trái tim đang đập rộn lên trong lồng ngực, không khỏi cảm thán nói.
Một đường đao mang ngang trời kia thật sự khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
Đây mới thật sự là võ giả chứ!
Người ta chém ra một đao vài trăm mét, so sánh ra…
Nghĩ đến mình, quả thật quá yếu!
Vương Đằng vội vàng điều chỉnh một chút biểu cảm bối rối.
“Ta đã bày tư thế ra rồi, ngươi lại làm ra như vậy!!”
Xấu hổ cỡ nào!
May mắn mới vừa rồi lực chú ý của mọi người đều bị con quạ lớn hấp dẫn.
Hơn nữa dưới hoảng loạn, tất cả mọi người tìm chỗ trốn, từ đầu không có ai chú ý đến hắn.
Vương Đằng vội vàng thu thanh chiến kiếm và găng tay lại, cả ba lô đựng trứng đều nhét vào trong xe.
Sau đó giả vờ chưa hề phát sinh chuyện gì, nhìn về phía con chim vĩ đại rơi xuống.
Không xa, chỉ cách mười mấy mét.
Con chim vĩ đại phơi thây ở ngay giữa đường, mấy chiếc xe đậu ở ven đường bị nện bẹp, không ngừng phát ra tiếng cảnh báo.
Cột đèn đường cũng bị gãy hai ba cây, tia lửa điện tách tách vang dội.
Người qua đường lẩn đi rất xa lại ào ào lấy điện thoại ra, không quên chụp ảnh gửi cho bạn bè và Tik Tok.
“Con quạ đen này lớn như vậy, thật khủng bố.”
“Mới vừa rồi là do võ giả ra tay đúng không?”
“Nhất định là vậy, thú lớn đáng sợ như vậy cũng chỉ có võ giả mới có thể đối phó được thôi.”
“Một đao ngang trời kia quả thật kinh diễm cả Đông Hải, nếu như ta có thực lực mạnh như vậy thì tốt quá…”
Mọi người bàn luận ào ào, vừa kính nể lại rất hâm mộ võ giả chém ra đao mang kinh thiên kia!
Võ giả!
Võ giả!!
Đây mới là võ giả!
Thời đại võ đạo, ai mà không muốn trở thành võ giả chứ?
Nhưng thử nghĩ xem có tác dụng không?
Còn có nhiều người như vậy bị một bức tường vô hình cản ở ngoài, kể cả tư cách rảo bước tiến lên đều không có.
Mặc dù là Võ Đồ cao cấp đã đứng mấp mé chạm tới võ giả cũng không ngoại lệ.
Ví dụ như người đàn ông bên cạnh Triệu Cương Báo chính là như thế.
Lúc này, Vương Đằng nhìn xác chết của con quạ lớn, đột nhiên ngơ ngẩn.
“Đánh chết tinh thú, cũng rơi bong bóng thuộc tính?”
Ở trước mặt con quạ lớn rõ ràng có vài bọt khí trong suốt to lớn nổi lơ lửng.
Người khác không nhìn thấy, nhưng ở trong mắt Vương Đằng lại vô cùng dễ thấy.
Hắn vội vã gạt đám người ra, giả bộ có vẻ tò mò tiến vào bên cạnh, không để lại dấu vết đụng chạm vào vài bong bóng thuộc tính.
Nhặt!
‘Tốc độ x130’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x35’
‘Thuộc tính trắng x60’
‘Đôi mắt Linh Thị x1’
…
Má nó!
Má nó!
Má nó!
Chuyện quan trọng nói ba lần!
Thuộc tính này muốn lên thiên đàng hả, Vương Đằng đột nhiên cảm thấy hơi nhẹ nhàng!
Ba lần má nó không đủ để biểu đạt tâm tình kích động trong lòng hắn lúc này.
‘Tốc độ x30’
Chỉ riêng thuộc tính tốc độ nhận được một trăm ba mươi điểm, thật sự hơi nhiều.