Nhìn âu Dương trước mắt, trong đôi mắt Lãnh Thanh Tùng hoàn toàn không có sự ngưỡng mộ và tôn kính như ngày xưa, thay vào đó là một đôi mắt lười biếng. Tựa như một con hổ vàng nặng năm trăm cân sau khi ăn xong thì uể oải nằm trên cành cây. Mặc dù lười biếng nhưng vẫn có cảm giác sắc bén như cũ. Nhìn như lười biếng nhưng một giây sau hắn có thể khiến tính mạng của ngươi gặp nguy hiểm. “Ta đã nghĩ rất nhiều về chuyện chúng ta gặp lại thế nào, nhưng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.