âu Dương nhẹ nhàng ngân nga một bài đồng dao, đó là bài hát mà mình thường dỗ dành những đệ đệ muội muội trong cô nhi viện ngủ. “Thật tốt!” âu Dương đứng ở trong bóng tối nhìn nhà nhà đốt đèn ở đằng xa mà trong lòng cảm thấy hết sức thoải mái. Chẳng qua là có chút đáng tiếc, còn đáng tiếc cái gì thì chỉ có chính âu Dương mới biết. Lẳng lặng nhìn thành phố ở phía xa rồi âu Dương hít sâu một hơi, chợt trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười, âu Dương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.