Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Câu nói này được Triệu Tiền Tôn thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, lấm la lấm le cười cợt với âu Dương, trông vô cùng hèn mọn. “Đi thôi, chuyện nhân gian nơi này xong rồi, chúng ta nên trở về thôi!” âu Dương không thèm để ý đến thằng này, vươn ngươi một cái. Ngực Lãnh Thanh Tùng đột nhiên động một cái, con rắn trắng nhỏ kia ngậm một ngôi sao bằng giấy nhô đầu ra từ ngực Lãnh Thanh Tùng. Ngẩng đầu về phía Lãnh Thanh Tùng, ý bảo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.